"Tôi muốn bỏ đứa bé này!"
Khi Quý Linh Linh tỉnh lại, sau khi biết được tình trạng thân thể mình, theo sau chính là câu này.
"Anh không cho phép!"
"Anh nói cái gì?" Đôi mắt Quý Linh Linh sưng đỏ, chất vấn mộ Ly.
Ách. . . . . .
"Ý của anh là, em thích đứa bé, anh cũng thích đứa bé, vậy tại sao chúng ta không sinh nó?" Mộ Ly bỗng cảm thấy lời nói của mình quá mức cứng rắn, sau khi nghe cô nói, lập tức thay đổi vẻ mặt trả lời, trong giọng nói tràn đầy nịnh hót.
Quý Linh Linh trừng mắt liếc anh một cái, chu đôi môi hồng, "Đứa bé quan trọng như vậy sao?"
"Anh sẽ rất yêu nó!"
"Được, nếu như vậy, anh tìm người phụ nữ khác sinh nó không tốt sao? Dù sao anh cũng rất tuấn tú, lại vừa tiền vừa có quyền, chỉ cần anh chịu mở miệng, nhất định sẽ có một đám phụ nữ nguyện ý sinh con cho anh." Cô chẳng lẽ còn phải dựa vào"Mẫu bằng tử quý" sao , chuyện hoang đường như vậy, người kiêu ngạo như Quý Linh Linh, tuyệt đối sẽ không chấp chận .
"Quý Linh Linh, em nói cái gì vậy?" Mộ Ly sau khi biết cô mang thai, vừa lo lắng, vừa hưng phấn, anh đã chuẩn bị 100 câu thậm chí là nhiều hơn những lời tâm tình để nói với cô, nhưng chưa kịp dùng tới, khi cô tỉnh lại, trong lòng cô lại không có vui mừng, ít nhất anh không nhìn thấy trên mặt của cô có chút vui vẻ nào.
"Được rồi! Tôi không muốn nói chuyện với anh nữa. Mộ Ly, tôi chỉ muốn cho anh biết, Qúy Linh Linh tôi không phải người có thể muốn là lấy, không muốn liền một cước đá văng đi. Anh không có cách nào chứng minh đứa bé là của anh, nó bây giờ đang ở trong bụng tôi, cho nên tôi có quyền quyết định." Quý Linh Linh tiện tay ngăn lại, ý tứ kết thúc cuộc nói chuyện của bọn họ.
"Quý Linh Linh!" Mộ Ly một phen cầm lấy tay cô, siết thật chặt trong lòng bàn tay của mình. Vẻ mặt anh nóng nảy, đây không phải là điều anh muốn, lại càng không nghĩ đến, Qúy Linh Linh sẽ như vậy, làm cho anh thấy hoảng hốt.
"Mộ Ly, rốt cuộc anh muốn như thế nào? Không phải lúc trước chúng ta đã nói xong rồi sao? Anh không yêu tôi, tôi cũng không yêu anh, đừng nghĩ rằng hiện tại có đứa bé, thì thái độ của tôi sẽ thay đổi. Anh muốn đứa bé, nhưng tôi không muốn!" Giọng nói của Quý Linh Linh có chút run rẩy, có lẽ là bởi vì tức giận, cũng có lẽ là bởi vì bi thương.
Quý Linh Linh dừng lại một chút, khi nhìn thấy khuôn mặt lo lắng của Mộ Ly, trong lòng cô giống như là bị dao cắt. Quan hệ của bọn họ không phải đã sớm thay đổi sao? Bộ dạng hiện tại của anh, là vì sao chứ? Là vì đứa bé chưa thành hình trong bụng cô sao?
"Cầu xin anh, không cần bởi vì tôi có đứa bé, mà anh phải đối tốt với tôi như vậy. Tôi. . . . . . Tôi chịu không được, chúng ta đã ước định sau một tháng sẽ kết thúc, tôi sẽ tiếp tục hoàn thành nó, trả lại cho anh ‘ khoản nợ ’ này." Lúc này, thanh âm của cô đã nghẹn ngào, giờ khắc này, cô cũng không thể giấu diếm tình cảm thật trong lòng mình nữa rồi.
"Quý Linh Linh, khi ở trên núi, lúc em bị đau bụng mà khóc lớn chẳng nhẽ em không nghe được anh nói điều gì sao? Bây giờ em lại chất vấn anh như vậy là sao?" Mộ Ly cầm tay của cô thật chặt, giống như sợ cô đột nhiên sẽ chạy đi mất .
