Đệ Nhất Ác Phi

Quyển 2 - Chương 35: Đại Kết Cục

Edit: August97 (LQĐ)

Công kích mãnh liệt, hoàn toàn là thực chiến, Vãn Thanh là một nữ tử nhỏ

yếu, dĩ nhiên không thể địch lại quyền cước mạnh mẽ như thế của ông ta,

nàng liên tiếp lùi về phía sau, vết thương trên người cũng nhiều hơn,

Vương Nguyên Bá thấy công kích hữu hiệu, một chiêu lại một chiêu đánh

tới.

"Phốc!"

Nhận một đòn nghiêm trọng, lan can thô to va chạm với thân thể Vãn Thanh bị gãy thành hai nửa, vết thương trước ngực đau đớn vô cùng, chỗ bị Vương Nguyên Bá đánh bị thương cũng bắt đầu

bỏng rát. (Chỉ có tại Diễn-đànn-Lê-Quý-Đônn)

Dưới đài, Phó Lăng

Thiên kích động đứng lên, khẩn trương nhìn Vãn Thanh khó nhọc tránh né

công cước của ông ta, kích động muốn nhảy lên võ đài, lại nhẫn xuống

không dám vọng động. Nếu lúc này hắn xông lên đài sẽ khiến Vãn Thanh

phân tâm, hơn nữa cho dù hắn lên đài cũng không chắc có thể bình yên

mang Vãn Thanh rời đi, chưởng môn những môn phái từng bị Vãn Thanh đánh

bại đã sớm ôm hận trong lòng, nếu lúc này hắn có hành động gì, sợ là bọn họ sẽ đứng ra trợ giúp Vương Nguyên Bá đối phó hai người.

Giấu

đi sự lo lắng trong lòng nhìn lên võ đài, hi vọng tình trạng có thể khá

hơn một chút, nhưng cuối cùng tình huống lại nằm ngoài dự liệu của hắn.

Nặng nề bị Vương Nguyên Bá đánh trúng, một cước của ông ta đạp Vãn Thanh vào trong góc, nhìn nam nhân đang dần tiến tới gần, muốn ngưng tụ chưởng

lực đánh ông ta, nhưng bàn tay đã không còn sức lực.

Nhìn thấy bộ dáng chật vật của Vãn Thanh, Vương Nguyên Bá nở nụ cười tà ác, lại tung một đấm sượt qua tóc nàng, kinh hiểm tránh thoát, Vãn Thanh tức giận,

đạp một cước đạp vào dưới háng ông ta, hiển nhiên ông ta không ngờ Vãn

Thanh lại muốn đạp hạ thân của mình, Vương Nguyên Bá đau đớn hét lên,

che hạ thân, vẻ mặt hoảng sợ nhìn Vãn Thanh, cả người rơi vào hố sâu

giữa võ đài.

Dưới đài truyền đến âm thanh thổn thức, đa số đều cười Vãn Thanh bỉ ổi cũng như tình huống kinh hiểm vừa rồi.

Vương Nguyên Bá cuộn người trên võ đài, lực đạo của Vãn Thanh quá lớn, đau đến ông ta không còn sức lực.

Mặc dù không muốn dùng loại thủ đoạn này ngăn cản ông ta, nhưng hiện giờ

cũng chỉ có biện pháp này, Vãn Thanh nhíu mày, một quyền đánh xuống,

nhưng dù trên người bị thương, tay chân Vương Nguyên Bá vẫn hết sức

nhanh nhẹn, quay người tránh thoát công kích của Vãn Thanh

Lúc

sau hai người đánh ngang nhau, dù sao lúc trước ông ta bị thương rất

nhiều, muốn khôi phục cũng không thể nhanh như thế, vết thương của Vương Nguyên Bá cũng khiến công kích của ông ta chậm lại

Hai khắc sau

(30 phút) vẫn chưa thể kết thúc cuộc chiến, những phen tránh thoát kinh

hiểm khiến người ta ngạt thở, Vương Nguyên Bá chống người vào một thân

cột thở hổn hển, Vãn Thanh đứng đối diện ông ta, tìm kiếm nơi có thể đột phá.

Đột nhiên giữa không trung truyền đến một tiếng thét, giọng nữ bén nhọn chói tai, theo bản năng nhìn về hướng đó, Vãn Thanh chỉ kịp nhìn thấy một phi đao bay tới, cắm sâu vào ngực nàng.

