Đệ Nhất Ác Phi

Quyển 1 - Chương 31: Cút ngay cho lão nương

Edit: August97

Sắc mặt Phong Huyền Dịch càng thêm khó coi, như gan heo luộc chín hiện ra màu đỏ thẫm, con ngươi tức giận trêu chọc nhìn Vãn Thanh, giọng nói lạnh lùng.

"Tối nay ngươi sẽ biết."

Vãn Thanh không ngờ hắn sẽ trả lời như vậy, nụ cười trên mặt cứng đờ ngồi cạnh Phó Lăng Thiên, ánh mắt nhóm triều thần không có hảo ý nhìn chằm chằm nàng khiến nàng mặt đỏ đến sắp nhỏ ra máu, cầm ly rượu trên bàn uống một hơi cạn sạch, không nói thêm gì nữa.

Thái hậu nghe nói vậy cảm thấy rất vui vẻ, thanh âm cũng hứng khởi.

"Ha ha ha ha, Thanh Nhi các con đã ân ái như thế, ai gia yên tâm rồi, Huyền Nhi, mau ném tú cầu đi, trò chơi còn phải tiếp tục đấy."

Phong Huyền Dịch thấy Vãn Thanh bị đánh bại, sắc mặt mới hơi chuyển biến tốt, đem tú cầu trong tay ném cho người đối diện. Có mở đầu lớn mật của Vãn Thanh, mấy người phía sau cũng đều rõ ràng, yến tiệc sinh thần hoàng hậu lại đầy rẫy một cỗ hơi thở thấp kém.

Mấy phi tử đều đỏ mặt tai hồng, nhưng trong lòng lại ngứa ngáy muốn thám thính bí mật của người khác.

Vãn Thanh vẫn trầm mặc cho đến khi yến tiệc kết thúc, bọn người Hoàng đế chơi hết sức tận hứng, vung tay tiêu sái rời đi.

Phong Huyền Dịch vẫn ngồi nguyên đó uống rất nhiều rượu. Vãn Thanh cũng bởi vì phiền muộn mà rót mấy vạc lớn, uống nhiều mà khuôn mặt nóng đỏ lên, Phó Lăng Thiên đỡ nàng, có thể cảm giác được bước chân của nàng có phần không ổn, thân thể choáng váng tuyệt đối không kiêng dè tựa vào trên người hắn, dung mạo tuyệt sắc sau khi say càng thêm xinh đẹp động lòng người.

"Lăng Thiên."

Phong Huyền Dịch đứng đối diện hai người, bất mãn nhìn tư thế thân mật kia, hắn cường thế đi tới, hình như Tử Cơ có chuyện gì đó, đã chạy chậm theo một cung nữ rời đi.

Ánh mắt Vãn Thanh có phần mê ly, vỗ vỗ bả vai Phong Huyền Dịch, đột nhiên vỗ mạnh vào gáy hắn.

"Vương bát đản." (Đồ con rùa)

Nghe Vãn Thanh say rượu mà nói ra mấy lời kia, trong lòng Phong Huyền Dịch càng thêm khó chịu, hai mắt mang theo lửa giận hung hăng nhìn Phó Lăng Thiên, đoạt Vãn Thanh từ trong lòng hắn, mười phần dùng sức.

Bị hắn làm đau, ý thức Vãn Thanh có phần không rõ, cũng bất chấp bên cạnh còn rất nhiều cung nữ thái giám, hướng dưới đũng quần hắn đá một cước.

Ngay giữa chỗ đó, Phong Huyền Dịch bị đau khom người xuống, Vãn Thanh uống say lảo đảo đứng không vững, cuối cùng vẫn tiến tới trong ngực Phó Lăng Thiên, mấy thái giám cung nữ đứng một bên nhỏ giọng nghị luận, thậm chí còn có người cười trộm.

Phó Lăng Thiên thấy Vãn Thanh uống say, biết lưu lại chỉ đưa tới nhiều chuyện không tốt, cởϊ áσ khoác bao người Vãn Thanh lại, đem nàng xuất cung, ra tới bên ngoài lại đưa nàng về vương phủ.

Phong Huyền Dịch bị đau cúi người xuống làm dịu hồi lâu mới đứng lên, trước mặt đã không thấy bóng dáng hai người kia, Tử Cơ nói đi nhà vệ sinh đến giờ vẫn chưa trở lại.

Ngực nghẹn một trận hỏa, tức giận lao ra cửa cung, mới vừa đi không xa đã thấy Tử Cơ đang cùng một sứ thần nước khác chuyện trò hết sức vui vẻ, trên mặt còn nở nụ cười e lệ, nụ cười này đã rất lâu rồi chưa từng xuất hiện trước mặt hắn.

Vốn lòng tự tôn nam nhân của hắn đã bị Vãn Thanh làm nhục, giờ lại càng thêm đổ dầu vào lửa, Phong Huyền Dịch lạnh lùng nhìn động tác hai người kia đang càng ngày càng thân mật, đột nhiên trong nháy mắt bắt đầu chán ghét Tử Cơ, người đã sống chung với hắn ba năm qua.

Nhấc chân đi ra ngoài, hắn cũng không gọi hai người kia, tình yêu vốn là chuyện của hai người, hắn không giám sát, nàng ta liền không chịu nổi tịch mịch, dạng người này cớ gì phải yêu.

Thời điểm trở lại vương phủ, Phó Lăng Thiên vừa đưa Vãn Thanh về Thiên viện, Phong Huyền Dịch đi vào thì đúng lúc Phó Lăng Thiên đi ra.

