3 người Lăng Phong cẩn thận bám theo Ngân Diện và 6 tên hộ vệ. Mấy tên này cũng không giỏi phản truy tung, xem ra cậy mình ở Đại Danh không hề phòng bị.
Chỉ là, đến một cái ngã ba, bọn chúng lại tách làm hai. Ngân Diện đi một hướng, 6 tên kia lại đi một hướng. Lăng Phong không khỏi bất định một lúc.
Tiếp theo nên đi theo ai?
Nghĩ một lúc, Lăng Phong nhỏ giọng với Tần Quyền :
- Lão Lục, phiền ngươi đi theo tên mang mặt nạ. Ta và Lăng Hổ đi theo đám còn lại.
Tần Quyền gật đầu rời đi.
Lại thêm nửa nhén hương theo đuôi, Lăng Phong Lăng Hổ rút cục theo chân 6 tên hộ vệ đến một phủ đệ tách biệt ở phía bắc Đại Danh. Bề ngoài cũ kỹ, ngay cả cái bảng đề tên gia chủ cũng không có.
Xem ra chính là nơi ẩn náu của Triệu Hanh.
Lăng Phong không khỏi thấy tội thay cho Triệu Hanh. Thân là Nhị công tử, ngay cả về đến nhà mình còn phải sống chui nhủi như vậy. Âu cũng đáng đời, ai bảo đối địch với Phong ca.
Đợi 6 tên hộ vệ vào trong một lúc, nhân lúc trời tối khó nhìn, Lăng Phong liền đánh ngất mấy tên canh cổng lẻn vào.
Tìm kiếm một lúc, 6 tên hộ vệ thế nhưng như bốc hơi không tăm tích. Bên trong phủ đệ tối om om lại xuềnh xoàng, 4 mặt chỉ có vài viện nhỏ, thủ hạ canh gác không nhiều như tưởng tượng, chỉ có vài lão nhân đã ngủ gà ngủ gật.
Không đúng chứ?
Lăng Phong chợt nghĩ đến, chỉ e còn có mật thất. Cái phủ bên trên này chỉ là ngụy trang.
Còn đang không biết phải làm gì tiếp, Lăng Phong chợt thấy Lăng Hổ phản ứng.
- Lão Thất, phát hiện được cái gì sao?
- Có người đang gõ mõ tụng kinh.
- Gõ mõ?
Lăng Hổ nói xong đảo thân đi về một hướng.
Lăng Phong tuy có thần thức hơn người. Chẳng qua, có những chuyện vẫn là dân trong nghề vẫn thiện hơn. Hổ đệ là đại sư, đương nhiên nhạy cảm với tiếng kinh kệ.
Hai người theo đến một tiểu viện, phát hiện môt cảnh tượng vô cùng ... quỷ dị.
Chỉ thấy giữa phòng ánh nến lờ mờ, có một nữ tữ ăn mặc thanh đạm màu sáng. Cái này cũng thôi, chỉ là trước mặt nàng ta bày ra ba bốn cái bài vị.
Nửa đêm nửa hôm, không đi ngủ thì thôi lại ăn mặc như vậy chong đèn tụng kinh, không khí thì lạnh lẽo, xung quanh lại chẳng có nổi một người. Nếu không phải có đại sư bên cạnh, Phong ca nhất định đã chuồn từ sớm.
Lăng Phong nuốt nước miếng :
- Lão Thất, ngươi nói kia là người hay là ma?
- A-di-đà Phật, là người hay ma, đều là duyên phận.
Lăng Phong không khỏi che mặt. Còn chưa kịp ước lượng số đo 3 vòng đối phương, đã nghe tiếng chiêng trống nổi lên tứ phía.
- Người đâu, có người đột nhập, mau phong tỏa lại!
Nữ tử nọ cũng kinh hoảng quay đầu, vừa lúc nhìn thấy hai người Lăng Phong. Lăng Phong cũng lập tức nhận ra.
- Tiểu Mai?
- Lăng Phong?
Ra là nàng ta. Vương Diệu Mai, quận chúa bị Triệu Hanh đem theo về, cũng không phải ma quỷ nào.
Mà từ từ, chắc không? Lần đó bên sông Phong ca cũng gọi là đắc tội nàng ta. Ai mà biết thời gian qua còn sống hay đã chết? Hôm nay hiện hồn lên báo thù?
Thời gian không cho phép Lăng Phong nghĩ nhiều. Hắn đánh mắt nhìn Lăng Hổ, biết phải rời đi ngay. Ma nữ tạm bỏ qua, nhưng nếu bị vây lại, chỉ e không chạy được. Nghe âm thanh này, chỉ e vài chục người chứ chẳng chơi. Không loại trừ khả năng bị cho vào bẫy, khó trách vừa rồi theo đuôi dễ dàng như vậy.
6 người thì còn viết qua loa nửa chương được đi. Nhưng nếu là 60 người cộng thêm một ma nữ ...
