Thượng Tá Không Quân Xấu Xa

Chương 130: Rời khỏi đây, phải quên

Thành phố T lúc rạng sáng, cuối thu, không gian có vẻ vắng lặng, một thành phố không có bóng đêm, giờ đây lại nhiều hơn mấy phần tĩnh mịch.

Mộ Ly dắt tay Quý Linh Linh, hai người một trước một sau, có lẽ con đường quá dài, sức khoẻ Quý Linh Linh có phần không theo kịp. Cảm thấy bước chân của cô ngày càng chậm, Mộ Ly dừng lại.

“Sao vậy?”

“Chân em... bị chuột rút...” Quý Linh Linh nắm thật chặt tay anh, gió đêm rất lạnh, hoặc vì đột nhiên đi một quãng đường dài, khiến cho chân cô tê rút từng đợt, ngoài ra còn kèm theo cảm giác tê buốt, khiến sắc mặt cô thay đổi.

“Hả?” Sau khi Mộ Ly nghe xong, lo lắng ngồi xổm xuống, đỡ lấy đầu gối cô, “Quên mất em mặc váy.” Giọng anh tràn đầy sự tự trách.

“Ừm...” Bàn tay to của anh đặt trên bắp chân truyền đến cảm giác ấm áp, khiến cô không cầm được kêu một tiếng.

“Khó chịu ư?”

“Không... không có.” Quý Linh Linh mím môi, mũi hơi chua chua. Từ sau khi có thai, cô thường vì chuột rút mà nửa đêm bừng tỉnh. Bao nhiêu đêm, cô cũng vì chuột rút mà không thể ngủ, bây giờ mới biết, thì ra tay anh có ma lực đến thế, những nơi được tay anh chạm vào đều thoải mái khôn tả.

Mộ Ly không nhận ra sự khác thường của cô, vẫn cúi người, cẩn thận bóp chân cho cô, xoa bóp hết lần này đến lần khác, khiến bắp chân lạnh lẽo cũng ấm dần lên.

“Trời lạnh, đừng nên mặc váy nữa.” Anh cúi đầu, như đang ra lệnh.

“Vâng.” Cô cười, anh nói vậy có cảm giác thật tốt.

“Sau khi về, bảo bác sĩ kê chút thuốc, lúc ăn cơm nhớ ăn nhiều canh xương, chờ sinh con xong sẽ tốt lên.”

“Sao anh biết?”

Mộ Ly ngẩng đầu, “Anh có đọc qua sách vở về phụ nữ mang thai.”

Ồ, anh vì cô, vì con làm rất nhiều bài tập, mấy cuốn sách đó cô còn chưa đọc.

Quý Linh Linh vuốt nhẹ lên tóc anh, “Nếu lần sau chân bị chuột rút, anh không bên cạnh, em sẽ đau sẽ khóc.” Giọng cô ảm đạm, vốn định nói với bản thân, nhưng không khống chế nổi mà phát ra tiếng.

Cơ thể Mộ Ly đờ ra, tay cũng dừng lại một lúc, nhưng chỉ lát sau, anh lại tiếp tục động tác của mình, dùng lực vừa phải, nhẹ nhàng xoa bóp.

Quý Linh Linh cúi đầu, nhìn anh, không nói, dù vậy, cô biết, cô không có được bất cứ đáp án nào. Nước mắt từng giọt rơi xuống tóc anh, rốt cuộc là vì lý do gì, mới khiến anh phải bất chấp rời bỏ em.

Anh và cô, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà không thể quay đầu, khiến thời gian ấm áp hiện tại trở nên đáng quý như thế? Cảm giác sinh ly tử biệt đè chặt trái tim cô, miệng cô mở lớn, nhưng không phát ra được tiếng.

“Mộ Ly, em rốt cuộc có vị trí nào trong lòng anh? Anh có thể làm được như thế, muốn đến thì đến, muốn đi thì đi. Có phải đối với anh, em thật sự không quan trọng, mới có thể để anh dễ dàng vứt bỏ như thế?” Quý Linh Linh lau khô nước mắt, giọng điệu bình thản.

