Edit: Nora
Beta: Vi Vi
Không phải cô chưa từng nghĩ tới cảnh tượng một ngày gặp lại anh, dù chưa từng thật sự ở bên nhau, cô cũng từng ảo tưởng anh sẽ đi về hướng cô, mỉm cười gọi tên cô như một người bạn học cũ xa cách đã lâu.
Dù sao bọn họ từ cấp hai đến cấp ba đều học chung một lớp, thành phố B to như vậy, có đến mấy vạn học sinh cùng tuổi, âu cũng là một loại duyên phận.
Nhưng dù thế nào Tần Chân cũng chưa từng ngờ rằng sẽ có một ngày thật sự gặp lại anh. Anh ấy thế mà cười đến tinh khôi xán lạn nhìn cô đúng như trong tưởng tượng, chỉ tiếc vừa mở miệng đã làm cô im bặt.
“Cô biết tôi?”
Đổi lại một cách nói khác, những lời này hàm ý: Xin hỏi tôi biết cô sao?
Anh không nhớ rõ cô.
Người cô từng thầm mến đến bảy năm không nhớ rõ cô.
…
Trong nháy mắt đó, Tần Chân rất muốn khóc.
Bởi vì cô đã từng cố chấp nhấn mạnh với Bạch Lộ rất nhiều lần: cô thầm mến Mạnh Đường bảy năm, là bảy năm, không phải sáu năm cũng không phải tám năm. Nhưng chỉ mình cô biết, sau bảy năm đó rồi lại một lần bảy năm nữa, thật ra cô vẫn chưa từng quên anh.
Cho nên tính đúng ra có lẽ không chỉ là bảy năm.
Mối tình đầu không bệnh mà chết, mối tình đầu xót xa, mối tình đầu hết thuốc chữa của cô.
Trong nháy mắt Tần Chân cảm nhận được lũ lụt bất ngờ ập đến, gió lốc nổi lên, núi lửa phun trào, cảm giác đáng sợ khi các loại thiên tai đồng thời tập kích. Thấy người đàn ông trước mặt đột nhiên thấp giọng cười rộ lên, đành ngồi xuống ghế bên cạnh cô, quay đầu thở dài.
“Cậu có biết cậu bây giờ rất giống đứa bé đòi kẹo mà không được không?” Tiếng nói dịu dàng ấm áp vang lên bên tai, Tần Chân suýt nữa nghĩ rằng mình nghe nhầm, nhưng ngay sau đó Mạnh Đường lại dùng biểu cảm rất quen xác nhận một màn này, bởi vì anh cong khóe môi lên với cô, vô cùng chắc chắn thốt ra hai chữ: “Tần Chân.”
Vì thế Tần Chân chợt hoàn hồn, nhanh như thần thú bị triệu hoán sư gọi về.
Cô bỗng nhiên ý thức được, Mạnh Đường đang nói đùa với cô, ngay từ đầu anh đã nhận ra cô. Điều này cũng chứng minh qua khoảng thời gian dài dằng dặc như vậy, anh vẫn nhớ rõ người gọi bạn học cũ Tần Chân là cô.
Mạnh Đường hỏi cô: “Cậu đang đi đâu vậy?”
Cô đáp: “Thiết kế nội thất La Lune.”
“Cậu làm việc ở đó sao?” Giọng Mạnh Đường có vẻ rất kinh ngạc.
“Không phải, công ty mình chịu trách nhiệm hợp tác với bên kia.”
Mạnh Đường mỉm cười: “Nhiều năm không gặp như vậy, cậu đã trở thành hình mẫu nữ doanh nhân mạnh mẽ giỏi giang rồi.”
Tần Chân đỏ mặt, cố gắng kiềm chế tay chân không biết đặt đâu, gắng giữ bình tĩnh nói: “Chỉ là nhân viên nghiệp vụ thôi mà, căn bản không cách nào so với cậu được.”
“Cậu biết tình hình của mình sao?” Mạnh Đường nhướn mày, rõ ràng chỉ là một động tác nhỏ, không biết vì sao anh làm ra lại có thể có công hiệu như hành tinh va chạm vào địa cầu, vén lên tình cảm thiếu nữ.
Tần Chân thừa nhận: “Cậu giỏi như vậy, đầu tiên thi đỗ chuyên ngành luật của đại học thủ đô, sau đó còn được thầy hướng dẫn đề cử đến đại học Stanford làm nghiên cứu sinh tiến sĩ, ai mà không biết chứ? Nhóm bạn học cũ đều xôn xao, cái tên giáo sư Mạnh danh tiếng đã trở thành vốn liếng khoe khoang của bọn mình rồi.”
