Mật Thám Phong Vân

Quyển 5 - Chương 144: Cái cớ

Không khí trong thành càng lúc càng căng thẳng.

Khắp các quán trà đều xì xào bàn tán, ngoài đường quân lính liên tục đi tuần.

- Biết gì chưa? Thế tử hết bệnh điên rồi đấy.

- Vị nào Thế tử?

- Là Đại công tử. Nghe nói được Thiên Sư tự tay luyện thuốc, còn nói đúng lúc thiên cơ ngàn năm, không những khỏi bệnh, mà còn là điềm tốt, Thế tử sẽ làm nên đại sự.

- Vậy Nhị công tử ra sao?

- Ài, không rõ, nghe nói bị gian thần hãm hại gì đó.

Ở một góc khác.

- Tháng trước có vệt sáng trên trời đấy nhớ không? Nghe đâu ngôi sao kia ứng lên người lão gian thần Sái Kinh, chỉ cần gϊếŧ lão thì thiên hạ mới an ổn. Nếu chỉ cách chức lão ta, được mấy năm lão ta sẽ lại trở lại mà thôi.

- Sái Kinh? Ngươi nói lão già bắt Hà Bắc chúng ta nộp mấy chục vạn bạc?

- Tiên sư nó, ai chứ lão gian thần đó thì đáng chết. Ta hận không một tay gϊếŧ chết lão ta.

- Huynh đệ, nhỏ mồm thôi chứ.

Bỗng một tên to tiếng :

- Sợ cái c*, không sớm thì muộn Vương gia đang về kinh trị tội tên Sái Kinh kia rồi, ngươi còn ở đó mà sợ này sợ kia, nhát chết.

- Vương gia nào vậy?

Tên kia cười to :

- Còn Vương gia nào? Chính là trấn thủ Hà Bắc chúng ta, Yên Vương Thiên Tuế. Cũng chỉ có Yên Vương mới là quan tốt, biết nghĩ cho dân chúng, đám còn lại đều đáng chết hết.

- Nói phải, nói phải.

Có tên nào đó lí nhí :

- Nói vậy, chẳng phải là tạo phản sao?

Tên to con lại hùng hổ :

- Cái gì mà tạo phản? Ngươi có biết Yên Vương là ai?

- Thì ... là một Vương gia, họ hàng với Quan Gia thôi.

- Đâu chỉ có vậy thôi. Nói cho ngươi biết. Yên Vương, chính là hậu duệ của Thái Tổ. Còn đương kim Quan Gia, chỉ là hậu duệ của Thành Tổ mà thôi.

Có vài người hiểu ra cái gì, số còn lại vẫn mờ mịt :

- Chuyện này thì có liên quan gì?

- Nói vậy cũng không chịu hiểu? Ngươi có biết lịch sử không vậy? Ngôi vị ở Trường An, vốn dĩ phải thuộc về con cháu Thái Tổ gia, chính là Yên Vương. Ngài đây là lấy lại cái vốn của mình.

Tên kia liền cười :

- Đại ca đúng là thần nhân, tiểu đệ năm đó lịch sử một chữ cũng không thông. Dã sử thì còn biết một chút.

- Dã sử nào?

- Thì ví dụ chuyện Thái Tổ năm đó một đêm ngự 10 nữ, còn Thành Tổ thì chỉ 3 là hết ...

Lăng Phong nhấp chén trà, ngồi nghe tất cả.

Lăng Phong biết Thái Tổ nhà Tống là Triệu Khuông Dận, còn Thành Tổ là Triệu Quang Nghĩa, là hai anh em. Thành Tổ vốn tên Triệu Khuông Nghĩa, nhưng đăng cơ xong đổi Khuông thành Quang, lý do không rõ. Nhưng tóm lại, tin đồn đều nói, Thái Tổ băng hà có bàn tay của Thành Tổ, em cướp ngôi anh.

Nay Yên Vương lại lấy chuyện cũ ra làm cớ để danh chính ngôn thuận làm phản?

Yên Vương có thật sự là hậu duệ Thành Tổ hay không, Lăng Phong không biết.

Mà, cũng không cần biết.

Cái thằng nhãi to mồm ở kia, tám phần là người của Yên Vương. Nói không chừng, chính là mật thám Nam phủ. Đây chẳng qua là Yên Vương ngầm tung tin ra ngoài, làm công tác tư tưởng trước khi khởi binh.