Trước mắt

mơ màng, hơi tối, nhưng trước khi ngã xuống, Vãn Thanh đã kịp dùng hết

toàn lực đánh một chưởng về phía Vương Nguyên Bá cùng một bóng dáng đỏ

rực vừa xông lên võ đài, sau khi thấy hai bóng người kia ngã xuống, tầm

mắt mơ hồ, Vãn Thanh tựa người vào cây cột bên cạnh, ánh mắt trống rỗng, không thấy rõ người vừa tập kích nàng là ai, chỉ có thể nhận thấy phi

đao này có độc, chất độc đang dần dần ăn mòn cơ thể nàng.

Phó

Lăng Thiên nhảy lên đài, chạy nhanh tới bên cạnh Vãn Thanh, âm thanh

cuối cùng bên tai nàng là tiếng hét chấn động của hắn. Đầu óc hỗn loạn,

rốt cuộc không chống cự nổi tiếng gọi trong lòng, trước mặt nàng bỗng

tối sầm, Vãn Thanh hôn mê bất tỉnh.

--------------

Không biết qua bao lâu, trong đầu dần dần có ý thức, nhưng thủy chung mí mắt

vẫn nặng nề không nâng dậy nổi, Vãn Thanh nhíu mày, loáng thoáng nghe

thấy giọng nói hưng phấn cùng âm thanh binh bang truyền tới bên tai,

trong đầu thoáng qua một bóng dáng màu trắng, linh hoạt kì ảo vẫn không

ngừng quyến luyến trong trí nhớ của nàng, đã đến lúc ngươi phải trở về,

trở về đi, trở về đi.

Đầu đau như muốn nứt ra, không lâu sau đó, nàng lại không còn ý thức.

Lặp lại mấy lần, Vãn Thanh cũng không biết nàng đang ở nhân gian hay địa

ngục, giọng nói kia vẫn vang vọng bên tai không hề biến mất, có thể nghe thấy bên tai truyền đến giọng nói của đám người Dung Chỉ cùng Phó Lăng

Thiên, lại thủy chung không mở mắt ra được.

"Công tử, ăn cơm."

Bên ngoài sơn trang nghỉ mát, Bảo Cầm đặt khay thức ăn trước mặt Dung Chỉ,

nhìn sắc mặt tái nhợt trước mắt, Dung Chỉ đã gầy gò không ít, cảm thấy

đau lòng.

Kể từ khi tiểu thư trúng độc mê man tới nay, hầu như

Dung Chỉ đều hầu hạ bên cạnh tiểu thư, đã gần một năm, nhưng thủy chung

không xa không rời, mỗi ngày ăn cơm cũng ăn bên cạnh nàng, tắm ngủ cũng

không chịu rời xa, giống như nếu để nàng rời khỏi tầm mắt hắn một giây,

hắn liền không yên lòng.

"Huynh đi tắm trước đi, ta muốn nói

chuyện với Vãn Thanh một lát." Ngoài cửa truyền đến một giọng nói nhu

hòa, Bảo Cầm quay đầu lại, Tư Mã Công Tử bước vào, lần trước sau khi hắn trở về, biết tin tiểu thư trúng độc hôn mê cũng một mực ở lại sơn trang này cùng nàng.

Nói thật có lúc Bảo Cầm rất hâm mộ tiểu thư,

không những từ nhỏ được phụ mẫu thương yêu, lúc trưởng thành còn tìm

được một đức lang quân ưu tú, cho dù bị hưu nhưng vẫn có những nam nhân

bực này vây quanh, nay trúng độc hôn mê một năm, nhưng cũng chưa hề thấy bọn họ dao động.

"Bảo Cầm." Ngoài cửa truyền đến gọi nhẹ nhàng, Bảo Cầm ngẩng đầu đi ra, đã thấy Đại Thiếu Gia phong trần mệt mỏi chạy

tới. (Chỉ có tại Diễn-đànn-Lê-Quý-Đônn)

"Tiểu thư tỉnh chưa?"

Bảo Cầm lắc đầu, vẫn là vẻ mặt thất vọng trước sau như một, bước vào trong

phòng, thở dài, Bảo Cầm đi ra ngoài, bên kia, Phó Lăng Thiên cũng bưng

chén thuốc đi tới.

