Đệ Nhất Ác Phi

Quyển 2 - Chương 14: Rời đi

Ngẫm nghĩ, Vãn Thanh liền hiểu ra, nghe tiếng hít thở của Dung truyền đến từ đỉnh đầu, Vãn Thanh thò đầu ra nhìn, người giấy này có phần quen mắt, trong lòng oán giận, lại dám giả thần giả quỷ, nhưng nghĩ đến thái độ hôm nay của Dung Chỉ cũng không quá cao ngạo, Vãn Thanh còn chưa tính, nếu cứ giằng co như vậy cả hai người đều không thoải mái.

Ba ngày đi qua, Vãn Thanh cũng không mở miệng nói chuyện Bảo Cầm, Dung Chỉ biết nàng bất đắc dĩ cũng không mở miệng làm khó nữa, ngầm cho phép mang theo Bảo Cầm.

Phu xe đã dừng xe ngựa ngoài cửa phủ, hạ nhân đem bao lớn bao nhỏ chất lên xe, Vãn Thanh cũng không biết từ đâu tới nhiều đồ như vậy, hỏi kỹ mới biết là do Hạ Uyển Dung không yên lòng bọn họ nên chuẩn bị y phục cùng lương thực, lại nhét vài ngàn lượng ngân phiếu cho Vãn Thanh.

Mộc Thiên Hải cùng Hạ Uyển Dung dìu nhau đứng ở đại môn, Vãn Thanh đứng trước xe ngựa có chút không nỡ, lại không nhìn thấy bóng dáng của Mộc Vân Hạc, có chút kỳ quái, hình như mấy ngày hôm nay đều không thấy hắn.

"Mẫu thân, con đi đây."

"Ừ, đi đi." Mặc dù nói như vậy, nhưng bàn tay Hạ Uyển Dung vẫn nắm tay Vãn Thanh thật chặt, trong ánh mắt già nua của Mộc Thiên Hải cũng đã ướŧ áŧ, giữ lấy Hạ Uyển Dung, buông Vãn Thanh ra.

"Thanh Nhi, dọc đường đi nhất định phải cẩn thận, nếu có gì không quen thì lập tức trở lại, biết không?" Còn chưa đi Hạ Uyển Dung đã giàn giụa nước mắt, "Gả con cho Vương Gia cũng không lo lắng như vậy, nếu Thanh Nhi rỗi rãi nhớ viết thêm nhiều thư cho mẫu thân, biết không?"

"Đã biết, mẫu thân."

Trường hợp như vậy, ai cũng khó mà nhịn được, Vãn Thanh cũng không khống chế nổi tuyến lệ, Mộc Thiên Hạ nắm lấy cánh tay Vãn Thanh, vẻ mặt chính khí thường ngày giờ đây lạ hết sức xúc động.

"Thanh Nhi, đừng làm cho mẫu thân con lo lắng."

"Vâng."

"Đi đi đi đi." Càng thấy càng đau lòng, Mộc Thiên Hải đưa tay kéo Hạ Uyển Dung qua, phất tay bảo Vãn Thanh lên xe ngựa.

Dung Chỉ ngồi trong xe ngựa, nhìn thấy ánh mắt an ủi từ sau rèm che của hắn, Vãn Thanh lên xe ngồi bên cạnh, không thấy Mộc Vân Hạc khiến nàng hơi thất vọng, chuyến đi này thật không biết mấy năm nữa mới gặp lại hắn.

Nhìn bóng người phía trước càng ngày càng xa, hai mắt Vãn Thanh đã ướŧ áŧ, xe ngựa chậm rãi chạy đi trong phố xá sầm uất, một lúc lâu sau mới đến cửa thành, nhờ lệnh bài Mộc Thiên Hải đưa cho, bọn nàng rất dễ dàng ra khỏi thành, phu xe cũng đã ngừng lại ngoài thành, dù sao cũng sẽ không đi theo, Bảo Cầm thận trọng ngồi đối diện hai người, nhìn dáng dấp cũng hết sức khẩn trương, trên khuôn mặt mềm mại nhỏ nhắn đầy vẻ không muốn, chỉ sợ nàng lớn như vậy đây cũng lần đầu tiên rời khỏi kinh thành.

