Tần Mộc Vũ, đồ ngốc này, phá hư kế hoạch lớn không nói, còn ở đây nói mát. Có trời mới biết, hiện tại anh cũng muốn cho Qúy Linh Linh phá thân thể của mình, nhưng …… sao một yêu cầu nhỏ nhoi cũng không thể làm được. Không có làm được còn chưa tính, cư nhiên lại còn bị bảo bối của anh cho một cái tát, làm cho lửa dục mãnh liệt nhất thời như bị dội nước đá.
Chết tiệt, chết tiệt, anh thật sự muốn bùng nổ, anh nhịn không được! Tần Mộc Vũ. Nếu lần này mà không giáo huấn cậu, thì quả thật là có lỗi với thanh danh thượng tá của mình.
“Ôi, bạn thân mến, nếu không như vậy đi, tớ tặng cậu hai mỹ nữ khuynh nước khuynh thành, dáng người nóng bỏng, chậc chậc, hơn nữa công phu trên giường là hạng nhất, sẽ giúp cậu dễ chịu đó, như thế nào?” Tần Mộc Vũ quả nhiên là kẻ háo sắc, chỉ là suy nghĩ thôi, cũng có thể làm lộ rõ từ ngọn đến đáy bộ dáng hèn hạ của anh ta.
“Ầm”
Mộ Ly nhặt lên cái chén không liền ném về phía Tần Mộc Vũ, nhưng bị anh ta nhanh tay lẹ mắt bắt được.
“Tiểu Ly Ly, cậu muốn mưu sát bạn thân là tôi sao?” Tần Mộc Vũ giống như thị uy bản thân, hướng về phía Mộ Ly, mở vạt áo ra, trong tay cầm cái ly không.
“Tôi cho cậu một cơ hội, cho tôi một lý do chính đáng vì sao lại đôt nhiên tới đây. Cậu cần phải hiểu rõ, nếu như không có lý do gì, tôi sẽ khiến cậu……. ” giọng nói Mộ Ly mơ hồ lộ ra sự rét lạnh.
“Ai yêu, ngừng, đừng nói ahh…… Tôi thật sự là có lý do, có được hay không? Đừng có dùng dáng vẻ đối với kẻ địch để tiếp đãi tôi, cậu xem xem nhân phẩm đạo đức của lãnh đạo mấy người, đừng nên xem tôi như kẻ địch mà đối đãi. Đừng quên, tôi chính là người kề vai chiến đấu, Tiểu Vũ đó! ”Tần Mộc Vũ lại bày ra bộ dáng nũng nịu lần nữa.
Vừa nhìn thấy bộ dáng đó của Tần Mộc Vũ, Mộc Ly đã cảm thấy đau đầu nhức óc.
“Đến phòng sách! tốt nhất là cậu có lý do” nói xong, Mộ Ly liền đùng đùng đi đến phòng sách.
“Được” Tần Mộc Vũ nhún vai một cái, được rùi, dù thế nào đi nữa, thì anh ta cũng xem mình là người xấu rồi. Không phải chỉ là bị phụ nữ đánh ư, vậy thì thế nào chứ.
“Cái gì” Mộ Ly hiển nhiên tỏ ra vô cùng không hiểu với lời nói của Tần Mộc Vũ.
“Cậu không hiểu nổi có phải hay không, tôi cũng không hiểu” Tần Mộc Vũ vuốt vuốt tay.
"Tập đoàn Tư Kỳ cư nhiên lại muốn nhận lỗi với tôi? Ha, đây thật sự là chuyện lạ” gương mặt tuấn tú của Mộ Ly căng thẳng khó coi.
“Ly, mặt mũi của cậu càng lúc càng lớn nha, trung ương thu được tin tức này, tôi đi nghe lén cũng là nhận được tin tức này. Cậu cảm thấy tập đoàn Tư Kỳ có ý gì?
Mày Mộ Ly nhăn lại, tự hỏi ruốt cuộc chỗ nào có vấn đề, theo đạo lý mà nói, một tập đoàn có thể hô phong hoán vũ trong giới hắc bạch, cho dù bọn họ rất muốn lấy lòng trung ương, nhưng cũng không cần phải bỏ xuống mặt mũi, nói xin lỗi với một quan viên cao cấp nhỏ như mình. Hơn nữa, theo như anh điều tra được, Tư Kỳ Na Mỹ đích thị là một tiểu thư điêu ngoa, hơn nữa chủ nhà Tư Kỳ cũng thường để mặc cô ta, trừ phi……
“Cậu đoán xem có phải đại tiểu thư nhà Tư Kỳ coi trọng cậu rồi ?” Trong ánh mắt của Tần Mộc Vũ lộ ra vài phần khôn khéo.
Mộ Ly liếc anh ta một cái, mặc dù như vậy, nhưng ý nghĩ của Tần Mộc Vũ lại giống mình.
"Nếu tôi là cô ta thì có thể coi trọng một người như thế sao?" Giọng nói Mộ Ly tràn đầy khinh thường hỏi ngược lại.
"Nếu quả thật ‘ chỉ hôn ’ cho cậu rồi, cậu có thể cự tuyệt?" Nét mặt Tần Mộc Vũ rõ ràng tràn đầy bộ dạng xem kịch vui.
Mộ Ly nhìn anh ta một cái, cũng đoán được suy nghĩ của Tần Mộc Vũ, "Nếu như cô ấy thật là ái mộ tôi như vậy , tôi đây cũng cam nguyện cống hiến thân mình vì quốc gia."
Đứng ở ngoài cửa, Quý Linh Linh nghe đến đó, trong lòng không khỏi lặng xuống, nghe thấy Mộ Ly nói những lời này, trên mặt của cô thoáng hiện một nụ cười lạnh, quả nhiên giống như cô suy nghĩ. Nghe đến đây, cô nghĩ mình có lẽ không cần thiết phải tiếp tục nghe nữa.
"Thật sao? Cậu sẽ sảng khoái đồng ý như vậy sao? Ly, nếu như đổi lại là những người khác, dù không phải thì tôi cũng sẽ tin tưởng hắn ta sẽ khuất phục cường quyền, mà không oán không hối hận. Nhưng nếu là cậu, coi như xong đi, tôi còn hiểu cậu hơn cả cậu. Quan trọng hơn là..." anh ta dừng một lát, "cậu bỏ được nữ thần của cậu sao?" Một lời nói mập mờ, đã làm rõ được cả trung tâm.
Nét mặt căng thẳng của Mộ Ly buông lỏng xuống, "cậu biết là tốt rồi." Cho tới bây giờ, không có người nào có thể ép buộc được mình. Tập đoàn Tư Kỳ thì như thế nào, đại ca hắc đạo thì thế nào chứ, có liên quan tới mình sao? Chẳng có bất cứ quan hệ gì cả.
"Ha ha, Ly, tớ nói cậu không phải là thực sự nhớ trần tục chứ, nữ thần nhà cậu rốt cục làm thế nào mà hấp dẫn được cậu. Theo như tớ thấy, dung mạo nữ thần nhà cậu chỉ như các phụ nữ bình thường, thật sự là không có chỗ nào khác so với một số cực phẩm gặp lúc trước. . . ."
"Cậu thì biết cái gì?" Mộ Ly không đợi anh ta nói xong, đã không nhịn được cắt đứt lời của anh ta.
