*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trác Tuyên gật đầu: “Tôi cũng hiểu đại đại anh là một người rất ngây thơ mà.”
Tiểu Trịnh: “???”
Trác Tuyên: “Nếu không đêm qua đã không có phản ứng kia.”Tiểu Trịnh cảm thấy muốn điên mất!
Cậu rõ ràng là lấy giúp người làm niềm vui, tại sao kết quả lại là tự đào hố chôn mình?
Muốn nói chuyện, lời ra khỏi miệng lại thành rêи ɾỉ, cậu dùng giọng nói không lớn hơn tiếng muỗi kêu là bao để ngăn cản người đứng trước mặt mình.
“Đừng, đừng lại gần đây…”
“Cô nương, ta căn bản là không nhúc nhích.” Kỳ Chân bất đắc dĩ nói.
Nhưng Kỳ Chân trong mắt Tiểu Trịnh, đã từ một biến thành hai, hai biến thành bốn, đang lắc lư tới gần mình, ngay cả nói chuyện cũng nghe thấy tiếng vang, từng tiếng chồng chất lên nhau, làm cho người ta nghe không rõ.
Tiểu Trịnh bị mồ hôi chảy xuống che đi tầm mắt, cậu thở phì phò không nói nên lời, cảm giác nóng bỏng lan khắp toàn thân, gần như mỗi tấc da tấc thịt của cậu đều bị thiêu đốt.
Tay không kiềm chế được mà mò lên cổ áo, bắt đầu cởi ra.
“Trác Tuyên…” Miệng cậu hơi hé mở, cũng không biết đến cùng mình có nói thành lời hay không.
Cậu vốn muốn hỏi Kỳ Chân đến cùng có phải là Trác Tuyên xuyên vào không, kết quả không biết tai đối phương có vấn đề gì không, nhất định phải kề sát lại gần mà nghe, Tiểu Trịnh tuân theo bản năng, chạm vào mặt đối phương, hấp thụ cảm giác mát lạnh.
Cũng không biết có phải là đối phương hiểu nhầm Tiểu Trịnh muốn được yêu thương hay không, mà trực tiếp duỗi cánh tay dài ra, ôm cậu vào lòng, thuận thế cởi bỏ đai lưng của Tiểu Trịnh, cởi từng lớp y phục của cậu.
Khoan đã! Tuy rằng giới tu chân rất tùy tiện, nhưng tôi không phải là người tùy tiện đâu nhé!
Tiểu Trịnh cố gắng bảo vệ cho sự trong sạch của bản thân, nhưng cơ thể lại chỉ làm theo bản năng, không hề suy xét tới lí trí, cậu khẩn cấp đáp lại sự âu yếm của đối phương, da thịt hai bên thân cận nhau, cơ thể Kỳ Chân cũng bị lây nhiễm nhiệt độ của cậu, trở nên không còn mát mẻ. Tiểu Trịnh ghét bỏ muốn đẩy người ra, cổ tay lại bị bắt được, bẻ về phía sau, lập tức bị chính đai lưng của mình trói chặt.
“Cô nương, cô…”
Kỳ Chân kinh ngạc nhìn vạt áo rộng mở của Thu Hoài Linh, phát hiện đối phương đúng thật sự là nam phẫn nữ trang.
Tiểu Trịnh ửng hồng đôi gò má, ánh mắt mê ly nhìn lại, đã hoàn toàn không nghe rõ Kỳ Chân đang nói gì.
“Ôm tôi.”
“Cô… huynh đài, huynh có biết mình đang làm gì không?”
Giọng nói của Kỳ Chân vang vọng khi xa khi gần bên tai.
Cách trả lời của Tiểu Trịnh rất trực tiếp, thò tay nắm lấy áo của đối phương, một tay kéo Kỳ Chân tới trước mặt không nói hai lời hôn lên.
Kỳ Chân bình sinh không ngờ rằng mình lại bị người khác cường hôn, còn là bị nam nhân cường hôn, lập tức có chút ngơ ngác, tận tới lúc môi có cảm giác đau đớn, mới tỉnh táo lại.
Không được tự nhiên? Hình như cũng có chút.
Vậy là đang kháng cự? Cũng không giống lắm.
Anh nắm cằm đối phương, kéo Tiểu Trịnh vì trúng dược mà trở nên thèm khát khó nhịn dính chặt lấy người mình không buông ra khỏi người mình.
