Honey Thật Vất Vả

Chương 1-1

“Đó là con của tôi Hành Vân”

Quan sát người thanh niên này cả đêm, Hạ Chấn Hoàn cuối cùng mở miệng, lời này thành công làm Phương Lấy Kính chú ý,đem tầm mắt anh từ trên người cô gái xinh đẹp, tao nhã kia dời đi.

Phương Lấy Kính nhìn người đàn ông trung niên này, ông bình tĩnh chững chạc, cặp mắt lấp lánh có hồn, cả người tản ra một cổ khí thế không giận mà uy. Ông ấy là Hạ Chấn Hoàn, ông khôn khóe, giảo hoạt cùng anh tài phú nổi tiếng giống nhau.

“Hành Vân là con một, cũng là hòn ngọc quý trên tay tôi” Trong giọng nói của ông có chút kiêu ngạo.

Phương Lấy Kính hơi nhíu mày, không nói một lời, chỉ nhìn ông chằm chằm, suy tính lời này của ông có ý nghĩa gì.

Trong bữa tiệc này đều là y hương tấn ảnh, tụ tập đủ tinh anh của giới thượng lưu cùng quan to quyền thế, trên sàn nhảy, có một bóng dáng uyển chuyển đang nhảy múa, đôi mắt cô sáng như vì sao, cười lên dịu dàng động lòng người, phong cách phóng khoáng này làm cho người ta không nhịn được mà nhìn thêm vài lần.

“Muốn lấy được nó, sẽ phải bỏ ra một cái giá thích hợp” Hạ Chấn Hoàn ý vị thâm trường nói.

Phương Lấy Kính lần nữa đem tầm mắt chuyển đến trên người cô. Anh luôn không giỏi giao tiếp, biểu tình nghiêm túc trầm mặt làm cho người ta khó mà tiếp cận, anh từ trước đến nay vừa lý trí lại cụ thể, tác phong làm việc cẩn thẩn tỉ mỉ, mà kiềm chế bản thân quá mứt chặt chẽ.

“Kia tất nhiên là một cái giá trên trời rồi”

Hạ Chấn Hoàn lại cười. Ông biết tiểu tử này là ai, cũng tin tưởng ánh mắt của mình, lúc này giữa mắt ông hiện lên tinh quang, giống như ở trên trời trên cái cân cân nhắc cái gì.

Chỉ cần biết Hạ Chấn Hoàn là ai nhất định sẽ không xem nhẹ tinh quang trong đáy mắt ông, mà ông mỗi lần nhìn trúng sinh ý trong buôn bán chưa bao giờ sai.

Cũng trong lúc đó, ánh mắt Phương Lấy Kính tự nhiên có ý thức chuyển qua nhẹ nhàng trên bóng dáng kia, cả đêm, tầm mắt của anh cũng không có dời đi.

Chương 1.1: (vì 1 chương của truyện này rất dài nên Ngân sẽ chia làm 3 phần)

“Hành Vân, ông chồng đầu gỗ của cậu giờ như thế nào?” Lời nói trêu tức được xuất phát từ một phụ nữ xinh đẹp, kiểu tóc hợp với khuôn mặt, lúc này sóng mắt lưu chuyển thoạt nhìn quyến rũ động lòng người.

“Đừng gọi anh ấy đầu gỗ này đầu gỗ nọ, người không phải cây cũng bị cậu kêu thành cây” Hạ Hành Vân nhịn không được lên tiếng oán giận.

“Được, không nói anh ấy là đầu gỗ, vậy kêu người cuồng công việc đi. Cậu có biết trên tạp chí hình dung anh ấy như thế nào không? Nói anh ấy một ngày làm mười bảy giờ là người máy điển hình”

Hành Vân cười khì một tiếng, “quá khoa trương, làm gì đến mười bảy giờ, nhiều nhất là mười bốn giờ mấy”

Vậy thì có gì khác biệt! Thư Dĩnh khẽ hừ một tiếng, “Lấy Kính làm ông chủ

thật

là tốt, nhưng làm ông xã thì chung quy vẫn thiếu chút thú vị.”

Phương Lấy Kính cho người ta ấn tượng đầu tiên là chín chắn, tri thức, nội liễm, nghiêm túc, bình tĩnh, không để lộ cảm xúc ra bên ngoài, kiềm chế tốt, yêu cầu đối với người khác nghiêm khắc.

Hơn nữa, anh còn đem phẩm chất này vận dụng vô cùng nhuần nhuyễn trên phương diện buôn bán,thành công diễn tốt vai diễn bản chất của người làm ăn trên lập trường kinh doanh.

Làm cho người ta ngạc nhiên nhất chính là, anh lại có thể là chồng của Hành Vân.