"Được rồi, tớ không hiểu. Trước kia tớ tặng cậu mấy cô gái trẻ, kỹ thuật đều là hạng nhất, cậu đều không cần, cư nhiên bây giờ có thể chịu được một người phụ nữ tát cậu một cái, tớ thật đúng là không nhịn được tò mò."
"Cô ấy đánh tôi, tôi cũng cảm thấy hạnh phúc!" Mộ Ly kiên quyết làm tiểu nhân, "Chỉ cần cô ấy không phải không để ý đến tôi, dù cô ấy có làm gì, tôi đều có thể chịu được, hơn nữa còn sẽ rất yêu."
"Không phải chứ? Cậu bị trúng độc à?" Tần Mộc Vũ bày ra bộ dáng ghét bỏ, nghĩ đến người anh em đẹp trai ban đầu bị đồn là người mình thích, cư nhiên bây giờ vì một người phụ nữ lại mê muội tới trình độ này? Nữ thần đó có phải cho anh ta uống thuốc gì rồi hay không ? "Vậy cậu ở trên sao?"
Ban đầu Mộ Ly nghe câu hỏi của anh ta thì sững sờ, nhưng rất nhanh sau đó đó vẻ lúng túng trên mặt liền biến mất, "Chúng tôi muốn không chỉ là kết hợp trên thân thể, mà là cả tâm hồn."
Té xỉu, không phải là quan hệ nam nữ sao? Còn tiến lên tới trình độ như vậy, anh ta lại không nhịn được muốn châm chọc rồi
"Nữ thần nhà cậu ở trên giường không có tranh cướp ở phía trên với cậu, khiến cậu bãi công rồi sao?" Vẻ mặt Tần Mộc Vũ hứng thú hỏi.
Vừa nghe thấy vậy, vẻ mặt Mộ Ly không khỏi chán chường, "Nữ thần nhà tôi, đối với tôi mà nói thì ‘chỉ có thể đứng xa nhìn, không thể khinh thường nông nỗi", cho nên, cậu nên hiểu, cậu cần để cho cô ý yên tâm mặc quần áo."
"Nghĩa là, nữ thần không có coi trọng cậu?" Giọng Tần Mộc Vũ ngay lập tức cất cao.
"Dĩ nhiên không phải!" Việc có tổn hại đến hình tượng chính bản thân mình, bảo anh làm sao có thể chấp nhận đây.
"Vậy là vì cái gì? Loại người như cậu vừa đẹp trai, nhiều tiền, lại là quan lớn, mặc cho phụ nữ nào thấy cậu đều sẽ điên cuồng theo đuổi, nhưng nữ thần nhà cậu. . . . Tát cậu một cái kia không nhẹ chứ?" Tần Mộc Vũ có chút đồng tình cho người anh em của mình, theo đuổi người ta lâu rồi mà không được, thật mất mặt.
"Cậu nói xong chưa? Cậu là đội chó săn à? Hỏi tới hỏi lui, tớ không có tâm tình trả lời cậu. Được rồi, mau nói cho hết lời rồi đi nhanh lên, về sau loại truyện nhỏ này thì gọi điện thoại là được rồi, không cần trực tiếp đến tìm tớ." Mộ Ly bị Tần Mộc Vũ nói cho có chút nghẹn lời, nhất thời không biết trả lời thế nào, chỉ có thể làm cho anh ta mau biến đi.
"Được rồi, trong tình yêu đàn ông mà thầm mến thì đáng thương nhất, tớ đi đây!" Thật là không nhịn được muốn khinh bỉ anh ta, không biết là ai ngày hôm qua nóng vội bắt mình đi thăm dò động tĩnh của tập đoàn Tư Kì, xem ra một khi rơi vào lưới tình, chỉ số thông minh đều âm hết cả.
Sau khi Tần Mộc Vũ đi, Mộ Ly liền đi đến phòng của Qúy Linh Linh.
=đường phân cách =
"Hi, đại ca!"
Ai? Người nào đang gọi mình! Tần Mộc Vũ vừa dừng xe trong sân trước cửa biệt thự, liền nghe thấy tiếng gọi. Trước cửa nhà anh ta, đứng ở đó là . . . . Hả, là tên đàn em đêm đó, người phụ nữ đó! Mới nửa ngày chân đã khỏi rồi sao? Nhớ mang máng là cô ta hôn mê bất tỉnh mà, sao hiện tại lại tràn đầy sức sống đứng ở chỗ này?
"Hi, xin chào, đại ca, em đợi anh rất lâu rồi!" Chỉ thấy cô ta một chân cà thọt, nhìn thấy Tần Mộc Vũ liền kích động chạy tới.
"Làm sao cô biết tôi ở nơi này?" Tần Mộc Vũ cau mày, đẩy tay cô giắt trên cánh tay mình ra.
"Anh Vũ Nhân đó, đại ca, anh Vũ Nhân nói anh gần đây rất cực khổ, muốn em tới đây chăm sóc anh!" Thấy trên mặt cô còn ửng hồng, khiến Tần Mộc Vũ không khỏi ghét bỏ .
"Giữ một khoảng cách!" Mạc Vũ Nhân, đáng chết, anh ta xem mình là người nào chứ? Lại còn ra ý phái một người phụ nữ, muốn ngực không có ngực, tới chăm sóc mình.
“Được!" cô nghe được mệnh lệnh, lập tức lui về phía sau hai bước. "Đại ca, anh vừa trở về, đưa chìa khóa cho em đi, em đi mở cửa giúp anh!"
Tần Mộc Vũ nhìn cả người đầy bụi đất phía dưới gương mặt nhỏ nhắn của cô, trừ gương mặt này giống phụ nữ ra, thì không còn chỗ nào có dáng vẻ con gái, thật sự còn không bằng một người đàn ông . Anh không khỏi cảm thán, chậm rãi giao cái chìa khóa ra.
Cô đoạt lấy, cầm cái chìa khóa trong tay, chân cà thọt, nhanh chóng chạy tới mở cửa.
Nhìn bộ dáng cà thọt cà thọt của cô, thật là xấu xí mà.
"Đại ca, anh vào đi, đừng khách khí, cứ tùy tiện ngồi, em đi rót nước cho anh!"
Hả, nhà này hẳn là của anh chứ?
"Cô. . . . . ." Kể từ cái ngày cô xuất hiện tại nơi này, chân mày trên mặt anh cũng chưa từng giãn ra.
" Đại ca, anh có việc gì sai bảo không ạ?"
"Cô tên là gì vây?"
"Em tên là Quách Hiểu Lượng, anh có thể gọi em là Lượng Lượng."
Hả . . . . . Thật sự. . . . . . Bộ dáng của cô rất giống như sau khi làm phẫu thuật chuyển giới, ngay cả tên cũng quê mùa. . . . . . Còn nam tính nữa.
"Đi đi đi. . . . . ." Tần Mộc Vũ thật sự là nhịn không được rồi.
"Được, đại ca chờ em một lát, em đi làm quen với nơi này một chút, rồi lập tức rót nước cho anh." Quách Hiểu Lượng không thèm để ý chút nào đến vẻ mặt chán ghét của Tần Mộc Vũ, bởi vì anh Vũ Nhân đã nói, đại ca là người tốt nhất trong thiên hạ, cũng là người cực khổ nhất, nếu như chăm sóc tốt cho anh, bang hội nhất định sẽ phát triển tốt. Cô hiện tại không chỉ là đang chăm sóc cho đại ca, mà là đang chăm sóc cho người quan trọng nhất của bang hội số một nước nhà!