“Lần cuối cùng chúng ta gặp nhau, anh có thể nói cho em biết được không, khi nào chúng ta sẽ gặp lại?” Nếu anh muốn, từ nay về sau biến mất hoàn toàn trong cuộc đời cô, vậy cô sẽ không sống nổi, cô phải dựa vào nỗi nhớ anh, đếm từng ngày trôi qua để tiếp tục sống.

Mộ Ly đứng lên, không nói gì, ôm Quý Linh Linh vào lòng.

Anh ôm chặt cô, nhiệt độ cơ thể anh lập tức sưởi ấm cô.

Quý Linh Linh, đừng hỏi nữa, còn hỏi nữa, sẽ chỉ càng tra tấn và hành hạ hai chúng ta.

“Nói cho em biết đi, lần sau gặp sẽ là khi nào? Mộ Ly, không có anh, em không cách nào đi tiếp.” Quý Linh Linh để mặc anh ôm, nước mắt rơi xuống áo sơ mi của anh.

Cô chỉ cầu mong anh đừng tàn nhẫn với cô, đừng đến một chút hi vọng cũng không cho cô, nếu không, chỉ cần anh rời đi, có lẽ cô cũng sẽ chết.

Họ ôm nhau tựa như cả một thế kỷ, Mộ Ly siết chặt cô, im lặng, người con gái trong lòng vẫn đang khóc thút thít. Âm thanh rất nhỏ nhưng bao nhiêu tiếng đều lọt vào trái tim anh. Khi nào gặp lại, anh không biết, bởi vì, có lẽ sẽ vĩnh viễn không gặp lại.

Cô một mực khóc, hai tay vốn buông thõng, cuối cùng cũng ôm chặt eo anh, vì sao không trả lời, vì sao không cho cô một hy vọng? Vậy thì sao cô sống nổi?

Đã nói là không khóc, đã nói là không nghĩ lung tung, nhưng giờ trời đã sắp sáng, họ không còn bao nhiêu thời gian, cô không khống chế được muốn hỏi.

“Ring ring... ring ring...” Tiếng chuông điện thoại reo vang.

Mộ Ly từ từ đẩy Quý Linh Linh ra, lấy điện thoại xem, đầu quay sang một bên, tay anh thì lau nước mắt cho cô.

“Alo, ừ...”

“Được... Cậu bảo anh ta đến đón cô ấy đi.”

Chỉ mấy câu ngắn gọn đã kết thúc cuộc nói chuyện.

Sự thật tàn nhẫn vậy đấy, anh vốn muốn ở cùng cô thêm một lúc lâu nữa, nhưng giờ kế hoạch thay đổi, anh không còn thời gian nữa.

Bàn tay hơi thô ráp xoa nhẹ lên má cô. Quý Linh Linh nhìn anh bằng đôi mắt to long lanh ngập nước, tràn đầy ủy khuất.

“Nhớ này, khi trời lạnh, phải mặc nhiều áo. Hằng ngày ăn cơm đúng giờ, sang đường phải nhìn đèn tín hiệu, chuyện không nhớ được thì dùng giấy note, không được ăn quá nhiều bơ bánh ngọt, phải biết tranh thủ thứ mình muốn, không được để người khác tùy tiện bắt nạt. Phải nhớ...” Anh hơi dừng lại, rất rõ ràng, có thể trông thấy màu đỏ trong mắt anh, “Phải nhớ, quên anh đi.”

Nước mắt lập tức trào ra, khóe môi cô run run, nước mắt chảy ào, gió thổi vào mặt khiến chúng rơi lộp bộp.

“Phải nhớ, quên anh đi, qua rạng sáng hôm nay, em phải hoàn toàn quên anh đi.” Không để cô thấy được vẻ mặt mình, anh khóa kín môi cô. Môi cô lạnh quá, lạnh đến nỗi trái tim anh rét run. Nụ hôn của anh lặp đi lặp lại, muốn cho cô chút hơi ấm, thế nhưng, cô thật sự lạnh quá.

