Vân Túc cầm trữ vật giới kia vào tay, dùng một luồng thần thức tìm kiếm bên trong, nhất thời, một giọng nam thanh lãnh dễ nghe truyền vào đầu:
“Ta tên Lê Diễn, khi còn sống là tu sĩ Hóa Thần sơ kỳ, đến từ tông môn Quy Vân Tiên của thế giới Tinh Hãn, là thân truyền đệ tử của Huyễn Nguyệt tôn giả, khi bị kẻ gian làm hại, mới đi tới thế giới này, nguyên thần tán loạn, bất hạnh mà chết. Mong rằng đạo hữu một ngày kia có thể đắc nhập vào đại thế giới Tinh Hãn, cũng nói cho sư tôn của ta biết ta ở đây, dùng ngọc bội truyền âm hồng sắc trong trữ vật giới làm chứng, còn lại những vật khác đều tặng cho đạo hữu, tại hạ vô cùng cảm kích.”
Hóa ra người trong quan tài đã để lại một luồng thần thức, sau khi giọng nói kia biến mất, thần thức cũng tán loạn hoàn toàn, có điều, nội dung trong đó Vân Túc đã nhớ kỹ toàn bộ, về phần có nên giúp hắn hoàn thành tâm nguyện, chuyện này còn không biết là có thể hay không, hay là có cơ hội hay không.
Có điều nếu đã nhận thù lao của người ta, sau này có cơ hội, đương nhiên vẫn sẽ làm.
Nhưng vấn đề là thần thức lại không nhắc tới kẻ gian là ai, thông đạo dẫn tới đại thế giới Tinh Hãn ở nơi nào.
Vân Túc lấy ngọc bội hồng sắc trong trữ vật giới mà tu sĩ tự xưng là Lê Diễn kia nói kiểm tra một lần, phát hiện ngọc bội này đúng là phải dùng một bí pháp nào đó mới tra được thông tin bên trong, vì thế đặt nó vào túi trữ vật bên hông.
Sau đó, Vân Túc lại quét các vật khác một lần, phát hiện có mấy nghìn viên linh thạch thượng phẩm, mấy vạn viên linh thạch trung phẩm, còn có một trường tiên màu lửa đỏ, là bảo khí hạ phẩm thuộc tính hỏa, cùng với một cái chuông vàng, là bảo khí cực phẩm phòng ngự thuộc tính kim.
Trữ vật giới có diện tích một trăm mét vuông, mấy thứ này chỉ chiếm một phần rất nhỏ của không gian, xem ra Lê Diễn trước khi lâm chung đã tiêu không ít tài nguyên, bằng không một tu sĩ Hóa Thần kỳ từ đại thế giới thượng ba nghìn sao chỉ có tài nguyên thế này.
Một lát sau, Vân Túc thu hồi thần thức, nhìn sang Cung Tiểu Trúc không biết đang suy nghĩ cái gì, vẻ mặt ngưng trọng, gọi một tiếng “Tiểu Trúc!”
Cung Tiểu Trúc phục hồi lại tinh thần “A” một tiếng, sau đó nói, “Vân đại ca, có chuyện gì vậy?”
“Người này là tu sĩ Hóa Thần kỳ của đại thế giới Tinh Hãn, hắn khi còn sống có để lại một luồng thần thức, muốn chúng ta tới thế giới kia tìm sư tôn Huyễn Nguyệt tôn giả của hắn.”
Cung Tiểu Trúc hiếu kì hỏi, “Đại thế giới Tinh Hãn? Là nơi nào vậy? Vân đại ca ngươi có biết không?”
Không thể trách Cung Tiểu Trúc lại hỏi như vậy, hắn thật sự không biết đại thế giới Tinh Hãn là cái gì, bộ tiểu thuyết hắn đọc trước kia tuy rằng có nhắc tới giới tu chân có hạ ba nghìn, trung ba nghìn và thượng ba nghìn, nhưng nhân vật chính cũng là Vân Túc từ đầu tới cuối chưa từng rời khỏi thế giới này, trước khi phi thăng cũng chỉ xưng vương xưng bá ở thế giới này.
Cung Tiểu Trúc và Vân Túc bây giờ ở thế giới gọi là đại thế giới Huyền Linh, là thế giới trung ba nghìn, độ nồng đậm của linh khí và độ phong phú của tài nguyên tốt hơn hạ ba nghìn rất nhiều nhưng so với thượng ba nghìn thì kém hơn nhiều.
Đại thế giới Huyền Linh tổng cộng có năm đại lục, phân biệt là Huyền Đằng, Huyền Linh, Huyền Hoàng, Huyền Thiên và Huyền Dược, các đại lục này đều bị biển ngăn cách, nếu muốn đi qua các đại lục, hoặc phải đi bằng đường biển, hoặc phải dùng truyền tống trận để qua.
Đi qua biển không chỉ tốn thời gian mà trên biển còn có các loại yêu thú tinh quái, mà sử dụng truyền tống trận thời gian nhanh hơn nhiều nhưng lại cần vô số linh thạch, tu sĩ bình thường cơ bản không có cách nào làm được.