Tần Mộc Vũ nhìn theo bóng lưng của cô nàng tai họa kia, thật không nhịn được muốn kêu ông trời. Anh đây là xui xẻo mấy đời, tự nhiên bên cạnh lại có một tên nam không ra nam, nữ không ra nữ như vậy đi theo, sớm biết như vậy, anh cũng không bắt Mạc Vũ Nhân cử người chăm sóc rồi, thật là tự mình làm bậy thì không thể sống được mà!
Ngồi ở trên ghế sa lon, liền nhìn thấy cái túi rách nát của Quách Hiểu Lượng, ở phía trên còn viết "Trường Thành chào mừng quý khách", làm ơn đi, đây không phải là túi du lịch từ năm 1970 đi du lịch Bắc Kinh nhận được làm kỉ niệm chứ? Nhìn thấy anh đã cảm thấy đau đầu.
"Đại ca, mời anh uống nước!" Hẳn là cô đã sửa soạn lại mình một chút, nhưng nhìn quần áo cả người cô màu xám tro như người già, thì anh nhìn thấy cốc nước cũng đã muốn có phản ứng giống như có thai !
"Đại ca, anh không khát sao? Tôi thấy anh hình như có vẻ rất khát, anh tới uống một hớp đi, trời nóng nực như vậy, sẽ hạ hỏa rất tốt!" Quách Hiểu Lương vẫn giữ bộ dạng nhiệt tình nói với anh.
"Không cần." Tần Mộc Vũ gắt gao mím chặt môi, như vậy mới không dễ dàng lộ ra một chút nụ cười.
"Vậy cũng được, đại ca anh không uống nước, nhất định là đã đói bụng, anh muốn ăn cái gì, em đi làm cho anh, em làm được rất nhiều loại món ăn, các loại cơm, bảo đảm anh ăn một bữa còn muốn ăn bữa tiếp theo!" Trong tay Quách Hiểu Lượng còn bưng ly nước, nhìn bộ dáng, giống như đầu bếp cao cấp của khách sạn năm sao.
"Tùy ý làm một chút là được, tôi về phòng nghỉ ngơi trước." Tần Mộc Vũ thật sự không muốn nhìn lại cô, "Đúng rồi, trước khi nấu cơm, trước tiên sửa soạn cô sạch sẽ đi đã". Anh vừa mới đi được một bước, liền quay đầu lại nói.
"Dạ, được, em đi làm ngay, xin đại ca yên tâm!"
Hả. . . . . . Thật sự chịu phục cô rồi!
Tần Mộc Vũ nghiến răng, thật là không biết nên nói cái gì cho phải, cư nhiên phái cho anh một cực phẩm như vậy!Vừa vào phòng, anh liền gọi điện thoại, mắng Mạc Vũ Nhân.
"Mạc Vũ Nhân, cậu muốn chết có phải hay không? An bài người như thế cho tôi, người đó . . . Quách cài gì đó, cô ta rốt cuộc làm gì, có phải là thân thích nhà cậu hay không? Vừa quê mùa, thô kệch, một chút dáng vẻ con gái cũng không có, cư nhiên cho cô ta đến chăm sóc cuộc sống của tôi! Có biết bản đại ca rất kén chọn, thấy cô ta sẽ ăn không ngon miệng hay không! Cậu muốn mưu hại tôi, sau đó sẽ được làm đại ca có phải hay không? Được rồi, tôi thua cậu, hiện tại tôi liền để cậu làm đại ca, cho nên cậu hãy lập tức mang cô ta đi!" Tần Mộc Vũ đợi cuộc gọi được chuyển, liền mắng ngay sau khi điện thoại được thông.
Quả nhiên Mạc Vũ Nhân đoán không sai, cũng biết đại ca sẽ có bộ dạng này , hơn nữa tuyệt đối sẽ không mắng ngay trước mặt Hiểu Lượng! Người đàn ông này, chú trọng nhất chính là khí chất.
Nghe Tần Mộc Vũ mắng xong rồi, Mạc Vũ Nhân mới đưa điện thoại di động đến gần lỗ tai.
"Đại ca."
"Tôi không làm đại ca, tôi để cho cậu làm!" Cơn giận này của Tần Mộc Vũ cũng không phải lớn bình thường.
“Đại ca, mau tắt giận. Tôi phải chọn từ mười mấy cô gái, mới tìm ra được một người như Hiểu Lượng, đó là một cô bé có lòng trách nhiệm." Đại ca, anh nhất định phải biết quý trọng, Mạc Vũ Nhân nghĩ tới dáng vẻ đại ca mình, muốn nhịn cười cũng không được .
"Còn mười mấy cô gái? Cư nhiên lại tìm cho tôi một người như vậy? Chẳng lẽ cậu không biết thưởng thức của tôi hả?" Hỏng mất, chẳng lẽ nhiều năm qua anh lại tạo được một cái hình tượng chó má như vậy trước mặt anh em?
"Đại ca, anh đừng nói như vậy nha, cô gái này cũng không phải lên giường với anh, cô ấy chỉ là chăm sóc anh, hơn nữa cô ấy đã ở trong bang hội một thời gian, có thể chiếu cố cả việc anh em kết thân, cuộc sống sinh hoạt hàng ngày. . . . Ách. . . . . ." Đoạn này, Mạc Vũ Nhân cũng không biết nên nói như thế nào, Quách Hiểu Lượng, cô em gái này thật sự rất vĩ đại! Thật, "Đại ca, cho nên anh không khỏe thì để khiến Hiểu Lượng chăm sóc anh đi, cô nàng nhất định sẽ chăm sóc anh béo phì, tráng kiện an khang đấy!"
"Cậu câm miệng! cậu xem tôi là heo để nuôi sao?" Đáng giận, cư nhiên lại dám dùng mấy từ “béo phì, tráng kiện an khang” này!
"Đại ca, tôi sai lầm rồi, tôi nói sai, tôi nói sai! Nhưng Hiểu Lượng thật sự rất tốt, bản lĩnh lại còn rất được, có thể làm trợ thủ đắc lực của anh nữa!"
"Đúng, bản lĩnh thật không tệ!" Tần Mộc Vũ nghiến răng rặn ra mấy từ, "Bảo cô ta leo tường, ai dè lại gãy chân!" Bản lĩnh này quả thật quá tốt, gãy thì gãy, còn hôn mê bất tỉnh, khiến anh mất hết mặt mũi, đưa cô ta vào bệnh viện, còn bị bác sĩ trưởng kia hỏi lung tung này kia! Ông trời, Quách Hiểu Lượng quả thật chính là đến đánh bại nhân phẩm của anh mà!
"Đại ca, đừng nóng vội, anh phải thật tâm phát hiện, mới biết Hiểu Lượng thật sự rất tốt. . . . . . Ai nha, đại ca tôi. . . . . . Tôi. . . . . . hình như tín hiệu . . . . . . Không được tốt. . . . . . Nghe. . . . . . không thấy gì cả?"
Tần Mộc Vũ sững sờ nhìn điện thoại di động bị cúp! Anh em tốt, lại dám lật bài với anh, được được được, nếu Mạc Vũ Nhân không mang Quách Hiểu Lượng về, vậy chính anh cũng có biện pháp đuổi cô đi!
Vù. . . . . . di động bị ném lên đệm, anh lập tức nằm sắp ở trên giường, nghĩ tới cũng đã muốn phát hỏa!
