Ở một nơi sơn dã, sâu trong rừng, dưới vách núi dựng đứng bóng loáng, cỏ cây rậm rạp, dây leo quấn quanh, xung quanh yên tĩnh không tiếng động, gió nhẹ thổi qua, lá xanh phất phơ tạo thành một hồi gợn sóng.
Đột nhiên, dây leo bị kim quang cắt đứt, một luồng kim quang chói mắt xuyên qua dây leo, bắn thẳng lên bầu trời, một thanh kiếm cực lớn, toàn thân đỏ rực vυ't qua trong không trung, lại tựa như bị triệu hồi mà trở lại trong
sơn động được dây leo che giấu.
Trong động, Vân Túc khoanh chân ngồi dưới đất, bấm thủ quyết, Phệ Hồn kiếm trở lại trong trận pháp, lơ lửng trên không, quanh thân tỏa ra ánh sáng đỏ, Vân Túc thu tay lại, nhìn kỹ, màu sắc quanh thân Phệ Hồn kiếm đã từ đỏ tươi chuyển sang đỏ đậm.
Từ khi Vân Túc đưa Cung Tiểu Trúc tới đại lục Huyền Hoàng đã hơn hai tháng, bởi không biết những tu sĩ đuổi gϊếŧ họ có tới nơi này không, để tránh tạo ra chú ý không cần thiết, Vân Túc liền mang theo Cung Tiểu Trúc đi tới một sơn động giữa núi chữa thương.
Bởi đan dược chữa thương trên người rất nhiều, linh lực được khôi phục đúng lúc, nên cảnh giới của Vân Túc vẫn chưa bị hạ xuống, ngược lại trụ cột cho Kim Đan hậu kỳ đại viên mãn tăng lên không ít, tuy rằng vẫn chưa đột phá Kim Đan kỳ lên thành Nguyên Anh kỳ nhưng lượng trữ tồn chân nguyên trong đan điền lớn
hơn trước nhiều, nguyên thần cũng lớn mạnh hơn không ít.
Sau khi khôi phục vết thương, Vân Túc bắt đầu dùng lá của
Tử Thanh Phượng Vĩ trúc luyện chế pháp bảo phòng ngự cho Cung Tiểu Trúc, sau đó lại dùng thân của Tử Thanh Phượng Vĩ trúc đúc lại Phệ Hồn kiếm, qua mấy chục ngày, hôm nay vừa lúc hoàn thành xong việc.
Qua luyện chế của Vân Túc, bây giờ Phệ Hồn kiếm không chỉ có uy lực càng lớn, mà càng thêm phù hợp với Vân Túc.
Cung Tiểu Trúc bởi lần trước sử dụng tiên khí một lần duy nhất mà sinh ra tác dụng phụ, ba tháng này hắn luôn cảm thấy ý thức của mình mông mông lung lung, cho dù ý thức được hành vi của mình thật ấu trĩ nhưng cũng không cản lại được, tựa như bản thân chỉ là một người xem, không chi phối nổi cơ thể mình, chỉ có thể trơ mắt nhìn tất cả, mà ba tháng này những chuyện hắn đã làm hắn đều có thể cảm nhận được tất thảy, bao gồm cả các loại hành vi ái muội với Vân Túc.
Không biết đã qua bao lâu, Cung Tiểu Trúc tỉnh lại từ trong mộng, thử giật giật tay, cảm nhận được năng lực chi phối đã trở lại, hắn thử mở to mắt, lọt vào trong tầm mắt là màu tối đen, thích ứng một hồi, hắn mới nhớ ra mình là tu sĩ Trúc Cơ kỳ, hoàn toàn có thể nhìn trong đêm, vì thế liền vận chuyển linh lực trong cơ thể, tập trung vào hai mắt.
Trong bóng tối, khuôn mặt tuấn mỹ của Vân Túc khẽ động, ngay lúc Cung Tiểu Trúc vừa tỉnh lại, y liền quay người tới chỗ Cung Tiểu Trúc, vì thế, điều Cung Tiểu Trúc nhìn thấy đầu tiên chính là khuôn mặt tuấn tú
được phóng đại
của Vân Túc, hắn bị dọa tới dại ra một lát, một hồi lâu mới phản ứng lai, trên mặt hiện rõ vẻ vui mừng, ánh mắt có chút nhảy nhót, gọi: “Vân đại ca.”
“Ừ.” Vân Túc gật đầu, vừa nghe cách gọi của hắn liền biết ý thức của hắn đã tỉnh táo trở lại, trong lòng hơi tiếc nuối, nhưng nghĩ tới chuyện Cung Tiểu Trúc rốt cuộc đã khôi phục lại bình thường, đối với điểm này, y vẫn cảm thấy như được an ủi.
Gọi xong, Cung Tiểu Trúc hồi tưởng lại chuyện đã xảy ra trong ba tháng này, mặt nhất thời đỏ rực, ba tháng này hắn đã làm những chuyện gì, chỉ cần động một chút là lại nghĩ tới, làm nũng, bán manh các loại với Vân đại ca, còn chiếm hết tiện nghi của Vân đại ca, tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ trước mặt Vân đại ca.
Mà tất cả những chuyện này, Vân đại ca đều không để ý chút nào, không chỉ vậy, y
còn không rời mình dù chỉ một chút, ăn cơm mặc áo cũng không cần động tay, hầu hạ mình như con trai.
Cung Tiểu Trúc nghĩ loạn, mặt lại hồng rực, Vân Túc liền biết hắn đang nghĩ gì, ánh mắt tối lại, xoa xoa đầu hắn cố ý hỏi: “Tiểu Trúc, nghĩ gì vậy?”
