Bàn Về Phương Pháp Ăn Kim Đan Chuẩn Khỏi Chỉnh

Chương 34: Quyết đoán thẳng thắn vượt qua lịch sử

Hoàng tử nhỏ luôn miệng đồng ý vấn đề hồ cá, cậu và Ô Mãn thương lượng cả buổi trời, cuối cùng quyết định lấy quy mô của công viên Địa Cực Hải Dương Bắc Kinh để tham khảo, còn muốn chia thành chín ô để tiện bề nuôi dưỡng nhiều loài khác nhau.

Trò chuyện một hồi, Ô Mãn tựa hồ đã nhìn thấy tương lai tốt đẹp bản thân nhậm chức CEO của hồ cá, cưới một em rùa lông xanh vừa trắng vừa giàu, đôi mắt hạt đậu kích động đến sáng lóng lánh. Hai người thảo luận đầy cao hứng, ai cũng cười toe cười toét.

Thấm thoát, trời đã nhá nhem tối, người trong đoàn phim đều bị cảnh sát triệu tập một lần, cảnh sát báo với Lục Tường rằng mấy ngày kế tiếp sẽ tiến hành điều tra tại hiện trường, nên việc quay phim phải tạm dừng.

Lục Tường buồn bực ra mặt, trong lúc quay phim còn xảy ra án mạng, đúng là điềm xấu. Nhưng cũng chẳng còn cách nào, chỉ đành cho diễn viên và nhân viên nghỉ ngơi vài ngày, ở nguyên đây chờ thông báo, còn hạ lệnh dán miệng, cấm mọi người lan truyền chuyện này ra ngoài.

Kim Trăn cũng đau đầu lắm thay, mỗi phút đều là tiền cả đấy, cứ tiếp tục như vầy, chẳng những phải tốn thêm một tuần chi tiêu, mà tiến độ quay phim rõ ràng cũng bị kéo dài. Hắn gọi điện cho Hoắc Ly giải thích sơ lược tình huống, Hoắc Ly nghe xong thì hơi kinh ngạc, song cũng không để tâm lắm, nghe nói phải nghỉ một tuần, liền bảo: “Kim Trăn, nếu vậy thì cậu vừa khéo có thể về nhà rồi, dù sao cũng sắp đến sinh nhật ông cụ nhà các cậu, về sơm sớm chuẩn bị cũng tốt.”

Kim Trăn nhíu mày, đáp: “Để tôi suy nghĩ đã.”

“Phải rồi, ờ… Cậu gặp Trúc Ảnh rồi đúng không? Chuyện này thiệt tình là anh cũng bó tay, cậu nói dượng hạ lệnh vậy rồi, sao anh dám từ chối chứ…” Hoắc Ly mở miệng giải thích.

“Thôi, người cũng đưa tới đây rồi, anh giải thích còn tác dụng gì nữa.” Ngữ khí của Kim Trăn thoáng lạnh đi, nhưng hắn cũng biết Hoắc Ly không có khả năng làm trái ý Kim Bác Cương, nên chưa từng trách cứ Hoắc Ly quá đáng.

“Đừng trách tôi nhiều chuyện, kỳ thực Trúc Ảnh cũng đâu tệ lắm, nói chứ, năm ấy cậu ra tay tàn nhẫn thế kia, bây giờ người ta về mà không oán giận câu nào, cũng chẳng hề ghi hận cậu…” Hoắc Ly bà tám.

Hiềm nỗi lời còn chưa dứt, di động đã truyền đến nguyên tràng tút tút, Kim Trăn cúp máy rồi. Hoắc Ly bất đắc dĩ lắc đầu, coi bộ Trúc Ảnh có tên trong sổ đen của Kim nhị thiếu thiệt rồi.

