"Tiểu Linh Linh, đang nhìn gì vậy?"
Cánh tay dài của Mộ Ly thu lại, Quý Linh Linh đang thất thần liền rơi vào trong ngực anh.
"Uy." Quý Linh Linh nhỏ giọng khẽ quát, lấy tay vỗ bàn tay không thành thật của anh."Nơi này rất nhiều người, anh không cần phải buồn nôn như vậy, em đều sẽ bị những ánh mắt như dao găm kia gϊếŧ chết." Cô dùng cánh tay đẩy đẩy anh về phía sau, vốn định làm cho giữa hai người có chút khoảng cách, nhưng không biết làm sao, lúc này Mộ Ly chiếm ưu thế đặc biệt rõ ràng, cô không thể động đậy chút nào.
Một đôi bàn tay của Mộ Ly không nhẹ không nặng đặt trên bụng cô, hai người một trước một sau, mặc dù không có biểu thị thân mật quá rõ ràng, nhưng hai người dựa vào nhau, tự nhiên trong lòng biết rõ, khoảng cách này.
"Anh liền thích cùng em ở chung một chỗ." Mộ Ly cắn lỗ tai của cô, mập mờ nói.
"Lùn dầu. . . . . . Anh thiệt là. . . . . ." Bởi vì một câu nói của anh, gương mặt Quý Linh Linh lập tức giống như quả táo chín đỏ, dưới ánh đèn rực rỡ làm nổi bật, nhìn qua thật sự rất mê người.
"Em vừa rồi đang nhìn cái gì, sao lại khác thường như vậy." Mộ Ly kéo tay của cô, cô quay người lại, hai người đối mặt với nhau. Cô gái bé nhỏ này, anh nghĩ thừa dịp lần dạ tiệc sinh nhật thị trưởng này có thể mang cô đi gặp gỡ với một số người, cũng quang minh chính đại giới thiệu Quý Linh Linh, nhưng ai biết được, vừa vào trong hội trường, cô lại là một bộ dáng không yên lòng, điều này thực có chút đả kích sự tin tưởng của anh.
Quý Linh Linh ngẩng đầu lên, đối với anh ý vị sâu xa cười cười, "Anh cúi đầu, em nhỏ giọng nói cho anh biết."
Mộ Ly nhìn cô, nụ cười trên mặt hiển thị rõ, "Còn thần thần bí bí, có phải muốn làm chuyện gì xấu hay không?"
"Lùn dầu, dĩ nhiên không phải á..., em luôn cùng anh ở chung một chỗ, sao có thể làm được chuyện xấu gì chứ, em chỉ là muốn nói cho anh biết một việc, nhanh lên một chút cúi đầu xuống. Nếu không em liền nhón chân lên, có thể sẽ ảnh hưởng đến bảo bảo nha." Quý Linh Linh lập tức bày ra vẻ mặt đáng thương .
"Không được nhúc nhích!" Mộ Ly lập tức đáp lại, sau đó anh cúi đầu, "Nói đi, Tiểu Linh Linh."
Quý Linh Linh đến gần anh, đặt tay lên, ghé vào bên tai của anh nói, "Mới vừa rồi chúng ta vừa tiến vào, liền phát hiện có người vẫn đang ngó chừng nhìn chúng ta. Hơn nữa cô ta không chỉ là nhìn a, còn là một bộ dáng muốn đem em ăn hết. Nhưng sau đó em lại phát hiện được một chuyện tốt hơn, ha ha, em hiện tại rất vui vẻ nha." Cô nói xong, liền đứng thẳng người, nghịch một cái nút áo.
Mộ Ly vẫn giữ tư thế cúi người như cũ, chỉ là xoay đầu tới đây, vẻ mặt như muốn đánh người, nhưng nụ cười kia lại bán đứng anh, "Vui vẻ như vậy, còn không nói cho anh biết, cùng nhau vui vẻ." Anh giơ tay lên, rất tự nhiên ngoắc ngoắc chóp mũi của cô.
"Ha ha, không nên như vậy." Quý Linh Linh bị anh chọc cho cười khanh khách lên, "Em thấy Lục Vân Thiên và Thẩm Lạc ở chung một chỗ, hai người họ hình như vừa cãi nhau. Nét mặt Lục Vân Thiên giống như ăn phải ruồi vậy, em thật sự vô cùng vui vẻ đấy."
Cô nói hết lời, thì ra chỉ là vì chuyện đơn giản như vậy.
Trên mặt Mộ Ly mang theo nụ cười, đối với cô khẽ cau mày, "Tiểu Linh Linh, có phải em quá dễ dàng thỏa mãn hay không, cũng chỉ là nhìn thấy bọn họ giống như cãi nhau, em đã vui mừng như vậy?"
"Vậy còn muốn em như thế nào, em lại không thể giống như người phụ nữ ác độc đi đánh cô ta một trận, bây giờ nhìn vẻ mặt của cô ta, em vui mừng, thì thế nào? Chẳng lẽ. . . . . ." Quý Linh Linh thu lại nụ cười, giả bộ nghiêm túc, "Đau lòng sao?"Bàn tay nhỏ bé của cô nắm thật chặt đầu ngón tay anh, khẽ ngẩng đầu lên, gương mặt quật cường.
"Ha ha." Vừa nghe cô nói như vậy, mộ Ly muốn giơ tay lên sờ sờ tóc của cô, nhưng lại sợ làm hỏng kiểu tóc, cho nên giơ tay lên sau, vỗ nhè nhẹ ở trên vai của cô, "Tiểu Linh Linh, anh có thể cho rằng em đang ghen không?"
"Hứ! Em sao có thể là loại người không có cấp bậc như vậy, lại cùng đi ăn giấm với loại người đó? Người đàn ông của em, ánh mắt sao có thể kém như vậy chứ?" Lúc Quý Linh Linh nói ra những lời này, lòng tin mười phần.
"Ừ, anh thích dáng vẻ cao ngạo này của em."
"Hừ, coi như anh tinh mắt!" Quý Linh Linh ưỡn thẳng người, lúc này lại càng thêm vẻ khéo léo .
Mộ Ly không nhịn được lại đưa tay sờ sờ chóp mũi của cô.
"Em và Thẩm Lạc, có đυ.ng chạm gì, đến bây giờ anh cũng không biết." Mộ Ly đem bàn tay nhỏ bé của cô đăỵ vào trong tay mình, nhẹ nhàng cầm, hai người thân mật sóng vai đứng chung một chỗ.
Chẳng lẽ Thượng tá Mộ tới nơi này là để biểu diễn ngọt ngào sao? Đây là chuyện một người đàn ông nên làm sao? Trường hợp này, những người đàn ông thành tựu phải cùng ở chung một chõ, nói những chuyện to lớn, mà phụ nữ cũng cùng nhau nói những chuyện làm đẹp gì đó. Thế nhưng hai người từ sau khi vào cửa, giống như là người đôi một dạng, không chút nào tách ra.
Mộ Ly và Qúy Linh Linh ngọt ngào, làm cho những người có chút quen biết ở đây, đều không khỏi cảm thấy nghi hoặc.