Quý Linh Linh quay đầu đi nơi khác, không muốn nghe, cũng không muốn nhìn.
"Nhìn anh! Em có biết như vậy độc ác lắm không?" Giọng nói của Mộ Ly mơ hồ có chút bi thương.
"Tôi độc ác? Tôi có bao nhiêu độc ác, anh có thể nhốt tôi ở trong biệt thự, cấm túc nửa tháng? Tôi độc ác? Không giải thích được bị người khác đả thương, sau đó một tuần liền cũng không thấy bóng dáng của anh? Tôi độc ác? Anh không yêu tôi còn chưa tính, nhưng còn nói cái gì kỳ hạn ‘ trả nợ ’ một tháng! Tôi độc ác? Anh đối với tôi nói chuyện lạnh lung như băng, chỉ còn thiếu nước động thủ với tôi thôi, còn liên tục hai tuần lễ không thấy bóng dáng! Anh xem tôi là cái gì, tôi là con chó nhỏ của anh sao? Không còn thích tôi nữa, liền đem tôi hầm lên để ăn đúng không? Tôi độc ác, bây giờ nhìn xem, chúng ta rốt cuộc ai độc ác hơn ai!" Quý Linh Linh dùng sức giật tay của anh ra, giống mắc chứng cuồng loạn mà rống to. Cô một mực hỏi ngược lại, cũng trực tiếp xác định Mộ Ly chính là một kẻ vừa không có tim lại không có phổi.
Cô thực sự muốn buông xuôi, không muốn tiếp tục như vậy nữa, thực sự muốn buông xuôi tất cả, cũng không thể khống chế tâm tình của mình được nữa.
"Ô. . . . . ." Động chân khí, bụng lại mơ hồ truyền đến cảm giác đau đớn, khiến Quý Linh Linh không khỏi rêи ɾỉ ra tiếng.
"Quý Linh Linh, Linh Linh, em làm sao vậy?" Mộ Ly vội vàng đứng lên, cầm tay cô thật chặt, một cái tay khác lau đi mồ hôi rịn ra trên trán cô.
"Anh chỉ muốn đứa bé phải không? Tôi hiện tại liền để cho nó biến mất!" Quý Linh Linh cắn răng, vẻ mặt không nói ra được bao nhiêu đau đớn.
"Biến mất! Được rồi, vậy em để cho nó biến mất đi, dù sao hai chúng ta cũng còn nhiều thời gian để sinh rất nhiều đứa bé khác, anh chỉ cần có em, còn sợ không có đứa bé sao?" Mộ Ly ôm chặt lấy cô, lớn tiếng nói, "Em nghe cho rõ, em khiến nó biến mất cũng tốt, chỉ cần không phải là em biến mất. . . . . . Anh yêu em, nếu như không có em, anh không biết mình sẽ phải sống như thế nào nữa."
Nghe lời nói của anh, cả người Quý Linh Linh cứng đờ, "Mộ Ly, anh vì đứa bé mà nói dối, không sợ bị thiên lôi đánh sao?"
"Quý Linh Linh, phải đến khi nào em mới chịu thôi chất vấn anh yêu em? Em phải hành hạ anh đến bao giờ, mới chị bằng lòng yêu anh?" Mộ Ly ôm cô chặt, đầu tựa vào trước ngực cô, không có chút dáng vẻ nào là muốn dời khỏi, anh ăn vạ dựa vào cô.
"Anh yêu tôi? Mộ Ly, anh không cần phải nói dối nữa, có được hay không?" Nước mắt của cô theo cằm nhỏ vào tóc của anh, "Tôi bây giờ rất mệt mỏi, tôi không muốn tiếp tục chơi trò chơi nhàm chán này cùng anh nữa. Anh muốn hành hạ tôi một tháng, có thể sẽ không thực hiện được." Cô thừa nhận, cô yêu anh, hơn nữa lại rất yêu, yêu đến mức không thể chịu nổi bất kỳ sự phản bội nào của anh
"Em muốn anh chứng minh anh yêu em như thế nào đây? Quý Linh Linh, chỉ cần em nói, anh nhất định sẽ làm!" Mộ Ly chợt đứng thẳng người dậy, nắm thật chặt bả vai của cô.
Người phụ nữ này nhất định là do ông trời phái xuống để hành hạ anh, nếu không tại sao cô có thể ngốc như vậy, ngốc đến mức không có cách nào để chữa trị! Thế nhưng anh lại vẫn yêu, chính là yêu cái ngốc này của cô, yêu sự không sáng suốt này của cô.