...
Phủ Quận chúa.
- Nhị công tử, quận chúa đã chuẩn bị đi ngủ, ngài không được vào.
- Tránh ra!
Triệu Minh Châu đang ngồi trong bồn tắm thích thú vẩy nước, nghe loáng thoáng tiếng nha hoàn, liền vội vàng dừng tắm rửa.
“Hanh Nhị ca?”
Vị Nhị ca này, bao năm này đều ở kinh thành, chính nàng cũng không nhớ rõ mặt. Nàng ta cũng biết hình như Nhị ca đã về Đại Danh cả tháng nay, nhưng cũng không hề được gặp. Hôm nay làm sao lại đến đây?
Vừa mặc xong đồ lót thì Triệu Hanh đã được nha hoàn đẩy xe lăn đi vào.
- Nhị ca, ngươi ... vào đây làm gì? Ta sắp đi ngủ.
Triệu Hanh không đáp, ánh mắt gã trở nên khác lạ.
Mặc dù hai người là anh em, nhưng Triệu Hanh từ nhỏ đã phải ở kinh thành. Ấn tượng của gã về nàng ta rất ít, chỉ nhớ lúc nhỏ thường xuyên gây chuyện làm Yên Vương đau đầu. Tình cảm vì vậy càng chẳng có.
Bây giờ nhìn lại, Triệu Hanh phát hiện vị muội muội này đã phổng phao ra dáng thiếu nữ, chỗ lồi chỗ lõm. Triệu Minh Châu không tính xinh đẹp, nhưng vừa tắm rửa xong, sạch sẽ ẩm ướt. Lúc này nàng ta lại chỉ mặc một lớp áσ ɭóŧ mỏng manh, Triệu Hanh không khỏi nuốt nước miếng.
Triệu Hanh trong tâm đại động, gã cảm giác bên dưới hình như có phản ứng.
Triệu Hanh nhìn chằm chằm nói :
- Minh Châu. Lâu nay Nhị ca không đến thăm, không biết muội đã ra dáng thế này đấy.
Triệu Minh Châu vội trốn ra sau giá thay đồ, nói :
- Huynh mau ra ngoài đi. Xấu hổ chết người mất. Thăm thì mai thăm cũng được, sao phải lúc này?
- Minh Châu, chắc muội cũng biết, ta bị kẻ gian hãm hại, không thể làm một nam nhân đầy đủ ...
Triệu Minh Châu đỏ mặt nói :
- Huynh nói ... chuyện này với ta làm gì? Tìm đại phu là được rồi.
- Đại phu nói, nếu muội chịu để ta nhìn ngắm một chút, nói không chừng bệnh tình sẽ có chuyển biến.
- A?
Triệu Minh Châu sợ hãi, đại phu ma quỷ nào lại nói như vậy?
Triệu Hanh liếc mắt với hai nha hoàn thân cận. Hai ả tuy trên mặt lúc đỏ lúc tím, nhưng biết không thể làm trái, bèn rón rén tiến lại giá thay đồ.
Triệu Hanh vẫn tiếp tục :
- Muội là thân muội của ta. Chuyện này cũng đâu có gì quá đáng? Chỉ một lần, thử xem có hiệu quả không thôi. Ngoan, xong việc chỉ cần muội muốn, cái gì Nhị ca cũng sẽ chiều.
- Không được. Muội ... A, các ngươi vào đây làm gì?
Triệu Minh Châu trốn sau giá đồ nói nửa câu, thì phát hiện hai bên có hai nữ nhân vồ lấy.
- Buông ta ra, các ngươi ... các ngươi muốn làm gì? Người đâu ...
- Bịt miệng nó lại!
- A ... ô ...
Triệu Hanh dữ dằn nghiến răng :
- Minh Châu, ngoan ngoãn một chút. Chuyện này chỉ có ta biết muội biết. Ta không nói, muội không nói, cũng đâu có ai biết. Muội thường xuyên cùng đám gia nô ra ngoài chơi đùa, cũng chẳng phải liệt nữ cái gì, để cho Nhị ca nhìn một lần cũng có làm sao? Thân càng thêm thân. Hai người các ngươi, cởi đồ của Quận chúa ra ...
- Ô ...
...
Chu Vũ đứng ở ngoài thấp thỏm, loáng thoáng nghe tiếng kêu la. Gã biết bên trong xảy ra chuyện gì.
Thực ra, chuyện "vị viên ngoại" kia Chu Vũ cũng chỉ nghe đồn.
Chu Vũ gặp chuyện phải lưu lạc ở Hà Bắc, cố gắng luồn lách mãi mới ở cạnh Triệu Hanh. Nay Triệu Hanh giành ngôi Thế tử, vây cánh bên cạnh đang dần định hình. Nếu chuyện lần này thành công thì một bước lên trời, thất bại cùng lắm tiếp tục bỏ trốn, còn hơn cứ thế này chờ người khác đạp xuống bùn đất như trước.