Nước mắt rơi vào miệng anh, nỗi đắng cay trào ra khắp khoang miệng.

Anh nâng mặt cô lên, “Quý Linh Linh, anh không yêu em, chúng ta không có sau này, quên anh đi.”

Môi cô giật giật, nhưng không nói được gì, mắt được bị màn nước che khuất, cô không nhìn rõ hình dáng anh, chỉ thấy anh cách mình ngày càng xa.

Không phải còn một ngày sao? Vì sao bây giờ đã phải biệt ly, vì sao còn tàn nhẫn bắt cô quên anh? Anh biết, trong tim cô, khắp cả cơ thể này, chỉ có một mình anh, muốn cô quên, cô phải quên thế nào? Bắt cô chết một lần nữa ư?

Anh lau nước mắt cho cô, giống như để cô thấy rõ anh lần cuối.

Khoảng cách giữa họ lúc này thật gần, nhưng sao trái tim lại xa đến vậy.

“Mộ Ly, anh có biết lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, anh đã đem đến cho em sự khϊếp sợ thế nào không? Anh đẹp trai cuốn hút như thế, chỉ gặp lần đầu đã bị anh mê hoặc. Lần thứ hai, lần thứ ba, em đã trầm luân vì anh rồi. Khi anh thổ lộ với em, em đã biết, người mà em mong muốn cả đời chính là anh. Thời gian được ở bên anh là quãng thời gian vui vẻ nhất cuộc đời này.” Quý Linh Linh ngửa đầu, để mặc nước mắt rơi.

“Em đồng ý với anh, em sẽ quên anh, qua hôm nay, trong đầu em, sẽ không còn vị trí của anh. Trong cuộc sống sau này, em sẽ học cách từ từ quên anh. Có lẽ, em sẽ gặp được người đàn ông tốt với em hơn, tốt với con của em hơn, em...”

Anh mãnh liệt lại hôn lên môi cô, lần này không còn dịu dàng nữa mà đầy sự chiếm hữu. Không được, không được, giọng nói sâu thẳm bên trong nói với anh, cô ấy không thể làm như vậy, không thể quên anh. Nghĩ tới việc cô có thể sẽ ở bên người đàn ông khác, trái tim anh đau đớn như bị xé rách.

Quý Linh Linh nhắm mắt lại, đau đớn mặc cho anh hôn.

Tin tin... Sau lưng họ vang lên tiếng còi, lúc này, một người đàn ông bước xuống xe.

Cơ thể Quý Linh Linh lập tức căng cứng, cô ôm chặt cổ anh, cô biết, người muốn dẫn cô đi đã đến, cô phải đi... Cô kiễng chân, hôn đáp trả anh mãnh liệt. Cô không muốn, cô không muốn đi.

Người đàn ông bước tới hai bước liền dừng lại, xoay người sang bên, không thể tiếp tục nhìn.

“Vì sao, vì sao... vì sao?” Quý Linh Linh nắm chặt áo anh, lớn tiếng khóc hỏi.

Mộ Ly cứ nhìn cô rơi lệ, hốc mắt đỏ bừng, lộ ra sự không đành lòng và mệt mỏi của anh.

“Vì sao, anh lại trở nên tàn nhẫn như thế? Không yêu em, tại sao lại trêu chọc em? Không yêu em, tại sao phải mang cho em cảm giác hạnh phúc? Không yêu em, vì sao làm em mang thai con anh? Không yêu em, vì sao bây giờ lại đến gặp em? Để em yên tĩnh rời đi không tốt sao? Sao anh có thể tàn nhẫn như vậy, sao có thể đối xử với em như vậy? Anh bảo em về sau phải sống thế nào? Bảo em quên anh, anh có biết quên anh còn cần dũng khí hơn cả việc yêu anh không!” Quý Linh Linh lớn tiếng trút hết nỗi lòng, lấy tay che miệng, khóc nấc lên.

“Nên đi rồi.” Lúc này người đàn ông bước tới, hóa ra là Lãnh Dạ Hi.