Hoắc Ly không đề cập tới Trúc Ảnh còn đỡ, nhắc đến hắn, Kim Trăn lại nghẹn cả bụng lửa giận. Ngay từ khắc tìm thấy thi thể Lâm Đan Đan, Trúc Ảnh đã bám theo mình như hình với bóng, Kim Trăn phiền muốn chết, nhưng cảnh sát đang đứng bên cạnh, hắn không tiện phát cáu, chỉ đành gắng nhịn không phản ứng. Cũng may Trúc Ảnh không phải kẻ lắm lời, chỉ lẳng lặng đi theo hắn chứ không có hành động khác.

Càng làm hắn bực mình là Kiều Mạt cũng không về khách sạn, cứ một mực ngồi trong khu nghỉ ngơi cách đó xa xa tán gẫu với trợ lý, mấy lần Kim Trăn bớt thì giờ ngó qua, lần nào cũng trông thấy cảnh khiến hắn khó chịu.

Lần ngó đầu tiên, thấy Ô Mãn đưa cho Kiều Mạt một ly kem, Kiều Mạt há mồm to ăn.

Lần ngó thứ hai, thấy Ô Mãn vươn tay chỉnh cổ áo hộ Kiều Mạt, ngón tay gần như chạm tới cổ Kiều Mạt.

Lần ngó thứ ba, thấy hai người nói nói cười cười đến là hào hứng, còn vừa châu đầu vừa cầm bút vẽ nguệch ngoạc gì đó trên bàn.

Hoàng hôn xuống, vào lần ngó thứ tư, khi thấy Ô Mãn và Kiều Mạt đồng thời về khách sạn, Kim Trăn đã cân nhắc không biết có nên đổi trợ lý cho Kiều Mạt hay không. Trên đường về khách sạn, quay người lại thấy Trúc Ảnh tò tò theo mình, Kim Trăn thiệt tình càng căm ghét cái chức vụ trợ lý này.

“Nhị thiếu gia, tôi đổi sang phòng kế bên anh rồi, nếu ban đêm có chuyện gì, anh cứ việc gọi tôi.” Trúc Ảnh đi theo Kim Trăn tới cửa phòng, bảo.

Kim Trăn không lên tiếng, lạnh mặt muốn vào phòng, Trúc Ảnh lại nói tiếp: “Nhị thiếu gia, cái chết của Lâm Đan Đan rất bất thường, anh nhất định phải chú ý.”

Kim Trăn: “Lo cho bản thân ngươi là đủ rồi.” Nói xong, vào phòng, đóng cửa.

Nhưng vào phòng rồi, Kim Trăn càng khó chịu, vì Kiều Mạt về khách sạn trước hắn mà giờ vẫn chưa có mặt trong phòng. Kim Trăn trầm tư chốc lát, lấy điện thoại gọi cho tiếp tân hỏi số phòng của Ô Mãn, sau đó gọi qua.

“Kim tổng?” Nghe thấy giọng Kim Trăn, Ô Mãn quyết đoán tỏ ra kinh ngạc, chẳng đợi Kim Trăn mở miệng, Ô Mãn đã quay lại gọi:

“Kiều Mạt, Kim tổng tìm.”

Nghe giọng đầu kia, Kim Trăn nửa vui nửa giận, vui vì trợ lý xem như hiểu chuyện, giận vì Kiều Mạt thế mà thực sự ở trong phòng hắn.

Kiều Mạt cầm lấy điện thoại, hỏi: “Kim Kim?”

Kim Trăn nghe giọng Kiều Mạt, cơn giận lập tức vơi đi một nửa: “Sao không ở trong phòng? Hiện tại không an toàn còn chạy lung tung.”

Giọng Kiều Mạt nghe vào tai không khác gì bình thường: “À, quên nói với anh, tối nay em ở phòng Ô Mãn, không về đâu, anh ngủ một mình đi nha, ngủ ngon.”

Dứt lời, cúp điện thoại cái rụp.

