Quy Túc

Chương 15

Edit: Động Bàng Geii

..o0o..

Đêm nay Giản Ninh thật sự ngủ an ổn, có lẽ đã giải trừ khúc mắc nhiều năm, cậu vừa ngủ liền ngủ thẳng đến hừng đông.

Thời điểm tỉnh lại, Giản Ninh vẫn bị Mục Ngạn lấy tư thái bảo hộ mà gắt gao ôm chặt trong l*иg ngực, lưng dán vào l*иg ngực ấm áp rắn chắc của Mục Ngạn, tối hôm qua khóc một hồi, lúc này mí mắt sưng lên, nặng nề nhấc lên không nổi. Cậu xoa xoa hai mắt, nhẹ nhàng vươn tay muốn lấy điện thoại, nhìn giờ, tay vừa nhấc lên, trên cổ đã bị hôn một cái.

“Tỉnh? Còn sớm, ngủ tiếp một lát.”

Giọng nói của Mục Ngạn mang theo khàn khàn buồn ngủ mà dán trên tai Giản Ninh khiến màng tai của cậu liền bị chấn động, chấn đến nổi sau gáy của Giản Ninh đều run lên một trận, thẳng tắp trốn ra phía trước.

“Đừng lộn xộn.” Mục Ngạn cánh tay liền kéo lại, lại làm cho hai người lần nữa kề sát lại một chỗ, không chừa một khe hở, y tiếp tục cúi đầu tại cổ của Giản Ninh cọ qua cọ lại, hạ xuống từng nụ hôn, thậm chí còn vươn đầu lưỡi ra nhẹ nhàng liếʍ láp.

Giản Ninh bụng dưới đau xót, không nhịn được mà hừ một tiếng, buổi sáng vừa tỉnh dậy thân thể thật sự rất nhạy cảm, chịu không nỗi một chút trêu chọc, cậu kẹp chặt lấy thân mình giật giật, cổ lập tức bị cắn một ngụm.

“Cho em lộn xộn nè, còn dùng sức õng ẹo, cố ý có phải không.” Mục Ngạn âm thanh khàn khàn, chẳng qua bất đồng với âm thanh khi mới ngủ dậy, lúc này lại mang theo nồng đậm tìиɧ ɖu͙©, một chữ một chữ đều giống như tản mát ra hormone, Giản Ninh nghe được cả người đều không còn sức lực.

“Không phải… Tôi…” Giản Ninh đang muốn mở miệng giải thích, trên mông liền cảm nhận được một vật cưng cứng, không nghiêng không lệch đi đâu mà đặt giữa khe mông của cậu, cậu nhất thời không dám động đậy, ai ngờ Mục Ngạn lại ưỡn ra phía trước, cao thấp ma xát lên.

“Chờ một chút… Đừng!” sự tồn tại vật kia của Mục Ngạn quá mạnh mẽ, lại vừa cứng vừa căng, cách lớp quần vẫn có thể cảm nhận được sự lớn nhỏ của nó. Giản Ninh động cũng không được, không động cũng không xong, chỉ có thể ngẩng đầu lên nhìn về phía Mục Ngạn cầu xin tha thứ.

Bị người yêu mình nhìn như vậy, không có người đàn ông nào có thể nhịn được, Mục Ngạn hô hấp càng lúc càng trầm, cúi đầu liếʍ khoé mắt của Giản Ninh, khố hạ một chút cũng không chậm lại, ngược lại càng ra sức ma xát, đem quần của Giản Ninh đều dính sát vào khe mông: “Mắt sưng rồi.”

“A! Cậu đừng động…”

“Ai cho em tối hôm qua câu dẫn dẫn tôi, sáng sớm lại câu dẫn tôi? Nghẹn nữa tôi đều hỏng mất…” Mục Ngạn một bên động, một bên vươn tay vào trong quần của Giản Ninh, “Để tôi chăm sóc Ninh Ninh dưới này thật tốt nào.”

“A!” Giản Ninh hô nhỏ một tiếng, toàn thân đều căng thẳng, hai cánh mông cũng vì vậy mà chặt chẽ kẹp lấy vật cứng tác oai tác loạn kia.

Mục Ngạn bị kẹp đến rối loạn hô hấp, càng mãnh liệt hướng lên trên đỉnh tới, gần như là dùng hạ thân đâm vào trên mông Giản Ninh. Phía trước không chút lưu tình cầm lấy tính khí bán cương cứng đồng dạng kia: “Đã ướt thành như vậy…

Giản Ninh bị sờ run rẩy không thôi, trước sau đều bị Mục Ngạn đùa giỡn, chỉ có thể không ngừng nhận lấy kí©ɧ ŧɧí©ɧ từ kɧoáı ©ảʍ, cho dù có cắn chặt răng đều như trước không nhịn được mà hừ nhẹ.