= đường phân cách =
"Em yêu, có phải rất mệt không? Có muốn nằm nghỉ một lát không?" Mộ Ly thận trọng đánh giá rồi đi vào, ngồi ở mép giường Quý Linh Linh. Cô không nói chuyện, bất động cũng không ầm ĩ, đây là thế nào?
Hỏi câu này xong, anh thấy Quý Linh Linh vẫn không có bất kỳ phản ứng nào.
"Em yêu"
"Anh có thấy buồn nôn hay không? ai là em yêu của anh? Thượng tá Mộ, anh có phải quá tùy tiện rồi hay không?" Nghe ra cô thật sự là không thoải mái, Quý Linh Linh ngẩng đầu lên, lạnh lùng trả lời anh một câu.
Ách, cô xem ra là giận thật rồi, có lẽ tát mình một cái kia còn chưa đủ hả giận .
"Quý đại tiểu thư, đừng nóng giận có được hay không? anh không phải cố ý, em cũng biết, đàn ông mà, cũng có chút không thể tự điều khiển . . . . . ."
"Hả? Là thế này phải không? Ý của anh chính là lấy tôi để giải quyết nhu cầu sinh lý của anh sao ?" Quý Linh Linh nghe lời này, nụ cười lạnh trên mặt liền lạnh hơn. Cô thật là may mắn, may mắn vì mấy lần mình đều cầm giữ, không có nhả ra mà nhiệt tình thật lòng với anh.
Anh, Mộ Ly, cô còn một mực nghĩ, anh làm sao có thể để ý tới một người bình thường như cô chứ, thì ra hết thảy đều là vì cái gọi là……. Cô thật đúng là vinh hạnh, có thể được anh tuyển chọn, cho cô đến để giúp anh giải quyết cái gọi là "nhu cầu sinh lý " .
"Đàn ông mà, thỉnh thoảng cũng sẽ có, nhưng mà anh muốn nói với em, anh cảm thấy cũng không tệ lắm, em yêu, em cảm thấy thế nào?" Mộ Ly chỉ cho là Quý Linh Linh vì chuyện mình mới vừa rồi hôn cô nên tức giận, anh không biết lần này còn có sự phiền toáí khác.
"Hả? Tốt lắm, có phải nếu cho anh một lần, anh sẽ để tôi về nhà?" Quý Linh Linh hỏi ngược lại.
"Em yêu, em cũng đồng ý sao?" Để cho cô về nhà một mình? Dĩ nhiên không được rồi, anh vốn là muốn cùng cô về nhà, để gặp bề trên!
"Được, tôi sẽ thỏa mãn anh! Tôi còn tưởng rằng Thượng tá Mộ là một người cao thượng lắm chứ, hóa ra cũng không có gì hơn cái này!" Dứt lời Quý Linh Linh nhẹ buông tay, áo sơ mi đang mặc trên người cô liền trượt xuống, trừ qυầи ɭóŧ ra, cô cứ quang minh chính đại như vậy phơi bày trước mặt anh.
Mộ Ly bị động tác và giọng nói của cô làm cho có chút không biết rõ tình hình, "Quý Linh Linh, em làm sao vậy?" Anh mơ hồ cảm thấy cô có cái gì đó không đúng.
"Tôi thế nào? Tôi còn có thể thế nào?" Nói xong, quý Linh Linh đã đứng lên, đi tới trước mặt của anh, “Không phải anh muốn chính là thân thể tôi sao? Chỉ cần anh đạt được điều mình muốn, thì tất cả mọi thứ đều không quan trọng. Mà tôi đúng lúc có thể dùng thân thể mình, để báo đáp anh đã giúp đỡ tôi trước đây, như vậy chúng ta liền thanh toán xong rồi."
Cô thật lạnh lùng, trong giọng nói mang đầy vẻ khinh thường cùng kiên quyết, lúc trước cô có tức giận với anh thì cũng chỉ to tiếng la mắng, hoàn toàn khác hẳn với lần này. Mộ Ly thấy sợ, anh sợ cô đột nhiên trở nên xa cách, trở nên khó nắm bắt.
"Linh Linh?" Đây là lần đầu tiên anh không có gọi cả họ của cô, "Em làm sao vậy? em đừng dùng bộ dáng này."
Quý Linh Linh ngẩng đầu lên, trên mặt lộ rõ ý cười châm biếm, cũng không thèm quan tâm mà cười nói: "Thượng tá Mộ, vậy anh muốn tôi có bộ dáng như thế nào? Là thế này phải không?" Nói xong, cô liền cầm bàn tay anh đặt ngay trước ngực mình, "Có phải tôi chủ động như vậy rồi, anh sẽ hài lòng?"
Mày Mộ Ly nhíu lại, không tự chủ được nhẹ lắc đầu một cái, không đúng, bọn họ không phải là phát triển theo hướng như vậy, "Không phải! Anh không hài lòng!" Anh đột nhiên rút tay về, chỉ chừa lại tay của cô cứ như vậy trực tiếp đặt trước ngực của mình.
Cô như vậy, thật sự quá hấp dẫn, thân thể trắng nõn, tay xoa ngực, bộ dáng quyến rũ làm cho người ta khó có thể kiềm chế, nhưng khi nhìn đến gương mặt lạnh lùng của cô, liền làm cho anh lui xuống tất cả nhiệt tình.
"Anh không muốn?" cô lạnh giọng hỏi.
"Em làm sao vậy? Tại sao lại có thể như vậy? Nếu em không thích anh chạm vào em, vậy anh có thể đảm bảo, nếu không có được sự đồng ý của em, về sau anh tuyệt đối sẽ không chạm vào em. Nhưng, em không được như vậy, không nên làm cho mình sa ngã thành bộ dáng cam chịu như thế, anh không thích." Mộ Ly nhìn dáng vẻ này của cô, trong lòng mơ hồ nhói đau, anh đã dọa đến cô rồi sao? Thật sự đã động đến ranh giới cuối cùng của cô rồi ư? Cô là một người coi trong thanh danh của bản thân, làm sao có thể tùy tiện ở chung với anh chứ. Anh sai lầm rồi, anh thật sự sai lầm rồi, anh không nên nóng lòng như thế, chỉ cần cô chịu ở bên cạnh anh, sớm muộn gì cô cũng sẽ hiểu rõ là anh thật lòng, nhưng tại sao, vào giờ phút này, anh cư nhiên cảm thấy, Quý Linh Linh lại cách anh rất xa.
"Lấy được sự đồng ý của tôi? Ha ha, anh có thể tôn trọng tôi như vậy sao?" Xem ra tất cả đàn ông đều giống nhau, đối với phụ nữ tự chủ động đến đều không khơi dậy được hứng thú của bọn họ, còn đối với phụ nữ không thèm để ý tới họ, bọn họ liền quấn quít chặt lấy. Như vậy cũng có thể giải thích được một chút thái độ của anh đối với Lục Vân Thiên cùng với Vu Uyển Tinh? Mà anh đối với cô, bất quá chỉ là vì "Chinh phục" .
"Mặc kệ em làm gì, anh đều sẽ tôn trọng em, anh chỉ muốn biết, trong lòng em bây giờ đang suy nghĩ điều gì?"
"Tôi muốn về nhà." Quý Linh Linh cúi đầu, thả tay xuống, cả người không có chút nào che đậy, thản nhiên ở trước mặt anh.
