Sau khi Liễu Thiên Phong nói xong, tiếp đó lại có năm vị tu sĩ cấp cao đứng ra tỏ ý sẽ cùng tới Vạn Thú sâm lâm trước,
Tất Điêu Diệp Lâm thấy không còn người nào tình nguyện nữa, liền nói: “Nếu đã vậy, lần này tới Vạn Thú sâm lâm, số lượng các đạo hữu và các vị tiền bối sẽ là tám vị, mặt khác, các vị thành chủ và chưởng môn cũng có thể tự mang theo một vài thủ hạ hoặc đệ tử đi theo, nhiệm vụ chủ yếu lần này là…”
Nói ngắn gọn, nhiệm vụ lần này tổng cộng có hai, một là lý nhân ngoại hợp, cứu viện phần lớn tu sĩ cấp cao bị truyền tống vào Vạn Thú sâm lâm ra, hai là điều tra nguyên nhân xảy ra thú triều lần này.
Về phần vì sao họ lại kết luận truyền tống đồ đã đưa những người kia vào sâu trong Vạn Thú sâm lâm, đương nhiên cũng không cần phải nói thêm, tuy rằng không biết vì sao những yêu tu kia lại phải bắt các tu sĩ cấp cao, nhưng nhất định đều có mưu đồ cả, hơn nữa hắn cũng đã thử gieo quẻ, nơi các tu sĩ cấp cao kia bị bắt tới chính là Vạn Thú sâm lâm.
Đương nhiên, nếu các yêu tu kia có thể bắt hơn mười vị tu sĩ cấp cao đi, vậy thì tám vị tu sĩ cấp cao này lại thêm phần lớn tu sĩ cấp thấp có thần thông quảng đại thế nào đi nữa cũng không thể làm được gì,
Tất Điêu Diệp Lâm đương nhiên không trông cậy vào việc họ có thể tự mình hoàn thành nhiệm vụ, chỉ là muốn cho họ đánh trận đầu mà thôi.
Về phần các tu sĩ bị bắt đi kia có còn sống hay không thì không ai biết, nhưng không cần quan tâm, dù thế nào cũng phải thử một lần mới được.
Vì thế, hắn cuối cùng lại bổ sung thêm một câu, chờ thêm vài ngày nữa, đế đô sẽ có một vị đại năng Độ Kiếp kỳ mang theo một vài đệ tử tới thành Vạn La tương trợ, để bọn Phượng Hoa đi trước một bước, chờ vị đại năng kia tới rồi, sẽ tới tương trợ sau.
“Lời thừa ta sẽ không nói thêm, lúc đó các vị thành chủ và chưởng môn xin hãy xuất phát vào nửa đêm hôm nay, đến lúc đó bản cung sẽ tiễn chân các vị.”
Nói xong,
Tất Điêu Diệp Lâm tiễn các tu sĩ cấp cao này ra về, mặt khác lại truyền âm cho hai người Vân Túc, bảo họ đợi một lát, nói là có chuyện muốn thương lượng.
Vân Túc và Cung Tiểu Trúc nghe thấy vậy, liền ngồi nguyên bất động như vừa nãy, chờ
Tất Điêu Diệp Lâm trở về, hai người mới đứng dậy, Cung Tiểu Trúc mở miệng hỏi: “Không biết
Tất Điêu tiền bối muốn chúng ta ở lại, là có chuyện gì?”
“Hai vị mời ngồi.”
Tất Điêu Diệp Lâm đi tới trước ghế ngồi, đưa tay ra tỏ ý mời ngồi, Vân Túc kéo Cung Tiểu Trúc tới ngồi bên cạnh, mặt không biểu cảm, an chi nhược tố, Cung Tiểu Trúc bị thái độ khẩn cầu của hắn làm cho cả kinh không ngừng, nếu không phải có Vân Túc nắm tay hắn, hắn suýt đã chân tay luống cuống.
Tất Điêu Diệp Lâm chờ hai người đã xuống rồi, mới chắp tay với hai người, thái độ thành khẩn nói: “Thực không dám giấu giếm, hôm nay tại hạ gọi hai vị đạo hữu tới đây, thực ra là có chuyện muốn nhờ, không biết Vân đạo hữu có thể đồng ý với thỉnh cầu của tại hạ không.”
