Không khí trong xe im lặng đến dọa người, Ân Thịnh ở hàng ghế sau ngẩn người ngắm cảnh còn Tư Đồ Bách ngồi ở ghế lái thỉnh thoảng lại nhìn y qua kính chiếu hậu, hại Hồ Diệp ngồi bên cạnh thấp thỏm lo sợ, sợ đội trưởng gương mẫu anh tuấn không tĩnh tâm sẽ đem xe trực tiếp lái lên trên vỉa hè.
Mao Mẫn ngồi kế bên Ân Thịnh, có chút lo lắng, bàn tay cô ta cứ dùng sức ấn vào điện thoại đang cầm trên tay, hễ màn hình tắt là lại ấn tiếp.
Hồ Diệp rốt cục cũng không chịu nỗi bầu không khí khó thở này mà hắng giọng một cái:
"Mao tiểu thư, có thể nói một vài chuyện trong gia đình cô cho chúng tôi nghe không?"
Mao Mẫn lấy lại tinh thần, mí mắt động đậy liếc nhìn Hồ Diệp, hừ lạnh: "Nói cho anh nghe thì có lợi ích gì?"
Hồ Diệp cười hiền: "Có thể giúp chúng tôi nắm giữ được thêm nhiều manh mối."
"Sau đó thì sao? Các người có thể cho tôi một đáp án thỏa đáng sao?
Mao Mẫn dùng ngữ khí trống rỗng trả lời, hoàn toàn khác xa với khi cô ta nói chuyện cùng Ân Thịnh khiến Hồ Diệp nghe xong liền nhíu mày, cùng Tư Đồ Bách nhìn nhau.
"Mao tiểu thư, cô nên biết rằng bây giờ chúng tôi phải có manh mối thì mới chứng minh được cha cô là tự nhiên mà chết, mặc dù cả cô và chúng tôi đều có những nghi điểm giống nhau, nhưng chứng cứ lại không có, vậy nên chúng tôi không thể hứa hẹn trước với cô được điều gì."
Mao Mẫn mím môi hít sâu một hơi, dường như ý thức được bản thân có hơi kích động, đưa tay nhu nhu thái dương.
"Tôi nói tôi nghi ngờ hai anh của mình các người có tin không?"Mao Mẫn có chút mệt mỏi hỏi.
"Trong trường hợp không có bằng chứng gì đáng tin cậy, thì bất cứ cái gì có thể đối với chúng tôi mà nói đều là một đầu mối tốt nhất." Tư Đồ Bách không lấy làm lạ trả lời, mắt lại liếc nhìn nam nhân phía sau một lần nữa qua kính chiếu hậu.
Mắt y khép hờ, thủy chung ngắm cảnh qua ô cửa kính, trông giống như việc mọi người đang bàn luận không hề liên quan tới y, cũng không biết nãy giờ y có nghe được mọi người đang nói gì hay không nữa.
Mao Mẫn sau khi nghe được lời Tư Đồ Bách nói tâm tình ít nhiều cũng cảm thấy khá hơn hẳn.
Cô trầm ngâm một chút, quay đầu dùng ánh mắt có chút phức tạp nhìn Ân Thịnh, cuối cùng tò mò hỏi: "Đội trưởng Tư Đồ, các người...các người cùng Ân Thịnh tiên sinh có quen biết nhau sao?"
Nghe thấy tên của mình, Ân Thịnh rốt cục cũng có chút phản ứng, y chậm rãi quay đầu nhìn Tư Đồ Bách ngồi ở ghế lái qua kính chiếu hậu, vừa hay ánh mắt cả hai lại chạm vào nhau, Ân Thịnh thờ ơ không cảm xúc nhưng Tư Đồ Bách thì nghe rõ tim mình trật đi mấy nhịp.
Mẹ kiếp...
Tư Đồ Bách cơ hồ tức đến nghiến răng nghiến lợi, gương mặt tràn trề thất vọng, dù đã rất lâu không gặp nhưng sức ảnh hưởng của y đối với hắn vẫn còn rất lớn.
Mao Mẫn mở miệng hỏi nhưng lại chẳng thấy ai lên tiếng trả lời.
Cô hồ nghi nhìn Tư Đồ Bách, rồi lại nhìn sang Ân Thịnh, vừa muốn mở miệng nói tiếp liền bị Hồ Diệp vội vàng chặn lại.
"Coi...coi như là có quen biết đi." Hồ Diệp cẩn thận nhìn cấp trên của mình một cái, châm chước từ ngữ nói: "Trước đó, khi đang điều tra một số vụ án mạng đã cùng Ân tiên sinh đây...ân...gặp mặt rồi."
