Sủng Phi Nhân Sinh

Chương 5

“Tiểu thư, ngoài cửa sổ có cái gì thú vị sao? Khiến người cười vui vẻ như vậy.” Anh Đào nhìn đến Như Tuyết khóe môi nhếch lên mỉm cười thật to, không hiểu nói.

Như Tuyết hơi thu lại nụ cười, lắc đầu. Ngoài cửa sổ cũng không có cái gì đẹp, đáng mừng chính là cá lớn đã muốn cắn câu, kế tiếp là từng bước một dẫn cá mắc câu, chẳng qua là con cá lớn này có bao nhiêu kiên nhẫn .

Anh Đào thấy tiểu thư không nói chuyện, cũng không để ý, lập tức bắt đầu sửa sang lại phòng .

Như Tuyết phất phất tay, hướng Anh Đào nói:“Anh Đào, không cần sắp xếp lại phòng. Ta có chút mệt, muốn nghỉ ngơi một chút.”

Anh Đào một bộ đã hiểu, dáng vẻ đồng ý,“Cũng đúng, tiểu thư, người hôm nay đàn lâu như vậy chắc chắn rất mệt mỏi. Tiểu thư, đợi chút ta kêu người đưa bữa tối.”

Này này, cô nương, biểu tình của ngươi như vậy là thế nào? Ta không có yếu đuối đến mức như vậy đi. Tuy rằng trong lòng Như Tuyết đã bắt đầu gào thét, nhưng biểu tình của nàng vẫn thản nhiên, trời quang trăng sáng.

Anh Đào đi ra ngoài, còn rất tri kỷ đem màn trướng trên giường buông xuống, cài cửa lại.

Như Tuyết nằm xuống, nhưng không có lập tức ngủ, ngược lại ở trong đầu bắt đầu cùng hệ thống giao lưu, nghiên cứu hệ thống.

Màn đêm chậm rãi buông xuống, nhưng hoàng cung nguy nga tráng lệ lại vẫn đèn đuốc sáng trưng.

Vĩnh Dạ đế đang phê duyệt tấu chương, chỉ vì hôm nay xuất cung một chuyến, tấu chương còn lại một chút chưa phê duyệt.

Đại thái giám Tân Thuyên tâm phúc Vĩnh Dạ đế đi vào Ngự Thư Phòng, nhẹ giọng hướng Vĩnh Dạ đế xin chỉ thị:“Hoàng Thượng, kính sự phòng tiểu Lý Tử đến đây, đang chờ ở ngoài.”

“Đã trễ thế này, trẫm phê tấu chương đã quên thời gian. Kêu tiểu Lý Tử vào đi.”

Tân Thuyên cung kính bước lui ra, mới vừa đi tới cửa, lại nghe Vĩnh Dạ đế phân phó:

“Tân Thuyên, trở lại, trẫm hôm nay tấu chương phê duyệt còn có rất nhiều, vẫn là ở lại Càn Thanh cung nghỉ ngơi. Bảo tiểu Lý Tử về đi”

“Vâng, Hoàng Thượng, lão nô đi.”

Tân Thuyên sắc mặt không thay đổi, chính là khi cúi đầu khi quét mắt cái Vĩnh Dạ đế gọi là còn “Rất nhiều”, kỳ thật ít ỏi không có mấy quyển sổ, im lặng lui ra.

Tân Thuyên ra khỏi Ngự Thư Phòng, tiểu Lý Tử rất nhanh nghênh đón chạy lại, cười nịnh nói:“Tân tổng quản, Hoàng Thượng tuyên nô tài đi vào.”

Tân Thuyên Tân đại tổng quản vung phất trần, hừ câu: Tiểu Lý Tử, Hoàng Thượng phân phó, hôm nay không lật bài tử.”

Tiểu Lý Tử cuống quít hỏi:“Hoàng Thượng hôm nay không lật bài tử, là thân thể không khoẻ?”

Tân Thuyên liếc mắt nhìn vẻ mặt cuống quít của tiểu Lý Tử, giống như cảnh cáo lại như trào phúng:“Tiểu Lý Tử, ta nói cho ngươi biết, không nên quản nhiều chuyện, không phải có câu nói, không có ở đây, không có mưu đồ a.” Nói xong, liền xoay người vào Ngự Thư Phòng.

Tiểu Lý Tử tâm căng thẳng, trong lòng làm sao còn không hiểu được, Tân Thuyên đây là cho hắn cảnh cáo. Thôi, trở về hướng Dung phi nương nương thỉnh tội thôi, về sau loại chuyện này, tiểu Lý Tử ta sẽ không nhúng tay vào. Lưng thẳng lên, cũng quay đầu đi.

Thời điểm Tân Thuyên đi vào Ngự Thư Phòng, Vĩnh Dạ đế đang nâng chung trà lên.

Vĩnh Dạ đế vuốt ve ly trà trong tay trơn bóng như bạch ngọc, trà Long Tỉnh trong chén hương thơm tỏa ra bốn phía, không khỏi nhớ tới ly trà ban ngày hôm nay uống, tuy chỉ là trà lài không biết tên, nhưng như cùng hương trà Long Tỉnh trong tay không khác lắm, tựa hồ còn có thêm hương thơm ngào ngạt, còn có ly trà khác lạ cùng thanh tâm khúc kia, quan trọng hơn là, khí chất người phía sau rèm, giai nhân phía trước cửa sổ ngoái đầu nhìn lại cười thật động lòng người.

