Ngọc bội Vãn Thanh nắm trong tay không vững mà rơi xuống, nhìn về bóng dáng mất hút phía trước, trong lòng suy nghĩ nên nói việc này cho Thái hậu hay Phong Huyền Dịch.
Nếu nói cho Phong Huyền Dịch, rất có thể hắn sẽ nể tình cũ mà chỉ đuổi Tử Cơ ra khỏi phủ, nếu nói cho Thái hậu, chỉ sợ Tử Cơ cũng không sống được.
Vãn Thanh không phải là người thiện lương nhưng tâm tư cũng không ác độc như vậy, nhưng nếu chỉ đuổi Tử Cơ ra khỏi phủ, sau này nàng ta trả thù chỉ sợ nàng cũng không chống đỡ được, suy nghĩ một chút, gọi Mạc Tử Thần đi mời Phong Huyền Dịch, trong lòng có bí mật, nàng giấu không được bao lâu.
Vốn Phong Huyền Dịch muốn đuổi theo Tử Cơ, nhưng nghe Mạc Tử Thần nói Vãn Thanh mời hắn đến, vẫn đổi bước chân đi tới viện Vãn Thanh.
Vãn Thanh đặt ngọc bội lên bàn, ý đồ chờ hắn tự mình phát hiện, lại không nghĩ rằng hắn còn chưa kịp đi đến cạnh bàn, nha hoàn cận thân bên người Tử Cơ đã chạy tới.
"Vương gia, không xong rồi, Tử Cơ tiểu thư té xỉu!"
Sắc mặt nha hoàn cực kỳ hốt hoảng, không giống gạt người, Vãn Thanh nhíu mày, nhìn bóng dáng Phong Huyền Dịch cuống quít chạy ra, vội vàng thu lại ngọc bội rồi đi theo.
Vãn Thanh chưa từng đi qua chỗ ở của Tử Cơ, nên khi nhìn thấy địa phương tráng lệ gấp mấy chục lần so với viện của mình, đỏ mắt, vô cùng đỏ mắt.
Theo lý thuyết, địa phương xa hoa nhất trong vương phủ, trừ chỗ ở của Phong Huyền Dịch thì phải là chỗ ở của vương phi mới phải, sao lại là viện của Tử Cơ?! Vãn Thanh tức giận nhìn chung quanh, xác thực, nơi này là trung tâm vương phủ, tòa viện xa hoa bên cạnh là chỗ ở của Phong Huyền Dịch, nơi bọn hạ nhân lui tới thường xuyên.
Mạc Tử Thần vẫn đứng ở sau lưng, Phong Huyền Dịch đã tiến vào, Vãn Thanh quay đầu lại, thanh âm có phần chất vấn.
"Bên cạnh có phải là phòng ở của vương gia không?"
"Vâng." Mạc Tử Thần gật đầu, thái độ cung kính.
"Vậy trong này, có phải nên là chỗ ở của vương phi hay không?"
"Vâng" Mạc Tử Thần trả lời không chút do dự, điều này khiến Vãn Thanh càng thêm bất bình.
Trong phòng truyền đến một tiếng thét kinh hãi, ngay sau đó là tiếng cười vang dội của Phong Huyền Dịch, Vãn Thanh nhíu mày, đi vào.
Tử Cơ nằm trên giường gỗ đỏ thẫm, trong phòng treo không ít tranh chữ cổ, gian phòng bày biện tinh xảo như vẽ, mỗi một chi tiết cũng khiến người ta phải tấm tắc.
Phong Huyền Dịch ngồi bên giường gỗ, nắm tay Tử Cơ, sắc mặt hưng phấn, đứng bên cạnh là một ông lão tóc bạc vuốt râu nở nụ cười.
Trường hợp này, Vãn Thanh có chút tò mò.
"Mang thai sao?"
"Sao ngươi biết?"
Rõ ràng Phong Huyền Dịch rất vui vẻ, há miệng cười sảng khoái, chân mày bình thường luôn nhíu chặt, thời khắc kia toàn bộ cũng giãn ra.
"Tử Cơ, nàng muốn ăn cái gì, Bổn vương phân phó hạ nhân đi làm, sau này không được ra ngoài đi dạo lung tung, an tâm dưỡng thai ở trong phủ cho Bổn vương."