"Thật vậy sao?"
Ân Thịnh cuối cùng cũng mở miệng, trong mặt lộ ra một chút nghi hoặc: "Như thế nào tôi lại không hề nhớ?"
"A ha ha ha..." Hồ Diệp sờ sờ sau gáy, nhận thức được xung quanh Tư Đồ Bách đang ngập tràn oán khí, không khỏi khiến da đầu anh run lên sợ hãi: "Ân tiên sinh này thật là...khụ khụ...có câu quý nhân hay quên sự mà."
Đầu mày Ân Thịnh hơi nhíu lại, y nhìn Tư Đồ Bách đang lái xe phía trước, nam nhân phát hiện bản thân bị nhìn chăm chú liền ho khan một tiếng, bình thản nói: "Ân tiên sinh còn vài lần giúp chúng tôi phá án, đương nhiên chúng tôi đều biết rất rõ Ân tiên sinh làm nghề gì."
Mao Mẫn kinh ngạc trợn to mắt: "Cảnh sát các người mà cũng tin chuyện đó sao?"
Hồ Diệp tức cười nói: "Trên đời này, chuyện gì cũng có thể xảy ra mà, đúng không?"
"Huống chi nếu đã thấy được tận mắt năng lực của Ân Thịnh tiên sinh, thì dù không muốn tin cũng phải tin thôi."
"Các người đã tận mắt nhìn thấy rồi sao?"
Mao Mẫn như trút được tảng đá lớn trong lòng, mừng rỡ nói: "Nếu đã nói như vậy có nghĩa là Ân tiên sinh quả thật rất có năng lực? Ân tiên sinh! Chuyện của cha tôi thật sự van anh giúp đỡ! Tôi... tôi cho dù có táng gia bại sản cũng sẽ trả cho anh thù lao xứng đáng!"
Ân Thịnh ngồi kế bên dù nghe thấy vẫn không hề phản ứng lại, một hồi lâu sau mới chậm rãi hỏi: "Vì sao cô lại cho rằng các anh của mình là hung thủ?"
Mao Mẫn vô thức xiết chặt bàn tay cầm điện thoại, ánh mắt chất chứa đầy rẫy nỗi phẫn hận: "Bởi vì bọn họ...bọn họ lúc nào cũng tìm đủ mọi cách để có được quyền thừa kế tài sản."
"Thật kỳ quái."Ân Thịnh không đầu không đuôi thốt lên, tựa hồ đang cùng mọi người bàn chuyện phiếm: "Nếu như là muốn tranh đoạt quyền thừa kế, như vậy hẳn là phải ra sức biểu hiện bản thân hiếu thảo hết mức có thể chứ, vậy thì vì lý do gì mà bọn họ lại không sống cùng cha mình?"
"Là do..."
Lời vừa thốt ra, Mao Mẫn đã vội nuốt trở lại, có chút kinh ngạc nhìn Ân Thịnh: "Tôi...bộ tôi có nói với anh việc cha tôi sống riêng ở ngoài sao?"
Cho tới giờ phút này, cô vẫn chưa kịp kể cho Ân Thịnh nghe chi tiết sự việc.
Ân Thịnh nghe hỏi liền nhún vai, hời hợt nói: "Chiều ngày hôm qua bản tin có đưa tin về chuyện này, nhưng lượng thông tin rất ít, nhiều lắm cũng chỉ có một câu "Ông lão 60 tuổi đột nhiên tử vong ngay tại nhà riêng.", kết hợp với việc cô liên lạc cho tôi vào ngày hôm qua mà tới sáng hôm nay cảnh sát mới tới gõ cửa tìm các anh cô hỏi chuyện. Chỉ nhiêu đó thôi cũng đủ biết cha cô không sống cùng bọn họ, bằng không tối qua cảnh sát đã hỏi cung xong hết rồi, cần gì đợi tới ngày hôm nay."
"Hơn nữa, chính cô cũng không cùng bọn họ sống trong căn biệt thự đó đúng không?"
Mao Mẫn sững sốt, vội vàng gật đầu: "Tôi cùng cha sống ở một tiểu khu bình thường thôi, cha tôi...ông không thích quá phô trương danh thế."