Kim Trăn ngơ ngác dòm ống nghe trong tay, tối qua mới ngủ một đêm, hôm nay đã trở mặt hả? Chẳng lẽ thực sự là do không được cưỡi ngựa? Cơn giận mới kiềm xuống nháy mắt lại bùng lên. Giờ phút này, trong đầu hắn chỉ lặp đi lặp lại câu nói của Kiều Mạt: “Tối nay em ở phòng Ô Mãn…”

Nếu hắn nhớ không lầm, phòng Ô Mãn là phòng đơn, chỉ có, một, giường…

Tốt lắm, cơn giận cơn giếc gì đó, bùng, nổ, tung, tóe, rồi…

Mà lúc này, trong phòng Ô Mãn, Kiều Mạt lại kích động đến bóp cổ Ô Mãn:

“Ô Mãn, chiêu lạt mềm buộc chặt gì đó của ngươi rốt cuộc có xài được không vậy, lỡ Kim Kim giận thì phải làm sao? Hoặc ảnh căn bản không thèm để ý thì phải làm sao? Hoặc trong cơn tức giận ảnh đi ngủ với Trúc Ảnh luôn thì phải làm sao?

Ô Mãn bị bóp mém tắt thở, nói: “Yên tâm đi điện hạ, Kim tổng có tiết tháo, anh ta sẽ không ngủ với Trúc Ảnh đâu.”

Kiều Mạt: “Tại sao? Ta có thể ngủ với trợ lý, ảnh cũng có thể nha.”

Ô Mãn liếc mắt xem thường, nghĩ bụng: Trợ lý cũng có tiết tháo được hông? Té ra thiệt sự xem trợ lý là người hầu ngủ sao…

Hắn thở dốc một hơi, đáp: “Điện hạ yên tâm, trong vòng mười phút, Kim tổng chắc mẩm sẽ qua đây gõ cửa. Đến lúc ấy ngài cứ ỡm ờ cho anh ta kéo về là được.”

Kiều Mạt vẫn thấy lo lo, nhưng ngoài miệng lại nói năng khá cứng: “Hừ, còn lâu mới ngủ chung với anh ta, trên người anh ta toàn mùi của Trúc Ảnh.”

Ô Mãn còn chưa đáp lời, ngoài cửa đã vang lên tiếng gõ.

Ô Mãn cười nhìn thoáng qua Kiều Mạt: “Điện hạ, mở cửa đi, Kim tổng đến rồi.” Nói đoạn, chỉ thấy Ô Mãn vụt biến thành chú rùa kim tiền, quần áo trên người rơi xuống sàn, hắn bò ra khỏi đống quần áo, chui xuống gầm giường một cách rất không nghĩa khí.

Kiều Mạt: …

Mình chiều nó quá rồi phải hông ta.

Tiếng gõ cửa mỗi lúc một dồn dập, Kiều Mạt buộc phải quay ra mở cửa, vừa mở cửa, Kim Trăn đã sải bước tiến vào, lia mắt một vòng trong phòng, không phát hiện bóng dáng Ô Mãn, sắc mặt thoáng dịu đi. Nhưng tiếp theo hắn lại trông thấy đống quần áo của Ô Mãn dưới sàn, thứ nằm trên cùng rõ ràng là một cái quần sịp tam giác màu trắng.

Sắc mặt Kim Trăn thoáng cái đen thùi, lạnh lùng nhìn Kiều Mạt.

Kiều Mạt liếc mắt dòm đống quần áo: …

Quả nhiên là chiều nó quá rồi.

Kim Trăn không nói gì, chỉ kéo tay Kiều Mạt, quay lưng bước ra ngoài. Nom sắc mặt Kim Trăn, Kiều Mạt thầm đấu tranh giây lát, cuối cùng vẫn quyết định thôi trò ỡm ờ, bởi dựa theo sức lực hiện tại của Kim Trăn, cậu mà ỡm ờ chắc trật khớp luôn quá…

Hai người đi rồi, chú rùa kim tiền thò đầu ra từ gầm giường, đắc ý nghĩ:

Đại sát chiêu này là tui nể tình vụ hồ cá mới tung ra giúp ngài đó, điện hạ, cố lên nghen!