"Em cũng không biết, ở trong ấn tượng của em, em cùng cô ấy cũng không thân quen. Nhưng một lần kia, cô ấy lại nói với chồng của cô ấy rằng em thích hắn, làm cho em lúng túng không thôi, cũng làm cho Lục Vân Thiên và Vu Uyển Tinh có cơ hội tốt để chế nhạo em một phen. A, đúng rồi, một lần kia anh vẫn còn ở trong hội trường , em nhớ rõ cũng bởi vì chuyện đó, mà Lãnh Dạ Hi không để ý tới em, hơn nữa anh cũng không thèm để ý đến em!" Vấn đề lại quay đến trên người Mộ Ly, lúc này anh giống như là nằm cũng trúng đạn.
Mộ Ly vừa nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Qúy Linh Linh mất hứng, thì biết rõ sai lầm rồi.
"Ặc, là anh sai, nhưng sau đó anh đã giải thích với em rồi mà, lúc ấy chỉ là diễn trò nha, Tiểu Linh Linh, chẳng lẽ em quên rồi sao?" Vẻ mặt Mộ Ly lo lắng nhìn Quý Linh Linh, lúc này chính là thời kỳ tâm lý hay lo lắng của cô, nếu như cô thật muốn cắn chết anh, để cho cô vui mừng, vậy hắn cũng chỉ có thể cam chịu.
"Hả? Là như vậy sao?" Quý Linh Linh nhìn anh một cái, lại nhíu mày rơi vào trầm tư.
Mộ Ly thật sự chỉ muốn đem cô kéo đến một cái góc nhỏ, dùng môi phá hư tư tưởng của cô.
"Ồ! Em nhớ ra rồi, anh cái người này, lúc ấy cư nhiên dám dùng thủ đoạn xấu xa như vậy để lừa em."
"Hô. . . . . ." Thở dài một tiếng, may nhờ cô không có quên.
"Chỉ là, em có một chút cũng không hiểu, Thẩm Lạc và An Trí Viễn, An Trí Viễn anh biết chứ?"
"Ừ, biết, đúng là một mỹ nam nho nhã , rất có khí chất." Quý Linh Linh không keo kiệt chút nào khen ngợi.
"Thôi đi, cái tên kia gian trá lắm, nhớ, đối với em thì chỉ có anh, mới là người nho nhã nhất, cực kỳ có khí chất." Một tên con trai đang ghen, chỉ vì đôi câu hình dung.
"Lùn dầu, thiệt là, em biết rõ mà." Gương mặt Quý Linh Linh đầy vạch đen, người đàn ông này, vừa bá đạo lại tính trẻ con, thật là khiến người ta không có biện pháp.
"Nói tiếp, nghe nói hắn và Thẩm Lạc vừa nhìn thấy đã yêu, chỉ ở trên bữa tiệc gặp mặt một lần, ngày thứ hai liền kết hôn."
"Thật a! Cưới chui sao?" Quý Linh Linh nghe xong gương mặt kinh ngạc, trên đời vừa thấy đã yêu, lại có thể lợi hại như vậy, cô ngược lại thật sự là được mở rộng tầm mắt.
"Cũng không tính là cưới chui, tập đoàn An thị chính là cả một tập đoàn lớn, không thể nào tùy tiện cưới môt người phụ nữ vào cửa, thế nhưng An Trí Viễn lại làm được. Hai người bọn họ sau khi cưới, quan hệ không tốt lắm, dù sao thời điểm ở trong bữa tiệc anh nhìn thấy bọn họ, đều là nhìn thấy bọn họ tách ra." Mộ Ly vừa nhắc tới cuộc sống hôn nhân không tốt của An Trí Viễn, chẳng biết tại sao, trong lòng anh cũng rất thoải mái.
"Điều này có thể nói rõ?" Quý Linh Linh đỡ cằm, suy nghĩ một chút hỏi.
Quỳ gối!
"Đương nhiên là nói rõ quan hệ vợ chồng của bọn họ không hài hòa rồi." Vẻ mặt Mộ Ly bất đắc dĩ giải thích, kể từ sau khi mang thai, rõ ràng cảm thấy trí thông minh của cô đều giảm xuống.
"Nha. . . . . . Mộ Ly, chuyện giữa hai vợ chồng nhà người ta, làm sao anh lại biết rõ ràng như thế, anh cũng rất bát quái nha!" Quý Linh Linh đột nhiên nói một câu như vậy, thiếu chút nữa khiến Mộ Ly chống đỡ không được.
Còn không phải là bởi vì cô cùng An Trí Viễn có chút ít gần gũi, đàn ông ở bên cạnh cô, anh đương nhiên sẽ theo lẽ thường, tra một chút tổ tông của ba đời của hắn, chỉ là ba đời mà thôi.(# vâng, chỉ là ba đời thui mà anh, vái lạy phục anh sát đất)
"Khụ. . . . . . Cái này nói rõ, lời nói của Thẩm Lạc lần trước có thể là vô tâm, theo một loại phỏng đoán mà nói, có thể là cô ấy chỉ muốn làm cho An Trí Viễn xấu mặt mà thôi."
"Cũng đúng a, em nghĩ em cùng cô ấy không có xung đột gì, cô ấy cũng không cần thiết nhằm vào em như vậy. Nhưng ngày ấy, em rõ ràng có cảm thấy cô ấy đang ghen mà."
Lau. . . . . .
Có phải cô nghĩ nhiều rồi không ~
"Tốt lắm, cái vấn đề này không cần suy nghĩ nữa, em cũng đứng một lúc quá lâu rồi, chúng ta qua bên kia nghỉ ngơi một chút." Thành công chuyển đề tài.
"Được, chân đã có chút tê rần."
"Tê dại? Anh xem một chút, có phải giầy không vừa chân không." Nói xong, Mộ Ly liền nóng lòng , chuẩn bị cúi người xuống kiểm tra giày của cô.
"Mộ Ly!" Quý Linh Linh bận rộn lo lắng kéo tay của anh, không để cho anh nhìn, "Em đi giầy không có quan hệ..., chỉ là bởi vì gần đây không phải nằm thì chính là ngồi, thỉnh thoảng đứng lâu một lúc, sẽ có chút không thoải mái, anh không cần quá lo lắng." Cô nắm chặt tay của anh, người đàn ông này quả thật làm cho cô cảm thấy rất ấm áp.
"Là thế phải không? Lần sau không cho phép đi giầy cao gót nữa, nếu như bị trẹo chân sẽ rất phiền phức, có biết hay không?" Mộ Ly trở tay kéo cô qua, "Hiện tại chúng ta qua bên sảnh nghỉ ngơi một chút."
"Ừ, anh bây giờ có chút lề mề, có dáng vẻ giống ông lão nha." Quý Linh Linh nhịn không được nói ra khỏi miệng, đối với Mộ Ly thao thao bất tuyệt, cô quả thật đã trở thành thói quen.
"Này, Thượng tá Mộ!"
Hai người vừa mới di chuyển, vẫn chưa kịp đi, liền nghe được một thanh âm dịu dàng.