Yết hầu Mộ Ly giật giật, khó khăn lắm mới có thể nuốt xuống, anh thoáng giật mình, sau đó nói: "Được, anh lập tức đưa em về nhà." Cuối cùng, anh cũng đồng ý yêu cầu của cô, nhưng đồng ý với cô rồi anh lại càng thấy khó chịu hơn.
"Được, cám ơn anh." Dứt lời, Quý Linh Linh liền xoay người, cầm lấy áo sơ mi trên giường, che đậy thân thể của mình.
Nhìn cô kiên quyết đưa lưng về phía mình như vậy, khóe môi Mộ Ly giật giật, nhưng cuối cùng, anh cũng không biết nên nói cái gì cho phải. Quý Linh Linh, lòng của em rốt cuộc là có bao nhiêu hung ác, lại có thể ác độc đẩy anh ra như thế?
Mộ Ly vừa ra khỏi phòng, Quý Linh Linh liền hít hít mũi một cái, nửa đầu ngẩng lên, cố gắng ngăn cản nước mắt của mình trượt ra. Quý Linh Linh, mộng đẹp đến đây là kết thúc, mày vĩnh viễn cũng chỉ là một người phụ nữ bình thường, nên cố gắng làm việc, sống tốt với mẹ và em trai là được rồi.
Đàn ông mà yêu, thật sự là rất hiếm, cho dù lên trời mình cũng không tìm được người quyến luyến mình. Bọn họ thích, chỉ là kɧoáı ©ảʍ nhất thời, cho nên hết hi vọng đi. Nghiêm Tử Tuấn đã là một ví dụ điển hình, cho nên mình phải tỉnh ngộ đi!
Đợi lão Trung lấy ra một bộ quần áo mới, Mộ Ly liền đưa Quý Linh Linh trở về nhà.
Thời điểm còn cách nhà cô khoảng hai con đường, Quý Linh Linh liền muốn anh dừng xe.
Mộ Ly biết còn chưa tới nhà cô, khóe miệng co giật một chút, cô xa cách anh quá rõ ràng rồi. Là anh quá không chững chạc, hay là anh không có để tâm đến tình cảm của cô.
Đúng lúc Qúy Linh Linh đang xuống xe, anh liền hỏi, "anh lúc nào thì được phép tìm em?"
Khóe miệng Quý Linh Linh lộ ra một ít ý cười châm biếm, "Về sau không cần đến tìm tôi nữa." Dứt lời, cô liền không có bất kỳ lưu luyến xuống xe, đóng cửa lại, động tác liền một mạch dứt khoát.
Mộ Ly ở trên xe, nhìn bóng lưng của cô đi xa, trên mặt khó nén bi thương, anh thật sự làm sai sao? Là bởi vì anh quá kích động, liền đẩy cô đi sao? Có lẽ, biết đâu cho cô mấy ngày bình tĩnh để suy nghĩ một chút, có thể sẽ khiến cô thích nghi được.
Anh cũng không nghĩ thêm được điều gì nữa, bởi vì ô tô phía sau đã bấm còi thúc giục. Mộ Ly liền lái xe rời đi, hai người lại đi theo hai hướng ngược nhau.
Thật ra thì, mộ Ly biết tình yêu nếu quá vọng động, sẽ làm chính mình bị thương, nhưng anh lại không biết, hiểu lầm lại làm cho cả hai người bị tổn thương.
=đường phân cách =
Ở trong nhà nghỉ ngơi hai ngày, Quý Linh Linh lại phải đi làm, dĩ nhiên lần này, cô trở lại ide, càng bị nhìn chăm chú nhiều hơn, thế nhưng lần này, đa số đối với cô đều là sợ hãi. Lại không nói, có một người đàn ông mạnh mẽ có thể bảo hộ cô chu toàn, theo ý của cô, có lý cũng không còn mấy ai nói xấu ở sau lưng của cô nữa .
"Quý tiểu thư."
Quý Linh Linh vừa đi tới cửa thang máy lầu một, liền nhìn thấy Lãnh Dạ Hi đang đi về phía mình.
"Lãnh tổng." Quý Linh Linh lễ phép chào hỏi anh ta.
Lãnh Dạ Hi cảm nhận được cô cố ý giữ khoảng cách với mình, cho nên hai người cũng không nói thêm điều gì, cho đến khi cửa thang máy khép lại, Lãnh Dạ Hi đột nhiên bắt lấy cổ tay cô.
Mà lúc này Quý Linh Linh cũng không có chút hoảng hốt nào, cô ngẩng đầu, "Lãnh tổng, bây giờ đang ở công ty, anh làm thế này, sẽ ảnh hưởng không tốt đến hình tượng của anh." Giọng nói của cô không hề có vẻ sợ hãi, càng nhiều hơn là không thèm để ý, tựa như thứ hắn đang cầm cũng không phải là tay của cô.
"Em hiện tại thế nào?" Lãnh Dạ hi cũng không thèm để ý đến giọng nói lạnh lùng của cô, vẫn ân cần hỏi han.
"Tôi bây giờ? Rất tốt."
"Ngày đó em bị thương hả?"
Ha ha, hắn đang giả vờ làm người tốt sao, hắn thiếu nợ phong lưu, cư nhiên lại khiến một người không liên quan như cô bị nhười khác tìm đến tính sổ.
"Lãnh tổng, tôi nhớ không nhầm thì anh đã từng nói, anh không có bạn gái , anh cũng là người trưởng thành, sao lúc trước phải nói những lời buồn cười như vậy?" Cô giễu cợt nói.
"Tôi quả thực là không có!" Lãnh Dạ Hi ngay lập tức phủ nhận.
"A, không có? Lâm Tư kỳ, Tư Kỳ Na Mỹ, trước mắt đã có hai người. Lãnh tổng, anh đã có người phụ nữ của mình, tốt nhất anh nên giữ mình trong sạch. Chớ đem tôi đáng thương mà kéo vào, anh cho rằng tôi nhu nhược nên dễ bát nạt sao? Nhưng mà, tôi xin nói thẳng, tôi chỉ xem anh là cấp trên của tôi, không hề có một chút ý nghĩ tình cảm gì , tôi hi vọng anh cũng hiểu điều đó. Không cần thiết lại phải dùng chức quyền của mình, đem tôi biến thành như điều anh muốn!"
"Đinh!" Cửa thang máy mở ra.
Động tác lôi kéo của hai người, cũng bị nhân viên của cả tầng lầu nhìn thấy.
Quý Linh Linh nhanh nhẹn rút tay mình về, sải bước đi ra khỏi thang máy.
Mà Lãnh Dạ Hi lại là một gương mặt thâm trầm, đi ra khỏi thang máy.
Xôn xao. . . . . .
Mấy người bà tám, lại nghĩ kéo nhau đi toilet thảo luận!
Quả nhiên, trong toilet, liền tụ bảy tám nữ nhân viên.
"Các người nhìn thấy không? Thiết kế sư Qúy thật sự rất bản lĩnh a, đối với ông chủ lớn cũng không thèm để ý!"
"Vậy thì coi là gì, cô không thấy vẻ mặt ông chủ lớn cũng rất khó coi sao? Tôi nghĩ không bằng đem hai người phụ nữ quan hệ không rõ kia xử lý cho tốt, đỡ phiền lòng ."
