Cổ Tùng vừa chết, 8 tên Như Vân liền tụ về một chỗ. Chỉ có Ngân Diện là hơi tách riêng, nhưng ánh mắt đằng sau mặt nạ vẫn dán chặt vào người Lăng Phong. Xem chừng gã đang thầm thương trộm nhớ độ anh tuấn tiêu sái của Phong ca đi. Khụ.
Lại nói về ân oán của Ngân Diện và Lăng Phong.
Ngân Diện vốn là trẻ mồ côi. Năm đó gã chạy nạn Tống Liêu tưởng chừng sắp đói chết bên đường thì được Bạch Vân Thành thu lưu. Cùng gia nhập U Linh với Ngân Diện lúc đó còn có Thiết Kiếm. Hai người vô cùng thân thiết, mục đích sống cũng rất đơn giản, tu luyện báo ơn sư phụ.
Bạch Vân Thành bí mật làm mưu sĩ cho Yên Vương Triệu Doãn, Ngân Diện liền cùng Thiết Kiếm đi theo, nhận nhiệm vụ hộ vệ cho Triệu Hanh, rồi bắt đầu đυ.ng phải Lăng Phong.
Tiến bộ của Lăng Phong, cứ chầm chậm hàng ngày. Bản thân hắn không nhận ra, độc giả cũng không nhận ra. Chỉ có người lâu lâu mới gặp như Ngân Diện là rõ.
Hồi ở Trường An, Lăng Phong chỉ là một tên võ công bập bẹ, thậm chí không chịu nổi một kích của Ngân Diện. Nếu không có lão già bí ẩn xuất hiện, mọi chuyện có lẽ đã chẳng có gì. Chỉ không ngờ đến, Ngân Diện không chỉ không làm gì được đối phương, sư đệ Thiết Kiếm còn bị chính Lăng Phong gϊếŧ.
Lần thứ hai hai bên đυ.ng độ là ở Đại Danh, bị Tần Quyền Lăng Hổ giải vây, Ngân Diện thất bại. Trở về liền quyết tâm tu luyện, lại được Bạch Vân Thành ưu ái dạy cho một đoạn tâm kinh thần bí.
Những tưởng lần tiếp theo gặp lại, Ngân Diện có thể kết thúc Lăng Phong. Thực tế lại là, tên kia lại có thể đánh ngang cả lão Thất Cao Đào.
Ngân Diện không khỏi buồn bực.
Vì sao tên kia khí lực lại tăng nhanh vậy? Chẳng lẽ cũng nhờ có tâm kinh?
U Linh và U Minh là chỗ quen biết, chuyện Lăng Phong cướp tâm kinh Ngân Diện đã nghe đến. Nhưng rõ ràng chỉ vừa mới đây. Hơn nữa, chẳng phải sư phụ nói, không phải người của U Linh, không luyện được hay sao?
Báo thù cho Thiết Kiếm là một chuyện. Ngân Diện càng không phục Lăng Phong, gã là kỳ tài của U Linh sơn trang, không thể bị vượt mặt dễ như vậy.
...
Bằng vào phân tích khí thế, Lăng Phong e ngại nhất là kẻ cầm kiếm, có lẽ là lão Đại trong Như Vân. Người này từ đầu vô cùng thâm trầm, chưa hề nói ra một chữ, cũng chưa ra tay lần nào. Lần trước giao đấu cũng không hề có mặt gã, Lăng Phong không biết một chút gì về đối phương.
Lăng Phong ngầm tính, có lẽ phải nhờ Tiêu Thiên Phóng giúp cầm chân kẻ này.
Chỉ là, hắn còn chưa kịp hỏi ý đã nghe "vù" một tiếng.
- Tứ ca, tên kia để đệ ...
Tần Quyền?
Nhắc mới nhớ, Quyền đệ hôm nay thế nào lại phá lệ im lặng, bình thường đánh nhau đều nói liên mồm.
Lâu nay cứ mỗi lần ra trận, nếu gặp kẻ tầm thường chỉ dăm ba chiêu Tần Quyền đều sẽ thắng dễ dàng. Còn nếu đυ.ng cao thủ, chưa được chục chiêu lại bị đối phương nói cái gì "Cổ tộc" rồi tránh đi. Có lẽ vì vậy Tần Quyền vẫn luôn tự mãn, không phục Tiêu Thiên Phóng, cũng ngầm khó chịu khi thấy Lăng Phong từ khi Tiêu Thiên Phóng xuất hiện có vẻ ngả về họ Tiêu.
Tiêu Thiên Phóng đi lại giang hồ 30 năm, lập tức nhận ra thái độ của Tần Quyền.
Cho nên nói, nam chính muốn tụ hội huynh đệ cao thủ cũng không dễ vậy.
Cao thủ thì luôn kèm ngạo khí, không phải ai cũng thích hợp ở chung.
