Khi Quý Linh Linh đến công ty thì đã sắp vào giờ trưa, vừa vào ký túc xá thì thấy Hạ Giản Dao đang đi cùng với mấy người khác, hình như đang chỉ dẫn lắp đặt thiết bị.
"Giản Dao."
"Linh Linh!" Hạ Giản Dao đầu mang nón an toàn, vừa thấy được cô thì vẻ mặt rất kinh ngạc.
" Giản Dao, đoạn thời gian này sẽ phải vất vả cho cậu rồi." Quý Linh Linh đi tới bên người cô ấy,trong giọng nói là sự áy náy.
"Đừng nói thế mà, bây giờ cậu là mẹ rồi, nên cậu là lớn nhất. Lãnh luôn
cái vai trò lớn sảng khoái thế này sướиɠ quá trời, mình còn kích động
đây này. Giờ mình làm nhiều một chút, sau khi cậu sinh em bé xong, cậu
về làm lại hết là được chứ sao." Hạ Giản Dao kéo cánh tay của cô, thân
thiết nói chuyện.
"Có lời này rồi, mình phải làm phiền cậu thôi." Quý Linh Linh tựa đầu
lên người cô ấy, " Giản Dao, đại khái mấy ngày nữa mới bắt đầu công
việc?"
"Ừ, để mình tính thử. Hiện tại bên trong đã xong hết rồi, còn lắp đặt
thiết bị nữa thôi, muốn tu sửa hết cả phòng thì chắc cỡ một tuần nữa là
xong." Hạ Giản Dao đếm đếm ngón tay.
"Còn có một tuần lễ à, vậy mình cảm thấy chúng ta nên thông báo với
khách hàng trước đi, lúc bọn mình chính thức bắt đầu hoạt động cũng vừa
lúc, được không?" Quý Linh Linh suy nghĩ.
"Được đấy, như vậy đến lúc khai trương thì chúng ta có thể nắm danh sách rồi. Ôi chao, bây giờ nghĩ thôi mà cũng cảm thấy hưng phấn rồi này."
Lòng Hạ Giản Dao tràn đầy vui vẻ.
"Giản Dao này, hỏi cậu một chuyện, cậu dẫn theo mấy động nghiệp ở IDE tới đây à?" Quý Linh Linh hạ thấp giọng hỏi.
Hạ Giản Dao kéo cánh tay cô đi ra ngoài: "Linh Linh, mình cảm thấy Tổng giám đốc Lãnh lần này bị xuất huyết não rồi."
"Nói gì?"
"Anh ấy cho mình sáu vị đồng nghiệp, hơn nữa đều là mấy nhân vật quan
trọng của IDE đó, trên tay bọn họ còn có người chủ chốt đấy kìa."
Quý Linh Linh hoảng hốt, cảm thấy trên đầu chim hótbay qua bay lại liên
tiếp. Lãnh Dạ Hi lần này quá hào phóng rồi, kiểu này thì sao cô cạnh
tranh công bằng với anh ấy đây nhỉ?
"Linh Linh, cậu và Tổng giám đốc Lãnh. . . . . ."
"Chồng của mình là Mộ Ly!" Quý Linh Linh không đợi cô hỏi hết câu đã đáp ngay vấn đề.
"Hả. . . . . ." Hạ Giản Dao sững sờ, nhìn phản ứng đột ngột của Quý
Linh Linh, mặt bất chợt lộ vẻ lúng túng: "Mình. . . . . . Mình không có ý gì khác cả!" Cô nhiều chuyện rồi, thấy sắc mặt Quý Linh Linh vậy cũng
không tiện hỏi thêm gì nữa."Cái đó. . . . . . Linh Linh, cậu và Mộ Ly
bao giờ thì kết hôn?" Hạ Giản Dao tìm đề tài để cho cô ấy thả lỏng một
chút, nhưng không rằng, câu hỏi này càng khiến sắc mặt Quý Linh Linh
càng khó coi.
Cô nhếch môi, sắc mặt có chút tái nhợt: “Bọn mình không dự định kết hôn."