Lát sau, nghe thấy tiếng cười của Triệu Hanh, Chu Vũ liền nở nụ cười méo mó.
Chẳng lẽ thực sự có hiệu quả?
Chu Vũ bắt đầu mơ đến những ngày tháng sung sướиɠ tiếp theo.
Đột nhiên, Chu Vũ lại nghe thấy một tiếng kêu thảm. Dường như là của nha hoàn bên trong.
Ở cạnh Triệu Hanh một thời gian, chuyện nha hoàn nô tài bị đánh như cơm bữa, chết cũng không ít. Chu Vũ nhìn cũng thành quen, chính vì vậy mới càng muốn thăng tiến, để đỡ bị đem ra xem như con kiến như vậy. Nhưng riêng lần này, gã bỗng thấy lạnh cả sống lưng, như thể có điềm báo gì đó với chính mình.
Chu Vũ vốn có chút đầu óc. Tâm tư loạn chuyển nghĩ đến gì đó. Gã mồ hôi ứa ra, liền vội vã rời đi.
Vừa bước ra cổng đã bị chặn lại :
- Chu hiền đệ, sao vội vậy?
Chu Vũ giật thót, nhìn lại thì thở ra nhẹ nhõm.
Người kia niên kỷ tầm 30, thân hình cao lớn, khuôn mặt vuông vức cương nghị.
- Lư đại ca, ngươi lại đây ...
- Sao vậy?
- Huynh đệ chúng ta đang mang họa sát thân, không chạy ngay bây giờ, chết chắc.
Người họ Lư hơi giật mình, vỗ vai Chu Vũ :
- Họa sát thân? Đệ nghĩ gì vậy? Bấy lâu ta chỉ làm tuần tra, hôm nay công tử lại gọi đi theo hộ vệ, ta nghĩ có lẽ sắp đến lúc khởi sắc. Chuyện vui đang muốn gọi đệ đi uống, đệ lại ...
Chu Vũ nghe vậy càng khẳng định mình suy đoán đúng. Cũng may gã tỉnh ra sớm, nếu không đao kề cổ lúc nào không biết.
Gã ghé tai vào nói gì đó, trung niên họ Lư kia nghe một lát, khuôn mặt cũng không hề sợ hãi, chỉ như hiểu ra, có chút căm phẫn.
- Hừ, chạy đến Hà Bắc cũng không an ổn, bản tướng làm gì phật ý ông trời sao, vận rủi cứ đeo đuổi ta mãi.
- Đại ca, nhỏ miệng.
Nói rồi Chu Vũ lại thầm thì :
- Dựa vào người khác không bằng dựa vào chính mình. Đại ca là mãnh tướng, đệ nghĩ cần gì phải theo triều đình hay Yên Vương?
- Ý đệ là?
- Tự lập môn hộ, tự mình lập nghiệp. Dưới trướng Yên Vương, ngay cả một người bằng nửa huynh cũng không có, vẫn đánh được cả cái Hà Bắc đòi chia đôi lãnh thổ với triều đìnhh đấy thôi.
- Đệ nói thì hoa mỹ, nói thô tục chẳng phải là làm một sơn đại vương sao? Đâu có dễ làm như vậy?
Chu Vũ ngắt lời :
- Mà thôi, lúc này không phải lúc bàn bạc, mau rời đi.
- Được, về phủ ta trước.
- Đại ca, không kịp đâu. Đại ca làm gì có thứ gì đáng giá mà ... ý đệ là, thời gian gấp rút.
- Ít nhất cũng nên dẫn theo Yến Thanh và vài huynh đệ.
Chu Vũ nghe vậy đành gật đầu.
Có điều ...
Chu Vũ? Lại còn Yến Thanh Lư Tuấn Nghĩa?
Chẳng phải "Thần Cơ Quân Sư", “Lãng Tử” và "Ngọc Kỳ Lân" sao?
Lăng Phong từng tìm hiểu, thế giới này có vài điểm chung với thế giới cũ, vì vậy hắn ước tính sự kiện Tĩnh Khang "có thể" vẫn sẽ xảy ra sau 2 năm nữa.
Chỉ là, nếu đúng vậy, quân Lương Sơn thật phải nên tan rã ít nhất đã 3 năm trước. Thế nhưng hiện tại, lại đâm ra Chu Vũ Lư Tuấn Nghĩa còn sống nhăn răng?
Lăng Phong từng nhận định đây là một thế giới rất kỳ quái, đủ thứ bị xáo trộn, thật giả lộn tùng phèo lên. Vì quá nhiều chỗ sai lệch, Lăng Phong coi như hắn chả biết gì cho đỡ đau đầu. Nhưng xáo đến mức nhân vật hư cấu như Yến Thanh cũng xuất hiện, thì không thể lý giải nổi.