Hành Vân tính tình lãng mạng, tinh tế lại nhạy cảm, cô yêu âm nhạc, yêu hội họa, cùng anh hoàn toàn trái ngược, cho nên khi hai người có quan hệ thông gia thương nghiệp

thật

làm cho người ta không coi trọng.

Nhưng ngoài dự đoán, đôi vợ chồng này thế nhưng không giống bên ngoài suy đoán liền ly hôn tuyên bố chấm dứt, ngược lại bình bình ổn ổn qua rất nhiều năm, sớm bị liệt vào mười chuyện khó tin trong giới giao tiếp.

“Thực ra, có đôi khi….. mình cảm thấy được Lấy Kính đối với mình rất tốt”. Hành Vân như có suy nghĩ nói.

“Hả, tốt như thế nào?”. Thư Dĩnh nhếch đôi mi thanh tú, cảm thây ứng thú hỏi.

“Mình cũng không hình dung được”. Cô nhún nhún vai, “cảm giac rất trừu tượng, dù sao có đôi lúc mình vẫn cảm thấy anh ấy đối với mình không tệ, tuy rằng anh ấy tương đối không thích nói chuyện”. Cảm giác theo cuộc sống từ từ tích lũy mà thành, rất khó miêu tả.

Thư Dĩnh có chút xem thường, “loại người máy kia sẽ tặng quà cho cậu sao? Cùng cậu hẹn hò sao? Thường xuyên hướng cậu nói lời âu yếm, hỏi han ân cần sao? Cùng cậu nan xá khó phân* sao? Cậu có phải nói vậy để cho mình hâm mộ phải không?” Ngữ khí chắc chắn một dạng không có khả năng.

* Không biết là gì nhưng chắc là không thể tách rời.

Ách……

“Cũng không có” Nghĩ như vậy, cô cũng không khỏi có chút ủ rủ.

“Haizz…..! Mình đã nói rồi, kết hôn nhiều năm như vậy những chuyện này một cái cũng không làm, có thể thấy được cái cậu gọi là cảm giác chỉ là do cậu tưởng

tượng mà thôi.”

Hạ Hành Vân khí chất đoan trang lại thanh thuần, khuôn mặt xinh đẹp tao nhã xem ra dịu dàng điềm tĩnh, Hành Vân (trong raw và cv đều ghi là Như Vân, Ngân nghĩ là bị sai nên tự sửa lại) tóc dài bới thành một búi cắm một cây trâm gỗ, mấy sợi tóc rơi trên cổ càng khiến cô tao nhã như một bức tượng mỹ nhân cổ điển.

Ống tay áo rộng thùng thình toát ra mấy phần phiêu dật, khi cô giơ tay nhấc chân tự nhiên lộ ra ý vị. Yếu mềm cùng thành thục tạo thành một loại tinh khiết, thanh thuần.

Thật

sự không nhìn ra cô đã kết hôn nhiều năm.

Cô và Thư Dĩnh là bạn tốt thời trung học, một người tính tình như lửa, một người trầm tĩnh như nước. Mặc dù tính tình bất đồng lại hoàn toàn không ảnh hưởng đến tình cảm như chị em của hai người.

Cô hơi sẳn giọng: “Cậu dường như rất cao hứng.”

Thư Dĩnh bướng bỉnh nháy mắt mấy cái “mình là cô gái xấu, tự nhiên không nhìn được người ta quá hạnh phúc.”

Đây là cái luận điệu quỷ gì! Chọc cho Hành Vân tức giận liếc cô một cái “đã bao nhiêu tuổi còn muốn lãng mạn cái gì.”

Thư Dĩnh chậc chậc hai tiếng lắc đầu, giọng nói khoa trương: “ừ! Cậu quả nhiên có oán hận. Ai! Nhà cửa trống trãi, trái tim tịch mịch a!.”

“Xem cậu đang nói cái gì.” Cô hơi cáu, tâm tình lúng túng bị vạch trần.

Thư Dĩnh cùng Lấy Kính giống như trời sinh xung khắc, luôn không hài lòng. Nhưng chồng Thư Dĩnh – Đường Kính Giang lại cố tình cùng Lấy Kính là bạn tốt học chung trường, trên phương diện làm ăn lại có quen biết. Hai người quen biết nhau cũng là do Lấy Kính và Hành Vân giới thiệu.

“Lo nói chuyện bụng mình đã đói rồi, cậu cũng kêu thức ăn đi!” Thư Dĩnh giơ tay gọi phục vụ.

Hành Vân nhíu mày nhìn thực đơn, tò mò hỏi: “món uyên ương là món gì?”

“Chính là món cá kho tàu.”