Không còn phòng bị như trước, Mao Mẫn mở lòng nói thẳng: "Công ty của cha tôi, đều do ông gầy dựng nên từ hai bàn tay trắng, mặc dù sau này kiếm được rất nhiều tiền nhưng ông thật sự chỉ thích cuộc sống bình đạm như xưa. Với ông mà nói, công ty là cả một ước mơ và tâm huyết của ông, nói một cách đơn giản hơn là....không thể đơn thuần so sánh công ty với tiền tài và danh vọng được. Nhưng hai người anh trai của tôi, có lẽ vì là con trai nên từ nhỏ đã rất được cưng chiều, cuộc sống lại trên cả mức đầy đủ cho nên họ không muốn bản thân phải sống trong một căn hộ bình thường."
Mao Mẫn cười chua xót: "Tôi nói cái này mọi người đừng cảm thấy kỳ lạ, mặc dù cha tôi là một người đứng đắn, nhưng ông vẫn có một chút tư tưởng trọng nam khinh nữ, ông đối với hai người anh trai và tôi, hoàn toàn là một trời một vực."
"Nhưng mặc dù vậy, tôi vẫn rất kính trọng ông, nên mới nguyện ý cùng ông dọn đến sống ở một tiểu khu bình dân, chỉ vì...ông không muốn uổng phí tiền thuê điều dưỡng, tôi lo ông một thân một mình lại lớn tuổi mà không ai ở gần chăm sóc, cho nên..."
Hồ Diệp gật đầu hiểu chuyện: "Nói vậy, so với hai người kia cô là người hiếu thảo nhất."
"Hiếu thảo sao?" Mao Mẫn hừ lạnh một tiếng: "Mao Dương và Mao Hâm bọn họ, có thể đến hai chữ này cũng chưa từng nghe qua."
Nói đến đây, giọng Mao Mẫn lạc đi một chút, hiển nhiên tâm tình có hơi kích động: "Ngày hôm đó khi tôi tan sở, vừa về đến nhà nhìn thấy cha mình như vậy liền cấp tốc gọi điện cho bọn họ, gọi cho Mao Dương không ai nghe máy nên tôi gọi tới công ty, nhưng thư ký bảo anh ta bận họp. Mao Hâm cũng không khá hơn, tuy anh ta có bắt máy nhưng sau khi nghe xong chỉ bảo tôi gọi xe cứu thương đưa cha tới bệnh viện, còn dặn tôi không được đem chuyện này nói ra ngoài, nếu công ty biết được sẽ khủng hoảng trầm trọng."
"Bọn họ hiện tại chính là rất bận rộn cố gắng giữ kín tin cha qua đời! Mặc kệ đem ông ném vào trong bệnh viện, không hề nhắc tới việc lo toan hậu sự cho cha cũng không thông báo cho bất cứ họ hàng thân thích nào biết chuyện, sao họ có thể làm thế chứ!?"
Mao Mẫn nói đến đây dường như quá đau lòng, hốc mắt đỏ lên: "Cha khi còn sống rất yêu thương bọn họ, vậy mà bây giờ họ lại đối với ông như thế..."
Hồ Diệp nhìn Mao Mẫn cúi đầu, bản thân thật không biết phải an ủi cô thế nào cho phải đây.
Khó xử quay sang nhìn Tư Đồ Bách, chỉ thấy Tư Đồ Bách tựa hồ như có điều suy nghĩ, cũng không lên tiếng. Lúc này đã tới bệnh viện, Tư Đồ Bách ngừng xe, gõ gõ vô lăng.
"Tới nơi rồi, xuống xe trước rồi hẵng nói."
Mao Mẫn sụt sịt mũi, rất nhanh lau khô nước mắt, quấn khăn quàng thật dày lên cổ rồi mở cửa xe ra ngoài.
Ân Thịnh cũng chậm rãi bước xuống, vốn nãy giờ đã quen với hơi ấm từ máy sưởi trong xe, bây giờ vừa bước ra ngoài liền bị một trận gió lạnh thổi ập vào mặt, khiến y không tự chủ được co vai lại một cái.
"Lạnh lắm không?"
Tư Đồ Bách khóa cửa xe xong liền chạy đến bện cạnh y: "Sao lại cởϊ áσ khoác bỏ trong xe, cẩn thận chốc nữa lại bị cảm."
Ân Thịnh có chút kinh ngạc khi nghe Tư Đồ Bách nói, bởi giọng điệu trách móc tựa hồ là vì lo lắng cho y, mà kinh ngạc hơn nữa, chính y cũng không cảm thấy bài xích khi nghe những lời nói đó, ngược lại còn có cảm giác ngữ khí này vừa quen thuộc lại thập phần khiến cho người khác thấy yên tâm.
"..." Ân Thịnh mở miệng định đáp lại nhưng nghĩ lại thôi, phía trước Hồ Diệp và Mao Mẫn đã đi tới trước bậc thang của bệnh viện, Tư Đồ Bách thấy vậy liền quay lại nhìn y: "Chúng ta đi ha?."