Tử Cơ thẹn thùng ngã vào lòng Phong Huyền Dịch, kɧıêυ ҡɧí©ɧ nhìn Vãn Thanh đứng ở cửa, lão thái y đứng một bên, hồi lâu Phong Huyền Dịch mới mời hắn ngồi xuống viết phương thuốc dưỡng thai.
"Vương phi, còn có chuyện gì sao?"
Phong Huyền Dịch mặt mày hớn hở, trong lòng Vãn Thanh do dự một chút, có nên nói cho hắn biết chuyện này biết hay không, vậy mà hắn lại đã mở miệng đuổi người.
"Không có việc gì."
Vãn Thanh nhíu mày, nhấc chân rời viện Tử Cơ, sinh thần Hoàng hậu mới qua không bao lâu, đứa bé kia hẳn là con của Phong Huyền Dịch.
Hôm sau lúc thức dậy, tiểu hồ ly kia lại biến mất, không chạy tới bên giường gọi Vãn Thanh thức giấc như thường lệ, Vãn Thanh nhìn sân viện trống trải cảm thấy kỳ quái, sao cả Bảo Cầm cũng không thấy.
Mới ra trạch môn, lại nhìn thấy Tử Cơ được hai hạ nhân nâng đỡ đứng ở trước cửa, mở miệng sai mấy người trước mặt dọn sạch mấy bóng cây, cây kia mọc trước cửa viện Vãn Thanh, Vãn Thanh thỉnh thoảng sẽ ngồi dưới tàng cây hóng mát.
"Các ngươi đang làm gì?!!!"
Thanh âm Vãn Thanh rất uy nghiêm, nhìn vẻ mặt dương dương tự đắc của Tử Cơ, trong lòng hối hận hôm qua không lật tẩy nàng ta.
"Vương phi, ta mang thai hài tử của vương gia, ngươi cũng phải thông cảm với ta, ta gửi không quen mùi hương của cây đại thụ này!"
Tử Cơ nũng nịu vẫy vẫy khăn thêu trong tay, mị nhãn tứ phía.
"Thông cảm? Tử Cơ cô nương, ngươi có muốn vương gia thông cảm cho chuyện ngu xuẩn ngươi làm ở Túy Tiên Lâu hôm đó hay không?!!!"
Ánh mắt Vãn Thanh sắc bén nhìn nàng ta, khăn thêu trong tay Tử Cơ rơi xuống, vẻ mặt hốt hoảng nhìn Vãn Thanh, cự tuyệt không thừa nhận.
"Ngươi… ngươi nói bậy bạ gì đó! Ta chỉ ngủ một giấc mà thôi."
"Đúng vậy a, nhưng là ngươi ngủ với ai, hửm…?" Vãn Thanh nhíu mày, giọng nói giễu cợt.
"Các ngươi, các ngươi đi trước đi!"
Vẻ mặt Tử Cơ hốt hoảng, vội sai hai nha hoàn bên cạnh, cảnh giác nhìn xung quanh, xác định không có ai mới nhìn chằm chằm Vãn Thanh.
"Ngươi cho rằng vương gia có tin hay không, ta theo vương gia đã ba năm, hắn tin ngươi hay tin ta, ta rõ ràng!"
"Thật sao?"
"Ta nghĩ vương phi ngươi còn không biết vì sao ngươi bị ám sát trong kiệu hoa đi! Ta khuyên ngươi tốt nhất nên an phận một chút, bớt lo chuyện người khác, nếu không, vương gia vì ém miệng, cái gì cũng dám làm!"
Ánh mắt Tử Cơ đầy uy hϊếp, nhưng vẫn lộ ra không ít hốt hoảng.
"Là vương gia phái người tới ám sát ta sao?"
"Nếu không thì ngươi cho là ai?"
Tử Cơ khinh miệt nhìn Vãn Thanh, ánh mắt khinh thường.
"Ta theo vương gia đã ba năm, coi như ngươi nói cho vương gia, ta lại liều chết không thừa nhận, vương gia có thể làm gì ta, ngược lại vương phi ngươi, đến lúc đó phải nhận tội danh đố phụ, thật là không đáng."