Đầu tiên, Quý Linh Linh chính là trợn mắt nhìn Mộ Ly một cái, không nhìn ra nhân duyên của anh còn tốt như vậy.
Mà Mộ Ly lại là vẻ mặt đau khổ nhìn Quý Linh Linh, trời mới biết, tại sao lại có nhiều phụ nữ thích đến gần anh như vậy chứ.
" Thượng tá Mộ, cô Quý, hai ngươi cùng đi sao? Đây là chuyện tốt sắp đến rồi sao?" Vương Nhốn Nháo ngăn trước mặt bọn họ, cô nói chuyện giống như là đang chế nhạo, hơn nữa âm thanh còn có chút lớn hơn bình thường, lập tức liền có một nhóm người dùng ánh mắt hướng về phía bọn họ xoi mói.
"Chuyện này. . . . . ." Quý Linh Linh biết cô, Vương Nhốn Nháo, chủ nhiệm khoa thần kinh bệnh iện không quân.
"Vương Nhốn Nháo!" Mộ Ly nhỏ giọng mắng một câu.
"Ai nha, Thượng tá Mộ đang làm gì đây, chẳng lẽ anh và cô Quý không có làm chuyện đàng hoàng, hai người các ngươi là . . . . . . Vụиɠ ŧяộʍ?" Vẻ mặt Vương Nhốn Nháo giống như kẻ trộm nói.
Lau. . . . . . Một câu nói, Quý Linh Linh chỉ kém chưa có ngất đi, mà Mộ Ly lại bị tức giận đến toàn thân phát run.
"Vương Nhốn Nháo, cô đừng quấy rối ~!" Mộ Ly nói một câu cảnh cáo, nhưng lời của anh, đối với Vương Nhốn Nháo mà nói, hình như không có quá nhiều tác dụng.
"Ai nha, thì ra Thượng tá Mộ cũng là người yêu thích các loại mỹ nữ, thì ra cô Qúy cũng không phải là người trong lòng anh nha!" Vương Nhốn Nháo đúng là chỉ ngại truyện chưa đủ lớn, vẻ mặt Quý Linh Linh lúc này cũng thay đổi.
Mộ Ly trừng mắt nhìn Vương Nhốn Nháo, tiện thể tiến sát đến bên cạnh Quý Linh Linh, giống như là lấy lòng nói một câu, "Anh cùng cô ta thật sự không có bất kỳ quan hệ gì, chỉ là anh em mà thôi!"
Hừ, anh em, cũng có nhiều kiểu quan hệ, cũng đều là phát triển từ anh em đấy. Quý Linh Linh quả quyết trả lại cho anh một ánh mắt không tin.
Không cần, đây là muốn hành hạ chết Mộ Ly phải không? Vừa đem Lục Vân Thiên cùng Thẩm Lạc nói xong, lúc này lại đến một Vương Nhốn Nháo thích gây rối, tội hoa đào, quả nhiên không phải là việc gì tốt.
Mộ Ly buông tay Quý Linh Linh ra, kéo Vương Nhốn Nháo, sau đó kéo cô đến một bên, "Vương Nhốn Nháo cô muốn làm gì? Lần trước cô muốn tôi mời cơm, tôi mời. Cô biết rõ cô ấy là người của tôi, vậy mà bây giờ cô còn ở nơi này náo loạn, tôi cùng cô ấy ra ngoài ánh sáng quá nhiều, quân đội sẽ không cho phép!"
Mộ Ly thật muốn đánh một phát khiến cô ấy hôn mê luôn, quả thật quá mệt mỏi rồi.
"Ai yêu, Mộ Ly anh vẫn còn biết là bộ đội sẽ trách phạt sao, ngó ngó hai người các ngươi, liền nhận ra luôn dáng vẻ của một đôi vợ chồng mới cưới, các người khiến gia đình người ta mỗi người một ngả, làm sao mà chịu nổi a." Vương Nhốn Nháo lại khôi phục dáng vẻ bình thường, trêu trọc nói.
"Bắt các ngươi chuyện gì! Vương Nhốn Nháo tôi cảnh cáo cô, không cho nữa càn quấy nữa, cô ấy đang mang thai, tôi không muốn cô ấy bị cái gì kí©ɧ ŧɧí©ɧ." Mộ Ly thật sự hận đến cắn răng nghiến lợi, Vương Nhốn Nháo từ khi mới biết cô, cũng chưa có ngừng nghỉ qua.
"Tôi biết rõ, tôi biết rõ cô ấy đang mang thai, cho nên tôi mới đem đến trước một món khai vị , bởi vì tôi biết phía sau còn một bữa tiệc lớn ."
"Cô có ý gì?" Mộ Ly buông tay cô ấy ra, nheo mắt lại, lộ ra hơi thở nguy hiểm, rốt cuộc là ai dám tổn thương Quý Linh Linh?
"Ý của tôi là. . . . . ."
"Mộ Ly!"
"Hắc hắc, bữa tiệc lớn tới rồi sao!" Vương Nhốn Nháo nghe được có người gọi Mộ Ly, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ mặt hưng phấn như được xem trò vui.
Vẻ mặt Mộ Ly trầm xuống, xoay người, anh cùng Quý Linh Linh một trước một sau, nhìn về hướng Tư Kỳ Nại Mỹ đang đi về phía bọn họ . Hôm nay, thật sự là không nên đến đây.
"Mộ Ly, rốt cuộc em cũng đã tìm được anh!" Tư Kỳ Nại Mỹ trực tiếp lướt qua Quý Linh Linh, đi đến trước mặt Mộ Ly, vươn tay muốn ôm cánh tay của anh, nhưng lại bị Mộ Ly tránh được.
"Anh. . . . . ." Tư Kỳ Nại Mỹ vốn là khuôn mặt tươi cười, đột nhiên trầm xuống, mang theo vài phần tức giận nhìn Mộ Ly."Mộ Ly, thời gian gần đây anh đi đâu? Em tìm anh đã lâu." Trong giây lát, cô ta lại đổi thành một bộ dạng thâm tình, khiến mọi người nhìn thấy không khỏi sửng sốt.
Tư Kỳ Nại Mỹ đột nhiên xuất hiện ở trước mặt mọi người, còn là trước mặt nhiều người như vậy, trực tiếp tìm tới Mộ Ly, cộng thêm thân phận của hai người, nhất thời khiến mọi người nơi này không khỏi hưng phấn, phía sau nhất định là có trò hay để nhìn.
Quý Linh Linh không có bày tỏ bất kỳ thái độ gì, chỉ đứng tại chỗ nhìn Tư Kỳ Nại Mỹ, ngay cả ánh mắt mà Mộ Ly hướng tới, tất cả cô cũng đều không thèm chú ý.
Trở về, cô nhất định phải dạy bảo Mộ Ly thật tốt cái gì là" quy tắc vi phu " ( m không biết vi phu là gì, hic, nên để nguyên nhé) , một cuộc dạ tiệc còn chưa nhìn thấy bao nhiêu thứ, lại xuất hiện nhiều phụ nữ như vậy, Mộ Ly thật đúng là một đóa hoa đào mà.
