Lúc Hàn Duyệt còn chưa kịp phản ứng, đã thấy mọi thứ tối lại, mất tri giác, trước không nói Hàn Viễn cùng Lâm Lam đợi lâu không thấy con mình đi ra, vào nhìn thấy cảnh ấy đau thấu tim gan thế nào.
Hãy nói Hàn Duyệt, chờ hắn cố gắng mở mắt ra, liền nhìn thấy một gương mặt đầy vẻ kinh hỉ, còn là một gương mặt già nua hắn không quen.
“Công tử, ngươi cuối cùng đã tỉnh rồi.” Khi Bình Nhất Chỉ định buông tha, đi tìm Đông Phương Bất Bại nhận tội, thì Hàn Duyệt tỉnh lại, khỏi phải nói Bình Nhất Chỉ trong lòng cao hứng bao nhiêu, ông vừa giữ được tánh mạng vừa giữ được thanh danh a.
Nhưng Bình Nhất Chỉ quên, cho dù Hàn Duyệt bất tỉnh, cũng chẳng can hệ gì tới thanh danh của ông, dù sao không ai biết ông là Bình Nhất Chỉ gϊếŧ một người cứu một người.
Hàn Duyệt vừa định nói chuyện, lại thấy một thiếu niên nhìn quen quen chạy tới trước mặt mình, chảy nước mắt hô “Sư phụ............”
Hàn Duyệt chớp chớp mắt, nhận ra người trước mặt, nhất thời lửa giận lủi lên trong lòng, trở về lần nữa xem lại tiếu ngạo giang hồ và Đông Phương Bất Bại của Lâm Thanh Hà, Hàn Duyệt đã ghi hận Lệnh Hồ Xung.
Một kẻ gϊếŧ Đông Phương, một kẻ bội tình bạc nghĩa với Đông Phương, Hàn Duyệt nghiến răng nghiến lợi, rất muốn rít gào một phen, nhưng thân thể quá mức suy yếu, thậm chí ngay cả nói cũng không thể nói quá lớn, “Lệnh Hồ Xung........................”
“Sư phụ, là Xung nhi a, sư phụ rốt cục tỉnh rồi.” Lệnh Hồ Xung không biết Hàn Duyệt nghĩ gì, chỉ đơn thuần vui vẻ vì sư phụ mình tỉnh lại, lập tức nhào vào người Hàn Duyệt khóc lớn.
Lệnh Hồ Xung dù có thành thục ổn trọng thế nào, thì cũng chỉ là một hài tử vừa mới lớn, sư phụ thương yêu mình bị kẻ gian đánh lén, hôn mê bất tỉnh, trong thời gian này, Lệnh Hồ Xung tràn ngập hối hận cùng lo lắng.
Nó hối hận sao mình không ở bên cạnh sư phụ, lo lắng nếu sư phụ vẫn cứ bất tỉnh, nó phải làm gì, bây giờ nhìn thấy sư phủ tỉnh lại, quá mừng rõ mới khóc ra.
Hàn Duyệt bị Lệnh Hồ Xung đè không nhẹ, thân thể vốn suy yếu, làm sao chống lại được một sức nặng như vậy, mở miệng thở dốc nói không nên lời.
Cuối cùng Bình Nhất Chỉ xem tình huống không đúng, bất chấp tất cả, vội túm Lệnh Hồ Xung kéo nó ra, giải vây nói, “Còn không đi thông tri sư nương ngươi?”
“Ta đi ngay.” Lệnh Hồ Xung cũng nhớ tới, dùng tay áo gạt lệ, hít hít mũi, chỉnh lại trường bào chạy ra ngoài.
Bình Nhất Chỉ lúc này vội bắt mạch cho Hàn Duyệt, vừa rồi ông cùng Lệnh Hồ Xung ở trong phòng chiếu cố Hàn Duyệt, ông bỗng thấy hô gấp của Hàn Duyệt có biến hóa, mới chú ý, lại thấy Hàn Duyệt tỉnh, kinh hỉ hô to, chưa kịp lại bắt mạch cho Hàn Duyệt, đã bị Lệnh Hồ Xung chạy tới đẩy sang một bên, giờ đã đuổi Lệnh Hồ Xung đi, mới có thể yên lặng bắt mạch cho Hàn Duyệt.
Hàn Duyệt mạch tượng đều đều, thong dong hòa hoãn, lưu loát hữu lực, không suy yếu như lúc hôn mê, Bình Nhất Chỉ lộ ra một nụ cười vừa lòng, “Lão phu kê vài phương thuốc bổ dưỡng thân thể là được rồi, công tử vô sự.”
Bình Nhất Chỉ thấy bốn bề vắng lặng, vội cúi đầu nói, “Thuộc hạ là người giáo chủ phái tới xem bệnh cho công tử.”
Hàn Duyệt nghe, suy nghĩ một chút liền biết được thân phận người trước mặt, vừa định nói gì đó, lại thấy Ninh Trung Tắc ôm hài tử chạy vào, “Sư huynh..................”