Hắn cũng uống rất nhiều rượu, bước chân có phần lảo đảo, dù sao Phó Lăng Thiên cũng là bằng hữu tốt nhiều năm của hắn, vẫn có chút lo lắng cho hắn.

"Ngươi không sao chứ?"

"Ngươi chỉ mong Bổn vương chết đi chứ gì?!"

Tối nay đã xảy ra rất nhiều chuyện khiến Phong Huyền rối loạn, cộng thêm uống nhiều rượu khiến hắn cũng không ý thức được mình đang nói những gì.

"Nói bậy bạ gì đó, ta đưa ngươi về phòng."

Phó Lăng Thiên vẫn không vì lời nói của hắn mà cảm thấy không vui, nụ cười thủy chung vạn năm không đổi.

"Không cần! Tử Thần!"

Phong Huyền Dịch gạt tay Phó Lăng Thiên ra, bước chân lảo đảo vào vương phủ.

Phó Lăng Thiên quay đầu lại, liếc mắt nhìn phương hướng Vãn Thanh, trong lòng không yên lòng nhưng lại không thể lưu lại, đến khi hạ nhân lên tiếng thúc giục, hắn mới lên xe ngựa rời đi.

Vãn Thanh nằm trên giường ngủ rất sâu, cảm giác trên bụng có gì đó đè nặng mới hừ hừ hai tiếng, nhấc chân đạp xuống, đạp xuống không bao lâu sau, vật kia lại leo lên, đạp tới đạp lui mấy lần, Vãn Thanh tức giận, ánh mắt mê ly mở ra, nhìn thấy hình như trên bụng là đầu người, đưa tay nắm tóc kéo khuôn mặt lại gần, nhìn kỹ hóa ra lại là Phong Huyền Dịch.

Phong Huyền Dịch uống say cũng không muốn Mạc Tử Thần giúp, tự mình đi vào phủ, nhưng dù sao cũng đã uống nhiều rượu, không tự chủ được đi tới trong sân Vãn Thanh.

Nhìn gương mặt đáng ghét kia, Vãn Thanh giơ tay lên tát hắn té ngã trên mặt đất, giọng nói khinh thường.

"Sao vậy, si mê lão nương, muốn lên giường lão nương sao?! Không có cửa đâu!"

Lỗ tai Phong Huyền Dịch vì Vãn Thanh hét lên mà sinh đau, thần trí tuy còn chưa tỉnh táo, nhưng cũng biết bị đánh thì phải đánh lại, đưa tay kéo cánh tay Vãn Thanh, lôi nàng xuống, thanh âm tức giận mang vẻ bất đắc dĩ.

"Người nào coi trọng giường của ngươi, cả vương phủ đều là của Bổn vương! Ngươi lại dám nằm trên giường bổn vương!"

"Giường ngươi?! Tên mặt dày!"

Thần chí hai người đều không rõ, nói mạnh miệng không ai nhường ai, đấm đá lẫn nhau lăn qua lăn lại trên mặt đất, nháo nửa ngày cũng mệt mỏi liền nhắm mắt ngủ.

Hôm sau lúc tỉnh lại, Vãn Thanh chỉ cảm thấy có một luồng hô hấp nóng rực phủ trên mặt nàng, vừa mở ra mắt đã nhìn thấy gương mặt tuấn tú phóng đại của Phong Huyền Dịch hiện lên trước mắt, khoảng cách của hai người không tới ba cm, người nào động một cái cũng có thể dán lấy đối phương, càng thêm không thể tưởng tượng nổi là chân của nàng lại gác lên trên người hắn, chân của hắn còn đè nặng nàng, nhìn lại y phục của hai người, đều là quần áo không chỉnh tề, mặc dù không có dấu vết cởi ra, nhưng bộ dạng nhếch nhác này cũng khiến Vãn Thanh sợ hết hồn.

Chợt muốn chân rút về, Phong Huyền Dịch lại thức dậy.

"Ngươi làm gì!"

Không trao đổi lại nói lời giống nhau, hai người trợn mắt nhìn, nhanh chóng nhảy ra xa đối phương.

Vãn Thanh trừng mắt liếc hắn, kéo y phục vốn không thể giữ được, giọng nói không vui.

"Còn không mau cút ra ngoài cho ta! Muốn nhìn trộm lão nương thay quần áo sao?!!!"

"Ta thấy ngươi mới là người say mê sắc đẹp Bổn vương, muốn lợi dụng lúc Bổn vương say rượu tới sủng hạnh ngươi!"

"Ha ha ha ha! Vương gia ngươi đang ở đây nói chuyện cười ư, vừa sáng sớm ngươi đã muốn làm ta cười chết sao!"

Thần sắc Vãn Thanh đầy chế nhạo, đem một cái ghế bên chân đá thẳng về phía hắn.

Phong Huyền Dịch chợt lách người, ghế dựa ngay lập tức rơi trên mặt đất, chân thon dài ‘Bang’ một tiếng đem cái ghế giẫm dưới chân, vừa dùng lực chiếc ghế đã bị dập nát.

"Ha ha ha, ta đùa với vương gia ngài thôi, mời ngài đi, mời đi."

Vẻ mặt biến hóa cực nhanh, Vãn Thanh biết bây giờ nàng không phải là đối thủ của hắn, tất nhiên không thể cứng đối cứng với hắn.

"Hừ!"

Phong Huyền Dịch xoay người rời khỏi gian phòng, khuôn mặt tuấn mỹ ửng đỏ hiếm thấy.