"Mộ Ly, chẳng lẽ đoạn thời gian gần đây, anh đều ở cùng với người phụ nữ này sao?"
Ồn ào. . . . . . Mọi người không khỏi hít vào một hơi, ngay cả người mù cũng có thể nhận ra Mộ Ly đối với"Người phụ nữ này" rất yêu thích, hiện tại Tư Kỳ Nại Mỹ giống như bộ dạng chủ nhà tới chất vấn anh, thật sự là có kịch hay để nhìn rồi.
Quý Linh Linh không kiêu ngạo không tự ti chống lại vẻ mặt đang kɧıêυ ҡɧí©ɧ của Tư Kỳ Nại Mỹ, cho dù cô ta so với mình có trẻ tuổi hơn, cho dù cô ta so với mình có bối cảnh vậy thì như thế nào? Người phụ nữ trong lòng Mộ Ly là cô, hơn nữa, anh cũng là người đàn ông của cô.
Mộ Ly không có đáp lời, chỉ là trong lúc mọi người đang hả hê ở trong lòng, đi tới bên cạnh Quý Linh Linh, còn thuận thế ôm eo của cô.
Lần này có chuyện đáng xem rồi, đây chính là cuộc tập kích điển hình sao? Nói thật, người phụ nữ bên cạnh Mộ Ly kia, không có mấy người biết, chẳng nhẽ là cuộc đại chiến lớn sao? Dĩ nhiên quý Linh Linh thuộc về loại tiền cực lớn rồi( câu này t không hiểu lắm nhé, nên đành để nguyên ậy thui).
Tư Kỳ Nại Mỹ thấy tình thế như thế này, vẻ mặt càng trở nên khó coi. Qúy Linh Linh đó rốt cuộc có cái gì tốt, cô đã sớm nhìn cô ta không vừa mắt, không nghĩ tới nhiều ngày không gặp mặt như vậy, Mộ Ly lại càng thích cô ta.
"Mộ Ly, chúng ta vẫn còn chưa kết hôn, anh liền muốn tìm người tình rồi sao? Ha ha, nếu là như vậy, anh đại khái có thể nói cho em biết trước, em sẽ đồng ý với anh, anh có thể coi cô ta là tình nhân, cũng có thể có nhiều người tình hơn. Ở trong mắt phụ nữ Nhật Bản, người chồng là lớn nhất, hơn nữa em cũng sẽ không cổ hủ trói buộc cuộc sống của anh." Tư Kỳ Nại Mỹ ngược lại dịu dàng nở nụ cười, thuận miệng nói ra, thật giống như một cô gái nhỏ bị bỏ rơi, thế nhưng ẫn yêu thương người đàn ông của mình, nhưng là người đàn ông kia lại nhẫn tâm như thế.
Nghe lời của cô ta..., vẻ mặt Mộ Ly bực bội, nhưng nhìn Quý Linh Linh vẫn là vẻ mặt lạnh nhạt như cũ, nha đầu này, dã tâm thật đúng là không nhỏ, đi lên liền đem cô đánh vào hàng ngũ tình nhân.
"Tiểu thư Tư Kỳ, cô hình như đã nghĩ sai rồi, hai người chúng ta chỉ gặp mặt qua có hai lần mà thôi. Tôi hiểu rõ người Nhật Bản các cô rất cởi mở, nhưng còn chưa cởi mở đến mức, tự nhiên đến nhận làm người phụ nữ của người khác đi." Vẻ mặt Mộ Ly lộ vẻ khó chịu, anh rất ít khi tức giận với phụ nữ. Nhưng bây giờ là thời kỳ đặc biệt, anh chỉ sợ Tư Kỳ Nại Mỹ sẽ kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến Quý Linh Linh.
"Mộ Ly, trí nhớ của anh thật sự rất kém, cấp trên của anh đã đồng ý, cùng gia tộc Tư Kỳ chúng tôi kết thân. Anh và em đều đã có hôn ước, chẳng lẽ chúng ta còn không phải là vợ chồng sao?" Tư Kỳ Nại Mỹ không có chút cố kỵ nào nói, nếu như cô bại bởi Quý Linh Linh, vậy thì danh phận đại tiểu thư này, thật sự là không có mặt mũi rồi.
Nghe tới những lời này thân thể Quý Linh Linh không khỏi cứng nhắc. Kết thân? Hai lực lượng trái ngược mà kết hợp với nhau, đó chính là toàn thế giới? Ích lợi lớn cỡ nào?
Trong lòng Mộ Ly xoắn lại, ôm Qúy Linh Linh thật chặt, "Ha ha, có phải cô đã nghĩ quá nhiều rồi, nếu tôi không đồng ý, bất kỳ ai cũng không thể làm chủ tôi!"
"Ồn ào. . . . . ." Trong đám người một hồi tiếng nghị luận, Thượng tá Mộ cũng quá ngang ngược rồi, lại còn dám nói chuyện với tiểu thư tập đoàn Tư Kỳ như thế, hiện tại có người nào không biết tập đoàn Tư Kỳ ở trong hắc đạo là một tay che trời chứ.
Tình yêu đều quá mù quáng đi, hiện tại Mộ Ly đã bị người phụ nữ bình thường kia lấy mất hồn rồi, dù có phụ nữ xinh đẹp hơn nữa cũng không lọt nổi vào mắt xanh của hắn.
"Anh. . . . . . Mộ Ly, anh liền vì một ả đàn bà như thế, dám cãi lời. . . . . ."
"Cô ấy là người phụ nữ của tôi, Quý Linh Linh." Mộ Ly nhíu mày, nói.
Tư Kỳ Nại Mỹ tức giận nhìn chằm chằm Quý Linh Linh, nhìn người phụ nữ kia một chút, cô ta cúi thấp đầu vùi ở trong ngực của anh, bộ dáng giống như chịu rất nhiều uất ức, giả bộ đáng thương cái gì, cũng biết dựa vào loại thủ đoạn này để lấy lòng đàn ông, đúng là loại đàn bà vô dụng!
"Quý Linh Linh, cô vì muốn đạt được ý đồ của mình, dự định phá hỏng tiền đồ của Mộ Ly sao? Cô có biết, thân phận của hai người thật sự kém nhau quá nhiều, căn bản cũng không thích hợp!" Tư Kỳ Nại Mỹ thấy không dùng được biện pháp nào với Mộ Ly, cho nên liền đổi đối tượng, mục tiêu nhắm thẳng vào Quý Linh Linh.
Lời của cô ta vừa nói xong, tiếng nghị luận lại một lần nữa nổi lên.
"Cái người phụ nữ Qúy Linh Linh đó, tôi cảm thấy được trừ dung mạo của cô ta cũng khá một chút, còn lại cũng không nhìn ra có ưu điểm gì nữa."
"Không biết Qúy Linh Linh này rốt cuộc dùng phương pháp gì, lại có thể đem Thượng tá Mộ trói chặt như thế,ngay cả hôn ước với tập đoàn Tư Kỳ cũng cự tuyệt."