Trong lòng hâm mộ tiểu thư tốt số, nhưng cũng

cảm thấy đáng tiếc thay mấy vị công tử này. Đều là nam nhân tuổi trẻ,

lại cam nguyện lãng phí thanh xuân của mình trên người tiểu thư, nhắc

tới cũng cảm thấy kỳ quái, đại phu sớm nói mặc dù tiểu thư trúng kỳ độc, sau khi ăn thuốc giải, phần lớn độc tố đã được bức ra hết, mạch tượng

đều bình thường, nhưng một năm qua vẫn không tỉnh lại, đến cuối cùng đã

xảy ra chuyện gì, đại phu cũng không trả lời được.

Trước mắt chạy tới một bóng dáng vàng nhạt, Bảo Cầm vội vàng hốt hoảng né tránh, quay

đầu nhìn lại, thì ra là thϊếp thất của đại công tử - Mộ Chiết Lan tới,

gương mặt lo lắng đầy gấp gáp, cũng không biết là vì tiểu thư hay vì đại thiếu gia

"Thanh Nhi, Thanh Nhi." Bên tai không ngừng truyền đến tiếng nói của nữ nhân cùng tiếng ngăn trở của nam nhân, đầu Vãn Thanh

hơi đau, nhưng thủy chung vẫn không thể mở mắt ra.

"Ngươi làm gì

vậy, chớ quấy rầy Thanh Nhi." Nghe thấy giọng nói của Mộc Vân Hạc, Vãn

Thanh nhíu mày, hình như giọng nói của nữ nhân là Mộ Chiết Lan.

"Thật sự xin lỗi phu quân, vì thϊếp quá nhớ Thanh Nhi mà thôi."

Giọng nói uất ức mangg theo tiếng khóc nức nở tử trong nhà chạy ra ngoài, nghe tiếng bước chân, có vẻ đã chạy đi.

Vãn Thanh nhíu mày, dùng hết sức lực toàn thân nghĩ mở mắt nhưng thủy chung không mở được, màn đêm tăm tối trong đầu lại bắt đầu xuất hiện một điểm trắng lớn chừng bàn tay, điểm trắng từ từ lớn dần, biến thành một nữ

nhân áo trắng.

Thiếu nữ mặc trường sam màu trắng, y phục đơn

giản, lại hết sức mỹ lệ, khi thấy rõ khuôn mặt kia thì Vãn Thanh cả

kinh, lại giống nàng như đúc.

"Cô… cô là ai?"

"Ta… ta chính là cô mà, cô chiếm thân thể của ta, sao còn hỏi ta là ai?"

Trên khuôn mặt xinh đẹp của thiếu nữ hiện lên một nụ cười nhẹ nhàng, vẻ mặt thân thiện nhìn Vãn Thanh.

"Cô vốn là Mộc Vãn Thanh?" Thử hỏi thăm, Vãn Thanh hơi thấp thỏm, nếu thật

sự là như thế, chẳng lẽ nàng ta tới đoạt thân thể nàng.

"Ừ." Thiếu nữ gật đầu, đôi mắt vốn yếu đuối giờ lại tràn đầy tức giận.

"Cô muốn trở về thân thể của cô?"

"Không, ta tới cứu cô."

Ánh mắt xinh đẹp chăm chú nhìn Vãn Thanh, thiếu nữ cúi đầu, mỉm cười, "Ta

sống trên thế giới của cô rất vui vẻ, mặc dù nơi này có rất nhiều người

ta nhớ thương, nhưng thông qua cô ta biết được bọn họ không có việc gì,

hơn nữa ta tin tưởng cô, sẽ chăm sóc cho bọn họ tốt hơn ta, ta không thể quyến luyến trần thế này nữa rồi, ở thế giới kia, ta đã tìm được hạnh

phúc của riêng mình." (Chỉ có tại Diễn-đànn-Lê-Quý-Đônn)

Nói

xong, gương mặt nữ tử ửng hồng, thấy Vãn Thanh vẫn đang nhìn mình thì

hơi ngượng ngùng, "Trước khi bất tỉnh cô trúng một loại độc gần giống

như độc dược cũng gần giống như thảo dược, dù ăn thuốc giải nhưng vẫn

bất tỉnh, là vì thảo dược phát huy nhanh, tiến vào đầu óc của cô, khống

chế hoạt động của não."

"Vậy làm sao ta mới có thể tỉnh."

"Yên tâm, đến lúc, tự nhiên sẽ tỉnh." Trong đầu vang vọng những lời cuối cùng này, thiếu nữ kia liền biến mất.