“Anh có nhớ rõ tôi là ai không?”
Tiểu Trịnh mơ mơ màng màng mở mắt, suy nghĩ trong đầu bị quấy loạn, sao còn nhớ được đối phương là ai.
Cậu lại muốn hôn tiếp, nhưng đối phương bất đắc dĩ, chỉ thuận thế ôm lấy cậu, làm cho trọn vẹn cái hoạt động xâm nhập ba ba ba này.
Tiểu Trịnh vẫn chưa quên, cậu vẫn còn đang ở bên ngoài, ngay trước mặt người khác, tuy rằng họ trốn trong một cái ngõ nhỏ, đủ khuất, nói vậy hẳn cũng sẽ không có ai thấy, nhưng ai mà biết được có thể có gia hỏa nào đó đường lớn không đi lại chui vào ngõ nhỏ, sau đó thấy ở nơi này có hai tu sĩ ôm ôm ấp ấp, làm cái loại chuyện không thể đưa ra ánh sáng này hay không.
Cảm giác xấu hổ làm cho cậu càng thêm mẫn cảm, chưa nói tới mỗi lần đối phương cắи ʍút̼ cơ thể mình, cảm giác rõ ràng lại bị phóng lớn vô hạn, mà còn cả bàn tay đối phương đang thò vào xiêm y kia, đi thẳng xuống dưới, sờ soạng toàn bộ cái nơi không thể nói ra.
Dục hỏa ẩn nhẫn bị nuốt sạch, hỏa diễm du͙© vọиɠ càng ít lại càng thêm mãnh liệt, tận tới khi đốt cháy toàn thân Tiểu Trịnh tới không còn gì.
Để tránh cho bị đại thương nguyên thần, Tiểu Trịnh rất tự giác dùng gạch men mosaic che đi vụ ba ba ba này, thế nên thứ mà các độc giả nhìn thấy đương nhiên cũng là mosaic.
Lúc Tiểu Trịnh tỉnh lại đã là ngày hôm sau, ánh mặt trời rọi vào từ cửa sổ quên không kéo rèm, chiếu tới chói cả mắt.
Một đêm “mộng xuân”, Tiểu Trịnh chẳng những không có cảm giác thần thanh khí sảng, mà ngược lại tứ chi như nhũn ra, lại nhìn ga giường dưới người, ướt sũng một mảng, mọi chi tiết đều gợi lên cảm giác xấu hổ, may mà không ai thấy.
Dược hiệu
xuyên qua mộng cảnh
còn sót lại vẫn còn lưu giữ trong cơ thể, lúc xuống giường Tiểu Trịnh thiếu chút nữa đã quỳ xuống, hồi tưởng tất cả mọi chuyện đêm qua…
Quả là nghĩ lại mà kinh.
Bây giờ vấn đề mà cậu muốn làm rõ nhất chính là: Đêm qua Trác Tuyên, không phải là cũng đã lọt vào mộng cảnh trong truyện, biến thành Kỳ Chân chứ?
Tiểu Trịnh không gọi điện thoại bởi không có dũng khí đó, chỉ có thể xin công ty nghỉ ốm, lại gọi thức ăn bên ngoài, chăn ga gối đệm nhét hết vào máy giặt, thay bộ mới, làm xong tất cả, cậu lại bò về giường tiếp tục nằm đờ đẫn.
Đến cùng có phải Trác Tuyên không? Có nên hỏi bóng hỏi gió một chút?
Nếu số phút khi thức ăn được giao tới là số lẻ, thì hỏi, là số chẵn, thì không hỏi.
Nửa giờ sau, Tiểu Trịnh nhìn đồng hồ, là số lẻ.
… Thôi, vẫn không hỏi thì hơn.
Tiểu Trịnh vùi cả người vào chăn, giả vờ như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Chuông điện thoại vang lên, người gọi tới là Trác Tuyên.
Tiểu Trịnh rối rắm một hồi, nhận điện thoại.
“Tiêu Tiêu, hôm nay anh không đi làm à?” Trác Tuyên hỏi.
“Tôi xin nghỉ ốm.” Giọng nói Tiểu Trịnh hơi khàn, trong mộng cảnh mê loạn kia, cậu nhớ miệng mình chưa từng được buông tha…
Không được nghĩ lại nữa, càng nghĩ càng đáng sợ!
Đầu bên kia điện thoại trầm mặc một lát.