Mộ Ly chuyển mắt thấy Lãnh Dạ Hi, im lặng một lúc, “Chăm sóc tốt cho cô ấy.”

“Ừ.”

Anh kéo tay cô, xoa bóp, “Đừng khóc, sẽ xấu lắm.” Giọng nói dịu dàng như đang dụ dỗ người yêu giận dỗi. Nếu họ chỉ đang giận dỗi nhau thôi, vậy thì tốt biết bao.

“Linh Linh, chúng ta về thôi.”

Mộ Ly thả tay, tay Lãnh Dạ Hi đặt ên vai cô. Anh nhích người cô, Quý Linh Linh không di chuyển, vẫn cứ khóc.

“Được rồi, sau này sẽ không gặp lại. Anh cũng sớm dẫn cô ấy đi thôi.” Trong lời Mộ Ly, mang theo mấy phần nhẹ nhàng, anh tự giác lùi về sau, kéo dãn khoảng cách với cô.

Quý Linh Linh vô lực nhìn anh, càng lùi càng xa.

“Mộ Ly, em sẽ quên anh, nhưng anh không được quên, anh nhất định phải nhớ vị trí đặc biệt nhất, chỉ có thể là em!” Quý Linh Linh gào theo bóng lưng anh.

Thân hình anh có vẻ di động không có quy tắc, nhưng rồi vẫn biến mất trong tia nắng sớm.

“Chúng ta đi thôi!” Lãnh Dạ Hi ôm vai cô, thấp giọng nói.

Quý Linh Linh cúi thấp đầu xuống, dấu tiếng khóc đi.

Mộ Ly, tạm biệt.

Lãnh Dạ Hi thấy cô vẫn không nhúc nhích, cảm nhận được sự run rẩy từ cô, cuối cùng đành bế cô lên, Quý Linh Linh cũng không phản kháng, để mặc Lãnh Dạ Hi ôm lên xe.

“Đã quyết định rồi?” Một người đàn ông ngồi trên xe hỏi, miệng thở ra khói, hỏi.

“Ừ.” Mãi đến khi thấy chiếc xe biến mất khỏi tầm mắt, anh mới chậm rãi nhắm mắt.

“Làm vậy có phải quá tàn nhẫn với cô ấy? Cậu có thể chịu được sao?” Người đàn ông tiếp tục hỏi.

“Tôi không thể chịu được việc cô ấy đột nhiên biến mất khỏi thế gian, mặc dù bây giờ tàn nhẫn với cô ấy, nhưng ít ra cô ấy còn có thể sống ở nơi tôi hít thở.”

“Nhưng...”

Mộ Ly giơ tay lên, ngăn cản anh ta tiếp tục nói, “Qua chín giờ tối nay, mọi kế hoạch tiến hành như cũ.”

“Ừ.” Người đàn ông quăng tàn thuốc ra ngoài xe, anh ta không còn thắc mắc gì nữa.

***

“Nghe nói Lục Vân Thiên sắp sinh hả?”

Trong sảnh một ngôi biệt thự, có ba người phụ nữ đang ngồi với nhau.

“Ha ha, cô ta vẫn hi vọng mình sinh muộn chút đấy, bây giờ giá trị của cô ta chỉ là miếng thịt trong bụng.” Giang Tâm Dao cười khinh miệt.

“Đúng vậy, thiên kim tiểu thư kiêu căng lúc trước, giờ chỉ có thể dựa vào người đàn ông của cô ta, một người đàn ông không có hứng thú với cô ta, dựa vào thứ trong bụng để chiếm được sự thông cảm, thật đúng là đáng thương.”

“Lâm Tư Kỳ, tôi thấy cô nên quan tâm tới Vu Uyển Tình.” Tư Kỳ Nại Mỹ nhắc nhở.

“Hả?”

“Người của tôi phái đi báo lại, cô ta đã đi tìm Quý Linh Linh.” Tư Kỳ Nại Mỹ ung dung nói.