Lần nữa có ý thức, Vãn Thanh cử động tay mình, cho rằng lần này vẫn còn

trong ảo giác, thất vọng không dám mở mắt, đưa tay bắt được mảnh chăn

bên cạnh, đột nhiên trừng mắt, lại thấy nàng đang nằm trên giường.

Kinh ngạc mở rộng tầm mắt, Vãn Thanh vui mừng quét mắt nhìn một vòng trong

phòng, Dung Chỉ nằm bên giường đã ngủ rồi, Tư Mã Lưu Vân xem chừng thức

ăn cũng ngủ thϊếp đi trên bàn, trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, xem ra đã là ban đêm, bên ngoài cũng không có người nào đi qua, đưa tay chạm vào

cánh tay Dung Chỉ, xúc cảm chân thật khiến Vãn Thanh vui mừng, xem ra

nàng thật sự đã tỉnh.

"Thanh Nhi?... Dung Chỉ nói mê, mở mắt ra

đã nhìn thấy Vãn Thanh đang mỉm cười nhìn hắn, cho là mình đang nằm mơ,

đưa tay bấm véo mặt, trên khuôn yêu mị đầy vẻ vui mừng, đưa tay ôm lấy

Vãn Thanh, một cái ôm chặt giãy bày nhớ cung cùng vui mừng của hắn.

Bảo Cầm bưng trà đi vào, thấy Vãn Thanh tỉnh dậy, một đường chạy ra ngoài,

từ các nơi trong sơn trang truyền đến tin tức tiểu thư đã tỉnh.

Vãn Thanh tỉnh, không bao lâu sau tin tức này đã truyền khắp kinh thành,

trong vòng vài ngày, mấy người Phó Lăng Thiên đã lần lượt tới sơn trang.

(Chỉ có tại Diễn-đànn-Lê-Quý-Đônn)

Sau khi tỉnh lại, Vãn Thanh cũng nghe Dung Chỉ tự thuật chuyện xảy ra trong một năm này.

Ban đầu sau khi Vãn Thanh hôn mê, một chưởng cuối cùng đánh về phía Vương

Nguyên Bá đã đánh nát lục phủ ngũ tạng của ông ta, phun máu hôn mê, nữ

nhi của ông ta cũng bị chấn động tinh thần, nhưng vẫn là thừa dịp hỗn

loạn hạ độc Vãn Thanh, Phó Lăng Thiên đã dùng thân phận Thừa tướng kể

đầu đuôi sự việc, mọi người nghe xong đều cảm thấy trừng phạt cha con

Vương Nguyên Bá là đúng người đúng tội, nhao nhao cầm vũ khí lên trợ

giúp triều đình.

Dĩ nhiên họ cũng không hoàn toàn vì nghĩ cho

triều đình, cũng vì Vãn Thanh là minh chủ võ lâm tương lai, dù sao Phó

Lăng Thiên cùng đi với nàng, xem như cùng một bang phái.

Sau khi

chuyện bên này kết thúc, bên Mộ Dung Yên truyền tới tin tức có hai con

tin chạt trốn, đợi ba ngày ở sơn trang, chờ Tư Mã Lưu Vân cùng Mạc Tử

Thần mang theo tin tức hai người trở về, thì ra Tư Mã Lưu Vân đã sớm

tỉnh lại, nhưng vì muốn Vãn Thanh lo lắng cho mình mới cố ý giả vờ chưa

tỉnh, trong lúc ngủ mơ nghe thấy đám người Vãn Thanh đối thoại liền

quyết định đến đó nằm vùng. (Chỉ có tại Diễn-đànn-Lê-Quý-Đônn)

Hành động tiêu diệt sau đó được tiến hành thuận lợi hơn rất nhiều, Mộ Dung

Yên không chịu buông nghiệp lớn, dẫn theo hơn vạn tinh binh tấn công

thành trì, nhiều lần thất bại, cuối cùng bị Phó Lăng Thiên mang binh

trấn áp, trong hỗn loạn bị chết dưới tay hắn.

Cha con Vương

Nguyên Bá cũng bị áp giải hồi kinh, để Hoàng đế hạ lệnh xử trí, nghe nói Nhược Nhan công chúa coi trọng hoàng tử nước láng giềng, tháng trước đã thành hôn.

