Đệ Nhất Ác Phi

Quyển 2 - Chương 30: Quy tắc trò chơi

"Thừa Tướng, ngài đùa gì thế, Mộc tiểu thư là một nữ nhân, lại là giai nhân khuê tú, sao có

thể tham gia Đại hội võ lâm, nếu bị thương thì làm sao."

Sắc mặt Mạc Tử Thần hơi khó coi, nhưng hắn đã quen biết nhiều năm với

Phó Lăng Thiên, biết y sẽ không làm chuyện không nắm chắc, nhưng trong

ấn tượng của hắn, Vãn Thanh cũng chỉ là một nữ nhân có chút cường hãn

thông tuệ thôi.

"Thanh Nhi, chuyện hôm nay cũng không phải là chuyện của cá nhân nàng,

nó hệ lụy đến an nguy quốc gia, nếu nàng vượt qua cửa ải này, Hoàng

thượng sẽ càng thêm thưởng thức phụ thân và huynh trưởng nàng, nói không chừng Mộc đại nhân có thể một bước lên mây trong triều đình, cũng không cần nhìn sắc mặt mấy viên quan ngạo mạn kia mà luồn cúi nữa."

Phó Lăng Thiên dừng một chút, lại nói tiếp, (DĐ.LQĐ)

"Quan trọng nhất là, hiện tại vương gia cùng Mộc đại nhân không biết ở

nơi nào, cũng không biết hiện tại ra sao, hiện nay, người duy nhất có

thể địch lại Vương Nguyên Bá, trong chốn võ lâm chỉ sợ cũng không có mấy người, nàng được truyền công lực cường đại của sư phụ, hơn nữa nghe

Dung Chỉ nói, trong cơ thể nàng đã sớm có một nguồn nội lực cao hơn cả

hắn. Hai cỗ nội lực cường đại dung hợp, không lý do gì nàng bại dưới tay Vương Nguyên Bá."

Phó Lăng Thiên hết sức khẳng định, ánh mắt bình thản cũng lộ ra sự khẩn cầu.

"Dù sao Vân Hạc cũng là ca ca nàng, coi như quá khứ hắn làm chuyện có

lỗi với nàng, lúc này nàng cũng không thể vì chuyện đó mà khôngg cứu

hắn."

Phó Lăng Thiên thấy Vãn Thanh chậm chạp không nói lời nào, cho là nàng

còn đang tức giận chuyện Mộc Vân Hạc ngăn trở tình cảm của Vãn Thanh

cùng Dung Chỉ.

Vãn Thanh cau mày, Mạc Tử Thần đứng bên cạnh nàng, nghe chuyện mà không

hiểu ra sao, nhìn bộ dáng nghiêm túc của hai người, muốn hỏi nhưng lại

không thể không nhịn xuống.

"Huynh hãy để ta suy nghĩ một chút."

Dừng một chút, vẫn cảm thấy chuyện này nên nói trước với Dung Chỉ, Phó

Lăng Thiên thấy biểu cảm của Vãn Thanh cũng biết nàng đang suy nghĩ gì,

hắn có cảm giác Dung Chỉ không phản đối liền gật đầu đồng ý. (DĐ.LQĐ)

Bước vào cửa phòng Dung Chỉ, bên trong hoàn toàn yên tĩnh, đi tới trước

giường mới nhìn thấy Dung Chỉ ngồi tĩnh tọa trên giường, nghe thấy âm

thanh Vãn Thanh tiến vào mới mở mắt ra.

"Sao vậy, có chuyện gì sao?" Thấy Vãn Thanh cau mày không vui, Dung Chỉ đưa tay kéo nàng qua.

Vãn Thanh ngồi bên cạnh hắn, nhìn sắc mặt tái nhợt của hắn không nhịn

được lên tiếng, "Toàn bộ nội lực của người đều truyền cho ta, vậy võ

công của người cũng không còn nữa sao?"

"Sao có thể như vậy, ta tu dưỡng mấy tháng sẽ hết chuyện." Dung Chỉ mỉm

cười, sắc mặt tái nhợt thoáng dễ nhìn hơn một chút. "Đã có tin tức của

đại ca nàng chưa?"