Mặc dù Dung Chỉ ngồi gần với Vãn Thanh, nhưng vẫn không trói buộc Vãn Thanh quá, sau khi phu xe xuống xe hắn liền tiến ra ngoài đánh xe, vừa thấy hắn đi ra ngoài, sắc mặt của Bảo Cầm mới chuyển tốt hơn một chút, chắc là sợ Dung Chỉ, Vãn Thanh cười trộm, trước mặt người ngoài sắc mặt của hắn quả thật có chút khó coi.

Xe ngựa dần dần tiến ra ngoài thành, Vãn Thanh nhìn phía sau cũng không thấy được cửa thành, nằm trên xe ngựa nghĩ ngơi hồi lâi, mới vừa nhắm mắt lại, lại hình như nghe thấy có thanh âm đang gọi mình.

"Thanh Nhi!"

Ngân nga kéo dài, hình như cách chỗ nàng khá xa, Vãn Thanh vén rèm xe lên lui về phía sau nhìn, hai tuấn mã đang phi như bay phía sau đuổi theo, Vãn Thanh đứng dậy muốn nhìn rõ hơn, Dung Chỉ lại cũng tăng nhanh tốc độ xe ngựa, mơ hồ chỉ có thể nhìn rõ hình như màu sắc con ngựa là ngựa của Mộc Vân Hạc, muốn bảo Dung Chỉ dừng lại nhưng hắn lại phi xe ngựa chạy thật nhanh, Bảo Cầm say lảo đảo nhìn màn xe phía sau, thanh âm hơi run rẩy.

"Tiểu thư, hình như là Đại Thiếu Gia."

"Sư phụ, sư phụ dừng lại!" Hốt hoảng vỗ vỗ người ngồi trước rèm xe kia, hình như Dung Chỉ cố ý không muốn để bọn họ đuổi theo, nhưng nghe Vãn Thanh nói vậy cũng dừng lại.

Nhìn này hai con ngựa càng ngày càng gần, rốt cuộc Vãn Thanh cũng thấy rõ là Mộc Vân Hạc cùng Phó Lăng Thiên.

Mấy ngày nay không thấy Mộc Vân Hạc, trông hắn có chút tiều tụy, Phó Lăng Thiên sau lưng nhảy xuống ngựa thở gấp, Dung Chỉ đứng bên cạnh Vãn Thanh, dựa vào xe ngựa sau lưng.

"Đại Thiếu Gia." Bảo Cầm nghênh đón, đi theo sau lưng Mộc Vân Hạc.

"Đại ca, Thừa Tướng đại nhân, sao hai người lại tới?"

"Ta thắc mắc vì sao mấy ngày nay phụ thân lại phái ta đi đưa thư, thì ra ông đã sớm chuẩn bị lén để muội đi! Nếu hôm nay Thừa Tướng không nghe hoàng thượng nhắc tới, chắc vài năm sau mới gặp được muội." Mộc Vân Hạc trách cứ nhìn Dung Chỉ, tiến lên nắm tay Vãn Thanh. "Thanh Nhi, muội thực sự muốn rời đi?"

"Vâng." Vãn Thanh từng nhắc qua với Thượng Hải Thanh Yên, chắc là hắn vô ý nói cho hoàng đế, đã như vậy, quan hệ giữa bọn họ tất nhiên đã được giải quyết, có chút thở phào nhẹ nhõm, Vãn Thanh nhìn Phó Lăng Thiên bên cạnh, "Hôm nay Thừa Tướng sao lại tới đây?"

"Nghe nói muội phải rời kinh, cùng Vân Hạc tới xem một chút, ta từ nhỏ lớn lên với nàng, nàng chưa bao giờ xa nhà, dù sao cũng cảm thấy không yên lòng." Phó Lăng Thiên quan sát Dung Chỉ đứng một bên, ánh mắt đầy vẻ không yên lòng.

"Muội đã nói với phụ thân mẫu thân rồi, không sao, trong thiên hạ nơi nào cũng là đất của vua, sao muội có thể gặp nguy hiểm gì được, đại ca các ngươi cứ yên tâm, nếu thật sự gặp phải việc khó muội sẽ gửi thư về."