“Thảo nào hôm nay tôi tới công ty không gặp anh, anh ăn cơm chưa, để tôi đưa thức ăn tới chỗ anh.”
“Không cần, không cần, tôi nghỉ ngơi một chút là được rồi.” Tiểu Trịnh vội đáp, cậu căn bản là chưa nghĩ ra nên đối mặt với Trác Tuyên thế nào, sao dám gặp mặt anh.
May mà Trác Tuyên trước sự khác thường của cậu cũng không gạn hỏi tới cùng, ân cần thăm hỏi vài câu, bảo cậu chú ý tới thân thể, rồi cúp máy.
Tiểu Trịnh thở ra một hơi.
Tuy rằng cả hai đều là đàn ông đã trưởng thành, có nhu cầu sinh lý là bình thường, nhưng tác giả với độc giả xuyên thư xxoo với nhau trong mộng cảnh, nghĩ thế nào cũng vẫn thấy xấu hổ.
Tự làm bậy, không thể sống.
Tiểu Trịnh quyết định cho Thu Hoài Linh chết, hơn nữa cũng không sắp xếp nữ nhân nào cho Kỳ Chân, để cho hắn trở thành nam chính tu tiên đầu tiên dưới ngòi bút của mình chỉ biết dùng ngũ chỉ sơn.
(ý là dùng năm ngón tay để DIY =))
Nghĩ tới đây, Tiểu Trịnh nhất thời có động lực, lập tức mở máy tính ra, năm ngón tay gõ như bay, một hơi gõ thêm một vạn chữ, Thu Hoài Linh vừa gặp nam chính chưa được nửa ngày đã trực tiếp chết trước mặt nam chính, làm cho nam chính đeo trên lưng hiềm nghi gϊếŧ người.
Bên dưới các độc giả đồng loạt???
Độc giả A: Từ đầu tới giờ, mọi nhân vật nữ có khả năng phát triển được với nam chính đều là chưa xuất sư đã ngỏm củ tỏi
[mặt chấm hỏi.jpg] tác giả có phải là mới bị thất tình không vậy?
Độc giả B: Đừng vậy chứ, thật vất vả mới xuất hiện một em gái mềm mại dễ đẩy ngã, sao lại cứ vậy mà chết? Tác giả là gay! Tác giả là điểu ti!
Độc giả C: Khi tôi cho rằng Triệu Thành Hề là nữ chính, Triệu Thành Hề lại chết, khi tôi cho rằng Kỳ Chân là gay, sẽ ở bên Hoàng Phủ Hoa Tàng, Hoàng Phủ lại chết, bây giờ nhìn thấy Thu Hoài Linh, tôi không dám ship loạn nữa, quả nhiên Thu Hoài Linh lại chết rồi, tác giả rốt cuộc là muốn chơi lớn cỡ nào?
Độc giả D: Tôi biết rồi! Kỳ Chân là thể chất thiên sát cô tinh, ai dính lên sẽ chết, thế nên nữ chính nhất định phải là một người vừa mới xuất hiện, đã mang theo tâm tình thiếu nữ mà gϊếŧ sạch toàn bộ nhân vật phụ quan trọng trong vòng vài trăm dặm!
Tiểu Trịnh không đổi sắc mặt nhìn mấy bình luận này, trong lòng không dao động chút nào, lòng nói ngại quá, vì hoa cúc của tác giả đại đại mấy người, đời này Kỳ Chân chỉ có thể làm hòa thượng thôi.
Vừa nghĩ tới Kỳ Chân, cậu lại không nhịn được mà nghĩ tới Trác Tuyên.
Tiểu Trịnh thật muốn úp mặt vào trong chăn.
Chuông cửa vang lên.
Trác Tuyên đứng ngoài cửa, tay còn cầm một túi thức ăn.
“Vừa đi ngang qua một quán ăn Quảng Đông, tiện mua luôn cho anh.”
So với Tiểu Trịnh đầy mặt u ám, Trác Tuyên lại là thần thanh khí sảng, nụ cười tươi rói, cứ như lão yêu quái mới thải
(hái)
âm bổ dương.
Á bậy bậy bậy, ai bị hái chứ!
“Bây giờ anh đang bị ốm, không được ăn cay, mấy món này đều khá là thanh đạm, cháo trứng muối, bánh bao xá xíu, rau cải luộc linh tinh.”