Ân Thịnh khép miệng, gật gật đầu, thế là hai người một trước một sau hướng cổng lớn bệnh viện mà tiến.
Nhà xác của bệnh viện nằm ở tầng thứ mười bốn.
Người phương Đông đặc biệt rất kiêng kị con số 4 vì trong mắt bọn họ số 4 không mang lại may mắn, cho nên rất nhiều bệnh viện điều không sử dụng số 4, từ số phòng bệnh cho đến số giường bệnh, tất cả đều sẽ được nhảy số, bỏ qua số 4.
Cả nhóm bọn họ đi thang máy tới tầng mười bốn, cửa thang vừa mở ra liền cảm giác được không khí trên này có phần âm u lạnh lẽo, khác hẳn so với tầng trệt.
Cũng không biết tâm lý cả bọn đã bị ảnh hưởng đến thế nào, chỉ biết ở sau gáy lại có cảm giác ớn lạnh, như thể có một đôi mắt vô hình đang nhìn chằm chằm vào từng người một.
Tư Đồ Bách dẫn đầu bước ra thang máy, Mao Mẫn có vẻ sợ sệt nên đi sau cùng còn Hồ Diệp và Ân Thịnh đi song song ở giữa. Từng ngóc nghách một đều được Ân Thịnh tỉ mỉ quan sát đánh giá, mà Hồ Diệp cứ một chút là lại nhắn tin dặn dò, nhắc nhở Vương Tiểu Nhị làm tốt các việc ở cảnh cục.
Hanh lang thật dài, có rất nhiều cánh cửa kim loại được thiết kế rất trọng đại, đối diện chỗ thang máy lúc nãy là một kho hàng cực lớn, tất nhiên chỗ này có rất nhiều thiết bị giám sát tối tân.
Ngay lúc đó, thang máy đinh một tiếng rồi mở cửa, có hai y tá bước ra cùng với một chiếc giường bệnh, trên giường bệnh là một xác người trùm khăn trắng kín mít từ đầu tới chân. Hai y tá vừa quay qua liếc mắt một cái liền nhìn thấy đám người Tư Đồ Bách, cả hai cô gái đều hoảng hồn đến mức muốn nhảy dựng cả lên, sau đó liền bình tĩnh vòng qua đám bọn họ, tiếp tục đẩy giường bệnh tiến đến nhà xác. Cửa sắt nhà xác chầm chậm mở ra, tử khí nặng nề lan tỏa khắp tứ phía.
"Đội trưởng Tư Đồ?"
Trong phòng trực của hành lang đối diện, một bác sĩ trong chiếc áo blouse màu trắng bước ra, đưa tay bắt tay cùng Tư Đồ Bách.
"Chào anh, tôi họ Trần, các anh muốn xem thi thể của Mao Đại Sinh phải không? Đi theo tôi."
Trước đó, lúc ở trên xe Hồ Diệp đã gọi điện bàn bạc trước với người của bệnh viện, vị này là bác sĩ được cử đến giúp đỡ cho việc điều tra lần này.
Bác sĩ Trần đưa mọi người đến trước một cánh cửa bằng sắt ở cuối hành lang, anh đưa tay vào túi lấy ra một chiếc chìa khóa mở ống khóa trước, sau đó thì nhấn mật mã, vậy là cánh cửa từ từ mở ra, bên trong phòng là một màu xanh lam quỷ dị hiện lên thật rõ rệt.
"Mao tiên sinh nằm ở ngăn lạnh số..."
"Chờ một chút."
Bác sĩ Trần đang nói thì bị chặn lại, ngẩn người, quay đầu nhìn vào kẻ vừa mới lên tiếng.
Ân Thịnh tiến lên ngăn vị bác sĩ trước mặt đang muốn đi vào bên trong, ánh mắt y đột nhiên khác hẳn, không còn vẻ biếng nhác thường ngày mà thay vào đó là một ánh mắt cực kỳ sắc bén, y đảo mắt một vòng quanh căn phòng, cuối cùng tầm mắt cũng dừng lại.
"Người nằm trong đó là Mao tiên sinh phải không?"
Ngón tay y trỏ vào một ngăn tủ.
Bác sĩ Trần nhìn dãy số in trên đó liền kinh ngạc gật đầu: "Làm sao cậu biết được?"
Ân Thịnh có hơi cau mày, quay đầu nhìn Mao Mẫn đangkhông ngừng lo sợ, y chỉ nói duy nhất một câu: " Xem ra, lần này cô đến tìm tôi là chẳng sai."