"Anh bảo tôi phải tin tưởng anh như thế nào? Trước đây, anh còn ném tôi ở trong biệt thự một mình, hiện tại biết tôi có đứa bé, anh liền thay đổi 180°, tôi không chịu nổi, tôi không chịu nổi anh đột nhiên nhiệt tình! Anh có biết hai tuần lễ vừa rồi , tôi làm thế nào mới qua được không? Cả ngày đều ăn không ngon, ngủ không ngon, mỗi ngày đều tự trách mình, ngày đó quá phận, chọc giận anh. Anh có biết hay không, tôi đã từng nghĩ muốn gặp anh, muốn nói cho anh biết, mặc kệ anh nghĩ như thế nào, tôi yêu anh, tôi muốn cùng anh vĩnh viễn ở đây! Nhưng kết quả là đây, tôi. . . . . . Tôi căn bản là không gặp được anh...anh bỏ lại tôi, không cần tôi nữa. . . . . ." Từng giọt nước mắt như những hạt chân trâu lớn, ở trên mặt cô rơi xuống. Hai vai của cô run rẩy, tố cáo chuyện xấu hai tuần nay mà anh đã làm.
"Nếu như anh yêu tôi? Làm sao lại chuẩn bị hành hạ tôi một tháng, bắt tôi đối với anh nói gì phải nghe đấy, anh lại lạnh lùng với tôi. Có mấy người đàn ông làm như thế với người phụ nữ mình yêu chứ, anh để cho tôi yêu, rồi lại làm như vậy sao mà tôi chịu nổi?" Tố cáo xong, Quý Linh Linh liền lẳng lặng rơi nước mắt, lòng của cô mệt mỏi, thân thể cũng rất mệt mỏi. Không muốn tiếp tục như vậy nữa, cô muốn có một cuộc sống bình thường.
Cô yêu anh? Có thật không? Hay là do anh tự nghĩ như vậy!
"Quý Linh Linh!" Hai tay Mộ Ly một phen ôm lấy khuôn mặt cô, để cho cô nhìn anh, "Em, người phụ nữ xấu xa này, làm sao lòng em lại hư hỏng như vậy? Em rõ ràng đã yêu anh đến tận xương tủy rồi, tại sao ngày đó còn nói muốn chia tay với anh, còn không chịu gặp mặt? Em cố ý phải không?"
Anh muốn trừng phạt cô, phải trừng phạt, tùy tùy tiện tiện liền muốn chia tay, ngoài miệng luôn nói không muốn gặp mặt, dĩ nhiên những người khác không có quan hệ gì với anh, nhưng Quý Linh Linh làm như vậy, thật sự rất quá đáng, quả thật giống như là đem mọi công sức của anh quăng hết đi, thật sự rất đáng ghét!
"Tôi đâu có ý xấu? Anh ưu tú như vậy, tôi lại rất bình thường. Anh có quyền thư thế, tôi lại chỉ là một công nhân viên chức nhỏ. Anh có nhiều phụ nữ theo đuổi như vậy, mà tôi không có gì cả. Anh bất cứ lúc nào cũng có thể bỏ tôi, nhưng. . . . . . Tôi cũng yêu anh. Anh tại sao nói tôi xấu xa? Phụ nữ bên cạnh anh, thân thế bối cảnh, người nào so với tôi cũng mạnh hơn, anh bảo tôi phải làm như thế nào? Tôi làm sao biết được anh có thể yêu tôi được một tuần, một tháng, hay là một năm? Tôi không muốn làm góa phụ, tôi không muốn bị vứt bỏ!" Quý Linh Linh cô cũng không làm gì sai, tại sao cô lại bị nhiều uất ức như vậy, cuối cùng lại đem hết mọi sai lầm đặt ở trên người cô!
Nước mắt Quý Linh Linh làm ướt hết hai tay của anh, Mộ Ly nhìn vừa giận lại vừa đau lòng, trong đầu người phụ nữ này cả ngày đều suy nghĩ cái gì, cuối cùng anh cũng đã tìm ra được nguyên nhân rồi, may nhờ anh chịu đựng được thử thách, nếu không chỉ vì sự "Tự ti" đáng ghét này , sẽ khiến anh đánh mất cô, như vậy đơn giản chính là thiên hạ chê cười rồi.
