Mật Thám Phong Vân

Quyển 8 - Chương 252: Ôm bom tự sát

Đám đông bị ai đó chen vào.

Người nọ thân mình hơi lùn nhưng bộ dáng lại rất hùng hổ. Chỉ kỳ quái một điều, tay trái kẻ này bình thường, nhưng tay phải lại như dị tật, săn chắc cơ bắp cuồn cuộn. Gã vừa xông vào vừa cất giọng thô lỗ :

- Lão Bạch, Lư Phương bị người đánh, ngươi sao còn thong thả đứng đây nói chuyện?

- Gì? Làm phản sao? Ở Thái Nguyên này ai dám đánh hắn? - Bạch Ngọc Đường ngạc nhiên.

Người kia đùng đùng nổi giận :

- Ta không biết, một thằng nhóc con, thế nhưng bản lĩnh không tệ, đuổi từ cửa nam đến cửa bắc không chịu buông. Đi cạnh còn một nữ tặc còn ghê gớm hơn cả nó ...

Nói rồi giọng gã xìu xuống :

- Ta ... xông vào giúp nhưng không đánh lại.

Lăng Phong lập tức nghĩ đến một đôi tỷ đệ, xem ra chính là bọn họ rồi. Khả năng Lư Phương đi đứng thế nào bị Lâm Hàm Uẩn chụp được.

Sau chuyện ở Lâm phủ, Lăng Phong cũng chia tay Lâm Hàm Uẩn luôn, dù sao hắn đã làm xong nghĩa vụ, nàng ta cũng đã gặp người nhà.

Đoạn chia tay cũng không có gì đáng kể, vì Phong ca cũng không có tâm tư. Hắn “bye” cái quay lưng đi luôn, thậm chí không thèm nghe Lâm Hàm Uẩn nói gì. Đương nhiên, trước đó hắn đã hứa hẹn sẽ tìm ngọc bội về cho nàng ta. Cũng vì thế mới có buổi gặp Bạch Ngọc Đường vừa xong.

Lúc này, Bạch Ngọc Đường mặt mày cổ quái nhìn qua Lăng Phong :

- Huynh đệ, ngươi xem ...

Lăng Phong vờ nhún vai :

- Là chuyện cái ngọc bội sao. Chuyện này huynh đệ của ngươi tự lo đi, sao lại nhìn ta? Ta chỉ phụ trách nhận đồ thôi.

- Phải, cũng phải.

Nói đi cũng phải nói lại, Phong ca với Ngũ Thử vẫn chưa hề đi đến hiệp ước nào, đứng cùng tán phét không hẳn đã là bằng hữu.

Bạch Ngọc Đường muốn hòa, Phong ca là người lịch sự mới tỏ ra khách sáo. Lư Phương giật đồ Lâm Hàm Uẩn là chuyện khác, Lăng Phong sẽ không đứng ra nói giúp. Hắn tin chuyện Lư Phương bị giật đồ đã là rất trượng nghĩa.

Bạch Ngọc Đường liền kéo tên tay to kia lại gần, nói :

- A, tiện thể giới thiệu với Phong huynh đệ, hắn là Từ Khánh.

- Hân hạnh!

Trong Ngũ Thử, Xuyên Sơn Thử Từ Khánh nổi tiếng tay to đấm bay núi, chỉ không ngờ là ... to độc một tay.

Ngũ Thử 5 người đã lộ diện 4, còn mỗi "Triệt Địa Thử" chưa gặp. Lăng Phong không còn thấy bất ngờ gì nữa. Chỉ là cái Ngũ Thử này thứ tự hơi lộn xộn chút, ví như Bạch Ngọc Đường đáng ra lão Ngũ lại làm lão Đại.

Bạch Ngọc Đường quay sang Từ Khánh :

- Còn đây là Phi Long huynh đệ, là bằng hữu mới của chúng ta.

Từ Khánh tuy hậm hực nhưng vẫn chắp tay chào hỏi :

- Hóa ra các hạ là bằng hữu của lão Bạch. Cửu ngưỡng cửu ngưỡng. Xin tự giới thiệu, tại hạ Từ Khánh. Tính tình lương thiện, ý chí lớn, tôn chỉ hành tẩu giang hồ là "giang hồ hiểm ác, võ công chưa đủ, còn cần kinh nghiệm".

Lăng Phong mồ hôi nhỏ giọt. Còn có cả slogan?

Còn nhớ hồi trước đám U Linh sơn trang ám sát hắn, cũng hô hào khẩu hiệu như thể "7 anh em siêu nhân”. Xem ra hắc đạo chỗ này rất chuộng khẩu hiệu, Phong ca xem chừng cũng phải nghĩ lấy một cái mới được.

Lăng Phong giơ ngón cái :

- Từ huynh, chuyên nghiệp, chuyên nghiệp. Không biết Từ huynh có kinh nghiệm gì?

- À, tạm thời chưa có.

Lăng Phong suýt ngả ngửa, vậy còn làm màu?

Bạch Ngọc Đường cười bổ sung :

- Lão Từ khiêm tốn thôi. Tấm Bát Mỹ đồ kia chính do hắn đem ra ngoài.