May là Tiêu Thiên Phóng tính tình rộng lượng, chỉ liếc mắt cười nhẹ rồi khinh thân về một phía chọn kẻ cầm đao "lão Nhị". Lăng Phong liền cùng Lăng Hổ và Ngũ Thử chia ra đấu với đám còn lại.
Trước giờ #TeamLăngPhong ra trận, Phong ca thích nhất là có Lăng Hổ phối hợp.
Hổ đệ thuộc class “monk”. Trên thân có Đạt-ma Dịch Cốt Kinh mình đồng da sắt, thần khí nội ngoại gì đánh vào người hắn đều tan. Đó là chưa kể Đạt-ma Côn, bộ côn pháp này sát thương tuy không cao, bù lại chiếm dụng rất nhiều không gian, côn vung xuống đất khói bụi mù mịt, căn bản không ai lại gần được.
Lăng Phong là ranger, cần nhất là tanker như Lăng Hổ. Nói sao, có bao nhiêu sát thương đã có Hổ đệ ôm, Phong ca chỉ việc trốn phía sau quấy rối đối phương. Thi thoảng thần lực hồi phục lại buff cho kẻ địch một cái vòng choáng, ung dung thoải mái.
Mà vai trò của Cao Đào bên team kia, lại giống Lăng Phong.
Cả hai không phải là người mạnh nhất, nhưng đều là kẻ cầm trịch. Cao Đào cũng thiện quấy rối từ xa, chủ yếu dùng hống thuật và trượng pháp hỗ trợ đồng đội.
- Thất đệ, cầm chân tên kia giúp ta ...
- Được.
Chỉ nghe "vù" một tiếng, Lăng Hổ không nói hai lời đã phóng lên trước, vây lấy tên đồng đội của Cao Đào, để Lăng Phong và Cao Đào solo.
“Vù”
Lăng Phong cũng bất thình lình bỏ vị trí xông lên.
Cao Đào bỗng cười lớn :
- Choáng thuật sao? Haha, đối với ta vô ...
- Hư chiêu thôi đồng chí à.
Lăng Phong ngắt ngang. Sau đó là một tiếng "hự".
Anh em trợn mắt há mồm.
Giữa màn khinh công kiếm khí tao nhã, đột nhiên rơi ra một khung cảnh cổ quái.
Chỉ thấy trong chớp mắt, không rõ bằng cách nào Cao Đào đã bị Lăng Phong vật ngang xuống đất, dùng một chiêu armlock điển hình khóa cứng.
Cao Đào những thứ khác có lẽ nhỉnh hơn Lăng Phong. Chỉ là Lăng Phong có Cửu Âm và "MMA thần công", hễ bị Lăng Phong áp sát Cao Đào liền vô dụng thấy rõ.
Nhân tiện nói.
"MMA thần công" của Lăng Phong, cũng không phải độc nhất vô nhị.
Cổ đại xem trọng nội công, đối với luyện thể thuần ngoại công rất ít người theo. Thứ hai, muốn luyện thể ra ngô ra khoai kiểu Lăng Hổ, đòi hỏi luyện tập vô cùng khổ cực. Đã thế, luyện thể lại không nhiều chiêu thức. Nghĩa là, như Thiết Bố Sam của Lăng Hổ, tuy da như giáp sắt, nhưng lại không có tác dụng công kích. Vì vậy trong võ lâm rất ít cao thủ thể pháp.
"MMA thần công" chính là kỹ thuật "khóa" trong luyện thể, phổ biến trong đấu vật. Chỉ là, đấu vật ở Trung nguyên bị mai một nhiều, nhường chỗ cho đao kiếm, chỉ có người phương bắc vẫn dùng. Ngoài ra, cái Lăng Phong dùng là phiên bản chuyên sâu của tận ngàn năm sau, “grappling holds”.
Cao Đào tức anh ách.
Đây đã lần thứ hai, gã cũng đã có ý đề phòng, thế nhưng Cao Đào vẫn không thể làm gì. Chiêu thức của Lăng Phong, nhìn qua vô cùng tầm thường, chỉ ôm lấy đối phương mà thôi, trong đấu vật cũng có. Thế nhưng nó không chỉ khiến tứ chi Cao Đào không thể động, ngay cả khí lực trong người cũng bị triệt tiêu đâu mất.
Cao Đào không biết, Lăng Phong có trong tay hai tấm bản đồ huyệt vị, một cái là Bát Mạch Đồ, một cái là Thần Cung Thập Nhị Mạch Đồ. Mà riêng cái sau chính là chí bảo luyện thể, đừng nói huyệt vị nào làm bế tắc khí lực, ngay cả huyệt nào giúp "kim thương không ngã" hình như còn ghi. Lăng Phong chỉ cần kết hợp nhuần nhuyễn thiên hạ không mấy người phá được.
Cao Đào thở phì phò kiến nghị :
- M*, ngươi có biết hai chữ bỉ ổi viết thế nào không vậy?