“Tìm Quý Linh Linh?” Giang Tâm Dao hỏi, “Con tiện nhân đáng chết đó, đã hủy mặt cô ta rồi mà cô ta còn chưa an phận!”

“Vu Uyển Tình, tôi còn tưởng phần đời còn lại cô ta sẽ tìm một nơi không ai biết mà trốn đi rồi, cô ta còn dám trở về! Tâm Dao, liệu cô ta có đi tìm Mộ Ly không?” Lâm Tư Kỳ siết chặt bàn tay, móng tay khảm sâu vào thịt.

“Cô ta còn chưa có lá gan đó!” Tư Kỳ Nại Mỹ nói tiếp.

“Chẳng những cô ta không có lá gan đó, cho dù có, cô ta cũng sẽ không đi gặp Mộ Ly.” Giang Tâm Dao nhếch miệng, “Người cao ngạo như cô ta, khi khuôn mặt đã bị hủy rồi liệu có đi gặp người đàn ông mình yêu nhất? Ha ha, việc này còn khó hơn cả gϊếŧ cô ta.”

“Tâm Dao, xem ra cô khá hiểu cô ta.”

“Tất nhiên, trước kia khi Mộ Ly còn ở học viện quân sự, diện mạo cô ta chỉ dành riêng cho Mộ Ly. Nhưng giờ thì sao, chúng ta hủy mặt cô ta, cả đời này cô ta đừng mong đến gần Mộ Ly, hừ!” Hừ lạnh một tiếng, khuôn mặt vốn xinh đẹp lập tức trở nên dữ tợn.

“Ha ha.”

“Ha ha.” Hai người phụ nữ còn lại cũng cười phụ họa.

“Ọe ọe...”

Giang Tâm Dao thình lình đứng dậy, mặt thống khổ che miệng, sau khi phát ra tiếng nôn khan liền chạy nhanh vào toilet.

Hai người phụ nữ ngồi trên sô pha nhìn nhau, trong mắt lóe lên tinh quang. Cô ta có thai? Vậy là mất đi một người tranh giành Mộ Ly với bọn họ!

Qua một lúc, Giang Tâm Dao mới từ toilet đi ra, cả người lộ ra vẻ hư nhược.

“Cô có thai?” Lâm Tư Kỳ đến gần, hỏi dò.

Giang Tâm Dao phòng bị nhìn cô ta, “Cô đang nói lung tung gì đó?”

Tư Kỳ Nại Mỹ khoanh tay, nhìn cô ta, “Đây là que thử, cầm vào đi, thử xem, tôi muốn xem!”

“Việc này... Nại... Nại Mỹ...” Giang Tâm Dao nhìn que thử ả để trên bàn, sắc mặt thay đổi. Cô ta sợ Tư Kỳ Nại Mỹ, càng sợ lực lượng đằng sau ả.

“Vào toilet, đừng để tôi nói lần thứ hai!” Vẻ mặt Tư Kỳ Nại Mỹ nói rõ cho cô ta biết, kiên nhẫn của ả có hạn.

“Tôi... Tôi không có thai...” Khuôn mặt Giang Tâm Dao trầm xuống, bản thân cô ta rất rõ, tình huống này đã xảy ra một tuần, cô ta còn chưa kịp đi kiểm tra, thế nhưng tên khốn kiếp Lục Chính Hạo đều bắn vào thân thể cô ta... Nghĩ đến đây, cô ta chỉ thấy trước mắt tối sầm.

“Đi!”

“Tâm Dao, đừng để Nại Mỹ tức giận, mau đi đi, cô không có thai, chỉ cần thử là biết.” Lâm Tư Kỳ cười cười, dáng vẻ như xem kịch vui.

Giang Tâm Dao liếc cô ả, nhưng không nói gì, cầm que thử, siết chặt tay, vào toilet.

“Nại Mỹ, cô cảm thấy cô ta...”

“Dù thế nào, cô và Giang Tâm Dao chỉ có thể làm vợ bé của Mộ Ly, tôi chỉ có thể là vợ lớn. Lâm Tư Kỳ, cô hiểu ý tôi chứ?” Tư Kỳ Nại Mỹ mang nụ cười máy móc trên mặt, giọng điệu không cho phép phản kháng.

