Sửa xưng hô “Du Sao Xấu/Ngôi sao xấu họ Du” thành “Du sát tinh”
Lúc này phòng thường trực không có ai, Bạch Tân Vũ cầm lấy ống nghe, bấm số điện thoại của mẹ.
Điện thoại được bắt rất nhanh, mẹ cậu hiển nhiên còn đang ngái ngủ, tiếng ậm ờ từ đầu dây bên kia truyền đến, “Alô?”
Mũi Bạch Tân Vũ cay xè, nhỏ giọng kêu: “Mẹ.” Âm thanh vuột ra như tiếng mèo kêu, vừa uất ức vừa đáng thương.
“Tân Vũ? Cực cưng?”
“Mẹ, là con.”
“Tân Vũ.” Lý Úy Chi bật khóc, “Sao hơn một tháng rồi con không gọi điện cho mẹ, mẹ nhớ con rất nhiều.”
Bạch Tân Vũ kiềm lòng muốn khóc, nức nở nói: “Con… bận luyện tập.”
“Con à, con ở quân đội thế nào? Có tốt không?”
Bạch Tân Vũ nói ngay, “Tệ lắm, mẹ, con mệt quá, ngày nào cũng mệt không dậy nổi, con nhớ nhà lắm.”
Tiếng Lý Úy Chi khóc càng lớn.
Bạch Tân Vũ lập tức hối hận đã kể lể với mẹ, đành phải sửa lời nói: “Mẹ, mẹ đừng khóc, lúc đầu thì hơi mệt nhưng bây giờ đỡ hơn nhiều rồi, từ từ con sẽ quen thôi mà.”
Lý Úy Chi nức nở nói: “Con đi rồi, mẹ cũng thường xem vài bộ phim phóng sự về quân đội, có một bộ nói về Tân Cương, Tân Cương lạnh là thế, mẹ hay nằm mơ thấy con bị mệt, bị cóng, mẹ rất muốn đi thăm con, không biết con đã quen việc ăn uống chưa, chăn mền có đủ ấm không, vả có bệnh thì biết ai săn sóc bây giờ.”
Bạch Tân Vũ đau đầu, cố gắng an ủi, “Mẹ, con không bệnh được đâu, thể chất con tốt lắm, ở đây không tệ như mẹ nghĩ đâu, đồ ăn cũng được, kí túc xá cũng ấm nên không lạnh lắm…” Cậu vẫn nhịn không kể ra ý muốn về nhà, cậu biết rõ mình không thể trở về, cũng không muốn phí nhiều lời, đã vậy thì hãy để cho mẹ quan tâm cậu một chút cũng có sao.
Lý Úy Chi im lặng một hồi, “Cục cưng à, từ lúc nào con biết học cách an ủi mẹ vậy.”
“Học gì chứ, cái này mà còn phải học à.”
Lý Úy Chi hít hít cái mũi, “Con hồi đó… Ôi, được rồi, Tân Vũ, dù ở quân đội có khó khăn thế nào, con cũng phải kiên cường, được không? Chúng ta cũng là vì tốt cho con, ngày nào mẹ cũng nhớ con, nhưng con còn trẻ, đường tương lai còn dài, cha mẹ không thể cứ ở bên cạnh con mãi, chúng ta hi vọng con sẽ trưởng thành, được không?”
Bạch Tân Vũ thở dài, không tình nguyện mà “Dạ”
một tiếng, “Con bảo “tệ” mà mẹ cũng không cho con về.”
“Cứ tin vào ba mẹ và anh, đây cũng là vì tương lai của con cả thôi. À, đúng rồi, con của Du gia ở cùng với con sao?”
Nói đến Du Phong Thành, Bạch Tân Vũ một bụng uất ức, lầm bầm nói: “Dạ, chung đội.”
“À, vậy thì tốt rồi, hẳn là nó rất quan tâm con phải không? Con đừng coi tuổi nó nhỏ, mẹ nghe Tùy Anh nói nhà họ thú vị lắm, con cái dù là nam hay nữ đều phải chịu quản giáo theo kiểu quân đội, dạy dỗ rất nghiêm khắc, xem chừng chẳng khác gì với lính thật đâu, có nó chăm sóc thì chẳng ai dám bắt nạt con, sau này con muốn ở lại quân đội cũng phải dựa vào quan hệ với nhà bọn họ, con phải ráng hòa thuận với nó đấy.”
