“Phải rồi, chính là tảng này.” Cung Tiểu Trúc nhìn xung quanh tảng đá lớn, khẳng định.
Vân Túc gật đầu, đặt tay lên tảng đá chậm rãi đẩy, động tác cẩn thận, cố gắng không làm mọi người chú ý tới, làm lộ ra mặt đất bên dưới màu xám nâu, chỉ là màu sắc đậm hơn xung quanh một chút, cũng không thấy có trận pháp đồ án linh tinh gì cả.
Có điều Vân Túc cũng không quan tâm, y dùng tay phải cắt một vết lên cổ tay trái, máu nhỏ giọt trên mặt đất, nhất thời, nơi đó tỏa ra một quầng sáng, một đồ án hình tròn hiện ra, trận pháp này chính là truyền tống trận, sau khi truyền tống trận xuất hiện, Vân Túc lại lấy Phệ Hồn kiếm ra cắm xuống chính giữa trận pháp, lại một luồng sáng vàng kim bao phủ lấy người Vân Túc.
Cung Tiểu Trúc thấy trận pháp đã khởi động cũng vội vàng đứng vào trong trận pháp, hắn đi tới cạnh Vân Túc liền bị Vân Túc nắm chặt tay, đề phòng sau khi vào bí cảnh bị lạc mất nhau.
Một lát sau, ánh sáng biến mất, nơi trận pháp rốt cuộc cũng không còn bóng dáng của hai người đâu nữa, mà trận pháp kia cũng biến mất vô tung vô ảnh.
Cùng lúc đó, bên trong bí cảnh, trên không nơi cách một hồ nước mấy chục trượng, có hai tu sĩ thanh niên đang rơi nhanh xuống.
Vân Túc phát hiện hai người họ xuất hiện trên bầu trời, cũng đang rơi xuống dưới, liền lập tức ôm chặt lấy Cung Tiểu Trúc vào lòng, vận công ổn định cơ thể, vì thế, cơ thể hai người liền đứng vững lại khi đang trên không trung cách mặt nước chỉ còn có năm trượng, Vân Túc mang Cung Tiểu Trúc bay xuống bên bờ trên mặt đất.
Cung Tiểu Trúc nhìn nơi họ hạ xuống, trong phạm vi mấy dặm cũng không có yêu thú lớn và thực vật nguy hiểm gì, hiển nhiên đây là tác dụng của giá trị vận khí cực cao của Vân Túc, tuy rằng giá trị vận khí bây giờ của Cung Tiểu Trúc đã là tám mươi điểm, nhưng vẫn kém chín mươi chín điểm của Vân Túc, có điều Cung Tiểu Trúc đã rất vừa lòng rồi, dù sao giới tu chân chỉ sợ cuối cùng cũng không có ai có giá trị vận khí cao như Vân Túc, hơn nữa tám mươi điểm của Cung Tiểu Trúc cũng coi như là cao trong toàn bộ giới tu chân.
Hồ nước trong veo thấy rõ đáy, mơ hồ còn có thể thấy được những hòn đá
cuội và cát, nước màu xanh lục, bầu trời trên cao cao
màu trắng không một gợn mây, trên mặt đất lơ thơ
vài cọng cỏ dại và lùm cây, vài cây linh thảo chỉ cao có mấy tấc bởi tuổi thọ thấp nên không có ai để ý tới, gió nhẹ thổi qua, cỏ xanh bị thổi tới đổ rạp, nơi những cây đại thụ tiếng lá cây rì rào, xôn xao, làn gió mát mơn trớn khuôn mặt, làm những sợi tóc bay bay, cảm giác thật trong lành, khoan khoái.
Bởi cả hai không biết nơi này phương hướng ra sao, thêm nữa thời gian cũng còn dư dả thế nên liền lựa chọn một hướng bất kỳ để hành tẩu, một đường du ngoạn, một đường tìm tới động phủ kia, cũng không quá vội vàng.
Trong bí cảnh, ở một
nơi sâu trong rừng, cây cao mọc rậm rạp, huyết vụ đầy trời, trên thân cây
phủ đầy những con rắn độc màu đen, đốm trắng lấm tấm làm người ta run sợ, rắn độc hòa cùng một thể với màu của thân cây.
Loại rắn này đều là yêu thú cấp hai, cấp ba, nhưng số lượng nhiều khủng khϊếp, ngay cả tu sĩ Nguyên Anh kỳ cũng không thể tiêu diệt toàn bộ trong nhất thời nửa khắc.