"Tôi phát hiện thấy thiết kế sư Quý là một người rất biết giấu tài năng, chưa nói đến thân thủ của cô ấy cao thế nào, nhưng ngày đó thấy cô ấy đối mặt với mấy người đàn ông kia đều kiên quyết không khuất phục, tôi liền đem cô ấy thành thần tượng."
"Đúng vậy, có còn nhớ lần đó chúng ta gặp được Thượng tá Mộ không, nghe nói anh ta chính là đặc phái viên của Bộ Quốc Phòng, nhìn dáng vẻ anh ta thật tuấn tú a!"
"Cũng thật kì lạ, quan hệ của thiết kế sư Qúy cùng Thượng tá Mộ trông thật sự rất tốt, chắc đã không phải là chuyện ngày một ngày hai rồi."
"Nhưng là, thân thủ của thượng tá Mộ nhất định là rất cao, ngày đó mấy tên kia…. bị chỉnh thật sự rất thê thảm !"
"Mọi người thì biết gì chứ, đàn ông trong quân đội trên dưới đều đặc biệt lợi hại. Thượng tá Mộ lại càng không phải nói đến, cấp bậc cao như vậy, cô nghĩ bản lĩnh của anh ta có thể có kém sao?"
"Cũng đúng, thật hâm mộ thiết kế sư Qúy , chẳng những được ông chủ yêu thích, lại còn có một Thượng tá ra mặt cho cô ấy!"
"Tôi cho rằng lần này nhất định không phải là thiết kế sư Qúy chen vào chuyện tình cảm của ông chủ ."
"Tại sao nói như vậy?"
"Mọi ngươi nói xem, là Mộ thượng tá có sức hấp dẫn lớn, hay là ông chủ có sức hấp dẫn lớn hơn?"
"Nếu trước mắt bàn về tiền tài mà nói, ông chủ nhất định là tốt hơn, nhưng nếu xét về sức hấp dẫn , tôi sẽ kiên quyết chọn mộ Thượng tá!"
"Chúng tôi cũng chọn mộ Thượng tá. . . . . ."
"Chúng tôi cũng chọn mộ Thượng tá!"
"Nhìn đi, thực tế rất rõ ràng, nhất định là ông chủ thích thiết kế sư Qúy trước , sau đó lại xuất hiện một Thượng tá Mộ ở giữa, khiến cho quan hệ của bọn họ rối loạn, hiện tại lại nhảy ra một người thầm mến ông chủ, đó là nguyên nhân dẫn đến mối quan hệ hiện tại của bọn họ , các ngươi đã hiểu chưa?"
"Ách. . . . . ."
"Mọi ngươi nói thiết kế sư Qúy cùng ông chủ thích hợp hơn, có phải lần đầu tiên đi Paris đã bắt đầu có cảm tình, tôi cảm thấy ánh mắt bọn họ lúc ấy có chút không đúng, thường liếc mắt đưa tình ."
"Cũng đúng, ông chủ đối với phụ nữ cũng chưa bao giờ có sắc mặt tốt, nhưng rõ ràng đối với thiết kế sư Qúy lại hết sức dịu dàng a. . . . . ."
"Ai. . . . . . thiết kế sư Qúy đúng là vừa có tài , dáng người lại đẹp, còn được đàn ông ưu tú như vậy thích, thật sự rất hâm mộ a."
"Hâm mộ thật a, nếu như ông chủ có thể cùng thiết kế sư Qúy kết hôn thì thật tốt."
"Tại sao lại tốt?"
"Nếu như vậy, mộ Thượng tá sẽ bị bỏ rơi ! Ha ha. . . . . ."
Hả. . . . . .
Quả nhiên nếu như muốn thay đổi cách nhìn về một người nào đó, thì những người trước mặt này thật sự có bản lĩnh, chỉ là bàn tán một chút, liền làm cho phụ nữ của cả tầng lầu đều thay đổi cách nhìn đối với quý Linh Linh, sức mạnh quả thật rất lớn a . . . . . . !
"Lãnh tổng, có chuyện gì sao?" Ngay cả mông cô cũng chưa kịp ngồi vào ghế, đã bị trợ lý của Lãnh Dạ Hi gọi đi.
"Ngày đó là Na Mỹ không đúng, em không cần để ý."
Đúng là chuyện cười! Đột nhiên bị người ta đánh, bây giờ nói một câu là cô ta không đúng, liền xem như không có chuyện gì sao ?
"Lãnh tổng, chuyện cười mà anh nói một chút cũng không buồn cười." Quý Linh Linh cũng không thể để yên, bọn họ đều xem cô là quả hồng mềm, giống như là đất sét mà bóp năn sao? Thật xin lỗi, bọn họ đều nghĩ sai rồi.
"Quý. . . . . . Em nói đi, rốt cuộc em muốn tôi bồi thương như thế nào?" Lãnh Dạ Hi trầm mặc một chút, rồi nói.
"Trừ chuyện công tác ra, anh không cần quấy rầy tôi nữa, đây chính là bồi thường tốt nhất đối với tôi. Còn nữa, mong anh quản lý tốt cô bạn gái nhỏ của mình, chớ để lần sau cô ta lại tìm người đến đánh tôi một trận nữa!" Lúc này Quý Linh Linh đối với Lãnh Dạ Hi cũng không có nửa phần kiêng nể hay sợ hãi. Dù sao đàn ông đều là một dạng, coi bọn hắn như bí đỏ là tốt.
Lãnh Dạ hi nhìn cô, trong ánh mắt hiện ra tia bất lực, cô đối với hắn hiểu lầm càng ngày càng sâu rồi, hắn tạm thời cũng không tìm ra được phương pháp giải quyết.
"Lãnh tổng, không có chuyện gì nữa, tôi muốn trở về làm việc, tôi còn có việc phải theo đội công trình xuống nông thôn giám sát?"
"Một tuần sau sẽ về"
"Được."
Nói xong mấy câu ngắn gọn, Quý Linh Linh liền từ trong phòng làm việc của Tổng giám đốc đi ra.
Trợ lí của Lãnh Dạ hi thấy cô nét mặt lập tức thay đổi, “ thiết kế sư Qúy, cô và Lãnh tổng quan hệ thật tốt, thật sự rất hâm mộ nha."
Quý Linh Linh liếc cô ta một cái, "Cô suy nghĩ nhiều rồi ." Dứt lời, cũng không đợi đối phương kịp nói gì, liền trở về phòng làm việc của mình.
"Ô. . . . . . Nói chuyện sao lại như vậy chứ , làm người ta cũng không phản ứng kịp." Trợ lý lầu bầu một câu, trước kia cô ấy cũng đâu có dùng vẻ mặt này nói chuyện với mình chứ.
Cho cô loại vẻ mặt này, là bởi vì cô quá lắm chuyện rồi !
"Linh Linh. . . . . ."
"Tâm Dao, tớ rất khỏe, tớ bây giờ đang bận thiết kế một dự án, nếu như cậu không có chuyện gì, đợi lúc ăn cơm trưa chúng ta nói chuyện tiếp." Quý Linh Linh cũng không chờ Tâm Dao nói hết, liền cắt đứt lời cô.
"A, vậy cũng được, chờ lúc ăn cơm trưa rồi nói tiếp." Tâm Dao rụt cổ một cái, liền trở lại phòng làm việc của mình.