Bạch Tân Vũ cảm thấy lời mẹ nói như một cái bạt tai vào mặt mình, chẳng lẽ cậu nên nói với mẹ rằng anh cậu cố ý dặn Du sát tinh đến “săn sóc” cậu, lại còn bắt nạt cậu ư? Khoan đã, chuyện này không phải do anh cậu cố ý à?
“Tân Vũ? Con có nghe không?”
“Dạ, dạ có, con đang nghe.”
“Con với nó ở cùng nhau thế nào?”
“Ờm… cũng được.” Bạch Tân Vũ nghiến răng nghiến lợi nói.
Lý Úy Chi cũng không ngốc, đứa con trai này nào giờ có giấu được tâm sự trước bất kì ai, huống chi là bà, bà hỏi: “Sao vậy? Các con không hòa thuận với nhau à?”
“Không phải, bọn con… hay bận tập luyện, không có thời gian để nói chuyện.”
“À, không sao, từ từ rồi sẽ được thôi. Đúng rồi, hồi nhỏ các con từng gặp nhau đấy, con không nhớ à?”
Tròng mắt Bạch Tân Vũ suýt bắn ra khỏi hốc mắt, “Lúc nào ạ?”
“Có một năm nghỉ đông, Tùy Anh dẫn con ra đảo Tần Hoàng, đến nhà Giản gia chơi, Tùy Anh với cậu của đứa bé kia là bạn, quê bọn họ ở đảo Tần Hoàng, lúc ấy gặp mặt con còn bé tí, chừng tám chín tuổi, hẳn là không nhớ rõ rồi.”
Bạch Tân Vũ cố gắng nhớ lại, nhưng vẫn không nghĩ ra được gì, khi còn bé mỗi lần đến nghỉ đông và nghỉ hè, cậu đều được đi du lịch rất nhiều nơi, nơi nào từng đi qua đều sẽ nhớ rõ, “Con chẳng nhớ ra nổi, sao mẹ biết được vậy?”
“À, chuyện này mẹ nhớ rõ lắm, lúc ấy Tùy Anh cũng chỉ mười bốn mười lăm, hai đứa con nít tụi con tự bắt xe lửa đi chơi làm mọi người trong nhà lo đến phát sốt, Tùy Anh vì chuyện này mà còn bị đánh nữa. Thật ra về sau mẹ cũng quên mất, hổm rày mẹ lục cuốn album của con, lật đến tấm ảnh chụp hôm đó mới nhớ ra ngay.”
Bạch Tân Vũ nhăn mày, trong ấn tượng hồi nhỏ quả thật có chuyện như vậy, nhưng chi tiết cụ thể thì cậu đã quên phéng từ đời nào, bèn hỏi: “Về sau con với hắn có gặp nhau nữa không?”
“Mẹ không biết, hẳn là không có, sau này bố nó bị điều đến quân khu XX ở tận phía Bắc, không thì con đi hỏi… à không, không được, đứa nhỏ ấy lúc đó còn nhỏ hơn con, chắc cũng không nhớ rõ đâu.”
Bạch Tân Vũ cảm giác sau lưng lạnh run, chuyện lúc tám chín tuổi sao cậu có thể nhớ được, Du Phong Thành khi đó mới năm sáu tuổi, lại càng không thể nhớ được gì, nhưng chung quy cậu vẫn cảm thấy khó chịu, lúc bé cậu thông minh dễ thương là thế, người gặp người thích, gây thù kết oán là chuyện không thể xảy ra. Cậu nghĩ ngợi rồi nói, “Mẹ, mẹ còn biết chuyện gì về Du Phong Thành nữa, nói con biết đi.” Cái này gọi là biết mình biết người, nói không chừng có thể bắt thóp được điểm yếu gì đó của Du Phong Thành,.
“Mẹ cũng không rõ lắm, nếu muốn biết thì con hỏi anh của con đi.”