"Ở trong xã hội trượng lưu này, không môn đăng hộ đối, sẽ không có kết quả gì tốt ."
"Ngươi nói, Qúy Linh Linh này có phải nhất thời ham tiền tài không, tôi thấy cho đến bây giờ một câu cô ấy cũng không nói, có phải là đang sợ hay không?"
"Tôi cũng nghĩ như thế, ngươi nghĩ xem, tiểu thư Tư Kỳ Nại Mỹ xinh đẹp như thế, lại có bao nhiêu lai lịch, cô ta chỉ là một người bình thường thì sao dám trả lời!"
"Đúng đúng đúng, tôi cũng thấy thế, cô ta chính là mê hoặc Thượng tá Mộ, tập đoàn Tư Kỳ có thế cùng chính phủ hợp tác, về sau sẽ có rất nhiều chuyện, cũng sẽ rất thuận tiện. Hiện tại Thượng tá Mộ lại vì một người phụ nữ buông tha tập đoàn Tư Kỳ, thật đúng là không nên."
"Hồng nhan họa thủy a. . . . . ."
"Hồng nhan họa thủy a. . . . . ."
Cứ như vậy, Tư Kỳ Nại Mỹ lập tức chiếm được điểm cao về phẩm hạnh, Quý Linh Linh một câu cũng không nói, lập tức thành cái cớ để cho mọi người chỉ trích, một hồi công kích điên cuồng, cái gì tham tiền, cái gì tham quyền ... Tất cả đều nói ra. Bây giờ, tất cả súng đạn cũng đều nhắm lên người Quý Linh Linh.
Thanh âm bàn tán rất lớn, đặc biệt thời điểm cả ba người bọn họ không ai nói lời nào, thanh âm lại có vẻ cực kỳ lớn hơn.
Quý Linh Linh cúi thấp đầu, đem những tiếng mắng chửi kia một chữ cũng không nghe lọt vào trong tai. Cái gì chó má kết thân, chó má chính trị, mắc mớ gì đến cô? Tư Kỳ Nại Mỹ cho rằng dựa vào ưu thế phía sau mình là có thể đánh ngã cô sao?
"Quý Linh Linh, chẳng lẽ cô cứ tiếp tục không biết xấu hổ nhìn Mộ Ly chỉ vì cô, cứ như vậy mà buông thả mình? Tôi rất độ lượng, tôi có thể cho phép cô làm người tình của anh ấy, chẳng lẽ như vậy cô còn không hài lòng?" Tư Kỳ Nại Mỹ cố ý nói, trực tiếp đem Quý Linh Linh đẩy tới nơi đầu gió đỉnh sóng( nơi đầu ngọn sóng gió).
"Ai nha, cái người Quý Linh Linh này thật là không biết điều. Cô ta có thể làm người tình của Thượng tá Mộ, đối với cô ta mà nói đã là “thiên đại ân tứ” rồi (ơn trời ban, ặc ặc, nghe mà nổi hết cả da gà), cô ta còn không hài lòng, cũng quá mức thôi."
"Hừ, tôi cũng thấy thế, phụ nữ a, lòng tham quá nhiều sẽ không tốt, lòng tham không đáy, cuối cùng mất cũng sẽ nhiều hơn được."
"Tôi nghĩ cô ta cho rằng Thượng tá Mộ hiện tại cưng chiều cô ta như vậy, yêu cô ta, liền cho rằng mình muốn làm gì thì làm. Cũng không nghĩ xem, cô ta làm sao có thể xứng với Thượng tá Mộ chứ."
"Nhân phẩm của người phụ nữ này quả thật quá hư hỏng, đoạt chồng chưa cưới của tiểu thư Tư Kỳ Nại Mỹ còn chưa nói, bây giờ còn chiếm cứ người ta không trả, loại đàn bà này sao Thượng tá Mộ lại có thể xem vừa mắt được."
"Ai nói không phải chứ, tôi thấy, cô ta khẳng định rất biết cách lấy lòng đàn ông, nếu không Thượng tá Mộ làm sao có thể yêu thích cô ta như vậy, liền lôi kéo cô ta đi khắp nơi nha a."
"Thôi đi, đi khắp nơi, tôi nghĩ là cô ta không có tầm mắt, Thượng tá mang đi theo để cô ta được mở rộng con mắt mà thôi!"
"Ha ha, tôi cũng nghĩ thế, vừa nhìn chính là một người phụ nữ không có con mắt . . . . ."
"Ánh mắt của Thượng tá Mộ sao lại. . . . . ."
"Phụ nữ thối nát. . . . . ."
Quý Linh Linh ngẩng đầu lên, khóe miệng chứa đựng nụ cười, nhìn Mộ Ly, lúc này Mộ Ly cũng đang cau mày nhìn cô.
Chỉ thấy trong lúc mọi người còn đang kinh ngạc, Qúy Linh Linh một tay ôm lấy cổ Mộ Ly, nhón chân lên, thân mật nói gì đó.
"Nếu như tối nay anh không đem Tư Kỳ Nại Mỹ giải quyết, không cho em hòa mặt mũi, em liền mang theo bảo bảo rời đi, em nói được là làm được." Quý Linh Linh vẫn như cũ cười đến quyến rũ, nhưng từ trong giọng nói của cô, Mộ Ly biết cô đang tức giận, hơn nữa giận đến rất lợi hại. Cô hiện tại không có phát tác, cái này giống như là để dự báo trước, sự yên tĩnh trước cơn giông bão.
Trong âm thanh kinh ngạc của mọi người, Quý Linh Linh trả lại Tư Kỳ Nại Mỹ một nụ cười kɧıêυ ҡɧí©ɧ, cô nói, "Cô muốn làm người tình của anh ấy, không cần nghĩ, tôi sẽ không đồng ý!"
"Oa. . . . . ." Mọi người, kể cả Tư Kỳ Nại Mỹ cũng cả kinh, chỉ thấy Quý Linh Linh từng bước ưu nhã nhẹ nhàng rời khỏi đám người, dáng vẻ một chút cũng không thèm quan tâm.
Những kẻ thượng lưu nhàm chán này, vừa nhìn chính là cả ngày đều rảnh rỗi đến đau đầu, cho nên mới quan tâm đến chuyện của bọn họ như vậy
Lúc này, Quý Linh Linh rời đi, ánh mắt của mọi người cũng đều đồng loạt vây đến trên người Mộ Ly và Tư Kỳ Nại Mỹ
Ngay lập tức, thị trưởng Lục vội vã đi tới. Tối nay là yến tiệc sinh nhật của ông ta, không phải là đại hội cướp cô dâu, nếu như Mộ Ly đắc tội với tập đoàn Tư Kỳ, vậy sau này cũng sẽ ảnh hưởng đến thành phố T.