Kim Trăn lôi Kiều Mạt về tới phòng, dằn nén cơn tức trong ngực, quẳng Kiều Mạt lên giường, đang định lên tiếng chất vấn, cúi đầu xuống lại đối diện với đôi mắt ầng ậng nước của cậu, đôi mắt đen trắng rõ ràng đong đầy tủi thân nhàn nhạt, và đang nhìn thẳng vào hắn.

Kim Trăn chỉ cảm thấy trái tim bị ánh mắt của Kiều Mạt đâm đến thoáng đau nhói, lời ra tới miệng cũng đành nuốt xuống. Thấy Kiều Mạt dùng tay vuốt cánh tay còn lại, Kim Trăn khẽ chau mày, hỏi:

“Sao thế? Kéo đau em rồi à?”

Nói đoạn, Kim Trăn lập tức vén tay áo của Kiều Mạt lên, thấy trên cánh tay quả thực có một vết thương nhỏ cỡ móng tay. Kim Trăn tưởng mình bất cẩn cào bị thương Kiều Mạt, lập tức đau lòng không thôi, cái cảm giác vừa tức tối vừa áy náy khiến hắn nghẹn muốn hộc máu.

Kiều Mạt chớp mắt, hai tay ôm cổ Kim Trăn, ghé tai hắn rủ rỉ tủi thân:

“Kim Kim, em không thích Trúc Ảnh kia, cả ngày anh ta cứ quấn lấy anh, em ghen tị.”

Kim Trăn nghe vậy, lửa giận trong lòng dần tắt, song hắn vẫn lạnh mặt nói:

“Anh cũng không thích Ô Mãn kia, cả ngày anh ta cứ bám theo em.”

Kiều Mạt nghiêm túc đáp: “Không giống nhau, em với Ô Mãn là quan hệ chủ tớ thuần khiết, còn anh với Trúc Ảnh thì sao, dòm phát là biết một đôi cẩu nam nam.”

Kim Trăn: …

Kiều Mạt tiếp tục thương tâm mà rằng: “Kim Kim, đừng gạt em, ánh mắt Trúc Ảnh nhìn anh không giống người khác tí nào, em chắc cú hai người từng qua lại với nhau, đừng hỏi tại sao em biết, đây là trực giác của đàn ông.”

Kim Trăn: …

Kiều Mạt tự biên tự diễn nói tiếp: “Kim Kim, em đối với anh thiệt sự là nhất kiến chung tình, nhị kiến khuynh tâm, tam kiến hiến thân, nhưng Trúc Ảnh xuất hiện khiến em cảm thấy mình thoắt cái biến thành tiểu tam bạch liên hoa, dẫn đến toàn thân bứt rứt khó chịu…”

Kim Trăn rốt cuộc hết nhịn nổi phải ngắt lời Kiều Mạt: “Con mắt nào của em nhìn thấy bọn anh có quan hệ.”

Kiều Mạt ngẩng đầu, nói đến là đúng lý hợp tình: “Hai mắt đều thấy.”

Sau đó lặng lẽ bồi thêm một câu trong lòng: ba mắt, cả thiên nhãn nữa, bây giờ vẫn còn thấy một tầng sáng xanh hắn phủ lên người anh kia kìa.

Nom bộ dạng cáu kỉnh của Kiều Mạt, lửa giận trong lòng Kim Trăn đã tắt ngóm, thay vào đó là nỗi bất đắc dĩ, hắn ôm Kiều Mạt ngồi xuống giường, mở miệng nói:

“Giữa anh và Trúc Ảnh không như em nghĩ đâu, lần trước anh đã nói rồi, anh không có lịch sử đen.”