"Đứa ngốc, mặc kệ có quyền hay không, có gia thế bối cảnh hay không, anh cũng chỉ muốn em. Những người kia dù có ưu tú, nhưng cũng không bằng nửa phần của em. Quý Linh Linh, anh chỉ cần nhìn em một cái, thì không thể quên được. Em thành công đem anh cắn câu, chẳng lẽ nửa đường lại muốn đem anh vứt bỏ sao? Hơn nữa nguyên nhân lại chỉ vì em suy nghĩ lung tung?" Nếu như không phải hiện tại cơ thể cô suy yếu, anh thật sự muốn nhào lên giường, hảo hảo dạy dỗ cô một trận. Thường ngày nhìn cô ứng xử rất thông minh, nhưng tại sao đối với chuyện của mình, lại trở nên do dự không quyết đoán như vậy?
"Tôi không tin!" Quý Linh Linh làm như giận dỗi trả lời.
Mộ Ly sững sờ, thật đúng là một đứa trẻ ương bướng, anh cũng đã biểu hiện như vậy rồi, cô còn không chịu bằng lòng!
"Quý Linh Linh, em còn tiếp tục bướng bỉnh như vậy nữa, anh thật sự hoài nghi trí thông minh của em. Trong não của em, tất cả đều là nước sao, thế nào mà một chút cũng không không suốt?" Trong lòng Mộ Ly cảm thấy bất lực, cái cảm giác thất bại này, anh hiện tại chỉ còn thiếu nước móc tim ra cho cô xem.
"Anh không cần phải nói lời ngon tiếng ngọt nữa, tôi sẽ không sinh con cho anh, tôi không phải là công cụ để sinhh con!" Vẻ mặt Quý Linh Linh như muốn biểu thị anh hãy chết tâm đi.
"Quý Linh Linh, anh cực kỳ yêu thích Tiểu Linh Linh, đầu óc em có thể sáng suốt một chút được không?" Mộ Ly thật sự muốn điên rồi.
"Hiện tại, anh sẽ nói từ đầu đến cuối cho em nghe một lần, em không được mở miệng cắt đứt lời anh. Nếu như anh kể xong rồi, mà em vẫn còn không rõ, vậy chớ trách anh phải dùng sức mạnh trực tiếp với em." Mộ Ly nửa lừa dối, nửa uy hϊếp nói.
"Anh nói cái gì. . . . . ."
"Ngừng!" Mộ Ly đưa ngón tay đặt trên miệng của cô, "Không cho phép nói chuyện, nghe anh nói."
"Ba tuần trước, thời điểm anh nghe được tin em bị người khác tập kích, lúc đó anh mới vừa nhận được tin tức khẩn cấp trong quân đội, nhất định phải trở về để tổ chức hội nghi. Em cũng biết, quân lệnh khó vi phạm. Em bị thương, anh lại không thể đi xem em, lòng của anh giống như là bị dao chém . Anh cố ý dặn dò Tần Mộc Vũ thay anh chăm sóc em thật tốt. Đây cũng chính là lý do, trong lúc em nằm viện, anh lại biết chuyện Lãnh Dạ Hi chăm sóc em , biết rất rõ ràng." Mộ Ly hơi dừng lại một chút, liếʍ liếʍ đôi môi khô khốc của mình.
"Hơn nữa càng khiến cho anh tức giận hơn là, anh trở lại quân đội phải mở cuộc hội nghị liền sáu ngày, tất cả nhân viên tham gia hội nghị, đều không được mang theo bất kì phương tiện liên lạc nào. Mỗi đêm, khi anh nhắm mắt lại, tất cả đều tràn đầy hình bóng của em. Buổi tối còn nằm mơ thấy, em ở trong lòng anh khóc nức nở. Sáu ngày kia, là khoảng thời gian khó khăn nhất trong cuộc đời anh. Để trở lại việc đầu tiên có thể ở chung với em, anh đã cố ý tìm trường học của em trai em, để cho hắn đi nơi khác làm nghiên cứu, mang cả mẹ của em đi theo."
"Đó là do anh làm?" Quý Linh Linh nghe xong có chút trợn mắt hốc mồm, tâm cơ của người đàn ông này quá nặng, loại chuyện như vậy cũng làm ra được! Cô ruốt cuộc cũng nghĩ ra, em trai cô chưa bao giờ phải đi làm nghiên cứu, lần này lại có thể mang người nhà cùng đi ra ngoài .
"Không được cắt đứt anh!" Mộ Ly bá đạo cắn một cái lên môi cô, coi như trừng phạt.
"Anh. . . . . ."