Mộc Thiên Hải vì nhi tử có công trấn áp phản tặc, chức quan hai người cũng thăng hai cấp, rất được Hoàng đế coi trọng

Đảo mắt đã tỉnh lại được hai tuần, mấy ngày nay đều có người đến thăm nàng, Mộc Thiên Hải muốn mang Vãn Thanh trở lại kinh thành, bị Vãn Thanh quả

quyết cự tuyệt, có Dung Chỉ ở đây, nàng cũng không muốn đi.

Mộc

Thiên Hải cũng là người phân rõ phải trái, khai thông với Vãn Thanh một

phen, liền cười rời đi, hôm nay tỉnhlại đã rất may mắn, chỉ cần nữ nhi

hạnh phúc, chính là điều ông mong muốn.

Ở sơn trang ở gần một năm, Vãn Thanh nghĩ thật lâu mới quyết địnhtới lúc cáo biệt.

Sau khi nói với Phó Lăng Thiên, mặc dù hắn khuyên nhủ Vãn Thanh không ngừng nhưng cuối cùng vẫn đồng ý, sống cùng Tư Mã Lưu Vân tình cảm cũng trở

nên hài hòa, Vãn Thanh biết mình động lòng với hắn, Dung Chỉ cũng hết

sức săn sóc nói cho nàng biết, hắn không phản đối Tư Mã Lưu Vân cùng đi

với bọn họ, Vãn Thanh đã hỏi hắn tại sao, hắn chỉ nói so với việc mất

nàng, càng hy vọng thấy nàng vui vẻ. (Chỉ có tại Diễn-đànn-Lê-Quý-Đônn)

Trải qua một năm quen biếtm trong lòng Tư Mã Lưu Vân cũng đã khẳng định nhân phẩm của Dung Chỉ, hắn đã nói vậy dĩ nhiên sẽ không cự tuyệt, tất nhiên quan trọng nhất vẫn là vị trí của hắn trong lòng Vãn Thanh, đã không có người nào có thể so sánh. Cứ như vậy, trở thành ba người xuất hành.

(Chỉ có tại Diễn-đànn-Lê-Quý-Đônn)

Ba tháng sau:

Đỉnh núi Cực Nhạc Phong.

"Hôm nay ngươi làm cơm đi!" Trong nhà cỏ truyền đến tiếng ônf ào của nam

nhân, Tư Mã Lưu Vân chống hông nhìn nam nhân vẻ mặt nhàn nhã trước mắt,

tức giận bất bình.

Không chút động tĩnh, nhìn hai người Dung Chỉ

cùng Vãn Thanh rụt đầu tiếp tục giả vờ chết, nổi giận tiến lên nắm lấy

cổ áo Dung Chỉ."Tiểu tử ngươi đừng có giả bộ ngốc, ngươi cho rằng ta đi

theo là làm hạ nhân à?!"

Dung Chỉ tà mị cười một tiếng, khóe môi

nở một nụ cười đẹp mắt, "Thanh nhi thích ăn món ăn ngươi làm, ai bảo thủ nghệ của ngươi tốt hơn ta."

Nghe qua là lời tán dương, Tư Mã Lưu Vân đỏ mặt buông vạt áo hắn ra, xoay người đi tới nhà bếp, nửa đường

lại giống như nghĩ tới cái gì không đúng.

"Thanh Nhi…"

Giữa sườn núi truyền đến tiếng la của nam nhân, Vãn Thanh đưa mắt nhìn

xuống, hôm nay đám người Phó Lăng Thiên, Mạc Tử Thần, Phong Huyền Dịch,

Mộc Vân Hạc đều đến.

Nhìn thây sự quan tâm trong mắt mấy người,

Vãn Thanh vui mừng, Phong Huyền Dịch trước kia luôn thích sỉ nhục nàng

giờ đây cũng ôn hòa hơn rất nhiều.

Thỉnh thoảng trên đỉnh núi

truyền đến tiếng nói cười của mấy người, trong tiếng gió, nhìn như bình

yên cũng không biết sóng ngầm giữa mấy người. Bình yên quá lâu, sóng lớn sớm muộn gì cũng sẽ đến.

Nhưng cơn bão tình yêu này, có thể trốn được bao lâu đây?

Hạnh phúc một ngày là một ngày, có nàng ở đây, khắp nơi đều là bầu trời trong xanh.

Hết trọn bộ.

Có thêm một ngoại truyện của Mộ Dung Thanh Yên.