"Chưa có, Phó đại nhân nói muốn để ta đi tham gia đại hội võ lâm."

"Vậy cũng tốt, ít nhất có thể gây khó khăn với địa vị Minh chủ võ lâm

của Vương Nguyên Bá, là đòn ngáng chân với sư muội ta." Dung Chỉ thở

dài, cũng là chuyện ngoài dự đoán, bầu không khí tương đối yên tĩnh,

thấy Vãn Thanh vẫn nhìn mình, lại nói thêm, "Nàng làm gì ta đều sẽ ủng

hộ, nhưng nếu cuối cùng sư muội rơi vào trong tay các nàng, ta mong các

nàng sẽ lưu cho nàng ấy một con đường sống. "

"Ta sẽ nói với Phó đại nhân."(DĐ.LQĐ)

"Từ nhỏ sư muội lớn lên cùng ta, là người có tâm nhãn, nhưng không phải

là người xấu, từ sau khi biết phụ thân nàng ấy gặp phải thảm án diệt

môn… Mỗi người đều có số mệnh riêng, Thanh Nhi, ta biết rõ nàng lo lắng

điều gì, mọi việc hãy lưu lại cho mình một đường lui, quá mức sắc bén

tuyệt tình, một ngày nào đó sẽ bị người khác hủy diệt." Dung Chỉ nắm lấy tay Vãn Thanh, xúc cảm ấm áp khiến tâm hồn Vãn Thanh thoáng an bình

lại, thì ra cái gì Dung Chỉ cũng biết.

"Người hi vọng ta sẽ đi sao?"

"Vì ca ca nàng, nàng phải đi." Ánh mắt Dung Chỉ đầy kiên quyết, trên

khuôn mặt tái nhợt là nụ cười ấm áp, "Lấy công lực hiện tại của nàng,

đánh bại Vương Nguyên Bá cũng là chuyện khá dễ dàng, cho dù ông ta có

liên thủ cùng sư muội ta, không chừng cũng không phải là đối thủ của

nàng."

"Ta thật sự có bản lĩnh như vậy sao?"

"Nội lực của nàng vốn rất cao, chỉ cần bộc phát lần thứ nhất thì nàng sẽ lĩnh ngộ toàn bộ công lực rất nhanh, khi đó sẽ không có ai là đối thủ

của nàng, nói đến chuyện này, Thanh Nhi, nàng không biết công lực trước

kia trong cơ thể nàng là do ai truyền lại sao?"

"Ta không nhớ rõ, sau khi ra ngoài cũng không có thời gian hỏi bọn họ." Vãn Thanh nhíu mày, quả thật rất kỳ quái.

"Nếu như có thể cứu ra ca ca nàng ra, có lẽ hắn sẽ biết."

Dung Chỉ mỉm cười, trong lời nói đã hoàn toàn đồng ý với đề nghị của Phó Lăng Thiên, nhưng điều hắn lo lắng cũng giống như Vãn Thanh, bước chân

vào hố đen này, cũng không biết có thể ra ngoài được hay không.

Vãn Thanh cũng nghĩ giống hắn, hỏi han thêm mấy câu liền rời đi. (DĐ.LQĐ)

Dung Chỉ giúp đỡ nàng, đây là điều không thể tốt hơn, bởi vì trong lòng nàng cũng muốn cứu Mộc Vân Hạc.

Xoay người tìm Phó Lăng Thiên đồng ý chuyện đó, Phó Lăng Thiên lập tức

phái người đi phủ Minh Chủ, báo một danh ngạch (tên người), mặc dù là nữ nhân, nhưng trong đại hội võ lâm cũng không thiếu phái nữ tham gia, môn phái nữ nhân cũng không thiếu.

Cố ý phân phó phòng bếp nấu rất nhiều thức ăn cho bữa tối, nhưng bởi vì vấn đề thân thể mấy người, nên cũng không ngồi ăn chung.

Tư Mã Lưu Vân vẫn chưa tỉnh, đại phu nói thân thể hắn không có gì đáng

ngại, nhưng vết thương bị nhiễm trùng nhẹ, chỉ cần an dưỡng mấy ngày sẽ

chuyển biến tốt, nhưng hắn vẫn nằm trên giường không tỉnh lại, hỏi đại

phu, lão cũng nói không biết vì nguyên nhân gì.