Vân Túc đang nghĩ có nên bày tỏ tâm ý luôn bây giờ không, nếu Cung Tiểu Trúc nhớ tới chuyện đã xảy ra trong ba tháng nay, lại không rời khỏi y, vậy có phải là chứng tỏ Tiểu Trúc cũng có loại tình cảm
này với y không?
“Hả?” Cung Tiểu Trúc ngẩng đầu lên nhìn y, lắc mạnh đầu: “Ơ, không nghĩ gì hết cả!”
Vân Túc chỉ
nhìn hắn chằm chằm, không nói lời nào, Cung Tiểu Trúc bị nhìn chằm chằm tới lạnh cả sống lưng, đành phải nói: “Ta chỉ đang nghĩ, ba tháng này đa tạ Vân đại ca chăm sóc…” Ánh mắt Cung Tiểu Trúc lóe sáng nhìn Vân Túc, muốn nói lại thôi, không biết nên nói gì, nhưng lại cảm thấy quan hệ của hắn và Vân đại ca bây giờ có chút không bình thường, lại không thể nói rõ là vì sao.
“Ồ?” Ánh mắt Vân Túc chợt ánh lên ý cười: “Chỉ vậy thôi sao?”
Cung Tiểu Trúc nghi hoặc nhìn Vân Túc, trên đầu bật ra một đống dấu chấm hỏi.
Sau đó, Vân Túc ôm lấy đầu hắn, lại gần hôn nhẹ lên môi hắn một cái, nói: “Tiểu Trúc, ta thích ngươi!”
Cung Tiểu Trúc mở to hai mắt nhìn Vân Túc, não ngừng hoạt động, chốc lát sau mới phản ứng lại, đúng rồi! Lúc thần trí hắn không tỉnh táo không phải là vẫn thường xuyên chơi hôn hôn với Vân đại ca sao!
Nhớ tới kiếp trước hắn đọc tiểu thuyết, luôn có nhóm hủ nữ thảo luận công thụ gì đó, còn nữa
Vân đại ca thường xuyên chiếm tiện nghi của hắn, còn không phải là thích hắn hay sao!
Sau đó, Cung Tiểu Trúc đột nhiên tìm được điểm dừng chân, tất cả mọi chuyện đều xuôi theo dòng suy nghĩ, cảm thấy trong lòng vô cùng kích động, tim muốn nhảy ra ngoài, còn có chút hưng phấn, chẳng lẽ đây chính là lâu ngày sinh tình cùng lưỡng tình tương duyệt?
Có điều hắn vẫn muốn xác nhận lại một lần: “Vân đại ca, ngươi nói thích kia chính là kiểu thích giữa hai người yêu nhau phải không?”
Vân Túc nhướng đuôi lông mày, trong mắt phủ đầy ý cười: “Ngươi cho rằng còn có thể có khả năng khác sao?”
“Hắc hắc.” Cung Tiểu Trúc cười ngây ngô, nhìn dung nhan tuấn mỹ của Vân Túc, lại đỏ mặt cúi đầu, nhỏ giọng hỏi: “Chúng ta từ nay về sau chính là quan hệ người yêu ư?”
Vân Túc ôm lấy Cung Tiểu Trúc vào lòng, chậm rãi lại gần, chặn miệng hắn lại, nụ hôn nồng nhiệt
kí©ɧ ŧìиɧ bắn ra bốn phía, kéo dài không dứt, trong lúc nhất thời Cung Tiểu Trúc quên cả thở, bị hôn tới thiếu dưỡng khí, mặt ửng hồng, thở dốc, nhũn thành một đống bùn ghé vào lòng Vân Túc, mềm mại tựa không xương, hai tai nắm chặt lấy y
phục trước ngực Vân Túc, đón nhận lấy nụ hôn của Vân Túc.
Bị hôn một hồi lâu, Cung Tiểu Trúc dần nắm được kỹ xảo hôn lưỡi, học xong cách hô hấp, lúc này mới không đến mức trở thành người đầu tiên ở giới tu chân chết vì bị hôn.
Hôn tận mấy phút, Vân Túc mới buông hắn ra, Cung Tiểu Trúc chôn đầu trước ngực Vân Túc, cảm thấy mất hết cả mặt mũi gặp người khác, trời ơi! Vừa mới xác định quan hệ bạn trai xong kí©ɧ ŧìиɧ đã bắn ra bốn phía như vậy, quả là cực… xấu hổ!!!
Chẳng qua… cảm giác thật không tệ, Cung Tiểu Trúc nghĩ thầm trong lòng, lại cảm thấy ngực Vân Túc rung lên, bên tai còn vang lên tiếng cười của Vân Túc.
Vì thế, hắn ngẩng đầu lên nhìn, ngây ngẩn cả người!
Tuy rằng trước kia lúc Vân Túc không cười cũng đã rất đẹp trai, đẹp tới gây phẫn nộ, nhưng Vân Túc bây giờ, Cung Tiểu Trúc đã không thể nào hình dung được cảm thụ trong lòng, khó trách trong sách viết dung mạo của Vân Túc là thiên nhan chi tư khó gặp giới tu chân, Cung Tiểu Trúc chưa từng gặp mỹ nam tử nào lúc cười lại dễ nhìn tới vậy.
Vân Túc thoáng thu nụ cười lại, mắt vẫn còn đang híp lại tựa vầng trăng khuyết: “Tiểu Trúc, chảy nước miếng kìa.”
Cung Tiểu Trúc theo phản xạ vội đưa tay lên sờ lên khóe miệng, lại không chạm vào thứ gì cả, xấu hổ cấu vào eo Vân Túc, chẳng qua chút lực này với Vân Túc tu vi Kim Đan kỳ mà nói chỉ như gãi ngứa, một chút đau đớn cũng không có.