Ninh Trung Tắc vốn là một người xinh đẹp, mấy ngày này lo lắng làm nàng lộ ra vài phần nhợt nhạt suy yếu, mắt ẩn lệ quang càng thêm khiến người ta yêu thích.
Bình Nhất Chỉ run run khóe miệng, chạy sang một bên viết phương thuốc.
Hàn Duyệt nhìn Ninh Trung Tắc, bỗng nhiên nhới tới mẹ mình, lại nghĩ mình hiện tại ở đây là Nhạc Bất Quần, như vậy thân thể bên kia thế nào? Là chết hay là giống như trước kia, hôn mê bất tỉnh?
Cha mẹ của mình............ Hàn Duyệt trong lòng chua sót, vốn đã quyết định ở cùng cha mẹ, nhưng bây giờ lại đi thế này.
Hàn Duyệt trong lòng thương cảm, bỗng nhiên nghĩ tình huống của mình trước khi đến đây, nhất thời như ngũ lôi oanh đỉnh, hắn lúc ấy, đang giặt quần, cho nên không có mặc quần, hơn nữa đυ.ng đầu vào bồn cầu............
Hàn Duyệt bi thúc ý thức được, mình rất có thể bán ***, nằm trên bồn cầu, hôn mê, quần mình thậm chí còn dính mực hồng, loại tình huống này, rất có thể hình dung bằng 囧.
Hàn Duyệt đắm chìm trong suy nghĩ của mình, một hồi thương tâm lo lắng, một hồi lại 囧囧, biểu tình không ngừng biến hóa, Ninh Trung Tắc lúc vẫn ngồi bên giường Hàn Duyệt, thấp giọng khóc, kể ra tâm tình mình trong khoảng thời gian này, nhưng bỗng nhiên nhìn thấy biểu tình của Hàn Duyệt, trong lòng áy náy, sư huynh vừa mới tỉnh, nàng lại khiến hắn lo lắng cho mình.
“Sư huynh, kỳ thật cũng không có chuyện gì, đúng rồi, Xung nhi cùng Bình Chi đã đi tìm sư thúc, sư thúc dạo này luôn bôn ba bên ngoài tìm thuốc chữa bệnh cho huynh.” Ninh Trung Tắc sợ Hàn Duyệt không thấy Phong Thanh Dương, trong lòng nghĩ nhiều, vội mở miệng giải thích nói.
Hàn Duyệt hiện tại nào có tâm tình ứng phó, hắn bây giờ chỉ muốn gặp Đông Phương, tận tình ôm Đông Phương khóc lóc kể lể một chút thống khổ của mình, hắn thật áy náy, khi hắn biết hắn lại trở về nơi này, trừ bỏ lo lắng cho cha mẹ, còn có chút vui sướиɠ, bởi vì có thể ở cùng Đông Phương.
Nhưng chính vì chút vui sướиɠ này, làm Hàn Duyệt rối rắm, hắn thấy mình càng thêm có lỗi với cha mẹ, nước mắt đảo quanh hốc mắt Hàn Duyệt, chỉ là không chảy ra, vì nơi này không phải nơi có thể làm hắn an tâm.
Ngoài trừ ở cạnh cha mẹ mình, cũng chỉ có ở cạnh Đông Phương mới có thể làm hắn an tâm, nhìn Bình Nhất Chỉ, Hàn Duyệt miễn cưỡng mở miệng nói, “Sư muội, không có chuyện gì, chỉ là đại phu vừa mới nói ta nên nghỉ ngơi nhiều một chút.”
Ninh Trung Tắc nghe Hàn Duyệt nói, quay đầu nhìn thấy Bình Nhất Chỉ, Bình Nhất Chỉ không dám không phối hợp với Hàn Duyệt, gật đầu, “Phu nhân không cần lo lắng, chỉ cần nghỉ ngơi nhiều, công tử nhất định có thể khang phục.”
“Cám ơn đại phu.” Ninh Trung Tắc ôm hài tử không thể hành lễ, chỉ có thể hơi khom người nói.
“Sư muội, huynh đói bụng.” Hàn Duyệt bây giờ không muốn gặp họ, nhưng hắn biết thân phận bây giờ của mình không thể tùy hứng, chỉ có thể nghĩ cách đuổi Ninh Trung Tắc đi.
“Muội lập tức đi lấy gì đó cho huynh ăn.” Ninh Trung Tắc nghe sư huynh nói, vội ôm hài tử ra ngoài, “Sư huynh hơi chờ một lát.”
Bình Nhất Chỉ đưa phương thuốc cho Ninh Trung Tắc, “Phu nhân, đây là thuốc để công tử bồi bổ thân thể.”
Ninh Trung Tắc nghe lời, không dám chậm trễ, nhận lấy phương thuốc, “Ta lập tức cho đệ tử đi mua, phiền đại phu rồi.” Nói xong, liền vội vàng ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn lại Hàn Duyệt cùng Bình Nhất Chỉ, nhưng ngoài cửa vẫn có người gác, từ lúc Hàn Duyệt ở khách *** gặp chuyện không may, Phong Thanh Dương đã hạ lệnh, mỗi ngày đều phải có người canh giữ bên cạnh Hàn Duyệt, ngoài cửa phòng cũng có đệ tử ngày đêm thay phiên canh gác.