"A. . . . . . xin lỗi cậu, ngại quá. . . . . .Mặc dù mình biết rõ hoàn
cảnh của Mộ Ly, nhưng lại quên mất anh ấy không thể như vậy." Hạ Giản
Dao không biết cách nào có thể hóa giải sự lúng túng trong khoảng thời
gian này.
"Ừ." Quý Linh Linh nhìn cô, miễn cưỡng nở nụ cười.
" Giản Dao, vấn đề khách hàng thì để mình thông báo cho, bên này thì làm phiền cậu quản lý một chút nhé, mình. . . . . . mình muốn đi về trước,
mình còn một số chuyện chưa làm xong." Quý Linh Linh cố nén cảm xúc bên
trong mình xuống.
"Được rồi, có cần mình đưa cậu về hay không, nhìn sắc mặt cậu không được tốt cho lắm." Hạ Giản Dao lo lắng hỏi.
Quý Linh Linh nhìn cô ấy cười cười, chợt đưa tay ôm bụng theo bản năng:
"Không cần đâu, tự mình về là được rồi, cảm ơn cậu nhé Giản Dao."
"Cậu khách sáo quá rồi đấy, bọn mình bây giờ cũng coi như nửa đối tác rồi mà."
"Ừ. Vậy mình về trước nhé."
"Được, đi đường cẩn thận một chút."
Quý Linh Linh cúi thấp đầu, trong lòng là mất mác, khiến bước chân cô
trở nên nặng nề vô cùng. Kết hôn, lúc nào thì cô mới có thể kết hôn nhỉ, Mộ Ly chưa từng cầu hôn cô, thì kết hôn lấy đâu ra? Nghĩ tới đây, Quý
Linh Linh vừa đi ra khỏi cửa công ty, nước mắt liền rơi xuống.
"Cô chủ, tôi. . . . . . Chúng ta trở về đi ạ."
Quý Linh Linh ngẩng đầu lên, nhìn tài xế Tiểu Trương của mình. Cô lấy
tay chùi đi nước mắt: "Cậu trở về trước đi, tôi còn một số việc cần
làm."
"Nhưng cô chủ. . . . . ." Cậu Mộ đã dặn dò anh, phải đưa cô chủ về nhà sau khi rời công ty.
"Chẳng lẽ lời tôi nói cậu không nghe sao?" Quý Linh Linh ngất mặt lên, giọng nói vừa cứng vừa mang chút uất ức.
"Nghe ạ! Thật xin lỗi, thật xin lỗi, cô chủ, tôi. . . . ." Tiểu Trương
vừa thấy tình hình này thì rối ben ngay lập tức , nếu như cô chủ mắng
anh mấy câu thì còn may, nhưng anh mới nói thế mà khiến cô khóc mất rồi, anh biết ăn nói sao với cậu Mộ đây?
Quý Linh Linh không để ý đến cậu ta nữa, tay cầm túi xách, chân tăng cường bước đi.
Xong rồi! Tiểu Trương gấp đến độ dậm chân, làm thế nào, làm thế nào đây? Đừng hoảng hốt đừng hoảng hốt! Tiểu Trương bĩnh tĩnh tâm trạng của
mình, sau đó lấy điện thoại di động ra, rồi hít một hơi thật sau, run
run rẩy rẩy bấm số cậu Mộ.
"Mộ. . . . . . Cậu Mộ. . . . . ."
"Cô chủ thế nào rồi?" Mộ Ly vừa nghe thấy tiếng cậu ấy thì lạnh lùng hỏi han.
Cậu Mộ cũng quá nhạy bén mà, Tiểu Trương thầm than trong lòng.
"Cô chủ, cô ấy. . . . . . Không chịu về nhà, còn . . . . . Còn khóc nữa. . . . . . Cậu Mộ, Cậu Mộ à!" Tiểu Trương sững sờ nhìn màn hình điện
thoại di động của mình, lần này cậu xong là cái chắc rồi, Cậu Mộ trước
giờ chưa từng cúp cuộc gọi của mình mà? Phải lập tức đuổi theo cô chủ
mới được.
Quý Linh Linh đi dạo lanh quanh trên đường, thấy hẻm nhỏ liền quẹo cua,
đi thêm một đoạn đường thì thấy một khóm hoa tím, cô ngồi xuống đó.
