Dịch: meomoon86
Biên: Tùy Nhã
Lời tổng quản vừa nói ra khiến Minh Đồng hoàn toàn ngây người, ước chừng nửa khắc sau, hắn mới giương mắt hỏi, ánh mắt vẫn mang theo sự mơ màng: “Bụng? Ngươi nói ai lớn bụng cơ?”
Tổng quản lúc này thật sự muốn trợn trắng mắt, hắn rất muốn nói “Chính là ngài đã làm lớn bụng hắn!” nhưng sau mấy lần mấp máy cuối cùng cũng vẫn không nói ra, hắn chỉ có thể trợn to hai mắt biểu tình giống như kinh ngạc——
“Đầu bếp đó đã mang thai hơn bốn tháng, chẳng lẽ Vương gia ngài không biết?”
“... Bổn vương làm sao sẽ biết!”
“Nhưng bụng của hắn không phải là do Vương gia ngài…”
Lời cuối cùng của tổng quản bị ánh mắt nhìn chằm chằm như muốn nuốt chửng của Minh Đồng mà im lặng. Đó là đôi mắt diễm lệ cùng khuôn mặt vặn vẹo sắp không nhìn ra hình. Minh Đồng mấy phen muốn mở miệng nhưng đều bị nghẹn lại cổ họng, mồm miệng lanh lợi giờ này như kẻ nói lắp, lâu sau hắn mới vất vả nặn ra được một câu: “Vì sao hắn lại không đến nói cho Bổn vương biết!?”
“Vương gia không phải chính miệng ngài nói với trù tử kia rằng ‘chỉ cần làm thức ăn đồ uống của ngươi, an thủ bổn phận.’ Sao nam nhân dân dã kia lại không biết những trò lừa bịp như một khóc hai nháo ba đòi tự tử, hai*”
* tiếng thở dài
“Vậy, người đâu rồi! Ngươi vì sao không sớm tới báo cho ta?”
Trên mặt Minh Đồng đã căng tới tím bầm, hắn cắn răng nghiến lợi chất vấn vị tổng quản, tổng quản lúc này lại đột nhiên như vả thêm cho hắn một cái, tự lẩm bẩm: “Mới vừa rồi còn thấy hắn lúc đun nước bị té nhào một cái, cũng không biết đứa bé có xảy ra chuyện gì không nữa?”
“Cái gì?!”
Minh Đồng bật dậy đứng lên, “Ngươi còn quản chuyện đứa bé bị làm sao không, Nam Lạc, hắn có bị thế nào không? Mau, mau, mau đi truyền thái y tới!
Minh Đồng
lo lắng đi đi lại lại ở trong thư phòng. Hắn cũng chẳng tâm chí đâu để ý tới tổng quản, mới vừa rồi, lúc tổng quản rời đi còn rất thâm ý mà mỉm cười.
Lần đầu tiên, Minh Đồng cảm giác được sự chờ đợi dài đằng đẵng khó chịu như thế nào. Hắn mấy lần muốn phóng tới căn phòng kia xem người kia như thế nào, nhưng mấy lần đều không dám bước đi bước đầu tiên. Tâm tình của hắn lúc này như đứng đống than ngồi đống lửa, tim đập rộn từng hồi. Minh Đồng mấy lần dài cổ nhìn ra ngoài phòng nghe động tĩnh, hắn muốn nhìn thấy bóng người của tổng quản trở về, hắn lúc này ngay cả tác phong, hình tượng của bản thân cũng không màng, chỉ cảm thấy rất khó chịu, cốt yếu là không thể không nhẫn nại.
Cuối cùng, tổng quản cũng đứng trước mặt Minh Đồng, đem những lời thái y nói lặp lại một lần, Minh Đồng vẫn như cũ không cảm thấy yên tâm mà hỏi lại mấy lần, đợi khi xác định được nam nhân kia không bị làm sao hắn mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
“Mặc dù chỉ là việc ngoài ý muốn, nhưng dù sao đó cũng là tôn tử đầu lòng của Bổn vương, ngày sau nhất định phải cẩn thận trông chừng.”
(Mèo: Hừ, chả biết anh có bao nhiêu đứa con trưởng rồi nữa đâu)
“Vương gia, ngài không phải vừa nói rằng không cần để ý đứa bé kia như thế nào sao?”
Tổng quản dùng ánh mắt vô tội nhìn Minh Đồng khiến hắn có chút xấu hổ, lúc sau hắn lại một lần nữa sừng sộ lên nói: “Tóm lại, ngày sau để cho hắn nghỉ ngơi, chuyển hắn tới Minh Đức Hiên, phái thêm vài tên chân tay lanh lẹ tới hầu hạ, mỗi ngày hầm nhiều đồ bổ cho hắn, cũng không cần để ý tới tiền bạc.”
Minh Đồng liếc mắt nhìn tổng quản, cố ý giải thích: “Dù sao đây cũng là con trai trưởng của Bổn vương.”
Kết quả là, động tĩnh này quá lớn, hiển nhiên khiến cho cả vương phủ vốn trầm mặc đều có chuyện tán gẫu.
Nào là một trù tử không có phân nửa nhan sắc chỉ trong một đêm leo lên trăm người, lại còn có thể được vào ở trong phòng ngủ của Vương phi —— Minh Đức Hiên, còn được mười tên tỳ nữ lanh lợi nhất phủ, mười tên nội thị, tất cả chỉ vì một trù tử tên Nam Lạc!
Dưới những ánh mắt thay nhau nhìn mình, Nam Lạc chỉ có thể kéo cao cổ áo của mình một chút mà đi theo sau lưng tổng quản Vương phủ.