“Tôi đương nhiên biết rõ, tập đoàn Tư Khi lần này đưa ra hành động lớn, sao tôi có thể tranh giành Mộ Ly với cô. Chỉ cần cô có thể để tôi ở bên cạnh Mộ Ly, tôi đã hưng phấn lắm rồi. Còn cô ta?” Lâm Tư Kỳ như có điều muốn nói.

“Cô ta? Bị nhiều gã "cưỡi" như vậy, cô ta còn có tư cách gì lên giường Mộ Ly.” Trong giọng nói Tư Kỳ Nại Mỹ tràn đầy mỉa mai khinh thường.

Lâm Tư Kỳ cúi đầu, tuy khiên khó dấu được ý cười bên môi, lần này Giang Tâm Dao sẽ không có gì để kiêu ngạo được nữa. Bản thân chỉ vì cái trước mắt, muốn dựa vào những người đàn ông đó sống qua ngày tháng tốt lành, nhưng lần nào cũng rêu rao mình làm thế là vì Mộ Ly, giờ thì hay rồi, mang thai con của những người đàn ông khác, xem lần này cô ta còn có thể làm được gì?

“Nại Mỹ, cô và Mộ Ly...”

Tư Kỳ Nại Mỹ nhướng mày, nhìn cô ta, “Không nên hỏi, cũng đừng có hỏi. Nghe nói Vu Uyển Tình đang phải cấy ghép da, chuẩn bị sửa lại mặt, cô biết phải làm gì chứ?”

“Hừ” Lâm Tư Kỳ khinh thường, “Gương mặt đó, muốn trở về như cũ? Việc này cô không phải lo, tôi sẽ giúp cô ta "khôi phục" lại mặt.”

Tư Kỳ Nại Mỹ nhìn cô ta, không cầm được lộ ra chút ý cười, “Lâm Tư Kỳ, tôi quả nhiên không nhìn lầm cô. Biểu hiện vẻ nhu nhược để che đậy trái tim rắn rết, thủ đoạn độc ác!”

Lâm Tư Kỳ khẽ vuốt cằm, coi như đón nhận lời khen của cô ta, “Con người, đều sẽ trở thành như thế. Nếu quá nhu nhược sẽ bị người ta bắt nạt, vậy sao tôi không biến mình trở nên ác độc, khiến bọn họ đều phải sợ tôi?”

“Ha ha, chỉ cần cô làm tốt mọi chuyện, sau này, tôi sẽ không bạc đãi cô.”

“Ừ, tôi biết Nại Mỹ đối với tôi tốt nhất.” Trong tiếng cười của Lâm Tư Kỳ xen thêm mấy phần nịnh bợ.

“Tâm Dao ra rồi, kết quả thế nào?”

Tư Kỳ Nại Mỹ cũng quay lại, nhìn Giang Tâm Dao đứng sau lưng mình.

Chỉ thấy Giang Tâm Dao siết chặt que thử trong tay, mặt không có chút máu, dáng vẻ đó, còn cần nói gì nữa sao?

“Con của ai?” Tư Kỳ Nại Mỹ hỏi.

“Tôi...”

“Này, Tâm Dao, không phải cô không biết là con của ai chứ?” Gương mặt Lâm Tư Kỳ thể hiện sự lo lắng, nhưng trong giọng nói lại tràn đầy chế giễu.

“Là... Lục Chính Hạo....”

“Thị trưởng Lục à, ôi, Tâm Dao, lần này cô có thể chuyển mình rồi. Vợ của thị trưởng Lục bị cô làm tức chết, bây giờ cô lại có thai, đúng lúc khiến Lục Chính Hạo cưới cô nhé!” Lâm Tư Kỳ giễu cợt.

“Cô...” Giang Tâm Dao lúc này rất muốn túm tóc Lâm Tư Kỳ đánh cô ta một trận, nhưng bây giờ không thể, “Nại Mỹ, tôi...”