Bạch Tân Vũ nhớ tới cuộc gọi lần trước, tiếng hét giận dữ của Giản Tùy Anh vẫn còn ở bên tai, mặt cậu méo mó đi, “Thôi kệ, không sao đâu ạ.”
Hai người rãnh rỗi trò chuyện trong chốc lát, Bạch Tân Vũ mới lưu luyến không rời mà cúp điện thoại, giây phút nghe thấy giọng nói cưng chiều của mẹ khiến cậu có cảm giác mình vẫn là một cậu thiếu gia ngày nào, nhưng điện thoại vừa cúp, cậu lại bị đẩy trở về với sự thật lạnh giá, kiểu tâm lý chênh lệch lớn thế này thật sự quá mức khó chịu.
Bạch Tân Vũ vuốt ống nghe, thẫn thờ nhỏ giọng kêu một câu, “Mẹ…” Cậu dựa vào buồng điện thoại chốc lát, thở dài một hơi rồi mới rời đi, ai dè vừa xoay người thì trông thấy Du sát tinh đang dựa người cạnh cửa nhìn cậu.”Bà mẹ nó…” Bạch Tân Vũ hoảng sợ, “Cậu bị bệnh hả, cậu đứng đó bao lâu rồi? Á, con mẹ nó cậu dám nghe lén tôi gọi điện thoại!” Cậu có phần thẹn quá hóa giận, không biết cuộc đối thoại của mẹ và cậu vừa rồi đã bị Du Phong Thành nghe được bao nhiêu, nếu hắn đã nghe được hết, Du sát tinh thế nào cũng cho rằng mình muốn quan tâm hắn, như thế thì toi rồi.
Du Phong Thành cười mỉa mai, “Có người đứng ở sau lưng mà anh cũng không biết, tính cảnh giác kém vậy còn trách người khác nghe lén?”
Bạch Tân Vũ bị hắn “già mồm át lẽ phải” chọc tức, “Chẳng lẽ người khác để bao tiền trên vai, tính cảnh giác kém thì cậu có thể trộm sao?”
Du Phong Thành cười nói: “Cái đó phải xem tôi có muốn không đã, may mà tôi không có hứng thú với tiền.”
Bạch Tân Vũ vội la lên: “Rốt cuộc cậu đã nghe được gi!”
Du Phong Thành chầm chậm đi tới, “Nghe hết rồi, nghe thấy anh như đàn bà con gái mít ướt với mẹ, còn nghe thấy hai người nói về tôi nữa.” Du Phong Thành nhéo cái cằm cậu, cười giễu nói: “Khách khí làm chi, muốn biết chuyện của tôi thì cứ hỏi tôi là được, cái gì tôi cũng có thể nói cho anh biết mà.”
Bạch Tân Vũ đẩy tay của hắn ra, “Là mẹ của tôi nói nên tôi mới thuận miệng hỏi, ai muốn biết chuyện của cậu chứ, đừng có khoe khoang.”
Du Phong Thành ấn lấy bờ vai cậu khiến cậu không thể động đậy, “Hử? Không phải vừa rồi anh bảo mẹ rằng biết rõ chuyện gì về tôi thì nói cho anh biết, giờ anh lại không muốn biết rồi sao?”
Bạch Tân Vũ trừng mắt nhìn hắn, “Tôi hỏi, thì cậu sẽ nói ư?”
Du Phong Thành cười tủm tỉm nói: “Anh hỏi một chút thử xem.”
“Vậy… hồi bé, chúng ta có gặp nhau sao?”
Du Phong Thành trong mắt lóe lên tinh quang, “Có gặp.”
“Cậu nhớ rõ ư?”
“Tất nhiên, trí nhớ của tôi tốt hơn anh nhiều.”
“Tôi lúc đó, hẳn là không có làm gì sai với cậu phải không? Không phải, lúc đó tôi mới có mấy tuổi, đáng yêu lanh lợi thế, sao có thể đắc tội với cậu được, nhỉ?”
Du Phong Thành dẩu môi cười, “Không có, chúng ta chơi với nhau rất tốt, chi tiết cụ thể tôi cũng không nhớ rõ, nhưng tôi nhớ rất rõ mấy trò chơi thú vị mà anh dạy tôi.”