Lăng Phong hỏi ngược lại :
- Chứ ngươi biết viết không?
Cao Đào há mồm á khẩu, mãi mới tím mặt nghẹn ra một câu :
- Coi như ngươi lợi hại.
Lăng Phong choáng váng, chửi bừa thôi cũng trúng. Cao gia ra là dân mù chữ.
Lăng Phong ngẩng đầu nhìn Tần Quyền Bạch Ngọc Đường kiến nghị :
- Lão Bạch Lão Tần, nhìn ta mà đánh đẹp đẹp chút, đừng làm mất mặt Phong Vân bang ...
Anh em đang chật vật đều suýt thổ huyết, trong đây Phong ca chính là kẻ đánh đấm xấu xí nhất.
Bạch Ngọc Đường bỗng nói :
- Lão Lăng, chúng ta còn chuyện khác trọng yếu hơn đó.
Lăng Phong gật gật đầu hiểu ý.
Dù sao khóa thì khóa được đó, nhưng tư thế này chính hắn cũng bị làm khó.
Nói trắng ra, Lăng Phong cũng không muốn gϊếŧ đối phương. Bạch Ngọc Đường nói phải, U Linh sơn trang, đừng dây vào được bao nhiêu lại hay chừng đó. Nghe nói đám này chết người này sẽ có người khác thay. Nhưng Lăng Phong chỉ có một mạng, chết là hết. Lần trước, gϊếŧ tên mặt sắt hộ vệ Triệu Hanh kéo đến Ngân Diện, bây giờ gϊếŧ Cao Đào, chỉ e lại kéo đến Cao Hồng nào đó, cứ thế chẳng phải mệt chết?
Lúc này Cao Đào gượng nói :
- Xem ra các ngươi cũng không muốn đánh? Chi bằng chúng ta hòa ở đây?
- Thành giao.
Lăng Phong giơ ngón cái.
Hắn nhả Cao Đào ra, lộn người đứng dậy.
Còn chưa ổn định thân thể, đã nghe "vù" một tiếng, bằng thần lực thấy rõ Cao Đào ở sau lưng đột ngột vung trượng một vòng.
"M* nó, lật lọng."
Không hổ sát thủ U Linh, rõ ràng Lăng Phong đã tính trước vẫn bị đánh lén.
Lăng Phong mặt tái đi, vội dùng Hoạt Bất Lưu Thủ chúi người ra trước, tránh được một sát chiêu. Trong tích tắc vận khí lực ra tay, xoay tròn đao chém ra sau.
"Choang"
Hắn cười gằn :
- Cao huynh, không phải đề nghị hòa sao?
Cao Đào rút trượng xoay một vòng, lui lại đứng sau đồng bọn, miệng cười nham nhở :
- Haha, ngươi có điều không biết, ta từ nhỏ bị phong thấp, tay chân thi thoảng ... giật giật, thân thể không điều khiển được.
Lăng Phong giận tím mặt, chắp tay khen :
- Lợi hại, lợi hại. Có lẽ nào Cao huynh mỗi lần gϊếŧ người đều bị phong thấp?
- Ý, sao ngươi lại biết? Ài, Cao mỗ ta lâu nay bị người đời hiểu lầm, kỳ thực ... đều là vì quái bệnh vô ý gϊếŧ người mà thôi. Nhân phẩm của ta, không phải nói khoác chính là trong trắng thiện lương. Sống bao lâu ôm nay mới gặp được tri kỷ ... Ài ài.
"Tri kỳ cái đầu ngươi." Lăng Phong thầm chửi.
Cao Đào nâng trượng ra trước, chỉ chỉ vài vết xước nói :
- Nhìn thấy không? Chỗ này, cứ một vạch đồng nghĩa với một người bị quái bệnh vô ý gϊếŧ. Ta phải khắc lên đây để cảnh tỉnh bản thân.
Lăng Phong căng mắt ra nhìn, cười khinh :
- À ... Cao huynh, thật ngại quá. Tại hạ ... không thấy vạch nào cả.
- Haha, trời tối khó nhìn. Lại gần mới thấy.
Cao Đào cười hềnh hệch, Lăng Phong xua tay :
- Vậy thì không cần. Quái bệnh của Cao huynh, ngay cả huynh đệ đồng môn cũng không bỏ qua, tại hạ lĩnh giáo rồi. Chỉ không biết một lần kéo dài bao lâu?
- Rất nhanh, chỉ cần gϊếŧ được một người là hết.
- Quả nhiên quái bệnh ...
Nói rồi phẩy tay ra hiệu, Tần Quyền có vẻ không hài lòng, nhưng cũng dừng đánh lùi lại. Hai phe lườm nhau, dần tách ra.
Tiếng đao kiếm phía Mộc Sinh và đám Cái bang không hiểu sao cũng nhỏ dần.