“Đông Phương............ Thế nào?” Hàn Duyệt chờ nghe được tiếng bước chân Ninh Trung Tắc xuống lầu, mới mở miệng hỏi.
“Giáo chủ mỗi ngày đều đến thăm công tử.” Bình Nhất Chỉ biết nên nói cái gì không nên nói cái gì, ông chỉ kiêu ngạo chứ không ngốc, thấp giọng thì thầm bên tai Hàn Duyệt, “Giáo chủ rất quan tâm công tử, bảo lão phu đến đây xem bệnh cho công tử.”
“Bình Nhất Chỉ.” Hàn Duyệt nói ra tên mình đoán, dù sao đại danh thần y Bình Nhất Chỉ của Nhật Nguyệt Thần giáo, Hàn Duyệt biết, chỉ là người nọ ngạo khí tận trời, giờ lại nói chuyện với hắn như vậy, làm Hàn Duyệt thấy không thật, cho nên mới muốn xác nhận.
“Là lão phu.” Bình Nhất Chỉ cũng không giấu diếm, trực tiếp thừa nhận, “Lão phu sẽ đi thông tri giáo chủ, công tử tỉnh, giáo chủ chắc chắn sẽ tìm cơ hội tới.”
“Nếu Đông Phương không tiện, thì nói y chờ, ta đi tìm y, dù sao nơi này............” Hàn Duyệt nói dù không quá hiểu được, nhưng Bình Nhất Chỉ đã biết được ý của hắn, Phong Thanh Dương không phải là trang trí, võ công của người này, ngay cả giáo chủ cũng phải kiêng kị.
“Lão phu sẽ chuyển lời cho giáo chủ.” Bình Nhất Chỉ hồi đáp, “Công tử còn chuyện gì cần phân phó nữa không?”
Hàn Duyệt lắc đầu, không muốn nghĩ quá nhiều, Bình Nhất Chỉ thấy hắn như vậy, cũng không hỏi lại, “Vậy lão phu đi sắc thuốc cho công tử.”
Hàn Duyệt gật đầu, mở miệng nói, “Cám ơn.”
“Công tử không cần nói cám ơn.” Kỳ thật Bình Nhất Chỉ tới nơi này giống một đại phu bình thường hầu hạ Hàn Duyệt, trong lòng cũng rất uất ức, dù sao trong giang hồ ông xem như nổi tiếng, bao nhiêu người cũng phải đến cầu ông, nhưng vì mệnh lệnh của giáo chủ, ông phải mai danh ẩn tích, còn phải đối mặt với chuyện đám người của Hoa Sơn vì lo lắng hoặc hoài nghi mà tìm đạiphu khác đến xem bệnh cho Hàn Duyệt.
Nếu không phải Bình Nhất Chỉ sợ hãi tín phục Đông Phương Bất Bại, sợ đã sớm phất áo bỏ đi, lần này nói chuyện với Hàn Duyệt, thấy hắn không giống đám người chính đạo cũ kỷ kia, hơn nữa vì giáo chủ ông cũng khá xem trọng Hàn Duyệt, cho nên tổng thể mà nói, Bình Nhất Chỉ coi như vừa lòng Hàn Duyệt, cho nên bất mãn trong suốt thời gian này giảm đi không ít.
Chờ Bình Nhất Chỉ rời đi, Hàn Duyệt mới cắn chăn, chua xót trong lòng nhấn chìm hắn, tim hắn đau thắt, thống khổ hệt như lúc hắn định quên đi Đông Phương ở nhà hiếu kính với cha mẹ.
Nhưng hắn bây giờ không thể biểu hiện ra, Hàn Duyệt không quên mình đang giả danh ở lại Hoa Sơn phái, không thể cáu kỉnh giống như ở nhà hoặc ở bên Đông Phương.
Chờ Phong Thanh Dương bị Lệnh Hồ Xung cùng Lâm Bình Chi tìm về, Hàn Duyệt đã điều chỉnh lại tâm tình của mình, quyết định cùng Đông Phương giải quyết nhanh những chuyện phức tạp này, sau đó đi ẩn cư.
Hàn Duyệt thấy Phong Thanh Dương vào phòng, vội cử động, định ngồi dậy, dù sao nằm trước mặt trưởng bối thì quá thất lễ.
Phong Thanh Dương lúc ấy đang cùng đám người Định Nhàn sư thái thương nghị, nghe được tin tức Lệnh Hồ Xung mang đến, kinh hỉ dị thường, cáo biệt họ, chạy về.
Mọi người cũng không trách tội, dù sao họ nghe tin này cũng rất vui, nhưng nghĩ Hoa Sơn lúc này cần nói chuyện riêng với nhau, nên không đi cùng.
Nhạc Bất Quần là người bọn họ xem trọng, Ngũ nhạc minh chủ ngoại trừ hắn, thật không thấy ai thích hợp hơn.
Phong Thanh Dương cản sư chất đang định đứng dậy, “Sư chất, tỉnh là tốt rồi.”
“Đã để sư thúc lo lắng rồi.” Hàn Duyệt ngượng ngùng nói.