Không biết mình đang ở đâu, chỉ biết rằng lòng mình đang đau nhói mà
thôi.
"Chị ơi, cho chị giấy này."
"Cám ơn em, cô gái nhỏ." Quý Linh Linh đang khó khăn vì quần áo đã bị
dơ, lúc này lại xuất hiện một cô bé gái dễ thương bên cạnh, cũng ngồi
bên khóm hoa y như cô.
"Chị ơi, tại sao bụng chị lớn thế, có phải do chị ăn nhiều quá không?"
Đang lúc nghĩ ngợi, cô bé nọ nghiêng đầu lên tiếng tò mò hỏi chuyện, hai con mắt trong suốt to tròn chớp chớp, còn mặt thì đầy vẻ thắc mắc.
"Chuyện này. . . . . . Ha ha. . . . . ."
"Cha nói rằng, còn nhỏ thì không được ăn quá nhiều, nếu không bụng sẽ
lớn như vậy nè, chị ơi, sau này chị đừng ăn nhiều nữa nha." Cô bé nhỏ,
ngẹo cái đầu, miệng nói tỉnh queo.
"Ha ha." Quý Linh Linh khẽ đưa tay vuốt tóc cô bé, "Ừ, chị biết rồi. Sao em lại ở đây, người nhà em đâu rồi."
"Em mới ở nước ngoài về, sau đó chú em lạc mất em." Cô bé nhỏ làm vẻ bất đắc dĩ, nhưng chẳng lẽ nó không nhận ra chuyện mình vừa nói có mức độ
nghiêm trọng thế nào sao?
"Mất?" Ai chao, bởi vì quay đầu quá nhiều, khiến bụng cô hơi đau.
"Chị ơi, chị làm sao vậy?" Cô bé nhỏ vội đưa tay ra, giúp cô xoa bụng.
"Không có gì đâu em, chỉ là đau bụng tí thôi. Chị gái giúp em gọi cho
chú cảnh sát nhé, em đừng lo, chú em chắc sẽ tìm thấy em nhanh thôi."
Quý Linh Linh vội vã tìm điện thoại trong túi xách.
"Không cần ạ." Cô bé kéo tay côm, "Chú em biết rất rõ chỗ này rồi, em
cứ ngồi im ở đây là được, lát nữa bọn họ làm gì cũng tìm thấy ngay ấy
mà." ( )
Quý Linh Linh nghe câu này thì không khỏi sửng sốt, có nghĩa là, nó thường xuyên bị ném ư?
"Chị à, đừng lo cho em..., thật ra thì em có số điện thoại của ba, nhưng em lại không muốn cho ông ấy." Cô bé nở nụ cười, nhưng trên khuôn mặt
lại hiện vẻ không hài lòng.
"Em không sợ ba mình lo sao?" Quý Linh Linh ôm lấy cô bé, để nó tựa vào
bên cạnh mình. Nhìn dáng vẻ của cô nhóc, cô cũng đang suy nghĩ một
chuyện, mình cũng muốn có một con nhóc đáng yêu thế này.
"Ba em xấu lắm, ông ấy không có thương yêu em gì cả. Chú em nói á, ba chỉ thích phụ nữ đẹp thôi, không thích mấy con nhóc con."
Thổi phù một tiếng, Quý Linh Linh bật cười, cô nghĩ chú con bé có chút “tàn nhẫn” rồi đấy.
"Ngoan nào..., ông ấy là ba em mà, sao ông ấy lại không thương em chứ?
Nói cho chị biết, tên em là gì đi." Quý Linh Linh yêu chiều nhìn cô nhóc trước mặt mình, nhìn sơ thì nó có vẻ 5-6 tuổi gì đấy, nhưng nghĩ kỹ thì có vẻ hơi bị chững chạc.
"Chị, em tên là Tiểu Tiểu Tinh." (Mình tính gọi là Tiểu Tinh, nhưng bản Trung để 小小晴, có 2 chữ Tiểu =_= )
"Ưmh, Tiểu Tiểu Tinh, tên hay lắm. Mặt mũi em cũng đáng yêu, mà tên
cũng dễ thương nốt." Quý Linh Linh nhẹ nhàng xoa xoa hai má con bé, "Chị nghĩ rằng cha em rất thương yêu em, chị ở đây chờ chú tới tìm em được
không?"