Linh Linh bị sao thế, chưa bao giờ cô ấy làm cho người ta cảm thấy khó gần như vậy, làm sao mà chỉ có mấy ngày không gặp, tính tình lại giống như biến thành một người khác? Mặc dù rất nghi hoặc, nhưng là bây giờ việc quan trọng nhất là cô phải làm xong công việc của mình đã.
Tục ngữ nói không sai, người sợ nổi tiếng, heo sợ mập. Tựa như Quý Linh Linh ở ide , chỉ là qua một trận đánh nhau cô liền nổi tiếng, mọi người ở đây, bây giờ đa số đều là kính sợ cô, nhưng vẫn còn một số ít người, đối với cô lại thấy không vừa mắt .
"Quý Linh Linh, lại Quý Linh Linh, giống như toàn bộ ide chỉ mình cô ta là phụ nữ không bằng."
"Thanh Thanh, đừng tức giận, bây giờ trong công ty chúng ta Quý Linh Linh rất nổi tiếng, mọi người thảo luận về cô ta cũng là bình thường."
"Bình thường? Cô ta có cái gì tốt chứ, làm kẻ thứ ba để cho người ta tìm đến tận cửa để đánh, vậy mà còn mặt mũi tới công ty đi làm, nếu như là tôi, thì đã sớm tìm một nơi không có ai mà trốn đi."
"Thanh Thanh. . . . . . Đừng nói ahhh... thiết kế sư Qúy tới." Học muội nói dứt lời, vội vàng ngoan ngoãn cúi đầu ăn cơm của mình.
"Hừ, tới vừa đúng lúc." Người phụ nữ tên Thanh Thanh, trên mặt liền hiện lên một nụ cười xấu xa.
Cô ta tính toán để cho Quý Linh Linh lúc sắp đi đến gần thì cô ta đột nhiên bưng lên chén canh, đứng lên xoay người một cái.
"A!" Ở quý Linh Linh đứng bên cạnh Giang Tâm Dao đột nhiên hét to một tiếng.
Một chén canh trứng gà, một giọt cũng không thừa toàn bộ vẩy vào bộ quần áo công sở của Quý Linh Linh .
"Mắt cô bị mù à ? Tự nhiên đυ.ng vào chén canh của người khác." Cố Thanh Thanh liếc Quý Linh Linh một cái, giọng nói chua ngoa.
Giang Tâm Dao thấy cô ta đến không có ý tốt, liền đứng ở một bên không nói gì.
“A, xem ai đây, tôi nói là ai không có lễ nghĩa như vậy, đi dường cũng không chịu mở to mắt mà nhìn, nguyên lai là thiết kế sư Qúy bị người ta đánh a! Thiết kế sư Qúy, có phải cô bị người ta đánh cho hỏng mắt rồi hay không? Nếu mắt bị hỏng rồi, thì không nên đi làm mới phải, nghe nói cô được đàn ông bao nuôi mà. Tội gì còn tới công ty chịu khổ, đừng để người ta lại tìm đến lần nữa, đem hai mắt của cô đánh cho mù luôn!" Cố Thanh Thanh thấy Quý Linh Linh bị hắt một người đầy canh trứng cũng không nói tiếng nào, làm trong lòng cô ta không khỏi thêm hả hê, cô ta liền nghĩ người phụ nữ này cũng không có bản lãnh gì.
"Thanh Thanh đừng nói ahhh... Có rất nhiều người đang nhìn." Học muội cùng Cố Thanh thanh ăn cơm, cuống quít đứng lên, lôi kéo tay áo của cô ta nhỏ giọng nói.
Cố Thanh Thanh liếc mắt một cái nhìn xung quanh, quả nhiên tất cả mọi người trong phòng ăn đều đang nhìn bọn họ, người đến nhìn càng nhiều càng tốt, vừa đúng để cho cô ta không thể xoay sở, tốt nhất là mau chóng thu thập đồ đạc rồi cút đi!
"Tại sao không nói chuyện đây? Thiết kế sư Qúy, nghe nói cô thực có thể đánh người mà, cô đem bát canh của tôi hất đổ, sẽ không vì thế mà đánh tôi chứ, tôi thật sự rất sợ a. Đáng tiếc là tôi không có đàn ông bảo vệ, không giống cô, câu được nhiều kẻ ngốc như vậy, cũng đều bênh vực cô. Ôi, cô thật là tốt số mà, nhưng mà số mệnh có tốt hơn nữa thì cũng thế nào chứ, cũng chỉ là bị đàn ông chơi đùa chán rồi sẽ bị vứt đi như món đồ . . . . . ."
"Ba!" Quý Linh Linh không chờ cô ta nói xong, đã cho cô ta một cái tát .
"Oa!" Mọi người thở hốc vì kinh ngạc, thiết kế sư Qúy quả nhiên là danh bất hư truyền, đánh người thật là nhanh, chuẩn xác mà, một cái tát kia thanh thúy vô cùng.
Cố Thanh Thanh nhất thời cảm thấy mắt như hoa lên, "Thiết kế sư Qúy, cô , cô cố ý !"
Cố Thanh Thanh đem học muội bên cạnh đẩy ra, che má trái của mình, "Quý Linh Linh, cô lại dám đánh tôi? Cô có biết tôi là ai hay không?" Bởi vì kiêng dè bản lĩnh của Quý Linh Linh, Cố Thanh Thanh mặc dù lúc này rất tức giận, nhưng cũng không dám động thủ.
"Đánh cô đã là quá nhẹ rồi!" Quý Linh Linh liếc cô ta một cái, "Không cần biết cô là ai, chỉ cần biết cô cố ý kiếm chuyện với tôi, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho cô! Còn nữa, để cho mọi người xem, là mắt của tôi bị mù, hay là cô cố ý? Chúng tôi còn chưa đi đến trước mặt cô, thì một chén canh đã trực tiếp hắt tới đây." Lời nói của cô không nhanh không chậm, âm thanh cũng là vang vang có lực.
Nghe Quý Linh Linh nói xong, tất cả mọi người đều nhìn khoảng cách ở giữa hai người, quả thật, ở giữa bọn họ còn thiếu ít nhất hai bước, mọi người liền hiểu ra, xem ra là có người cố ý kiếm chuyện, nhưng là không nghĩ tới lại đυ.ng vào trên họng súng rồi.
"Quý Linh Linh cô là cái thá gì, ngay cả tôi cũng dám đánh, cô có biết bố tôi là ai không? Cô dám đánh tôi, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cô!" Cố Thanh Thanh nghe mọi người bàn luận, không khỏi thẹn quá thành giận.
"Tôi mặc kệ bố cô là ai, tôi chỉ biết là cô bị. . . . . . Sa thải."
Đúng lúc này, ở trong đám người lại truyền ra một giọng nói.
Quý Linh Linh cũng không quay đầu lại, cô nghe ra được lời này là ai nói.
Khi Lãnh Dạ Hi xuất hiện ở trước mặt mọi người, thì tất cả trong lòng đều thầm hô, có trò hay để xem rồi.
"Lãnh. . . . . . Tổng. . . . . ." Sắc mặt Cố Thanh Thanh có chút khó coi nhìn Lãnh Dạ Hi.
"Tôi mặc kệ gia cảnh của cô như thế nào, còn cả thân phận của cô nữa, nhưng chỉ cần cô là nhân viên của ide, lại cố tình làm ra chuyện gây ảnh hưởng đến hòa bình này, cũng mời cô rời đi." Âm thanh của anh ta thật mạnh đánh vào trong lòng Cố Thanh Thanh.