Rõ ràng ánh mắt nghi hoặc của hai người trước mắt đều đặt trên người Dung Chỉ, Vãn Thanh cũng coi như hiểu được vì sao vừa rồi Dung Chỉ lại muốn gia tăng tốc độ không muốn dừng lại, cho dù là nàng nàng cũng không chịu nổi ánh mắt như vậy.

"Đại ca, nếu huynh tới dặn dò muội rất hoan nghênh, nhưng sư phụ là người muội kính yêu nhất, muội không hy vọng hai người kính trọng hắn giống như muội, tức là xem hắn là bằng hữu của muội mà đối đãi." Thật sự không thích, mặc dù Dung Chỉ ở phía sau, Vãn Thanh vẫn mở miệng nói.

Dung Chỉ nghe thấy lời nói Vãn Thanh, cúi đầu suy nghĩ một chút, một mình vào xe ngựa, chỉ cách một vãn cửa, thanh âm nói chuyện bên ngoài bên trong vẫn có thể nghe rất rõ ràng.

Phó Lăng Thiên đứng bên cạnh Mộc Vân Hạc, nghe thấy lời nói của Vãn Thanh thì nhíu mày, hình như cố ý không muốn để Dung Chỉ nghe thấy, kéo Vãn Thanh vào rừng cây nói thầm với nàng.

"Nàng biết hắn bao lâu?"

"Đã hai tháng."

"Thời gian ngắn như vậy sao nàng có thể tin tưởng hắn như thế, nếu hắn bắt cóc nàng, sau này chúng ta muốn tìm thì phải làm sao, Thanh Nhi, nàng phải ngàn vạn lần hiểu rõ." Thấy tận tình khuyên bảo không hiệu quả, Phó Lăng Thiên bắt đầu hù dọa như đang đẹ dọa một đứa trẻ.

"Mặc dù không tính là vô cùng thông minh, nhưng ta vẫn có thể phân rõ người tốt kẻ xấu, phụ thân mẫu thân ta đều tin tưởng hắn, vì sao các ngươi không thể?"

"Ta."

Phó Lăng Thiên còn muốn nói gì đó, đột nhiên từ hai bên đường lại lao ra một nhóm người, người người cầm trong tay đại đao, sắc mặt hung ác, vừa nhìn đã biết là sơn tặc, xe ngựa Dung Chỉ chạy rất nhanh, cách cổng thành một quãng xa, hai bên đều là núi, chỉ có trung gian có một con đường nhỏ, đúng là địa phương tốt để sơn tặc hoạt động.

Mắt thấy sơn tặc đã tiến tới gần bên này, Phó Lăng Thiên cùng Mộc Vân Hạc rút trường kiếm trên người ra tiến lên trước nghênh chiến, Dung Chỉ ngồi trong xe ngựa nghe được âm thanh cũng nhảy ra ngoài, mới đầu chỉ có bảy tám sơn tặc, mấy người cũng có thể ứng phó tự nhiên, nhưng sau đó sơn tặc thấy đánh không thắng, không biết người nào thổi một tiếng kèn lệnh, từ trên núi lao xuống bốn mươi năm mươi người.

"Không tốt rồi, ta quên mất nơi này là địa bàn của Hắc Phong trại, mau dẫn Thanh Nhi đi!" Thanh âm Phó Lăng Thiên có phần gấp rút, Mộc Vân Hạc nghe theo lời hắn muốn xoay người đến bên cạnh Vãn Thanh, nhưng sơn tặc nào chịu nhường đường, chém một, hai ba kẻ khác lại tiến lên.

Vãn Thanh đứng ở một bên tránh trái tránh phải, công phu mèo quào cũng không dám xung đột chính diện với bọn họ, Dung Chỉ nhẹ nhàng lướt qua đám người, hai ba lần đã đến trước mặt Vãn Thanh, ôm lấy eo nàng, vừa phi thân bay trở về xe ngựa, dù Phó Lăng Thiên cùng Mộc Vân Hạc không cam lòng, nhưng đối đầu với kẻ địch mạnh, không thể để ý nhiều như vậy.

Nhét Vãn Thanh vào trong xe ngựa, Dung Chỉ nở nụ cười, quay lại đầu ngựa, nhẹ nhàng ứng đối với sơn tặc hai bên xe ngựa, điều khiển xe ngựa thoát ra khỏi vòng vây.