Vân Túc thấy
Tất Điêu Diệp Lâm dùng thái độ “Ngươi không đồng ý, ta sẽ không nói!”, khẽ gật đầu, tự nhiên bình tĩnh nói: “Chỉ cần vãn bối có thể làm được, nhất định sẽ đồng ý giúp, nhưng nếu không làm được, vãn bối cũng đành bất lực.”
Cung Tiểu Trúc thấy Vân Túc kiêu ngạo đối đáp với
Tất Điêu Diệp Lâm như vậy, nghĩ thầm ngươi nói như vậy thật sự được sao? Người ta đã cầu xin ngươi rồi đó, chí ít ngươi cũng phải tỏ ra bất an chút chứ!
Nhưng nghĩ lại, người ta là nhân vật chính nơi này, kiêu ngạo một chút cũng chẳng là gì, dù sao y có vầng hào quang nhân vật chính bao phủ, người đang thuyết phục y cũng sẽ tiếp tục thuyết phục, mà kẻ hận thù y cũng sẽ không bởi thái độ của y mà ngừng việc đuổi gϊếŧ y.
Sau đó, Cung Tiểu Trúc lại cân nhắc xem nếu Vân đại ca bày vẻ mặt “Tiền bối ngươi đừng như vậy, tại hạ thật sự thụ sủng nhược kinh” ra, tay chân thì luống cuống, nghĩ là hắn đã nổi da gà đầy người, vậy đó nhất định không phải là Vân đại ca mà hắn biết nữa rồi.
Lại nói tiếp, vừa rồi với các tu sĩ Hóa Thần kỳ và Xuất Khiếu kỳ,
Tất Điêu Diệp Lâm đều tự xưng là ‘bản cung’, bây giờ lại tự xưng với Vân đại ca là ‘tại hạ’, có thể thấy được vị tam hoàng tử này đã hạ mình tới mức nào.
Vân Túc nói xong, vẻ mặt nghiêm túc của
Tất Điêu Diệp Lâm lập tức dịu lại, có chút vui sướиɠ nói: “Thực không dám giấu, nhiều ngày nay tại hạ đã quan sát pháp trận cấp cao mà Vân đạo hữu bày ra kia, lòng thấy thật huyền diệu, tuy rằng Vân đạo hữu vẫn còn chưa khởi động kĩ năng tấn công, nhưng tại hạ đã hiểu được chút huyền cơ, thế nên tại hạ muốn lĩnh giáo Vân đạo hữu một hai.”
Nói xong,
Tất Điêu Diệp Lâm cầm hai bình ngọc từ trong trữ vật giới ra, một cái đưa cho Vân Túc, một cái đưa cho Cung Tiểu Trúc: “Đây là lễ vật gặp mặt tặng hai vị, xin hãy nhận lấy.”
Cung Tiểu Trúc mở bình ra nhìn, phát hiện là mười viên Dưỡng Thần đan Huyền cấp cực phẩm, vô cùng quý hiếm, vì thế hắn vui mừng thế nào không phải nói cũng hiểu: “Đa tạ
Tất Điêu tiền bối đã tặng linh đan.”
Vân Túc nhìn đan dược trong bình ngọc của Cung Tiểu Trúc, tâm tình nhất thời tốt lên không ít.
Nếu
Tất Điêu Diệp Lâm chỉ tặng lễ vật cho y, mà không có phần cho Cung Tiểu Trúc, hoặc đồ vật không tốt, nói không chừng y sẽ cự tuyệt, về phần có thể đắc tội tiền bối Hóa Thần kỳ này không, hoàn toàn không nằm trong phạm vi suy xét của y.