"Anh. . . . . . Anh cư nhiên giúp đỡ quý Linh Linh!" Nét mặt Cố Thanh Thanh không thể tin, cô không ngờ lời đồn lại là thật.
"Thật ngu ngốc, quan hệ của thiết kế sư Qúy cùng lãnh tổng mọi người đều biết, cô ta vẫn còn ở đây giả bộ ngốc nghếch. . . . . ." người nhân viên đầu tiên lên tiếng .
"Các ngươi chắc cũng không biết, Cố Thanh Thanh thế nhưng lại là thiên kim đại tiểu thư, nghe nói là vì Lãnh tổng mới đến công ty đi chúng ta làm, đáng tiếc Lãnh tổng đều không thèm liếc cô ta một cái." Một người nhân viên khác nói, giọng nói tràn đầy vui vẻ.
"Tôi nghĩ, mọi người cũng nghĩ như vậy chứ."
"Đuổi việc đi."
"Khi dễ quý thiết kế sư."
"Cố ý bắt nạt người khác!"
. . . . . .
Nhìn thấy sự chấp thuận của ông chủ lớn, tiếng nghị luận lại một lần nữa vang lên.
Lãnh Dạ Hi hài lòng cười cười, "Tôi nghĩ cô đã nghe hiểu lời của tôi rồi, tôi không hy vọng ở công ty của tôi sẽ gặp lại cô." Nói xong, anh ta liền xoay người rời đi.
"Anh. . . . . . Anh. . . . . ." Cố Thanh Thanh nghiến răng nghiến lợi nhìn bóng lưng của hắn, "Cô. . . . . . Quý Linh Linh. . . . . ."
Quý Linh Linh nhìn cô ta, "Tự làm tự chịu." Nói xong, cô liền lướt qua Cố Thanh Thanh, trực tiếp đi về phía khu ăn uống.
Mọi người thấy nhân vật chính đều đi rồi, nên cũng không tiếp tục vây xem nữa, tất cả đều giải tán, dù sao cũng là đến đây ăn cơm, lại nhìn thấy một người phụ nữ không biết tự lượng sức mình, đúng là tự tìm phiền toái.
"Linh Linh, nghe nói Cố Thanh Thanh đó cũng là người có lai lịch, cậu không sợ cô ta sẽ trả thù sao?" Giang Tâm Dao theo sát quý Linh Linh hỏi.
Sợ? Cô rất sợ, nhưng cũng là bởi vì ban đầu cô đều sợ sệt như vậy, cho nên mới làm cho mọi người dám cưỡi lên người cô mà khi dễ.
"Sợ, tớ ngay cả con gái thị trưởng, cảnh sát cao cấp, thiên kim của xã hội đen cũng không sợ, còn phải sợ cô ta sao?" Trong giọng nói của Quý Linh Linh, lơ đãng lộ ra mấy phần khinh thường.
Cô phải sợ thật sự là quá nhiều rồi, thế nhưng nếu sợ run như cầy sấy, cũng sẽ không có kết quả gì, cho nên cô thà không sợ còn tốt hơn . Thà làm ngọc vỡ, không làm ngói lành, hình như là có câu nói này thì phải.
Bọn họ tưởng rằng, Quý Linh Linh cô là người cái gì cũng đều không phản kháng, mặc cho bọn họ định đoạt sao? Thế thì họ sai lầm rồi, từ sau Mộ Ly dậy cô biết cách tự bảo vệ mình, thì Qúy Linh Linh của trước kia đã chết rồi. Hiện tại, cái gì thuộc về cô, thì bất cứ ai cũng không được phép động vào, dám khi dễ người của cô, thì cô sẽ trả lại gấp bội.
Dù sao, bây giờ mọi người đều là kẻ mạnh bắt nạt kẻ yếu. Thay vì không làm một trái hồng mềm nhu nhược, chẳng thà làm một nữ ma đầu khiến mọi người đều sợ. Nếu tất cả mọi người đều cho là cô có hậu thuẫn, vậy thì cứ cho là vậy đi, có lẽ đây là do ông trời công bằng với cô thôi. Nếu những người đó, đều là loại người chân chính có bối cảnh , thì ông trời đồng tình với cô, cho cô tạm thời có thêm một thứ hậu thuẫn.
Nếu đã đưa cho cô, vậy thì cô phải lợi dụng cho tốt, dù sao đối với cô cũng không có hại gì.
Giang Tâm Dao nhìn Quý Linh Linh đi đến khu ăn uống, nét mặt cô không khỏi thêm nặng nề. Theo như trước kia cô biết về Quý Linh Linh, cho dù đối với kẻ địch của mình, cô ấy cũng sẽ không tỏ rõ thái độ thù địch như vậy.
Một màn vừa rồi kia, cô ấy là muốn chứng minh cái gì sao? Hoặc là, cô ấy cố ý làm cho mọi người thấy hay sao?
Cô thật sự đoán không ra, cô cảm thấy cô càng ngày càng không hiểu Qúy Linh Linh .
Bởi vì chuyện trong phòng ăn vừa rồi, một người phụ nữ không rõ tên cố ý khi dễ người phụ nữ của ông chủ lớn là thiết kế sư Qúy Linh Linh, đã bị đuổi việc, nhân viên trong ide một truyền mười, mười truyền một trăm, cho nên , liền đem thông tin Quý Linh Linh là phu nhân Tổng giám đốc càng thêm xác thực. Làm cho tất cả mọi người trong công ty, đều đối với cô vừa kính lại vừa sợ, sợ là, nếu như hơi đối với Quý Linh Linh không tốt, rất có thể sẽ bị ông chủ lớn đưởi việc. Kính chính là, Quý Linh Linh mặc dù hung ác, nhưng là cô chưa từng vì thế mà khi dễ người khác.
"A." Qúy Linh Linh từ trong phòng rửa tay đi ra ngoài, cô không khỏi cười lạnh một tiếng, nếu như không phải là cô ở trong phòng rửa tay nghe lén, cô sẽ không biết được mình tự nhiên lại có thêm một danh hiệu" phu nhân Tổng giám đốc mặt lạnh" .
Đều nói lời đồn mãnh liệt như hổ, quả nhiên là như vậy, cô không hề làm gì, tự nhiên lắc mình một cái liền trở thành" phu nhân tổng giám đốc" .
Quý Linh Linh đứng trước bồn rửa tay, nhìn chính mình trong gương, "Mặc kệ lời đồn như thế nào, chỉ cần đối với mình có lợi là tốt rồi."
Đúng, điều cô muốn chính là điều có thể mang lại lợi ích lớn nhất cho mình, nếu vô hại với cô, thì cô cần gì phải để ý tới?" phu nhân Tổng giám đốc" , a, danh hiêu này nghe rất dọa người nha , dựa vào cái tên này, ít nhất ở trong công ty, sẽ không có bất cứ kẻ nào dám tìm cô gây phiền phức nữa.
Những chuyện hay gặp như "Chèn ép" "Hãm hại" này, đại khái là cô không cần phải gặp lại nữa, vị trí nhà thiết kế chính của cô cũng coi như là danh chính ngôn thuận rồi.
Được, rất tốt, tình hình này, cứ duy trì như thế là tốt nhất.
Quý Linh Linh cầm khăn lau tay, lại nhìn về phía gương, khẽ nâng khóe môi, "Quý Linh Linh, mày là người duy nhất, không có ai có thể lật đổ mày!"