Mạnh Đường cười rộ lên, má phải lộ ra một lúm đồng tiền nhẹ, như rót đầy toàn bộ hương thơm say lòng người nhất thế giới.
Tim Tần Chân sắp nhảy ra khỏi yết hầu.
Sau đó hai người như tất cả bạn học cũ xa cách lâu ngày gặp lại vô cùng bình thản trao đổi, ngay khi xe buýt dừng lại, Mạnh Đường nhắc nhở cô: “Đến trạm kìa.”
Tần Chân cười đứng dậy xuống xe, không quên quay đầu phất phất tay với anh, mặt mày rạng rỡ nói câu: “Hẹn gặp lại!”
Mạnh Đường cũng cười nói với cô: “Họp lớp gặp!”
Cô một mực cười tươi như hoa, mãi đến khi xe buýt biến mất khỏi tầm mắt, cả người mới từ từ thả lỏng ra, ý cười nơi miệng cũng biến mất không thấy.
Chờ đợi nhiều năm như vậy, đổi lấy một lần nói chuyện bình thản ấm áp.
Chưa đầy 10 phút thân thiết quen thuộc, rồi lại xa cách khách sáo.
Đây là lần đầu cô rốt cuộc ngồi bên anh, người cô nhung nhớ bao lâu, đây là chuyện cô từng tha thiết ước mơ rất nhiều năm, lần nào cũng ngóng trông thầy giáo có thể xếp cô ngồi cùng bàn với anh.
Nhưng trong suốt bảy năm làm bạn học, bên cạnh anh người đến rồi lại đi, từ đầu đến cuối cũng không đến lượt cô.
Là trùng hợp, cũng là tiếc nuối.
Tần Chân hít hít mũi, bỗng nhiên vành mắt đỏ lên.
Đây đại khái là một phần tí tẹo trái tim thiếu nữ cô còn giữ lại sau bao năm lăn lộn với nghề, về mối tình đầu của cô, về hai chữ Mạnh Đường.
Cô xách túi xoay người lại, đột nhiên phát hiện một chiếc xe Bentley màu đen đang đỗ ven đường, Trình Lục Dương ngồi trong xe, theo cửa sổ mở ra nhìn cô, không biết đã nhìn cô bao lâu.
Cô đoán cảnh tượng vừa rồi mình ngây ngốc phất phất tay với Mạnh Đường trên xe buýt, sau đó còn si mê thật lâu không muốn rời đi đều bị anh ta trông thấy hết.
Khi nhắm mắt theo đuôi Trình Lục Dương chạy vào sảnh lớn, Tần Chân nhịn không được phải giải thích cho mình: “Vừa rồi tôi gặp bạn học cũ…”
“Vậy sao?” Trình Lục Dương nghe xong dường như cũng không hứng thú, thản nhiên liếc nhìn cô một cái, bước vào thang máy.
“Bởi vì đã lâu không gặp cho nên không khỏi nhớ tới chút tình nghĩa bạn học cũ.” Cô lại bổ sung, đi theo bước vào thang máy.
“Hửm.”
“Cho nên đứng ở đó ngẩn người không phải vì luyến tiếc, mà lúc đó thật ra đang bùi ngùi khôn kể, con người mà, nhiều tuổi không khỏi đa sầu đa cảm chút.” Cô tiếp tục pha trò.
“Nhìn ra được.” Trình Lục Dương lại có thể phối hợp mười phần.
Vì vậy Tần Chân biểu lộ chút tươi cười, hôm nay mới thấy tổng giám đốc Trình đáng yêu thế này.
Lại nghe tổng giám đốc đại nhân đáng yêu nhe răng cười, không chút để ý nói: “Tần Chân, có phải tôi từng nói, sau này đừng nghĩ một đằng nói một nẻo ở trước mặt tôi không?”
“…”
“Lúc cô nói dối, trên trán cô liền khắc bốn chữ to: Tôi là lừa đảo.” Vẻ mặt tươi cười của Trình Lục Dương biến mất, nhanh chóng ra khỏi thang máy, anh còn ném lại một câu: “Mọi người ai cũng nhìn ra được cô nhớ mãi không quên chưa dứt khỏi mối tình thắm thiết, sông cạn đá mòn với bạn học cũ đang ngồi trên xe. Cô cho là tôi giống cô, ra ngoài không mang theo trí thông minh sao?”