Tiếng ồn ào càng ngày càng xa, Vãn Thanh nhấc màn xe nhìn về phía sau, Phó Lăng Thiên cùng Mộc Vân Hạc đứng trong đám người ra sức chém gϊếŧ, Bảo Cầm nấp bên người Mộc Vân Hạc, giờ mới hiểu được nụ cười vửa rồi của Dung Chỉ, thì ra đã để Bảo Cầm xuống.

Với công phu của Mộc Vân Hạc cùng Phó Lăng Thiên Vãn Thanh tất nhiên sẽ không lo lắng, ngồi trong xe ngựa có chút nhàn hạ, nhưng lấy này phương thức cáo biệt vẫn có chút không thoải mái.

Xe ngựa càng chạy càng nhanh, trong tầm mắt cũng từ từ không có bóng dáng của hai người kia, rẽ trái quẹo phải, rẽ vào mấy ngã ba, đi hơn hai canh giờ nữa, sau lưng đã hoàn toàn không nhìn thấy bóng người, đi như vậy, Vãn Thanh nghĩ chắc Dung Chỉ cố ý muốn bỏ rơi bọn họ.

"Đi xuống ăn cơm đi."

Sắc trời đã là giữa trưa, núi hoang dã ngoại chỉ có thể nghe thấy tiếng chim hót, Vãn Thanh xuống xe, khuôn mặt Dung Chỉ hiện nét vui vẻ khó thấy.

Ôm bao đồ xuống xe ném cho Dung Chỉ, không biết đυ.ng phải nơi nào, tiểu hồ ly thế nhưng chui ra, ngồi trên xe lâu như vậy cũng không phát hiện, thật đúng xuất quỷ nhập thần cùng một dạng với Dung Chỉ.

Trực tiếp nhảy vào trong ngực Dung Chỉ, khi thấy Vãn Thanh cũng tỏ vẻ thân mật.

"Nhìn cái gì?" Dung Chỉ sắc mặt vui vẻ, khó thấy được hắn cùng hồ ly kia ăn chung một chén.

Vãn Thanh ngồi bên cạnh hắn, hắn cũng không nói chuyện, không bao lâu sau liền đứng dậy lên đường.

"Bây giờ chúng ta đi đâu?"

"Vu Thành."

"Đó là đâu?"

Nói chuyện với Dung Chỉ Vãn Thanh liền hối hận, thời điểm quá xúc động căn bản không thương định lộ tuyến với hắn, hắn chỉ nói với phụ thân mẫu thân Vãn Thanh đi Vân Nam, nhưng chân chính đi nơi nào không hề nói qua.

"Đi thì biết." Dung Chỉ nở nụ cười thần bí, ngồi phía trước đánh xe hết sức tự nhiên, tiểu hồ ly ngồi trong xe trên nhảy dưới nhảy, trong lòng có chút trống rỗng, mới đi đã bắt đầu nhớ nhà.

Xe ngựa trầm đổn đi giữa đường nhỏ trên núi, rời đi Kinh Thành cũng buông lỏng hơn nhiều, vừa đi vừa nghỉ, mãi cho đến buổi tối vẫn không đi ra được vùng rừng núi rộng lớn này.

"Tối nay sợ là không tìm được khách điếm, chấp nhận ngủ một đêm ở đây thôi." Dừng xe màn xe, Dung Chỉ đưa tay đỡ Vãn Thanh, nhìn ngoài cửa xe một chút, cánh rừng đen như mực dưới ánh trăng càng nổi bật, ngược lại không kinh khủng lắm.

Vãn Thanh nhảy xuống xe ngựa, Dung Chỉ liền vào rừng thu thập cành cây khô làm củi đốt, đi vào một lát lại xách ra một con thỏ, thời tiết buổi tối mùa xuân còn có chút lạnh, Vãn Thanh tựa vào bên cây, Dung Chỉ thấy sắc mặt nàng có chút tái nhợt liền cởi ngoại bào xuống khoác lên người nàng, để nàng ngồi xuống tựa vào vai mình.

Miệng ăn thịt thỏ, khung cảnh tĩnh lặng thật khiến lòng người có phần hốt hoảng, ban đêm trong rừng cây truyền đến mấy tiếng chim hót thê lương, còn có tiếng kêu của mấy loài động vật không biết tên, mơ hồ còn nghe thấy tiếng hô cứu mạng?