“Vậy thuộc loại nào? Không có lịch sử đen, lịch sử sắc tình bạo lực gì đó càng không chấp nhận được.” Kiều Mạt căm giận nói.

Kim Trăn bị dáng vẻ của cậu chọc cười, vươn tay nhéo mũi Kiều Mạt, bảo:

“Không có lịch sử sắc tình bạo lực gì hết, Trúc Ảnh là đồ đệ của chú hai anh. Năm ấy cơ thể anh hơi khác với người thường, chú hai liền gài Trúc Ảnh bên cạnh anh, trên danh nghĩa là bạn cùng học cùng chơi, kỳ thực là để giám thị anh. Từ nhỏ anh đã không có bạn bè gì, giai đoạn ấy Trúc Ảnh đối với anh rất tốt, anh thật lòng xem hắn là bạn thân, nhưng về sau hắn lại phản bội anh. Dưới cơn nóng giận, anh đánh hắn bị thương nặng, chính anh cũng bị thương, sau hắn theo chú hai lên núi dưỡng thương, anh xuất ngoại, từ đó chưa từng liên lạc. Lần này hắn đến đoàn phim cũng do chú hai với ba anh sắp xếp, anh không hề cảm kích chút nào.”

Nghe thế, trên mặt Kiều Mạt thoáng lộ vẻ mừng rỡ: “Vậy tức là hai người không có một chân đúng hông?”

Kim Trăn đen mặt xoa xoa tóc Kiều Mạt, đáp: “Em học từ đó ở đâu hả, anh cũng chẳng phải con cua, đào đâu ra lắm chân vậy.”

Kiều Mạt cười đến mắt cong thành hình trăng non, hôn một cái rõ kêu lên má Kim Trăn, vui vẻ nói:

“Em biết ngay trong lòng Kim Kim chỉ có một mình em mà, cũng chỉ có chàng đẹp trai như em mới chinh phục được trái tim anh thôi.”

Kim Trăn: …

Vừa rồi cẩu nam nam là ai nói.

Thấy tâm trạng Kiều Mạt chuyển tốt, Kim Trăn liền bảo: “Tiểu Cửu, hai ngày nữa anh phải về Bắc Kinh một chuyến.”

Kiều Mạt cười tủm tỉm: “Chuẩn.”

Kim Trăn nghe vậy, khóe miệng khẽ cong lên, nói: “Chắc tốn chừng nửa tháng.”

“Hả? Lâu vậy cơ á.” Nụ cười trên mặt Kiều Mạt thoắt cái sụp xuống, cất giọng đáng thương: “Không chuẩn được hông?”

Kim Trăn bị dáng vẻ đáng yêu của cậu dụ dỗ đến không nhịn nổi, cúi xuống tặng cậu một nụ hôn nóng bỏng.

Thật lâu sau, Kiều Mạt mới đỏ mặt nói: “Được rồi, nể tình anh hầu hạ khá thoải mái, em miễn cưỡng đồng ý vậy.”

Trong mắt Kim Trăn lóe lên từng đốm sáng nhỏ, hắn lại cúi đầu cắn môi cậu, lần này hôn lâu hơn, phải đến mười lăm phút. Cuối cùng, Kiều Mạt thở hổn hển đẩy Kim Trăn ra, trừng hắn:

Nguồn:

“Lưỡi lại sưng lên rồi.”

Kim Trăn cười nói: “Trước khi đi phải hầu hạ bù cho đủ nửa tháng chứ.”

Kiều Mạt thẹn thùng, thỏa mãn dụi đầu trước ngực Kim Trăn.

Rồi nghe Kim Trăn nói tiếp: “Đúng rồi, lần này chắc Trúc Ảnh sẽ về cùng anh.”

“Cái gì?” Hoàng tử nhỏ nghe vậy, ngẩng phắt đầu lên, trừng Kim Trăn.

Em gái anh, có hôn bù hết phần nửa năm cũng không bù đắp được tâm linh bị tổn thương của tôi đâu…