“Vậy sao, tôi không nhớ rõ.”
Du Phong Thành hơi nheo mắt, khẩu khí mập mờ nói: “Không sao, hôm nào tôi dạy cho anh chơi.”
Bạch Tân Vũ cảm giác thấy bầu không khí không ổn cho lắm, “Vậy… chúng ta không oán không thù, cậu có thể… buông tha cho tôi không?”
Ngón tay Du Phong Thành nhẹ nhàng lướt qua gương mặt Tân Vũ, cười dịu dàng nói: “Câu đó có nghĩa là, tôi rất thích anh đấy, tha cho anh thì sinh hoạt ở quân doanh buồn tẻ lắm.”
Bạch Tân Vũ thầm mắng to trong lòng, con mẹ nó mi thích ta chỗ nào, cậu căm giận nói: “Cậu làm vậy với tôi, cậu của cậu có biết không?”
Du Phong Thành bật cười, “Anh có ngốc thật không vậy, cậu tôi không ở đây, làm sao mà biết được.”
Bạch Tân Vũ cả giận nói: “Tôi… tôi sẽ nói cho anh tôi biết, cậu của cậu sớm muộn gì cũng sẽ biết!”
Đầu ngón tay Du Phong Thành lướt qua môi cậu, khẽ chọt vài cái, “Trí nhớ của anh tệ thật đấy, tôi đã từng nói rồi, đợi đến khi bọn họ biết thì không chừng anh đã bị tôi làm đến nghiện, có bỏ cũng không được đâu.”
“Làm cái con mẹ cậu đó…” Bạch Tân Vũ há mồm muốn cắn, ngón tay Du Phong Thành thuận thế chui vào trong miệng cậu, biết Bạch Tân Vũ cáu lên nên tay kia Du Phong Thành
lập tức giữ chặt miệng cậu, khiến cho miệng của cậu không thể khép lại được, ngón tay kia lại tiếp tục càn quấy trong miệng, đùa giỡn lấy đầu lưỡi Bạch Tân Vũ không chỗ thoát. Bạch Tân Vũ dốc sức nghiêng đầu qua nhưng lại không sao thoát ra được, khiến cậu đỏ mặt tía tai.
Du Phong Thành rút ngón tay ra, quệt nước bọt của Bạch Tân Vũ lên cổ áo cậu, hạ giọng cười nói: “Anh thích dùng tay để quay phải không? Tôi thì quen dùng cái này.”
(ý DPT là dùng miệng)
Bạch Tân Vũ trừng mắt, cứ ngỡ trước giờ mình là người phong lưu đa tình, nhưng so với người trước mặt thì hóa ra cậu vẫn còn trong sáng lắm!
Du Phong Thành cười nói: “Đừng giả bộ, mỗi lần nhìn cái đó của tôi trông anh thèm muốn chết, anh ghen tị hay là muốn thử? Yên tâm đi, sớm muộn gì cũng cho anh nếm thử hàng thật.”
Bạch Tân Vũ cả giận nói: “Cậu nói láo, con mẹ nó ai thèm hả, là cậu cố ý khoe trước mặt tôi!”
“Đúng vậy, là tôi cố ý đấy, hiệu quả lắm chứ nhỉ?” Du Phong Thành cố ý dán sát thân thể vào, “Nói thật, khi nhìn cái đó của tôi, anh không tò mò xem lớn vậy nếu sờ thì có cảm giác thế nào à?”
Bạch Tân Vũ không nghĩ rằng mình sẽ bị vạch trần, lập tức thẹn quá hoá giận, “Con mẹ nó không có là không có, tôi tò mò thì sao, đừng tưởng có khuôn mặt nổi bật thì cho là mình là thiên tiên hả!”
Du Phong Thành cười đến hai vai run rẩy, “Không có thật ấy à? Trên mặt anh ghi hết trơn rồi này.”
Bạch Tân Vũ nhịn không được sờ lên mặt mình, cậu thừa dịp Du Phong Thành đang lo cười bèn bất ngờ đẩy hắn ra, chạy ra ngoài la lớn: “Đồ biếи ŧɦái chết tiệt, cách xa tôi một chút!” Sau đó vụt chạy nhanh như chớp.