“…” Lại một lần bị hung hăng nhục mạ.
—
Những ngày tiếp theo, Tần Chân và Trình Lục Dương ở chung vẫn tràn ngập cảm giác thăng trầm nhấp nhô thoải mái trước sau như một.
Miệng Trình Lục Dương vẫn độc như vậy, tính tình Tần Chân vẫn tốt như vậy, chỉ trừ độ quen thuộc dần dần tăng cao, Tần Chân đã bắt đầu thích ứng cách nói chuyện của Trình Lục Dương.
Người ta đều ăn cơm lớn lên, nhưng Trình Lục Dương thì khác, người này y như lớn lên cùng với **, nói chuyện không phọt được ra phân, trong lòng sợ là sẽ bứt rứt.
Nhưng Tần Chân nhanh chóng phát hiện, tuy nói Trình Lục Dương độc miệng, nhưng lòng dạ không độc, thậm chí ngẫu nhiên còn có thể biểu lộ ra bóng dáng lương thiện.
Ví như mẹ Phương Khải thường xuyên bị bệnh, cơ bản anh ta mười ngày nửa tháng sẽ xin nghỉ phép một lần, mà Trình Lục Dương chưa bao giờ khấu trừ tiền lương của anh ta, lúc nào cũng khoe khoang bộ dáng ta đây là người lãnh đạo khoe khoang tàn bạo nói: “Coi như đại gia thưởng cậu!”
Ví như vào ngày trời oi bức, mỗi lần cô đến công ty, Phương Khải đều sẽ bưng tới cho cô một ly cà phê đá, giúp cô giải khát trong thời tiết nóng. Lúc mới đầu, cô tưởng Phương Khải có ý tốt, cảm kích không biết nói gì cho phải. Về sau có một ngày tới sớm, thấy Phương Khải bưng ba ly cà phê từ dưới tầng đi lên, cô mới biết thì ra đó là Trình Lục Dương căn dặn, ba người bọn họ mỗi người một ly, không ai bị bỏ sót.
Lại ví như, có một lần cô mới từ trên xe buýt bước xuống, thì thấy Trình Lục Dương khom lưng nhét mấy tờ tiền màu hồng cho một người ăn xin già ở cửa công ty. Người già đó bị mù, chỉ lần mò được có tiền trong tay, chưa kịp cảm nhận được mệnh giá bao nhiêu, đã dùng sức cúi đầu nói cảm ơn.
Tần Chân khϊếp sợ đứng tại chỗ, thấy sau khi Trình Lục Dương rời khỏi, trong giây lát ông lão lấy ra xem trong tay rốt cuộc có bao nhiêu tiền, cả người đều cứng đờ.
Một khắc kia, trong lòng cô xuất hiện hai ý nghĩ: Thứ nhất, thực mẹ nó thứ cao phú soái (*)! Thứ hai, có phải Trình Lục Dương có anh em song sinh?
[(*)cao phú soái: từ hình dung người đàn ông cao ráo, đẹp trai, giàu có.]
Người này dường như càng ngày càng không giống Trình Lục Dương cô từng biết, ngoại trừ miệng độc trước sau như một.
Dù sao càng ngày Tần Chân càng không sợ anh ta nữa.
—
La Lune đã ký kết hợp đồng với không ít công ty bất động sản loại nhỏ vừa. Lại thêm bởi vì Trình Lục Dương dẫn dắt một đám nhà thiết kế do anh ta tự mình chọn lựa, thiết kế ra nhà cửa được lắp đặt thiết bị dồi dào cảm giác trẻ trung khác với phong cách truyền thống, nên danh tiếng làm việc cũng dần dần nổi lên.
Mà lúc này đây, Trình Lục Dương thành công không hề dính dáng tới tập đoàn Viễn Hàng.
Trong khoảng thời gian ngắn, Trình Lục Dương trở nên càng ngày càng bận rộn. Tần Chân muốn tới công ty gặp anh ta một lần, còn phải hẹn trước vài ngày.
Vào đầu hạ, hoàn tất một loạt khu nhà ở có thang máy mới được quy hoạch ở trung tâm thành phố, Trình Lục Dương lại càng bận tối mày tối mặt. Thời gian Tần Chân tới lấy bản thiết kế cũng đổi thành buổi tối.
Khi cô đi trên hành lang thường xuyên thấy Trình Lục Dương ở trong văn phòng đang chuyên chú nhìn màn hình máy tính, thỉnh thoảng di chuyển chuột sửa chữa chút gì đó, tăng ca vô cùng vất vả.