Độc của loại rắn này vô cùng mạnh, tu sĩ bình thường chỉ cần bị chúng cắn một cái, không mất tới một lúc, linh lực toàn thân sẽ
đều mất hết, hơn nữa tứ chi bủn rủn, chờ tới lúc tu sĩ không thể phản kháng lại, chúng liền chen chúc lên mà nuốt
sạch máu thịt của tu sĩ, cuối cùng chỉ còn lại một bộ xương trắng hoàn chỉnh.
Huyết vụ tràn ngập khắp nơi, hai bóng dáng
cao gầy
không ngừng ứng đối công kích của rắn độc từ bốn phương tám hướng.
Một thanh niên tuấn mỹ áo đen tóc dài cầm một bảo kiếm thân đen pha hồng, không ngừng chém rắn độc bay vụt tới từ bốn phương tám hướng, chỉ một kiếm là có thể
gϊếŧ chết một đống lớn rắn độc to bằng cánh tay, vẻ mặt lãnh đạm, khí thế lẫm liệt, vài con rắn kia cũng không phải là bị chém
thành hai nửa, mà là hóa thành từng đợt huyết vụ ngập tràn trong không khí, mang theo mùi máu tươi gay mũi.
Một tu sĩ thanh niên tuấn tú khác thân mặc pháp bào màu xanh nhạt, ngũ quan tinh xảo nhu hòa tuấn tú, vẻ mặt nghiêm nghị, vừa tránh rắn độc đang vọt tới, vừa điều khiển một cái hương lô màu tử đàn, rắn đốm muốn tấn công hắn đều bị hút vào trong, sau đó lư hương kia lại xoay tròn một cái, rắn độc chui vào lư hương đều bị quẳng ra ngoài, mà rắn bị quẳng ra ngoài kia không còn cơ thể trơn trượt, đẫy đà
như trước mà trở nên khô quắt, tuy rằng cơ thể vẫn hoàn chỉnh, nhưng trong cơ thể đã không còn nguyên thần và tu vi.
Hoàn thành một loạt động tác này, Cung Tiểu Trúc lại dùng phương thức tương tự để đối phó tiếp với
rắn độc xung quanh.
Đây là một công năng của Thiên Hương lư
mà Cung Tiểu Trúc mới
phát hiện ra không lâu, nó có thể hấp thu máu thịt và tu vi của yêu thú, hóa thành năng lượng cho bản thân, năng lượng này tích góp tới một mức nhất định, Thiên Hương lư sẽ thăng lên một
cấp, nói cách khác, có thể thăng cấp thành linh khí trung phẩm, lại tích lũy đầy năng lượng lần nữa sẽ tăng lên thành linh khí thượng phẩm…
Rắn độc phô thiên cái địa, cuồn cuộn không ngừng, còn có rất nhiều rắn độc đang chờ thời cơ, nhất là con lớn nhất đang quấn quanh một thân cây cách đó không xa, yêu thú cấp năm kia đang
chờ đợi như hổ rình mồi.
Ánh mắt sắc bén của Vân Túc sượt qua nó, kiếm chiêu không ngừng giảo sát độc xà xung quanh, nhưng vẫn phân ra một luồng thần thức chú ý tới động tĩnh của nó.
Y không sợ yêu thú tương đương với Kim Đan trung kỳ kia, chỉ là lo rằng rắn độc này thừa dịp y không để ý tới mà gây bất lợi cho Cung Tiểu Trúc, dù sao Tiểu Trúc của y
tu vi
mới chỉ có
Trúc Cơ trung kỳ.
Một canh giờ trôi qua, Cung Tiểu Trúc cảm thấy chân nguyên trong cơ thể sắp bị tiêu tốn hoàn toàn, nhắm khe hở trong
tấn công của
rắn độc mà dùng một viên Hồi Linh đan, nháy mắt, linh lực dư thừa, chân nguyên trong đan điền được bổ sung hơn tám phần.
Mà Vân Túc gϊếŧ chóc đã lâu như vậy, nhưng chân nguyên vẫn dồi dào như trước, sắc mặt không chút thay đổi, thoải mái gϊếŧ rắn độc xung quanh, chiêu kiếm tiêu diêu, động tác linh hoạt, hoàn toàn
không chút vấn đề.