Mục Ngạn sờ đến thoả thích, còn đổi sang kiểu tra tấn khác, liền cảm nhận người trong lòng bỗng nhiên run bắn lên, cả cơ thể đều căng chặt, trong tay một trận ướŧ áŧ.

Mục Ngạn lại tiếp tục sờ sờ, Giản Ninh còn run đến lợi hại hơn, hai lỗ tai hoàn toàn đỏ lừ, khiến Mục Ngạn trong lòng càng thêm ngứa ngáy, cúi đầu ngậm lấy nửa bên tai, hàm hồ nói: “Ninh Ninh, thoải mái như vậy?”

Giản Ninh lộ ra khuôn mặt hồng thấu, tức giận mà kéo cánh tay còn đang lộn xộn trong quần của cậu ra. Vài năm này ngẫu nhiên Giản Ninh cũng sẽ nghĩ tới Mục Ngạn để an ủi chính mình, hiện tại lại bị tay của Mục Ngạn đùa giỡn như vậy, làm sao có thể nhịn được chứ.

Mục Ngạn lấy tay ra, lại nương theo từ bụng sờ lên hai viên thịt nhỏ trước ngực đã đứng thẳng tắp lên, đem tϊиɧ ɖϊ©h͙ bên trên xoa nắn: “Ninh Ninh, em có nhớ trước kia tôi chỉ cần sờ em như vậy, em liền sẽ bắn ra…”

Giản Ninh kém chút đã quên mất ở chuyện này Mục Ngạn rất xấu xa, cậu chớp chớp đôi mắt ướŧ áŧ, nghiêng đầu sang chỗ khác đem mu bàn tay cắn lên.

“Đừng cắn.” Mục Ngạn bóp cằm cậu lại, kéo về phía sau, hôn lên, tinh tế liếʍ láp hồng ngân do bị cắn gây ra. Thấy Giản Ninh còn đang trong dư âm của cao trào đầu tiên, y nhịn không được lại sờ soạng xuống phía dưới, lần này trực tiếp đem quần ngủ cùng qυầи ɭóŧ của Giản Ninh lột xuống, dùng tϊиɧ ɖϊ©h͙ trên tay vuốt ve lên xuống khiến côn th*t lần nữa hưng phấn, ngay cả túi đôi phía dưới cũng bị sờ cho ướŧ áŧ, một bàn tay to bao phủ lấy, đem chúng nó ở trong lòng bàn tay nhẹ nhàng xoa nắn, đè ép, “Ninh Ninh rất thích như vậy, đúng không?”

“A! Mục, Mục Ngạn… Ân!” Giản Ninh không dám gọi ra tiếng, chỉ dám khắc chế mà theo xoang mũi phát ra âm thanh lí nhí, thậm chí nghe ra thêm một chút nức nở.

Mục Ngạn bị cậu gọi như vậy hạ thân liền khó chịu, tính khí cương hoàn toàn thẳng tắp đứng dậy, cả qυყ đầυ đều lộ ra khỏi qυầи ɭóŧ, ở đùi của Giản Ninh lưu lại một chút nước, có mấy lần chọc quá sức, liền đem cái miệng nhỏ phía dưới hơi hơi hé mở ra.

“Ninh Ninh, giúp tôi đem quần cởi ra.” Mục Ngạn nhịn không được, bắp thịt trên người đều căng cứng.

Giản Ninh run rẩy mò tới qυầи ɭóŧ của y, từng chút từng chút kéo xuống, tính khí liền đánh ra trên tay cậu, nóng đến bỏng tay. Giản Ninh liếʍ môi, trong thân thể như là có một đoàn lửa, cậu cầm lấy côn th*t kia, vuốt ve lên xuống, lộng một hồi liền có chút nước nhầy chảy ra.

Mục Ngạn bị cậu sờ đến thở gấp, dương v*t hướng về phía trước đỉnh tới, đứng vững trước miệng huyệt ma sát vài lần, lại không tiến vào, mà là trượt xuống, cắm vào giữa hai chân cậu.

“…A?” Giản Ninh nâng đầu nhìn y.

“Ngoan, hiện tại không có bôi trơn, cũng không có bao, tôi sợ bản thân không kiềm chế được, lộng thương em.” Mục Ngạn đem tay ẩm ướt xoa trên đùi Giản Ninh, lại xoa lên trên dương v*t của mình, thử cắm vào hai cái.