"Tiểu thư Tư Kỳ, Thượng tá Mộ, có chuyện gì, có thể đến phòng riêng thương lượng được hay không?" Thị trưởng Lục một mặt mang theo nụ cười đề nghị, một mặt lo lắng lau mồ hô trên mặt mình. Đây làm sao có thể coi là một chuyện được, hắn vốn tính toán là dựa vào tiệc sinh nhật này có thể kiếm cho thành phố T nhiều tài trợ một chút , nhưng bây giờ thì tốt rồi, mọi người nhất trí coi trọng chuyện của Mộ Ly cùng Tư Kỳ Nại Mỹ.
"Thị trưởng Lục, hôm nay tôi phải mượn trường hợp này, để tôi có thể làm rõ với mọi người một chút." Quý Linh Linh của anh bị nhiều người nhục nhã như vậy, anh cũng phải có chút dáng vẻ của đàn ông, tức thời mà giúp cô lấy lại công đạo.
"Ách. . . . . . Chuyện này. . . . . ."
"Thị trưởng Lục, cái này, sẽ không thể phá hoại yến tiệc sinh nhật của ông chứ?" Tư Kỳ Nại Mỹ không nhịn được hỏi ngược lại.
"Dĩ nhiên không phải!" Thị trưởng Lục lúc này có cảm giác mình không có chút mặt mũi nào, bị hai người vai dưới không cho chút mặt mũi nào, trong lòng có chút khó chịu.
"Vậy thì tốt." Vẻ mặt Tư Kỳ Nại Mỹ không hề để ý.
Vẻ mặt Mộ Ly trầm xuống, nhìn thoáng qua mọi người, sau đó nhìn về phía Tư Kỳ Nại Mỹ.
"Chuyện mọi người cừa rồi thảo luận, tôi cũng nghe được một cách đại khái, đa phần đều là chê bai Quý Linh Linh . Cho nên hiện tại tôi xin được nói rõ. Hiện tại Quý Linh Linh là người phụ nữ của tôi, các người chê bai cô ấy như vậy, cũng chính là chê bai tôi, nếu như mọi người có ý kiến gì với tôi, tôi có thể đến công ty các vị, cùng nói chuyện một chút!"
A. . . . . .
Mộ Ly mở miệng nói một câu, khiến cho tất cả mọi người đang vây gần xung quanh không khỏi lui về sau mấy bước. Mộ Ly làm gì, là Thượng tá không quân, kiêm đặc phái viên Bộ Quốc Phòng, nhưng hắn còn điều tra cả việc buôn bán hối lộ, quan chính tham ô. Thật đúng là vô gian bất thương, nơi này trừ người trong chính phủ, còn lại chính là thương nhân, có ai dám nói là mình trong sạch , không dính chút tiền?
Mộ Ly hài lòng nhìn vẻ mặt của bọn họ, đến công ty bọn họ nói chuyện một chút cũng coi như tốt, còn dám không khách khí với người phụ nữ của anh, anh cũng có thể lén lút vận dụng quân động, để cho bọn họ cách xa thành phố T! Dĩ nhiên, lời như thế, cũng không nên nói ngay trước mặt.
"Quý Linh Linh là do tôi dùng gần hai tháng khổ cực mới theo đuổi được , tôi đối với cô ấy không phải là vui đùa một lúc, mà là có tính toán cùng cô ấy ở chung một chỗ lâu dài. Cho nên những vị nào là loại đó, có thái độ ôm phụ nữ vui đùa một lúc , không được suy đoán lung tung tình cảm của tôi dành cho cô ấy." Mộ Ly xoay người, tiện tay cầm lên một ly rượu đỏ, đưa tới bên môi, nhẹ nhàng hớp một ngụm, "Về phần tiểu thư Tư Kỳ Nại Mỹ, ha ha, tôi chỉ có thể cảm kích sự ưu ái của cô dành cho tôi, nhưng vẫn là câu nói kia, nếu như tôi không đồng ý, thì không ai có thể ép buộc được tôi."
Tư Kỳ Nại Mỹ căm hận nhìn chằm chằm Mộ Ly, đúng là tên đàn ông không có mắt!
"Hơn nữa, tôi cũng muốn cảnh cáo tiểu thư Tư Kỳ Nại Mỹ một câu, Quý Linh Linh là người của tôi, nếu có người dám lén lút có hành động hay lời nói gì đối với cô ấy, cũng đừng trách tôi trở mặt!" Trên môi anh còn treo vài giọt rượu nho, màu đỏ giống như là lời thề máu, khiến tất cả mọi người không khỏi ngẩn người.
Thượng tá Mộ chính là người công nhận những kẻ trong giới thượng lưu, mà lần này anh "Nói rõ" chính là tuyên cáo với mọi người chủ quyền của mình với Qúy Linh Linh, nhân tiện còn nhấn mạnh, nếu có người dám đả thương cô, hắn không ngại vận dụng lực lượng quân sự! Đáng sợ, thật là một người đàn ông đáng sợ.
"Anh. . . . . . Cô ta chỉ là một người đàn bà không có chút danh phận gì, ngoại trừ khuôn mặt dễ nhìn một chút, cô ta rốt cuộc có cái gì tốt?" Lúc này Tư Kỳ Nại Mỹ thẹn quá hóa giận, không còn dáng vẻ "Rộng lượng" như trước nữa.
Mộ Ly mỉm cười nhìn cô ta, thế nhưng trong tiếng cười không có chút nhiệt độ nào, "Cô ấy dịu dàng, thiện lương, đáng yêu, quật cường, thích khóc, tham ăn, thích động thủ với tôi, dám phản kháng tôi, có thể làm cho tôi đối với cô ấy nói gì nghe nấy. . . . . . Nhưng quan trọng hơn, cô ấy cũng yêu tôi."
Lau! Thượng tá Mộ anh có thể đừng thâm tình như vậy được không? Điều này khiến những tên đàn ông ở đây làm sao có thể sống được nữa.
"Oa, thật sự rất hâm mộ Quý tiểu thư, Thượng tá Mộ lại là một người đàn ông có trái tim dịu dàng như thế ." Một người phụ nữ nói.
"Nếu như người đàn ông của tôi có được một nửa sự dịu dàng của Thượng tá Mộ thôi, tôi cũng đủ hài lòng.
"Cái đó, Quý tiểu thư cũng thật hạnh phúc, lại có thể cùng Thượng tá Mộ ưu tú như vậy ở cùng nhau." Người phụ nữ thứ ba nói.
"Bây giờ đàn ông đều thích chơi tình một đêm, đâu còn người si mê như Thượng tá Mộ nữa ." Nguời phụ nữ thứ tư nói.
"Chồng tôi đuổi theo tôi không tới một tuần lễ tôi liền đồng ý!" Người phụ nữ thứ năm nói.
"Chồng tôi cũng không có đuổi theo tôi. . . . . ." Người phụ nữ thứ sáu nói.
"Hắn vẫn luôn không tôn trọng tôi, mỗi lần cũng đều ép buộc tôi!" Người phụ nữ thứ bảy nói.
Thuận tay các chị em phụ nữ cũng bàn tán đủ loại ngôn luận, mà qua một lúc yến tiệc xuất hiện một hiện tượng kỳ quái, phần lớn các đôi nam nữ đi chung với nhau bây giờ lại tách ra, hơn nữa trên mặt của các chị em phụ nữ, cũng đều là vẻ mặt oán khí ngất trời. Đây chính là hàng so với hàng phải ném, người so với người phải chết.