Quả thật chân nguyên trong cơ thể Vân Túc vẫn còn nhiều, trước kia khi còn ở Kiếm Tiên môn căn cơ của y cũng đã rất vững chắc, đan điền cũng rộng gấp hai lần so với các tu sĩ khác, lực kéo dài hay sức chiến đấu đều mạnh tới kinh người
, mà bây giờ tu vi của y lại được trải qua một lần trùng tu, thực lực càng thêm mạnh, đan điền cũng càng thêm rộng, chân nguyên tồn trữ
cũng càng nhiều thêm, hơn nữa tiên ma đồng tu cũng càng giúp cho y đánh
đâu thắng đó không gì cản nổi.
Vài rắn độc cấp thấp kia thấy thực lực hai người hùng hậu như vậy, cuối cùng cũng sinh ra ý nghĩ bỏ cuộc, nhưng Xà vương có cơ thể cực đại
quấn trên cây đại thụ kia chỉ cần liếc nhìn
qua lũ rắn kia, ý nghĩ muốn bỏ cuộc của vài con rắn kia lập tức biến mất, tấn công hai người
càng thêm liều mạng.
Không biết qua bao nhiêu lâu sau, vài yêu xà
cấp thấp kia chỉ còn lại hơn một nửa, mà con Xà vương kia cũng không đủ kiên nhẫn tiếp tục chờ thêm được nữa, lục quang trong mắt nó chợt lóe, đầu hơi co lại, toàn thân nháy mắt tựa như một thanh kiếm sắc, dùng tốc độ mắt thường khó thấy mà vọt
tới chỗ Cung Tiểu Trúc.
Không sai, Xà vương kia định giải quyết tu sĩ thực lực yếu này xong rồi sẽ đối phó với kiếm tu thực lực mạnh kia, nó rất thông minh, chỉ số thông minh đã gần tới chớm của tu sĩ nhân loại, đương nhiên là cho rằng không còn cách nào tốt hơn.
Nhưng Vân Túc sao có thể khoanh tay chịu chết, để mặc nó gây bất lợi cho Cung Tiểu Trúc?
Vì thế, Vân Túc thấy nó vừa có động tĩnh, còn chưa chờ tới lúc nó tiếp cận Cung Tiểu Trúc đã nhanh nhẹn dùng tay
chỉ một cái tới trước mặt
Cung Tiểu Trúc, oành một tiếng, Xà vương bị bắn ngược rơi lại xuống đất.
Một ngón tay kia của Vân Túc vừa giơ ra, quanh thân Cung Tiểu Trúc liền bao phủ một tầng chắn được tạo ra từ kiếm khí bảo vệ hắn, đầu rắn vừa chạm phải kiếm khí, con rắn kia liền bị đâm vào tầng chắn
tới choáng váng, tuy không bị trọng thương nhưng cũng đủ để Vân Túc có thời gian đối phó với nó.
Cung Tiểu Trúc thấy công kích của con rắn kia bị Vân Túc cản lại, liền liếc nhìn Vân Túc, sau đó ăn ý đổi chỗ, thân hình nhoáng lên, Vân Túc liền đứng thẳng nơi Cung Tiểu Trúc vừa đứng, đánh nhau với Xà vương, Vân Túc vừa đối phó với rắn độc cấp thấp và Xà vương cấp năm, nhưng vẫn tự nhiên thoải mái như trước, keng keng keng
chỉ thấy ba chiêu kiếm hạ xuống, Xà vương liền mình đầy thương tích nằm trên mặt đất, máu chảy thành sông, đầu rũ xuống, tắt thở.
Vài con rắn độc kia thấy kẻ đứng đầu đã bị tiêu diệt liền chùn bước, tất cả đều co rụt lại, chui xuống đất không còn thấy bóng dáng đâu nữa.
Hiển nhiên lũ rắn độc này còn có
thể độn thổ, chẳng qua cũng không quá cao cấp, Cung Tiểu Trúc và Vân Túc dùng thần thức đảo qua, rắn độc dưới đất liền ẩn giấu trong nháy mắt, trốn đi bốn phương tám hướng tránh xa khỏi hai người.
Hai người thấy bọn chúng đã trốn đi xa cũng không đuổi tận gϊếŧ tuyệt, chỉ lấy nội đan của Xà vương kia ra, nếu họ gϊếŧ sạch những yêu thú kia,
vậy các đệ tử của các môn phái lớn còn không phải là sẽ được lợi ư, đây không phải là rất không công bằng cho họ sao, thế nên tất cả mọi người nên cùng nhau hưởng thụ, cũng là bài tập rèn luyện thể lực cho mấy đệ tử kia.