Cô gõ cửa, dùng ngữ điệu người quen biết hỏi anh ta: “Ơ, tổng giám đại nhân lại đang tăng ca sao, hôm nay lại kiếm được mấy trăm vạn thế?”
Trình Lục Dương liếc cô một cái: “Không nhiều lắm, vừa đủ mua nổi mấy trăm vạn cô.”
“…”
Sau đó Tần Chân sẽ chờ lấy bản thiết kế, ngồi trong văn phòng, thuận tiện báo cáo cho Trình Lục Dương tài liệu khách hàng bên Âu Đình đưa sang.
Có một hôm cầm nhiều túi tài liệu đến, để phân biệt các căn hộ, màu sắc không giống nhau. Cô đưa túi tài liệu tới, giải thích: “Màu đỏ là trong vòng một trăm mét vuông, màu xanh da trời là từ một trăm đến một trăm năm mươi, màu xanh lá là từ một trăm năm mươi đến hai trăm.”
Trình Lục Dương dừng tay giữa không trung, sau đó dùng ngữ điệu như bình thường nói: “Trên bàn có bút, cô giúp tôi đánh dấu vào.”
Tần Chân lại kiên nhẫn lặp lại theo thứ tự một lần: “Màu đỏ là trong vòng một trăm mét vuông, màu xanh da trời là từ một trăm đến một trăm năm mươi, màu xanh lá là từ một trăm năm mươi đến hai trăm. Tôi thấy rất dễ nhớ mà, chẳng cần phải đánh dấu đâu.”
Trình Lục Dương lập tức lấy một chiếc bút từ trong ống đựng ra, ngắn gọn ra lệnh: “Đánh dấu!”
Tần Chân cảm thấy rất quái lạ, ngẩng đầu nhìn anh ta, lại phát hiện sắc mặt anh ta u ám, đành phải cầm lấy bút kiên nhẫn đánh dấu. Quét mắt nhìn quần áo màu vỏ quýt trên người anh ta, cô còn rất rỗi hơi đùa anh ta một câu: “Tổng giám đốc, hôm nay anh mặc đồ thật đỏm dáng, người bình thường đều không dám mặc màu sắc này ra ngoài đâu, quả thật chọc mù mắt người khác.”
Trình Lục Dương vội hỏi: “Màu gì?”
“À?” Cô vẫn còn cúi đầu đánh dấu, thuận miệng cười nói: “Màu vỏ quýt đó, không phải anh không biết. Mặc bộ quần áo này đi ra ngoài, trừ phi là ngốc không thì cũng bị bệnh mù màu, bằng không ai nhìn thấy thế này đều cười anh đỏm dáng phách lối.”
Không đợi Trình Lục Dương phản ứng, Tần Chân lại tiếp tục nói giỡn: “Vả lại, tôi đã sớm muốn hỏi anh, quần áo sáng chói tươi đẹp như vậy anh dám mặc ra ngoài, mỗi ngày lúc soi gương không sợ chọc mù hai mắt mình sao? Tuy nói anh mặc nhìn cũng rất đẹp, nhưng khó tránh rêu rao khắp nơi, khiến người nghĩ đến trong lòng anh có khuyết điểm màu sắc, bằng không sao lại tự ăn mặc lộng lẫy như thế? Cứ như sợ người khác không biết anh có năng lực nhận biết màu sắc mạnh mẽ –”
Trình Lục Dương chợt thay đổi sắc mặt, bỗng nhiên ngắt lời cô, lạnh lùng nói: “Cô đi được rồi!”
Tần Chân vừa mới viết xong nét bút cuối cùng, nghe vậy ngòi bút dừng lại, trên giấy lập tức bị loang ra một đốm nhỏ đen như mực. Cô kinh ngạc ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Trình Lục Dương mặt lạnh tanh nhìn cô, con ngươi đen như mực chứa đựng đầy tức giận.
“Tổng giám đốc Trình —” Cô đã rất quen thuộc đến nỗi có thể không hề kiêng dè mà đặt câu hỏi với anh ta.
Nhưng còn chưa cho cô đặt vấn đề, đối phương đã chỉ vào hướng cửa, gằn từng chữ: “Phiền cô, lập tức đi ra ngoài!”
Lời này xem như là lời lẽ khách sáo lắm rồi, nhưng bị Trình Lục Dương nói ra bằng thái độ đó, hiệu quả không thua gì một chữ: Cút!