"Tốt! Mộ Ly, lời nói của anh hôm nay tôi sẽ nhớ kỹ, nhưng anh cũng nên nhớ lời của tôi, anh là người đàn ông mà tôi nhìn trúng, tôi sẽ không buông tay dễ dàng như vậy đâu!" Dứt lời, vẻ mặt Tư Kỳ Nại Mỹ buồn bực, sải bước rời đi.
Mà những người khác cũng đều lộ vẻ tức giận mà tản ra.
Mộ Ly thu lại nụ cười, đem những người chê bai Quý Linh Linh vừa rồi đều nhìn qua một lần, lần này nhất định phải cho bọn hắn một chút dạy dỗ.
"An Trí Viễn, nếu như anh bằng được một phần mười của Thượng tá Mộ, tôi cũng có thể vỗ tay rồi."
"Thẩm Lạc, nếu như cô có thể được bằng một phần hai mươi của Quý tiểu thư , tôi liền có thể thương yêu cô gấp mười lần so với Thượng tá Mộ."
"Thật? Anh biết cái gì gọi là thương yêu sao?" Thẩm Lạc hai tay khoanh trước ngực, gương mặt lành lạnh.
"Tôi rất yêu thương những người phụ nữ khác ." An Trí Viễn nhếch môi, kɧıêυ ҡɧí©ɧ nói.
"Hừ!" Thẩm Lạc lạnh lẽo rên một tiếng, liền rời đi, đem An Trí Viễn đang hả hê ném sang một bên.
"Thẩm Lạc, còn chưa chờ tôi nói xong, em lại!"
"Chờ xem, chờ anh bằng một phần mười của Thượng tá Mộ đã."
Khúc quanh cầu thang, Quý Linh Linh ngồi trên ghế sa lon, thân thể buông lỏng tựa lưng vào ghế, một tay vuốt bụng , nhắm mắt lại, làm như đang dưỡng thần.
"Quý tiểu thư, sắc mặt cô đỏ thắm, xem ra gần đây không tệ nha." Đột nhiên cảm thấy bên cạnh lún xuống, Quý Linh Linh lập tức mở to mắt.
"Cô. . . . . . Thẩm. . . . . . Tiểu thư!" Quý Linh Linh nhìn người phụ nữ ngồi bên cạnh mình, trên mặt không khỏi có chút kinh ngạc.
"Cô. . . . . . Thẩm. . . . . . Tiểu thư!" Quý Linh Linh nhìn người phụ nữ ngồi bên cạnh mình, trên mặt không khỏi có chút kinh ngạc.
"Quý tiểu thư, nhìn thấy tôi rất không vui sao?" Thẩm Lạc cười một tiếng vẻ mặt ôn hòa, lúc nói chuyện, người không biết, còn tưởng rằng tình cảm của hai người rất tốt.
"Ha ha, làm sao có thể chứ, Thẩm tiểu thư nhìn thấy tôi mà cảm thấy vui vẻ, cũng đã tốt vô cùng." Quý Linh Linh cười cười, giọng nói xa lánh.
Thẩm Lạc vừa thấy vẻ mặt phòng bị của Quý Linh Linh, trong lòng lại thấy khó chịu .
"Thật xin lỗi."
"Hả?" Thẩm Lạc tự động đưa tới một câu như vậy, khiến Quý Linh Linh có chút không chống đỡ được.
"Tôi đang hướng cô xin lỗi chuyện lần trước, lúc ấy tôi cùng An. . . . . . Cùng chồng tôi có chút mâu thuẫn, nhưng lại khiến Quý tiểu thư cũng bị dây vào trong đó, tôi có thể đã mang đến cho Quý tiểu thư chút phiền phức đi." Haii mắt Thẩm Lạc nhìn thẳng vào Quý Linh Linh, con ngươi trong trẻo, không nhìn ra bất kỳ chút giả dối nào.
"Cô. . . . . ." Cô ấy và Lục Vân thiên không cùng một phe sao? Mộ Ly cũng có thể đoán được.
"Tôi biết rõ tôi đến đây có chút đường đột, lần trước sau khi chồng tôi nói cho tôi biếp, tôi đã mang đến cho cô rất nhiều phiền phức, cho nên tôi vẫn luôn tìm cơ hội để nói xin lỗi với cô. Nhưng cô và Thượng tá Mộ gần đây cũng không xuất hiện, cho nên vẫn kéo dài cho đến bây giờ."
"Chuyện này. . . . . ." Đây là tình huống gì, hóa thù thành bạn rồi hả ? Chỉ đơn giản như vậy sao? Mộ Ly, anh thật đúng là thần tiên nha, thật sự có thể đoán đúng.
"Tôi biết rõ, tôi nghe nói Lục Vân Thiên cùng Vu Uyển Tinh thiết kế chuyện Thượng tá Mộ, cô nhất định sẽ hiểu lầm tôi là cùng một phe với bọn họ chứ?" Thẩm Lạc mỉm cười hỏi nói.
"Làm sao cô biết chuyện này?" Chuyện đó không phải là Hiểu Phi không truyền ra ngoài sao?
"Ha ha, xem ra là thật, chỉ là lưu truyền giữa các vị phu nhân thôi, tôi vẫn luôn không có nghiệm chứng qua, xem ra ở chỗ này nhờ cô, tôi đã nhận được đáp án rồi!" Thẩm Lạc cười hả hê nói.
Lau! Người phụ nữ này thật đúng là lợi hại, vài ba lời, có thể tìm được lời nói thật.
"Quý tiểu thư, hi vọng cô có thể tha thứ cho tôi, lần trước chỉ là một lỗi lầm ngoài ý muốn, tôi không phải cố ý ." Thẩm Lạc nói tiếp.
Nhìn vẻ mặt chân thành của cô ấy, hơn nữa sau khi nghe lời nói của Mộ Ly, Quý Linh Linh cảm thấy nếu như mình không tha thứ thì thật sự có chút làm bộ làm tịch rồi, hơn nữa, chuyện kia cũng không phải là chuyện lớn gì.
"Quý tiểu thư? Cô chính là không thể tha thứ cho tôi sao?" Thẩm Lạc thử dò xét hỏi.
"Lùn dầu, làm sao lại thế được! Tôi biết là cô vô tâm á..., cùng ông xã gây gổ, điều này cũng rất bình thường. Chỉ là đột nhiên cô nhận lỗi với tôi, quá chính thức rồi, tôi có chút bị kinh sợ mà thôi." Quý Linh Linh sau đó không có tim không có phổi hướng về phía cô ấy nở nụ cười.
"Ha ha, cô Quý có thể nói như vậy, tôi có thể yên tâm rồi" Bỗng chốc khuôn mặt Thẩm Lạc nhẹ nhõm, xem ra cô thật đúng là đã đem chuyện đó là vấn đề rồi.
"Gọi tôi là Linh Linh được rồi, tôi cảm thấy tính cách hai chúng ta rất hợp, cô rất thẳng thắn , tôi rất thích tính cách này."