Nếu thái độ của
Tất Điêu Diệp Lâm đã thành khẩn tới vậy, Vân Túc đương nhiên cũng phải đáp lại mới được, vì thế y lấy ngọc giản từ trong trữ vật giới ra, đưa cho hắn nói: “Điều tiền bối muốn biết, tất cả đều nằm ở bên trong, chắc hẳn lấy tư chất của ngươi, hoàn toàn có thể hiểu thấu đáo mọi chân lý trong đó, vãn bối không nhiều lời, có điều mong rằng tiền bối có thể giữ bí mật chuyện này.”
Đưa cho
Tất Điêu Diệp Lâm cũng tốt, không chỉ có thể bán cho hắn một nhân tình, quan hệ cũng sẽ càng thêm một bước, hơn nữa, cái gọi là hoài bích có tội, đưa đồ cho Tất Điêu Diệp Lâm có thể dễ dàng dời đi lực chú ý của người khác, ít nhất đồ vật ở trong tay một hoàng tử thiên tư hơn người, cho dù có người muốn cướp, cũng phải suy nghĩ lại cân lượng của bản thân.
(hoài bích có tội:
chỉ người vốn không có tội, nhưng người có vật quý bên mình sẽ mang lại tai họa)
Đương nhiên, không phải ai đòi thứ gì từ chỗ Vân Túc, y sẽ đều đưa, còn phải xem nhân phẩm của người đó, chỉ là Cung Tiểu Trúc nói với y nhân phẩm của
Tất Điêu Diệp Lâm không tệ, y mới có thể sảng khoái lấy ngọc giản ra như vậy.
Tất Điêu Diệp Lâm đương nhiên là tỏ vẻ tán đồng một vạn phần, bản thân có được bảo bối người khác khó có được, cầm lấy ngọc giản xem xét nội dung bên trong, xem qua xong, nhất thời kinh hỉ liên tục, cứ tưởng sự suy đoán của hắn đã thấu đáo toàn bộ trận pháp này, không ngờ giờ khắc này hắn mới biết được chỗ lợi hại của bộ trận pháp.
Càng vào lúc này, hắn mới biết được bộ trận pháp này thực ra chính là pháp trận Thiên cấp cực phẩm tổng hợp các loại hình tấn công, uy lực cực lớn, nếu mở pháp trận ra toàn diện, tu sĩ và nhân loại bị dẫn vào trong trận pháp sẽ gặp phải đau khổ trước nay chưa từng có.
Vân Túc thấy vẻ mặt của
Tất Điêu Diệp Lâm, chỉ cảm thấy tâm tình không tệ, lúc trước, khi y có được bộ trận pháp này, trong lòng kích động nghìn vạn, chỉ cảm thấy rốt cuộc không thể tìm thấy được bộ trận pháp nào hoàn mỹ hơn vậy, nhìn
Tất Điêu Diệp Lâm hôm nay khi thấy trận pháp bày ra đủ mọi vẻ mặt, chỉ có thể than thầm tâm trí bản thân còn có mức non nớt, cần phải khắc khổ tu luyện mới được.
Tuy rằng trong lòng
Tất Điêu Diệp Lâm đã gợn lên từng trận kinh đào hãi lãng, nhưng sắc mặt vẫn cố không hiện lên, đợi đã hơi bình phục được sự kích động trong lòng rồi mới nói với hai người: “Ta thấy sắc trời đã muộn, không bằng Vân đạo hữu và Cung đạo hữu ở lại đây dùng bữa tối, sau đó nghỉ tạm một đêm, đợi ngày mai hãy đi!”
Vân Túc khẽ lắc đầu: “Không cần, ta và Tiểu Trúc xin cáo từ luôn.”
Cung Tiểu Trúc kinh ngạc nhìn về phía
Tất Điêu Diệp Lâm, không ngờ rằng
Tất Điêu Diệp Lâm lại mời hắn và Vân đại ca ở lại phủ thành chủ, đây chính là vinh dự cực lớn, chẳng qua họ không thể đồng ý được.
Nói xong, Vân Túc kéo Cung Tiểu Trúc chuẩn bị đi.
“Được, nếu đã như vậy, tại hạ cũng không tiện ở lại lâu, hãy để ta tiễn các ngươi vậy!”
Tất Điêu Diệp Lâm nói xong cũng cùng hai người ra khỏi đại điện.