"Ừ được, trên người chị thơm quá, có mùi của mẹ nữa nè." Tiểu Tiểu Tinh
vươn hai cánh tay nhỏ ra ôm lấy cánh tay Quý Linh Linh, khuôn mặt nhỏ
nhắn áp lên da cô, vô cùng thân thiết.
"Ha ha." Chẳng lẽ cô chưa sinh con mà có con rồi hả ta?
"Rùng rùng. . . . . .Rùng rùng. . . . . ." Quý Linh Linh lấy điện thoại ra, nhìn dãy số thì nhíu mày lại.
"Chị ơi, sao không nghe điện thoại vậy?"
Ồ. . . . . .
"Ha ha, nghe chứ."
"A lô."
"Em không có chuyện gì đâu, chẳng qua rãnh rỗi tí nên đi dạo thôi mà."
"Không có chuyện gì đâu mà..., em có thể có chuyện gì chứ? Một người rãnh rỗi như em thì có chuyện gì chứ, đúng không?"
"Được rồi mà, không nói chuyện, cúp máy đay."
Quý Linh Linh nói có mấy câu mà mắt đỏ hoe.
Tiểu Tiểu Tinh nghiêng đầu nhìn cô.
"Chị ơi, chị thất tình hả? Bạn trai chị vì thấy chị bụng lớn nên chia tay hả?"
Phút chốc mặt toàn vạch đen. (còn Bỉ ta thì ngồi cười )
“À, không. . . . . . Không phải."
"Ba ơi!"
"Hả?"
"Ba, ba đến đón con thật hả?" Không đợi Quý Linh Linh phản ứng kịp thời, Tiểu Tiểu Tinh đãv nhảy xuống khỏi bồn hoa, chạy ra sau lừng cô. Cô
cũng xoay người nhìn lại, nhưng thấy người vừa tới, cô đứng hình ...Mộ
Ly?
"Ba à, ba thật là xấu mà, không tới đón Tiểu Tiểu Tinh, chú ngốc thì để lạc mất con." Mộ Ly khom người bế cô nhóc lên, còn Tiểu Tiểu Tinh không ngừng oán trách.
"Ba sẽ dạy bảo lại chú ngốc giùm con nhé, đừng giận nữa nhé?" Mộ Ly lấy tay véo cái mũi nhỏ của cô nhóc.
Quý Linh Linh nhìn mà ngây người, cái cảnh này sao. . . . . . anh ấy
lúc nào học được tình yêu thương của cha vậy, hài hòa làm sao.
Cô đứng lên, cái cảnh tượng hài hòa này hình như không có quan hệ đến
cô. Cho tới bây giờ cô cũng không biết rằng, anh ấy đã có một đứa con
gái lớn đến vậy, và anh lại không nhắc qua với cô. Nếu như không gặp
tình huống ngày hôm nay, thì đến bao giờ anh mới nói ra? Còn bảo mình là lần đầu tiên của anh, mà con gái thì lớn tần này!
"Em đi đâu đấy?" Đang lúc cô bước đi thì Mộ Ly tóm lấy cánh tay cô.
Quý Linh Linh xoay người cười nói: "Trở về nhà của chính tôi!"
"Đứng lại."
Mộ Ly vòng lấy vai cô: "Nhà của em không phải hướng đó."
Quý Linh Linh đẩy tay của anh ra, ngửa đầu nhìn anh ấy: "Nếu như hôm
nay tôi không phát hiện, thì cuộc đời này tôi vẫn mãi là người thứ ba
mất rồi, tôi còn ngu ngốc sinh con cho anh nữa cơ chứ?"
Lần này, cô không cờn rơi nước mắt. Mộ Ly, coi như anh quá lợi hại, một
cái giấy hôn thú đã dụ dỗ được cô. Không kết hôn, anh ấy căn bản không
dám kết hôn là đúng mà! Ông trời đúng là có mắt, anh càng giấu bao nhiêu thì ông ấy lại giúp tôi phơi bay nó bấy nhiêu.