“Đại thế giới Tinh Hãn là đại thế giới từ thượng ba nghìn, nghe nói ở thượng ba nghìn, tu sĩ Nguyên Anh và Hóa Thần kỳ khắp nơi, nhiều như sô cẩu, tu sĩ Xuất Khiếu và Đại thừa nhiều đếm không xuể, Tán Tiên và các đại môn phái cũng nhiều không đếm nổi, đơn linh căn vô cùng phổ biến, thứ đã thành thiên tài địa bảo trong truyền thuyết ở đây, ở đó cũng không ngạc nhiên, nhưng lại khó có được tiên khí, đều do Tán Tiên luyện chế ra, có điều lại không so được với tiên khí thật sự.
(Sô cẩu: Con chó bện bằng rơm. Thứ đồ chơi vô giá trị. Chỉ muôn vật ở đời theo quan niệm của Lão tử)
Cung Tiểu Trúc sinh ra lòng hiếu kỳ với đại thế giới thượng ba nghìn, hỏi, “Vậy vì sao tu sĩ hạ ba nghìn và trung ba nghìn không tới thượng ba nghìn để tu luyện, như vậy không phải tốc độ tu luyện sẽ càng nhanh hơn sao?”
Vân Túc lắc đầu, “Theo ta được biết, cho tới bây giờ còn chưa có tu sĩ nào từ thế giới này tìm được thông đạo dẫn tới thế giới thượng ba nghìn, nếu tìm được, sợ là cũng lặng lẽ đi lên, chứ không nói cho người khác biết.”
Cung Tiểu Trúc “Ồ” một tiếng, nghĩ trong lòng: Khó trách! Nếu mỗi người đều chạy lên đại thế giới thượng ba nghìn, vậy thượng ba nghìn kia không phải là chật người sao, mà hạ ba nghìn và trung ba nghìn lại không còn bao nhiêu tu sĩ? Giới tu chân làm sao mà giữ được cân bằng!
Có điều, có lẽ hắn và Vân đại ca sau này sẽ có cơ hội đi tới đại thế giới Tinh Hãn không chừng.
Nhìn lại trữ vật giới trong tay Vân Túc, hỏi, “Vân đại ca, trong đó có gì vậy?”
Vân Túc nghĩ một chút, đồ trong trữ vật giới này đối với mình cũng là vô dụng, không bằng đưa hết cho Tiểu Trúc.
Vì thế y đưa trữ vật giới trong tay cho Cung Tiểu Trúc nói, “Trong này có một ít linh thạch và hai pháp bảo, pháp bảo phẩm chất rất cao, có thể đợi đến lúc tu vi tăng rồi lại dùng, linh thạch cũng không thể tùy tiện lấy ra trước mặt người khác. Chủ nhân của trữ vật giới này đã mất, dấu vết của thần thức đã biến mất, ngươi có thể lấy máu nhận chủ.”
Cung Tiểu Trúc hoan hỉ nhận lấy, cắn ngón tay, một giọt máu rơi xuống, trữ vật giới phát ra một luồng ánh sáng đỏ, sau đó Cung Tiểu Trúc cảm thấy mình và trữ vật giới như được liên kết với nhau, không cần thần thức cũng có thể “xem” đồ vật bên trong.
Cung Tiểu Trúc nhìn một đống linh thạch và hai pháp bảo không biết phẩm chất, kinh ngạc nhìn Vân Túc, kích động nói, “Vân đại ca, ta thấy thật nhiều linh thạch, toàn bộ đều là thượng phẩm và trung phẩm, chúng ta phát tài rồi!”
Vân Túc nhìn hắn chớp chớp mắt, cảm thấy rất đáng yêu, có điều…
“Không thể để những vật ngoài thân làm dao động tâm cảnh, bằng không bất lợi cho tu luyện, tu vi không thể tăng tiến, thậm chí tẩu hỏa nhập ma.”
Cung Tiểu Trúc cảnh giác lại trong nháy mắt, đạo tâm vừa mới dao động lập tức bình ổn lại, tâm tình kích động cũng hồi phục lại, không rung động vì đống lớn linh thạch này nữa.
Lúc này hắn mới giác ngộ ra, một đường tu chân tối kị nhất là làm dao động đạo tâm, nếu thường xuyên kích động vì một chút tài vật, sớm muộn gì cũng sẽ sinh ra tâm ma, lạc lối, cho dù tu luyện không có hại cũng sẽ trở thành vô ích. Hắn trước kia tự nhận mình vận khí thì xui xẻo, thuộc tính linh căn không xong mà nôn nóng, lo lắng, sau đó lại vô cùng kích động vì có được hệ thống, điều này khiến cho tâm cảnh của hắn thường xuyên dao động.
Nếu không phải bây giờ Vân đại ca nhắc nhở, đợi tu vi của hắn sau khi cao thâm, chỉ sợ cũng sẽ biến thành hỉ nộ vô thường, lòng tham không đáy, cảnh giới tăng lên sẽ ngày càng chậm đi, thậm chí bị tâm ma cắn nuốt, tẩu hỏa nhập ma, hoặc sẽ thân tử đạo tiêu giống Cổ Nguyệt chân quân.