Một bên tiểu thái giám hầu hạ đợi thật lâu cũng không nghe thấy âm thanh Vĩnh Dạ đế buông ly trà, không khỏi tò mò ngẩng đầu, phát hiện Vĩnh Dạ đế luôn luôn đối với chính sự cực kì nghiêm túc hôm nay thế nhưng lại đang nhìn ly trà ngẩn người. Bỗng nhiên nhìn thấy Tân tổng quản đang hướng chính mình trừng mắt, vội vàng đôi mắt hạ xuống, bắt đầu cúi đầu giả trang thành cọc gỗ.

Vĩnh Dạ đế lúc này trong lòng đang xem tỉ mỉ: Chung trà này hình như có chút đơn điệu .

Ngẩng đầu phân phó:“Tân Thuyên, ngày mai gọi người đi làm một bộ trà cụ màu trắng đến, còn có, trên mỗi chén đều phải vẽ hoa, nhớ rõ phải là hoa hồng. Ân, không cần đóng dấu ấn ký trong cung.”

Tân Thuyên trong lòng hình như có chút sáng tỏ, xem ra Hoàng Thượng đây là muốn đưa cho một người. Hoàng Thượng sợ là ở dân gian có vị hồng nhan tri kỷ a, xem ra chiều hướng hậu cung này sẽ bắt đầu có chút biến đổi.

Hoa khai cũng đế, đều biểu nhất chi.

Vĩnh Dạ đế lúc này đang nghĩ tới cô nương mới gặp hôm nay, mà này cô nương này lại đang cùng hệ thống tiến hành “Đùa giỡn” Cùng “Phản động làm trò” hoạt động mua chuộc.

“Hệ thống, hệ thống ~~~.” Ân Như Tuyết bám riết không tha.

“Đừng hướng bản hệ thống làm nũng, bản hệ thống cũng sẽ không nói cho ngươi.” Hệ thống quân thanh âm khốc khốc.

“Hệ thống quân, hệ thống quân ~~~.” Ân Như Tuyết tiểu cô nương tiếp tục thanh âm kiều kiều làm nũng.

“Bản hệ thống là không thể trái với quy tắc trò chơi. Ngươi có thể dùng phần thưởng bản hệ thống đưa cho ngươi “Hiểu rõ tiên cơ”, để biết trước Vĩnh Dạ đế khi nào sẽ lại đến thôi.” Hệ thống quân kiêu ngạo, khó chịu.

“Ta nói cho ngươi, đừng rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt a, ngươi có chừng có mực cho ta. Hắn nếu vẫn không đến, chẳng lẽ bảo ta cứ luôn luôn chờ ở đây, nhiệm vụ của ta đến bao nhiêu năm sau mới hoàn thành!” Như Tuyết cô nương bắt đầu nổi bão.

Hệ thống quân tâm run lên, miệng nói:“Kỳ thật, vì trò chơi khá thú vị, hệ thống là không thể biết trước tiến trình trò chơi. Nhưng bản hệ thống ngoại lệ nhắc nhở ngươi một lần, Vĩnh Dạ đế đối với ngươi độ hảo cảm rất cao, rất nhanh sẽ có hành động .”

Nghe được hệ thống quân trả lời, Như Tuyết trong đầu hiện lên cảm giác đầu tiên thế nhưng không phải là Vĩnh Dạ đế, mà là hệ thống quân hắn nhất định đang lên mặt, nhất định là.

Như Tuyết ở trong lòng lảm nhảm. Hệ thống quân lại bắt đầu trở mặt:

“Đừng tưởng rằng ngươi âm thầm nói ở trong lòng, ta liền không nghe được. Ta cho ngươi biết, ngươi ở trong mắt của ta, không đúng, là ở trong màn hình của ta, ngươi chính là trong suốt, trần trụi.”

Cái này lại làm Như Tuyết bắt đầu nóng nảy, trở mặt :“Cái gì, trong suốt? Hệ thống, ngươi là sắc lang!”

Hệ thống lúc đầu không có phản ứng, qua thật lâu, hệ thống lên tiếng, giọng nói còn giống như đang mang theo ngượng ngùng:“Ta không phải ý tứ này. A, trời đã tối, có người đến, ngươi mau đi ra đi.”

Như Tuyết còn chưa kịp phản ứng, ý thức đã bị hệ thống đẩy ra .

“Tiểu thư, bữa tối ta đã bày trên bàn, người có muốn ngồi dậy dùng một ít hay không?” Anh Đào ở bên ngoài rèm hỏi.

Cảm thấy hình như trong dạ dày trống rỗng, Như Tuyết cũng liền đáp lại.

Anh Đào vừa vặn nhấc rèm lên giường, hầu hạ mặc quần áo.

Bữa tối rất là thanh đạm. Bánh ngọt thơm ngon, gà nước cải trắng, củ sen canh xương sườn còn có một chút món ăn khai vị. Nhìn cũng đẹp mắt, Như Tuyết ăn rất là thỏa mãn.

Dùng xong bữa tối, tìm tập sách miêu tả địa hình quốc gia bắt đầu gϊếŧ thời gian,.

Tiêu thực xong, ban đêm ngủ tất nhiên là không đề cập tới.