Đứng trước giường Tư Mã Lưu Vân, cảm xúc Vãn Thanh phức tạp, dù sao hắn

bị thương cũng là vì cứu nàng, nhìn bộ dáng hiện tại kia của hắn, cũng

không biết nói thế nào về tâm trạng của nàng, rõ ràng hắn biết tình cảm của nàng cùng Dung Chỉ, nhưng vẫn liều mạng cứu nàng như vậy.

Đêm đã khuya, tiến lên đắp chăn giúp hắn, sắc mặt hắn tái nhợt, tay chân cũng lạnh lẽo.

Đưa tay nắm lấy tay hắn, nhưng lại bị hắn nắm ngược lại không buông ra,

cố gắng gỡ tay xuống hồi lâu cũng không thấy hắn có dấu hiệu buông ra,

Vãn Thanh nhíu mày, nhìn Tư Mã Lưu Vân trên giường, càng cố gắng thoát

ra càng bị hắn nắm chặt hơn.

Nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, bầu trời đã đen nhánh, nửa vầng trăng treo

trên không trung, chiếu ánh sáng dìu dịu vào khắp gian phòng, gương mặt

dưới ánh trăng của Tư Mã Lưu Vân lại càng thêm anh tuấn, nhưng sắc mặt

tái nhợt như cũ vẫn khiến người ta bận tâm.

Vãn Thanh nhíu mày, cố gắng đẩy tay hắn ra, đắp kín chăn cho hắn mới xoay người nhẹ nhàng đi ra cửa.

Phía sau, một đôi mắt tươi cười mờ ám đen lúng liếng lưu chuyển mấy vòng. (DĐ.LQĐ)

"Thanh Nhi, Thanh Nhi."

Còn chưa mở mắt ra, Vãn Thanh đã cảm thấy bên giường có người lay lay

cánh tay nàng, ngồi dậy xoa xoa cặp mắt buồn ngủ, thấy Phó Lăng Thiên

đang đứng trước giường nàng, trong phòng còn có Mạc Tử Thần.

Hắn một thân trường bào vân sắc dịu dàng nho nhã, dây lụa cố định toàn

bộ phần tóc ra phía sau, bên hông tđeo trường kiếm phỉ thúy, toàn thân

hừng hực khí khái anh hùng.

"Thanh Nhi, nhanh thức dậy thôi, chớ nhầm giờ, nếu đến trễ, cho dù nàng

cầm chắc chức vị minh chủ cũng sẽ lưu lại câu chuyện đầu đề cho người

khác."

Phó Lăng Thiên tươi cười nhìn Vãn Thanh, Vãn Thanh nhíu mày liếc mắt nhìn hai người.

Hai người bất động, đều không nói chuyện cũng không rời đi.

"Các huynh không ra ngoài làm sao ta thay y phục?!" Vãn Thanh bất đắc dĩ rống lên một tiếng, hai người đối diện nhìn nhau mới bừng tỉnh hiểu ra, cười cười ra ngoài, đóng cửa giúp Vãn Thanh vẫn không quên dặn dò nàng

nhanh nhanh lên một chút.

Tùy ý chọn một bộ trang phục gọn gàng thoải mái, Vãn Thanh rửa mặt xong liền đi ra cửa, bữa sáng cũng dùng trong xe ngựa.

Phó Lăng Thiên đưa Vãn Thanh lên xe ngựa liền rời đi, theo kế hoạch, Mạc Tử Thần sẽ mang nàng nhập hội trường, hai người xâm nhập vào dưới tên

của một bang phái, bang phái này là do trước kia Phong Huyền Dịch vì

muốn tham gia náo nhiệt ở đại hội võ lâm mà sáng lập, cũng không ngờ lúc này lại có đất dụng võ.

Xe ngựa chạy trên đường hơn nửa canh giờ, rốt cuộc mới vào trong thành,

hôm nay cảnh trí trên đường càng thêm phồn hoa so với thường ngày, bởi

vì thời gian Vãn Thanh cùng Mạc Tử Thần đến vẫn còn tương đối sớm, võ

lâm nhân sĩ trên đường cũng nhiều hơn, phần lớn là đi dạo phố hoặc dùng

điểm tâm.