“Ngô ân…” Giữa đùi non cùng bắp đùi chính là vị trí nhạy cảm nhất lại bị ma sát qua, rõ ràng không có cắm vào trong cơ thể, động huyệt phía sau của Giản Ninh lại co rút mấp máy, giống như là lúc bị thao lộng, nhất là khi cậu cúi đầu liền nhìn thấy hạ thân trần trụi của hai người đang liên kết với nhau, cái đó của Mục Ngạn kích thước thô dài, lúc xuyên xỏ liền đem tính khí của cậu lắc lư lay động, thậm chí còn có thể nhìn thấy màu đỏ sẫm của bao qυყ đầυ cùng hai túi trứng, ở giữa hai chân cậu rút ra cắm vào.

Giản Ninh hô hấp dồn dập, bắt lấy hông của Mục Ngạn, hướng chính mình ấn xuống, đây không khác gì hành động câu dẫn khiến hai mắt Mục Ngạn sớm đều bốc lửa, chân dài duỗi ra, ngăn chặn Giản Ninh lại bắt đầu va chạm, động tác lớn đến mức giường cũng đều run nhẹ nhè.

“Chậm, chậm một chút Mục Ngạn… Có tiếng động… Ân…” Áo của Giản Ninh bị kéo tới trên cổ, hai khối thịt trước ngực bị Mục Ngạn kéo đến sưng đỏ một vòng, tính khí cũng bị Mục Ngạn cầm, theo động tác trừu sáp mà lộng lên xuống.

“Tiếng động gì, phía trước hay là phía sau?” Mục Ngạn ở giữa hai bắp đùi trắng nõn của Giản Ninh càn quấy một trận, phát ra tiếng nước da^ʍ mĩ, tiện thể đâm đến hạ thân hai người đều phát ra tiếng ba ba rung động.

“Tôi… Tôi nói là giường!” Giản Ninh mềm oặt nằm úp sấp bị Mục Ngạn vỗ một phát vào mông, nhịn không được bao lâu thân thể lại lần nữa run rẩy lên, thanh âm kéo dài tựa như tiếng mèo kêu, “Mục Ngạn… Đừng, đừng lộng, muốn bắn…”

Mục Ngạn trong lòng thích chết, hận không thể đem cậu dung nhập vào chính cơ thể của mình, nói ra những lời lưu manh: “Tôi còn chưa có đi vào em đã muốn bắn hết, đến lúc đó… Bắn cái gì? Hô… Để tôi giúp em giữ lâu hơn…”

Giản Ninh thật sâu cho y một cái liếc mắt: “Đúng là thua kém cậu vài năm kỹ xảo, chỉ đủ dùng thôi.”

Mục Ngạn sửng sờ, mạnh mẽ dúi đầu vào hõm cổ của Giản Ninh bật cười khanh khách, cười đến mũi cũng thấy xót, quá hạnh phúc, trong lòng nhịn không được: “Ninh Ninh bảo bối, tôi đối với em còn muốn làm nhiều chuyện hạ lưu hơn thế này… Muốn em muốn đến phát điên rồi…”

Giản Ninh quay đầu lại ở mũi y hôn một cái, đem chân kẹp chặt lại hơn chút nữa.

Mục Ngạn thở gấp một tiếng, không thèm nói nữa, ở khố hạ dùng sức, thời điểm chuẩn bị bắn liền rút tính khí ra, banh rộng mông của Giản Ninh, chống lên huyệt động bí ẩn kia ma sát cực nhanh, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm.

Chỗ mẫn cảm kia của Giản Ninh, không chịu nổi y đùa bỡn như vậy, chỉ chốc lát sau liền bắn ra, huyệt khẩu cũng theo cao trào mà co rút không ngừng, Mục Ngạn thấy mà cả người căng cứng, hừ nhẹ một tiếng, đem tϊиɧ ɖϊ©h͙ toàn bộ đều phun tại cửa huyệt.

Y cứng ngắc một hồi lâu mới trầm tĩnh lại, thở một hơi thật mạnh nằm sấp trên người Giản Ninh: “Qúa sướиɠ, muốn bay lên trời, tôi phải nhanh chóng rèn luyện thân thể hơn mới được… A, lần sau lại đút cho Ninh Ninh của tôi ăn…”

Mục Ngạn mỗi lần bắn xong đều đặc biệt dính người, lại dong dài, có thể ôn tồn cùng thân cận với Giản Ninh sau một hồi lâu, nhiều năm vẫn không hề thay đổi. Giản Ninh nghe xong liền đỏ mặt, xoay người lại chặn lấy miệng của y.

Cũng may lúc tỉnh dậy còn rất sớm, hai người nháo một hồi chỉ mới hơn bảy giờ, Mục Ngạn lấy khăn giấy lau sạch sẽ hạ thân của hai người, giữa hai chân đều dính nhớp, phía dưới của Giản Ninh lập tức bị y lau thành một mảng đỏ bừng, Mục Ngạn vừa nhìn thấy hô hấp lại nặng nề, sợ doạ đến Giản Ninh liền vội vàng xoay người lau sạch chính mình.