Lăng Phong môi giật giật, không khỏi nhìn lại Từ Khánh.

Chân nhân bất lộ tướng. Chẳng trách tay phải to như vậy, chắc ăn rồi toàn xem “xxx đồ”.

Lý Đán từ đầu vẫn đứng cạnh, vừa nghe câu kia bỗng chỉ tay lớn tiếng :

- Các ngươi chính là ... kẻ trộm Bát Mỹ đồ của ta?

Bạch Ngọc Đường Từ Khánh lập tức kéo nhau lẩn đi. Lăng Phong lại mồ hôi đầy lưng.

Đúng là ... oan gia ngõ hẹp.

Đúng lúc này, đám đông đột ngột ồ lên, chặn mất hành động của Lý Đán. Xem ra Dương tiểu thư đã bắt đầu khai trương "khinh khí cầu".

Lăng Phong nhón chân quan sát.

Quả bóng khí kia nâng dần khỏi mặt đất, Lăng Phong bỗng thấy một hàng ký tự trên quả bóng đang căng tròn.

"PEACE? Chữ cái ... Latin?"

Lăng Phong không dám tin vào mắt mình.

Dương tiểu thư này, rút cục là ai?

Lý Đán ở cạnh vẻ mặt cổ quái hẳn :

- Ngươi ... cũng đọc được mấy ký tự kia?

- Có biết ... một chút.

Lăng Phong đến thời này có thể thua thiệt vài thứ, chỉ riêng Anh văn không thể chịu thua. Lăng Phong luôn nghĩ, thời điểm này đi thông nam bắc bất kể Tống Kim, hắn chính là “Thiên hạ đệ nhất Anh học”. Chẳng những đệ nhất mà còn là duy nhất. Chẳng qua nói nốt, nếu hắn mà là người duy nhất biết Anh văn, thì thực ra lại thành ... không có ý nghĩa gì cả.

Thế nhưng đùng một cái rơi ra một kẻ khác cũng biết Anh văn.

Không lẽ người phương tây đã đến Trung nguyên?

Điều này cũng có thể.

"Chờ chút. Vừa rồi thằng họ Lý này dùng chữ ‘cũng' là ý gì?"

Lăng Phong chột dạ, quay qua nhìn Lý Đán từ trên xuống dưới một lượt.

Lý Đán bị ánh mắt của Lăng Phong làm cho giật mình, không biết nghĩ gì trong đầu, lùi ra sau cảnh giác nói :

- Phong huynh ... nhìn gì?

- Lý huynh cũng đọc được?

Lý Đán không hề dị nghị, gật đầu :

- Dĩ nhiên đọc được.

Lăng Phong tò mò lêи đỉиɦ điểm, thuận miệng hỏi :

- How?

Lý Đán hai mắt mờ mịt :

- Hao cái gì?

- Ngươi không hiểu từ ta nói?

Lăng Phong còn ngơ ngác hơn cả đối phương.

Lý Đán cũng tính là kẻ thông minh, nháy mắt đã hiểu ra, liền gãi đầu nói :

- Ngươi vừa dùng cái ngoại ngữ kia sao? Ta ... ài ... Lý mỗ kỳ thực chỉ biết mỗi chữ 'pít-sừ' gì kia thôi. Còn nhớ lúc Diệu Chân dạy cho ta, ta phát âm gãy lưỡi cả ngày nàng ấy mới tạm hài lòng.

"Lại là Dương Diệu Chân kia? M* nó, không gặp không được rồi."

Nghĩ vậy Lăng Phong nói :

- Lý huynh, không biết có thể tiến cử ta gặp Dương cô nương?

Lý Đán vui vẻ đáp :

- Dĩ nhiên ...

Nửa chừng hắn lại đổi ý, nhìn Lăng Phong tràn ngập nghi ngờ :

- Ấy, ngươi muốn gặp nàng ấy làm gì?

Lý Đán theo đuổi Dương Diệu Chân cũng chỉ mới 1 năm nay, lúc trước hắn hoàn toàn không để ý nàg ta. Phiền một nỗi cô gái kia tính tình kỳ quái, lại biết rất nhiều thứ mới lạ. Lý Đán tuy đã dùng thân phận Vương gia áp lực lên Dương gia mới khiến nàng ta chịu làm vị hôn thê, nhưng vẫn chưa cưới được về. Chủ yếu là vì trước mặt nàng ta Lý Đán luôn như trẻ con lên ba không biết gì, tán tỉnh vô cùng khó khăn.

Nay có môt kẻ như Lăng Phong, có thể lý giải "khinh khí cầu", có thể đọc được ngoại ngữ giống Dương Diệu Chân, Lý Đán không thể không lo xa. Một khi để hai người này gặp nhau, tâm đầu ý hợp, có trời mới biết chuyện gì xảy ra.