Đại hội võ lâm tổ chức trong ba ngày, mọi người tham gia đều là cao thủ

các môn phái, mỗi môn phái chỉ có thể phái một người tham gia, nên phần

lớn người tham gia đều là cao thủ hạng nhất, tổng cộng lôi đài trù hoạch mười người, nhân số dự thi hằng năm đều chừng hai mươi, đấu một với

một, ngày thứ nhất, nhân số cũng có thể sụt giảm một nửa, ngày thứ hai

so tài, nhân số cũng chỉ có thể dư lại hai người, ngày thứ ba cũng chính là trận chung kết, trận chung kết đi qua, còn phải thắng vị Minh chủ võ lâm tiền nhiệm mới có thể chính thức tiếp quản vị trí minh chủ.

(DĐ.LQĐ)

Nhiều trận tranh tài như vậy, không có thể lực tốt tuyệt đối không thắng được, nên trong lịch sử, minh chủ võ lâm đều là nam nhân, mà Vương

Nguyên Bá được xem như là một nhân vật lợi hại, liên tục chiến thắng bốn lần, cũng chính là 16 năm, từ lúc hai mươi mấy tuổi đã bắt đầu làm minh chủ, có thể chống đỡ lâu như vậy tất nhiên là có nguyên do.

Vốn tham gia đại hội võ lâm đều là cao thủ võ lâm, sau khi tham gia mấy

trận đấu ác liệt còn chưa khôi phục hoàn toàn thực lực, có thể tiến đến

cuối cùng cũng đã là cao thủ đứng đầu, nhưng sau khi trở thành cao thủ

đứng đầu lại còn phải đấu với minh chủ tiền nhiệm, cho dù có là cao thủ

thì cũng thua dưới tay người đó.

Cho nên thường thì minh chủ võ lâm đã qua ngũ tuần (50 tuổi), lớp nam tử trẻ tuổi mới có cơ hội.

Nghe Mạc Tử Thần giới thiệu xong, Vãn Thanh cũng di chuyển ánh mắt đến

nơi tổ chức Đại hội võ lâm, Mạc Tử Thần không biết lấy từ đâu ra thiệp

mời, đưa cho hai người gác cửa mới có thể đi vào.

Cùng nhau đi vào, bên trong náo nhiệt hơn hẳn, bình thường tới tham gia

đại hội võ lâm đều là Bang chủ các môn phái, bang chúng dưới quyền tất

nhiên rất hy vọng Bang chủ của mình có thể lên làm Minh chủ, nên mặc dù

mỗi bang phái dự thi chỉ có một người, nhưng cũng hi vọng khí thế của

mình lớn hơn, vì vậy sau lưng thường sẽ đi theo các cao thủ khác của bổn phái, ít thì mười mấy người, nhiều thì hơn trăm người, cao thấp không

đều, nhưng có thể tới nơi này, không phải cao thủ tuyệt không dẫn theo.

Vào hội đài, phóng tầm mắt nhìn qua, xem chừng cũng chỉ là mấy lão ông

bốn năm mươi tuổi, mang theo cao thủ bổn phái ngồi ở vị trí hàng đầu,

trẻ tuổi nhất cũng đã hơn ba mươi gần bốn mươi, bình thường các Bang chủ trong môn phái đều có võ công cực kỳ cao cường, lại là người uy nghiêm

có uy tín, cho nên những người này có phần đứng tuổi cũng là điều dễ

nhiểu, nhưng Vãn Thanh vẫn cảm thấy kỳ quái, tại sao năm đó Vương Nguyên Bá trẻ tuổi như thế đã tham gia đại hội võ lâm.

"Ngồi xuống."

Vừa xuất thần, liền bị Mạc Tử Thần kéo đến bên cạnh ngồi xuống, thật ra

thì bang phái hai người được Phong Huyền Dịch trước kia giả thần giả quỷ nên vẫn có chút danh tiếng, nhưng danh tiếng ở đây cũng bị các bang

phải khác áp đảo hẳn, vì thế mà hai người được an bài ngồi ở vị trí cuối cùng.