Cung Tiểu Trúc nghĩ bây giờ điều hắn cần là cho dù có nhìn thấy đồ vật chân quý cỡ nào cũng không thể kích động, nếu không sẽ nảy sinh lòng tham, mọi việc đều không thể cưỡng cầu, của ngươi thì chính là của ngươi, nếu không phải của ngươi thì nếu có được cũng sẽ bất an trong lòng!
Người có bụng dạ hẹp hòi luôn không có kết cục tốt, lòng dạ hẹp hỏi, lại giỏi lừa gạt người khác, khiến cho tâm cảnh chậm chạp không đột phá được, tận đến khi thọ nguyên đã hết.
Nhìn chung các tu sĩ luôn gϊếŧ người cướp của nào có thể sống lâu, không phải là bị người khác gϊếŧ thì cũng là sát khí của bản thân quá nặng, không chịu được khảo nghiệm của thiên đạo và tâm ma mà hồn phi phách tán, nguyên thần câu diệt.
Nếu nói trước kia Cung Tiểu Trúc ngưỡng mộ Vân Túc, thì bây giờ không chỉ ngưỡng mộ mà còn thêm cảm kích, cảm tình đối với Vân Túc lại nhiều thêm một tầng, thực sự coi y là thầy tốt bạn hiền.
Trong lòng Cung Tiểu Trúc sóng yên biển lặng, cảm xúc sôi trào trở nên bình thản, hắn cảm kích cười với Vân Túc, nói, “Đa tạ Vân đại ca nhắc nhở, nếu không có Vân đại ca, chỉ sợ tu vi ta sau này thật sự bị cản trở.”
Vân Túc gật đầu, nói thêm, “Bây giờ việc cấp bách là tìm đường ra, chỉ là không biết cửa ra ở nơi nào.”
Bỗng nhìn trữ vật giới mà Cung Tiểu Trúc mang trên tay mà nói, “Ngươi thử xem có thể làm trữ vật giới biến mất không, nếu cứ như vậy, chỉ sợ bị các tu sĩ khác ghen tị.”
“Được”
Cung Tiểu Trúc nghĩ trong lòng muốn nó biến mất, quả nhiên, trữ vật giới liền biến mất, sau đó Cung Tiểu Trúc muốn nó xuất hiện, trữ vật giới lại hiện ra trên ngón tay.
Vì thế Cung Tiểu Trúc nhìn Vân Túc, trong mắt lóe lên vẻ hiếu kỳ.
Cầu giải thích! Cầu giải thích! Đại thế giới Huyền Linh có trữ vật giới không tệ, nhưng đều không thể tàng hình, chẳng lẽ đây chính là công năng đặc thù của thế giới thượng ba nghìn?
Vân Túc vô cùng tự giác mà giải thích, “Trữ vật giới này hẳn là di vật từ thời Thượng Cổ khó có được, nó một khi nhận chủ, ngay cả tu sĩ khác cướp được cũng sẽ không thể lấy đồ bên trong, cho dù gϊếŧ chủ nhân thực sự, trữ vật giới cũng sẽ tự hủy, đồ vật bên trong không cần biết là có thể phòng ngự mạnh cỡ nào cũng sẽ bị tổn hại, hơn nữa còn có thể tàng hình, luyện khí sư luyện chế nó ở cảnh giới gì, tu sĩ cảnh giới thấp hơn đều không thể phát hiện ra.”
Bây giờ ở giới tu chân gần như không có luyện khí sư nào có thể luyện chế trữ vật giới nhận chủ, bây giờ trữ vật giới cũng giống như túi trữ vật, chỉ cần bị người cướp mất, xóa thần thức bên trên đi, đồ bên trong cũng sẽ vào tay người khác, cũng không hề có công năng nhận chủ, tự hủy, hay là tàng hình các thứ.
Vân Túc đọc rất nhiều sách trong vòng mấy chục năm qua, đương nhiên cũng từng nghe nói rất nhiều pháp bảo công pháp các loại lưu truyền từ Thượng Cổ tới nay, y từng thấy có một tu sĩ chiếm được một trữ vật giới Thượng Cổ, nên đoán rằng chiếc nhẫn này là pháp bảo Thượng Cổ, có thể nhận chủ.
Đương nhiên! Trữ vật giới này đã bị Lê Diễn tự xóa dấu vết thần thức, hơn nữa cũng giải trừ liên kết với trữ vật giới, nên trữ vật giới trước đó liền vô chủ, bằng không cũng đã tự hủy từ sớm, Cung Tiểu Trúc sao có thể nhận chủ!
Cung Tiểu Trúc nghe Vân Túc nói xong, sáng tỏ gật đầu, nói cách khác, trữ vật giới này, ít nhất là tu sĩ dưới Hóa Thần kỳ đều không thể nhìn thấy!
Vân Túc còn nói thêm, “Chúng ta đi xuống trước đã, sau đó tìm lối ra.”
“Được!”
Vì thế, hai người bước xuống khỏi đài tròn.