Lăng Phong nhìn vẻ mặt khó chịu của Lý Đán, cũng đoán ra tâm tư đối phương. Đành vờ nói :

- Ài, quên mất, làm khó Lý huynh rồi. Xem ra Lý huynh cũng như ta, chỉ đứng bên dưới ái mộ Dương cô nương thôi, làm sao tiến cử gì được. Ta tự tìm cách vậy ...

Lý Đán ngay lập tức không phục đáp :

- Không nên ... A, không phải. Ý ta là ... ta khác với ngươi.

Sợ Lăng Phong đoán ra, Lý Đán lại gần nhỏ giọng :

- Phong huynh chắc cũng biết, Dương tiểu thư là ai?

- Con cháu Dương gia?

Lý Đán cười cười nói :

- Cái này đã là gì? Quan trọng, nàng ta là vị hôn thê của Vương gia đó. Vương gia nha, Phong huynh nên suy xét. Tội chém đầu đó ...

Lăng Phong dở khóc dở cười, đại ca diễn cũng sâu phết đấy. Nói :

- Suy xét gì? Ta chỉ muốn gặp mặt hỏi vài câu, đâu có ảnh hưởng đến tình cảm của Vương gia gì chứ? Mà nói nha, nếu ta gặp được Dương cô nương, nhất định sẽ nói tốt cho Lý huynh, đại khái thiên tư thông tuệ, phát âm chuẩn gì gì đó. Ngươi cũng biết rõ, lời người khác khen giá trị gấp trăm lần tự ngươi nói ra.

- Chuyện này ...

Lý Đán lâm vào trầm tư. Lăng Phong thì tủm tỉm.

...

Trong lúc Lăng Phong đang trò chuyện cùng Lý Đán. Sau lưng hắn một đoạn, có một kẻ ăn mặc thùng thình đang chen vào đám đông chen vào.

Từ Khánh và Bạch Ngọc Đường tuy trốn tránh Lý Đán nhưng vẫn ở trong đám đông, nhìn thấy kẻ này trước tiên, liền hô lên :

- Lão Tam?

Từ Khánh còn chưa kịp nói đủ câu, “lão Tam" đã bừng bừng quát lớn :

- Lão Tứ, tìm ra kẻ kia chưa?

Từ Khánh gật đầu, chỉ thẳng vào Lăng Phong :

- Là do bằng hữu của ...

Lăng Phong có thần lực, bị người điểm mặt liền phải quay lưng nhìn lại.

Chỉ thấy “lão Tam” nọ không thèm nghe đủ câu của Từ Khánh đã bừng bừng nổi giận, ánh mắt cừu hận nhìn Lăng Phong :

- Chính là ngươi sao?

- Không phải ta.

Lăng Phong tuy không hiểu chuyện gì, trước mắt cứ chối cho chắc.

Từ Khánh như sợ hãi điều gì đó, vội vã sửa lời :

- A, lão Tam, là bằng hữu của bằng hữu của hắn, không phải hắn đâu.

"Lão Tam" thế nhưng giống như không hề nghe thấy, vẫn kiên định cởi phăng áo, quát lớn :

- Ngươi dám đánh lão Nhị, bây giờ còn khống chế cả huynh đệ của ta ở đây. Khá lắm, xem ra Triệt Địa Thử ta không thể đánh nổi ngươi.

Lăng Phong choáng váng.

Người cuối cùng trong Ngũ Thử rút cục cũng lộ mặt. Mặt mày cháy sém một chút, nhìn qua khá dữ tợn, không nghĩ tính khí còn cục mịch vậy.

Chỉ là ... tình hình rất không đúng. Bởi vì, bên trong lớp áo khoác của Triệt Địa Thử, Lăng Phong thấy vài túi vải gì đó màu đen đen.

Nhìn bộ dáng đối phương, Lăng Phong ngay lập tức liên tưởng đến 4 chữ.

"Ôm bom tự sát”.

Đương nhiên, cũng chỉ có Lăng Phong từ hiện đại là có giác ngộ khủng bố, đám đông xung quanh đang mải bàn tán chuyện khinh khí cầu, chẳng có ai để ý đến. Vài kẻ ở gần cũng chỉ liếc mắt rồi bỏ qua, không xem “phần tử cực đoan” Triệt Địa Thử vào đâu.

Chỉ có một tên trung niên, ước chừng bị Triệt Địa Thử to tiếng phiền nhiễu, quay sang mở lời khuyên can :

- Huynh đệ, đánh ai thì cứ đánh, đừng làm ồn. Ở đây là nơi công cộng ...

Đột nhiên ...

"Xì xì"

- Hóa ra các ngươi đều cùng một lũ, muốn ép chết ta? Đùng hòng, ông sẽ cùng chúng mày đồng quy vu tận ...

Đến tận lúc này, nghe âm thanh kỳ quái rờn rợn, đám đông mới dời chú ý về kẻ mới tới.

Chỉ thấy Triệt Địa Thử dơ một mồi lửa đang bốc cháy đưa ra trước mặt, rống lên đe dọa :

- Các ngươi không được lại gần, nếu không ta sẽ tự sát ...

Lăng Phong nhìn thấy cảnh trước mắt, suýt nữa úp sấp.

“Thôi m* thảm rồi.”