Hơn nữa hai người họ cũng đã hoạt động lâu như vậy rồi nên
cũng hơi mệt, nên nghỉ ngơi thì hơn.
Hôm nay họ đi một đường cũng nhìn thấy có mấy đệ tử Kim Đan kỳ, có điều họ vẫn tránh mấy người đó mà đi đường vòng, đây là bí cảnh,
gϊếŧ người cướp bảo nhất định sẽ xảy ra, tuy rằng hai người họ không sợ những người kia, nhưng chọc vào vẫn rất phiền phức, họ là tới gϊếŧ yêu thú chứ không phải là gϊếŧ người.
Lần trước các đại tông môn phái người vào bí cảnh tầm bảo
nói không chừng là cũng vì
chém gϊếŧ lẫn nhau nên mới chết hết, cũng không chỉ đơn thuần là bị yêu thú, thực vật trong bí cảnh gϊếŧ chết.
Nếu nơi này đã không còn nguy hiểm, hai người liền nắm tay nhau tiếp tục đi về phía trước, tuy rằng bí cảnh này cũng không hạn chế họ phi hành, nhưng rất nhiều tu sĩ cũng không ngốc nghếch tới mức bay trên trời, bởi lúc này sẽ trở thành mục tiêu tấn công cho các loại
yêu thú phi hành và các tu sĩ khác, chỉ có thực lực đủ mạnh, có thể nắm chắc phần thắng với yêu thú và tu sĩ vây đánh mới không sợ.
Nhưng ai có thể chắc chắn rằng mình có bản lĩnh này? Ngay cả Vân Túc tiên ma đồng tu
cũng không dám đảm bảo rằng mình có thể lông tóc vô thương dưới công kích của cả một đám người.
Hai người dọc theo đường đi trong rừng cũng thấy ba năm bộ xương cốt của các tu sĩ nằm trên mặt đất, có bộ niên đại đã lâu, cũng có vài bộ có vẻ
như là của các tu sĩ mới vào đây không lâu, xương cốt vẫn còn
lóng lánh trong suốt, sáng bóng trơn nhẵn, có điều đại đa số đều bị cắn tới lởm chởm, không trọn vẹn hoàn chỉnh.
Lúc trước Cung Tiểu Trúc nhìn thấy mấy bộ xương trắng này mặt còn trắng bệch lại, giống như lúc trước khi còn ở ngôi miếu đổ nát thấy mấy tu sĩ kia bị phân thây trong lò luyện đan sẽ thấy ghê tởm và sợ hãi. Có điều một đường đi tới, Cung Tiểu Trúc cũng đã dần quen, cũng không thể không quen, ít nhất cũng sẽ không nhíu mày nhăn mặt.
Đi được một đoạn đường, hai người dừng lại, nhìn thấy trên người một tu sĩ Kim Đan trung kỳ có
một đám nhện rậm rạp to bằng nắm tay đang bò lồm ngồm, tu sĩ kia kêu thảm thiết liên tục, giãy giụa không ngừng, thấy hai người cách đó không xa, vội vàng dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn họ mà kêu rên, “Cứu ta… cứu ta với…”
Có điều hai người Cung Tiểu Trúc lại thờ ơ, cũng chỉ một lát sau, mấy con nhện kia chậm rãi bò ra khỏi người kia, tu sĩ vừa rồi còn kêu cứu bây giờ chỉ còn lại một bộ xương, hơn nữa xương cốt cũng là lởm chởm.
Vân Túc sở dĩ không cứu người kia, nguyên nhân đương nhiên do gã
kia là tu sĩ của Kiếm Tiên môn, vừa thấy màu sắc và kiểu dáng của pháp y kia là liền nhận ra, không chỉ vậy, gã
còn là người hầu trước kia của Bạch Toàn Ảnh, từng dùng âm mưu quỷ kế muốn đánh bại Vân Túc thắng trận chiến trong đại bỉ nội môn của môn phái, tuy lần đó gã nghe theo lời của Bạch Toàn Ảnh mà làm nên chỉ có thể coi là tòng phạm, nhưng vẫn không thể tha thứ được.
Mà Cung Tiểu Trúc không cứu người kia đương nhiên cũng
là bởi Vân Túc không có ý định muốn cứu gã, trong lòng hắn, điều mà Vân đại ca làm nhất định là
có đạo lý.
Khụ khụ, nếu Vân Túc biết được suy nghĩ của hắn, nhất định sẽ nói đây là phu xướng phu tùy.