Không ai đánh kẻ đang cười, Tiểu Trịnh đành phải cười tươi cảm ơn, trong lòng lại ước gì Trác Tuyên mau chóng bỏ đồ lại rồi đi đi.
Ai ngờ đối phương không tự giác chút nào, mang thức ăn tới phòng bếp, tự động xắn tay áo lên, giúp cậu đổ thức ăn ra đĩa, lại nhìn thức ăn cậu gọi bên ngoài lúc nãy.
“Bị ốm rồi còn ăn cơm rang?” Anh không đồng ý nhìn Tiểu Trịnh.
Tiểu Trịnh đành nói: “Gần chỗ này không có gì ăn cả, anh mang cháo tới đây rồi, chắc chắn tôi sẽ ăn.”
Trác Tuyên hài lòng nói: “Vậy anh ngồi xuống trước đi, tôi hâm nóng lại một chút là có thể ăn được.”
Tiểu Trịnh mơ màng bị người đặt ngồi xuống sofa, mơ màng nhìn đối phương
bận rộn trong bếp
như chủ nhà, muộn màng tỉnh ngộ.
Không đúng, sao anh lại đảo khách thành chủ thế kia? Rõ ràng là mình có ý đuổi người mà!
Đợi Trác Tuyên bưng cháo nóng ra, Tiểu Trịnh vừa ăn, vừa nói bóng gió.
“Chức vị của anh như vậy, bận lắm phải không?”
Thế nên mau chóng đi làm đi.
Trác Tuyên: “Bình thường thôi, tôi cũng biết họ chỉ coi trọng thể diện của cha tôi, thực ra cũng không sai tôi làm gì cả, tôi chỉ chọn thứ mình cảm thấy có hứng thú để làm là được.”
Tiểu Trịnh:… Anh được lắm.
Cậu ăn một miếng cháo, lại hỏi: “Anh cao phú soái như vậy, hẳn là có rất nhiều con gái thích, mỗi ngày đều hẹn hò bận tới chết luôn phải không?”
Nhanh đi hẹn hò đi, đừng ở đây chờ tôi nữa.
Trác Tuyên: “Tôi có người trong lòng rồi, sẽ không lãng phí thời gian với những người không quan trọng.”
Anh thấy Tiểu Trịnh ngẩn ra, liền cười nói: “Sao vậy? Chẳng lẽ anh cảm thấy tôi giống loại người đó lắm sao, trái ôm phải ấp, hẹn hò với đủ mọi loại người?”
Tiểu Trịnh vội nói: “Đương nhiên là không phải, chỉ là bây giờ có rất nhiều phú nhị đại thực sự là có vô số quyền chọn lựa, anh có thể giữ mình trong sạch như vậy, tôi đương nhiên là cảm thấy rất vui.”
Trác Tuyên nghe thấy lời này, ý vị thâm trường cười nhẹ một cái.
“Anh cảm thấy rất vui?”
Tiểu Trịnh chớp mắt, không hiểu mình nói nhầm chỗ nào.
Trác Tuyên nói: “Nhưng nam chính dưới ngòi bút của anh, không phải là đều tam thê tứ thϊếp sao?”
Tiểu Trịnh gãi đầu, có hơi ngượng ngùng: “Chỉ là bởi tình tiết truyện cần mà thôi, anh cũng biết mà, rất nhiều độc giả nam thích đọc thể loại này, dù sao chuyện không thể thực hiện được trong hiện tại, họ sẽ đều thỏa mãn ảo tưởng bằng nhân vật chính trong tiểu thuyết.”
Trác Tuyên gật đầu: “Tôi cũng hiểu đại đại anh là một người rất ngây thơ mà.”
Tiểu Trịnh: “???”
Trác Tuyên: “Nếu không đêm qua đã không có phản ứng kia.”
Tiểu Trịnh: “…”
Khuôn mặt cậu dùng tốc độ có thể thấy được hồng rực lên, há miệng nói không nên lời, chỉ có thể trừng Trác Tuyên, ngay cả tay chân cũng luống cuống.
Trác Tuyên có vẻ như cảm thấy phản ứng này của cậu rất thú vị, thậm chí còn kề sát lại, nhẹ nhàng hôn một cái lên môi Tiểu Trịnh.
“Trịnh Trọng Kỳ Sự đại đại, anh thật sự thích em, có thể theo đuổi em được không?”
[Hoàn]