"Linh Linh, vậy cô gọi tôi là Lạc được rồi, cả ngày nghe người khác gọi mình là cô Thẩm, An phu nhân hoặc là thiếu phu nhân, tôi cũng đều muốn ói rồi. Tôi cũng rất thích tính cách của cô , nghe nói cô còn đánh thắng cả Lục Vân Thiên và Vu Uyển Tinh, nghe thật là đã nghiền!"
"Lùn dầu, không có rồi, chỉ là bọn họ cướp người đàn ông của tôi, cô cũng là phụ nữ mà, đôi lúc cũng sẽ nổi nóng, dám cướp người của tôi, tôi liền không nhịn được động thủ."
"Đáng đánh!"
"À?" Quý Linh Linh sửng sốt.
"Đối với loại đàn bà ác độc đó thì nên đối phó như vậy. Hai người phụ nữ lại dám bỏ thuốc với một người đàn ông, cái này cũng thật xấu xa, nếu như tôi mà là cô, tôi khẳng định sẽ đánh bọn chúng không dám xuất hiện ở thành phố T nữa!" Thẩm Lạc giống như gặp chuyện bất bình, bộ dáng như rút dao tương trợ.
Quý Linh Linh ngẩn người, người phụ nữ này quả thật quá hợp với tâm ý của cô rồi.
"Tôi và cô nói, nhưng tôi lại không thể không gặp những người phụ nữ suốt ngày đấu đá nhau, tôi chỉ nghĩ thôi cũng đã muốn ghê tởm rồi. Còn cô quá hạnh phúc, bên cạnh xuất hiện mấy kẻ đó còn có thể đánh, tôi thì không được, ghét họ còn phải cùng bọn họ ở chung một chỗ." Thẩm Lạc nhún nhún vai, bày tỏ có chút khổ sở.
Hạnh phúc? Có người nào lại vui lòng ở cùng loại người như Lục Vân Thiên và Vu Uyển Tinh chứ, phiền cũng phiền không tới đấy.
"Cô ghét những ai, ghét họ làm gì mà vẫn cùng họ ở chung một chỗ?" Quý Linh Linh nhiệt tình hỏi.
"Chính là các quý phu nhân đó, một tý là thiếu phu nhân ... A, cả ngày cùng bọn họ tụ tập chung một chỗ, mỗi ngày cũng đều là làm đẹp..., đàn ông ..., còn có tiền ..., đồ trang sức nữa ..., mỗi lần cũng đều đem đàn ông của mình ra so sánh, thực sự muốn có bao nhiêu nhàm chám là có bấy nhiêu nhàm chán a."
"Vậy cô làm gì mà vẫn cùng bọn họ ở chung một chỗ, suy nghĩ một chút cũng đều cảm thấy nhàm chán."
"Tôi đi, không lớn không nhỏ cũng coi như một quý phụ, bị lão thái thái nhà chúng tôi buộc cả ngày đi tìm họ, không đi, là lại muốn càu nhàu." Thẩm Lạc càng nói càng cảm thấy mình bị khổ ép.
"Như vậy . . . . . ." Cái này chẳng lẽ chính là quý phụ phiền não trong truyền thuyết ?"Vậy thế này đi, về sau nếu không có ai nói chuyện, hãy tới tìm tôi, có được không?"
"Có thật không? Linh Linh tôi có thể tìm cô chứ?"
"Dĩ nhiên! Đến đây đi, cho tôi số điện thoại của cô đi."
"Được, chúng ta trao đổi số điện thoại di động!"
Cứ như vậy, sau khoảng một phút, hai người liền đem số liên lạc của nhau ghi nhớ , chúc mừng trên thế giới lại ra đời một đôi chị em tốt!
Hai người lại điên cuồng tán gẫu một trận, Thẩm Lạc vừa nhận một cuộc điện thoại liền rời đi, Quý Linh Linh sau đó lại không có ai nói chuyện nên liền tựa vào trên ghế sa lon, không có ai nói chuyện phiếm, cả người cũng không có tinh thần.
"Tiểu Linh Linh."
"Hả? Anh đã đến rồi ." Quý Linh Linh nhìn thấy Mộ Ly, bộ dáng uể oải.
"Em cái này là nét mặt gì , ném anh ở nơi nào, một người đối phó với nhiều người như vậy, hiện tại anh thắng lợi trở về, làm sao em một ít vẻ mặt cũng không có." Mộ Ly một phen ôm chầm lấy cô, ngồi ở bên cạnh cô, cô gái nhỏ này cũng quá vô tâm đi.
"Lùn dầu, ngay cả những tên nhỏ bé kia, anh cũng không giải quyết được? quỷ mới tin đấy." Cô hiểu rất rõ anh, giải quyết những thứ kia cũng đều chỉ là chút thức ăn, hơn nữa anh tìm đến cô còn có chút muộn đấy.
"Em cứ tự tin như vậy?"
"Dĩ nhiên, anh là người đàn ông của em, không có nổi một chút tự tin này, còn dám đi ra ngoài lăn lộn sao?" Bộ dáng Quý Linh Linh nhỏ bé nói.
Chỉ là bộ dáng này của cô, thật là làm cho Mộ Ly yêu không chịu nổi. Anh không khống chế nổi, đôi tay giữ mặt cô, hung hăng ở trên cái miệng của cô hôn một cái, "Anh thích em tự tin như vậy."
"Son môi của em cũng bị anh ăn rồi, phí công trang điểm." Quý Linh Linh không hài lòng ai oán nói.
"Về sau không cho trang điểm !" Mộ Ly vặn đầu của cô lại, nghiêm mặt nói.
"Tại sao ? Không trang điểm, rất xấu xí."
"Có bảo bảo, không thể hóa trang nữa, sẽ làm thân thể em bị thương. Hơn nữa, bộ dạng em không trang điểm trông xinh đẹp hơn."
"Vậy không được, không trang điểm, da của em sẽ nhanh bị già." Quý Linh Linh cong lên đôi môi hồng, bày tỏ kháng nghị, mặt của người phụ nữ là quan trọng nhất.
"Quý Linh Linh, em nghĩ muốn quyến rũ ai?"
Két? Quý Linh Linh mở to mắt, nhất thời không hiểu rõ ý tứ của anh.
"Em có anh rồi, còn muốn ăn mặc xinh đẹp như vậy làm gì? Anh cho em biết, không cho phép em trang điểm! Em có già đi nữa, cũng là người phụ nữ của anh, những người đàn ông khác, em nên quên đi!" Cái tên Mộ Ly này, thật sự rất lưu manh 诶.
"Em. . . . . . Ô. . . . . ." Một người phụ nữ âm thanh kháng nghị còn chưa kịp nói ra, liền trực tiếp bị chặn miệng rồi.
"Đại sắc lang. . . . . . Ô. . . . . . Không cho cắn á. . . . . ."
Kháng nghị không có hiệu quả, tiếp tục bị cắn gần mười phút ~o(n_n)o ha ha ~
Hết chương 98