Sau đó Mộ Ly lại hôn một cái nữa, "Không cho phép cắt đứt lời anh, nhớ!"
Liên tục bị cường hôn hai lần, Quý Linh Linh vừa xấu hổ lại vừa phẫn nộ, nhưng bởi vì khϊếp sợ uy quyền của người khác, bây giờ nên thức thời thì tốt hơn.
"Anh cho là, sau khi anh trở về, là có thể mang em về nhà, chăm sóc em thật tốt, bồi thường sự nhớ nhung đối với em. Nhưng lại không nghĩ tới, em bởi vì tự ti, lại nói với anh mấy lời kia. . . . . ."
"Anh tức giận. . . . . . Ô. . . . . ." Bại hoại, lại cường hôn!
"Anh cho rằng em bị Lãnh Dạ Hi làm cho lay động, bây giờ suy nghĩ lại một chút, anh thật đúng là ngu ngốc, cái tên kia làm sao có thể so sánh với anh được !"
Tự cuồng~ Quý Linh Linh oán thầm.
"Lúc đó anh bị em làm cho tức giận, cho nên mới hạ dược với em, sau đó mang em về Mộ trạch. Thật ra thì lúc đấy anh muốn, anh và em có thể yên tĩnh ở chung một chỗ, Lãnh Dạ Hi cũng không thể tìm được, một công đôi việc, dù sao lúc ấy anh cũng cảm thấy hành động của mình rất đáng tự hào."
Tự đại. . . . . . Đại cuồng! Lần này Quý Linh Linh tặng thêm cho anh một liếc mắt.
"Này!"
Lần này là trực tiếp hôn lên mắt cô.
"Không nên dùng vẻ mặt ấy đối với anh, anh sẽ hiểu lầm." Mộ Ly dùng ngón tay lau một chút nước miếng của anh còn lưu lại trên môi cô.
"Hai tuần này anh cũng không có về qua biệt thự gặp em, thật ra thì anh muốn đả kích Lãnh Dạ Hi." Sau đó, anh liền đem nguyên nhân giải thích một lần.
"Anh. . . . . ." Quý Linh Linh che miệng mình, không muốn làm cho âm thanh kinh ngạc phát ra, bởi vì cô còn muốn tỏ vẻ, cô bây giờ vẫn còn đang hận anh, giận anh.
Mộ Ly thoáng qua dịu dàng, nhẹ nhàng kéo tay của cô xuống, lại gần cô, chăm chú nhìn ánh mắt của cô.
"Anh muốn cầu xin em đối tốt với anh một tháng, Quý Linh Linh,em có hiểu hàm nghĩa trong đó không?"
Quý Linh Linh nhẹ nhàng lắc đầu một cái.
"Em tốt với anh một tháng, anh đối tốt với em cả đời."
Trong nháy mắt, nước mắt của Quý Linh Linh lại lần nữa trào ra , đây là lời tỏ tình buồn nôn nhất mà cô từng được nghe.
"Anh nhớ em, rất nhớ em. Anh ghét phải nói chuyện lạnh lùng với em, mặc dù anh rất thích nhìn bộ dáng của em bị anh làm cho tức giận, nhưng mà anh lại thích nhìn thấy bộ dáng của em vì yêu anh mà tức giận hơn." Âm thanh của Mộ Ly mang theo chút khàn khàn.
"Em hận anh. . . . . . Ô. . . . . ."
Hận đi, dù sao sau khi giận xong, liền quên mất. Mộ Ly dịu dàng hôn lên môi cô. Anh ước chừng bị cô hành hạ hai tuần lễ, vì để cho Lãnh Dạ Hi hết hi vọng, anh làm như vậy có lẽ quá ngu xuẩn, bởi vì như thế vừa hành hạ mình, lại làm cho cô trở nên gầy như vậy, anh cũng hận chết mình.
Vuốt đến những nơi cô gầy đi, anh lại càng hôn mạnh hơn, càng thêm sâu. Vốn chỉ tính lướt qua, nhưng vừa mới đυ.ng vào, lại khiến anh không thể khống chế nổi. Khi đầu lưỡi anh chạm vào nơi mềm mại mà anh thèm khát đã lâu, rốt cuộc cũng bộc phát.
Mà Quý Linh Linh lúc này, nước mắt ngọt ngào lại chảy ra, tên hồ ly đáng chết, lừa cô xoay vòng, còn làm cho cô buồn bã thật lâu.
Chó má, em tốt với anh một tháng, anh đối tốt với em cả đời!