Quan trọng là thực lực, còn lý do, kiểu gì cũng sẽ có.

Hà Bắc nổi sóng, Yên Vương công cáo thiên hạ, trả thù cho Nhị công tử, đồng thời thanh lọc tham quan cạnh hoàng đế, lấy công đạo cho dân chúng, vừa giải quyết loạn dân, vừa làm phản luôn.

Dân chúng, đa phần đều không ngốc, nhưng họ đều có chung một kiểu suy nghĩ.

Đó là giữ mình.

Ai làm vua, ai phản ai, đều không sao cả. Chỉ cần nhanh nhanh chóng chóng xong, để chúng ta lại sống tiếp là được. Chính vì thế, Yên Vương tạo phản, phản đối cũng chỉ có Hoàng đế Triệu Cát, chứ dân chúng đều chẳng có ý kiến.

Lăng Phong lúc trước từng nghĩ, nếu có chuyện loạn lạc, hắn sẽ là người đầu tiên cao chạy xa bay. Rút cục, lại bị kẹt trong tâm bão như vậy. Người tính không bằng trời tính.

Chỉ là, theo như "lịch sử" mà Lăng Phong nhớ, thời kỳ Tống Huy Tông đúng là có rất nhiều cuộc phản loạn, nổi bật nhất chính là Tống Giang, sau đó hình như còn có khởi nghĩa Phương Lạp. Nhưng cả hai đều là dân biến, không hề có Yên Vương nào.

Vấn đề ở đâu?

Lăng Phong không nắm chắc sử, cho nên hắn cũng không chắc đây là bản thân dị giới có vấn đề, hay là vụ việc của Yên Vương quá nhỏ bé hắn không nhớ tới. Hoặc là, vì lý do nào đó đã bị sử quan xóa bỏ.

Lăng Phong cảm giác, Yên Vương làm phản hơi cấp bách. Giống như bị ép phải phản ngay, không làm không kịp. Hắn bỗng nghĩ đến Hưng Nhân Vương Vương Vũ, cha của Vương Diệu Mai, nghe nói có quan hệ rất tốt với Yên Vương, có điều đã bị xét nhà diệt tộc. Xem ra, nhìn thấy cánh tay trái đắc lực của mình bị bẻ gãy, Yên Vương không thể ngồi yên chờ đến lượt mình, cho nên đành phải nhân lúc còn nắm binh quyền mà làm phản.

Lăng Phong tuy không có ánh mắt đại cục gì lắm, nhưng hắn nhận định Yên Vương sẽ thua, thậm chí rất nhanh chóng.

Lăng Phong kinh doanh tiêu cục ở kinh thành, tuy chưa tiếp xúc nhiều với quân đội chính quy của Tống đình, nhưng cũng tạm qua lại với quan lại chính quyền một chút. Hắn cảm thấy triều đình tuy có gian thần ở đó, nhưng chung quy vẫn rất vững, căn bản không thể bị Yên Vương quật ngã dễ dàng. Dù sao, gian thần thời nào mà chẳng có.

Chỉ nói riêng tình báo, Yên Vương đã thua từ sớm. Nhất cử nhất động của lão, ngay từ lúc ở Trường An đã bị Mật Thám ty theo sát. Hiện tại, ngay một tên tập sự như Lăng Phong còn lọt được vào “Nam phủ”, vậy thì mật thám tinh anh chắc chắn đã ở sâu bên trong từ trước.

Lăng Phong thậm chí nghĩ, ngay cả Bùi Thiệu Huy có khi ... chưa chắc đã là kẻ phản bội.

Nói tóm lại, lão Yên mà thua, triều đình sẽ quay lại Hà Bắc càn quét đồng đảng. Triệu Hanh chưa tìm được, Lăng Phong tốt nhất nên tránh khỏi cái cục rối này càng sớm càng tốt.

Nhưng làm sao để ra tránh?

Xem ra phải tận dụng thân phận mật thám Nam phủ.

Lại nói, Lăng Phong hiện tại đang tạm thời phụ trách Hà Bắc thay Bùi Thiệu Huy. Vốn dĩ hắn có thể dùng ký hiệu riêng của tổ chức để tập hợp mật thám Hà Bắc lại khẩn cấp. Nhưng Bùi Thiệu Huy vừa phản xong, đem theo những ai phản bội không rõ. Lăng Phong tin tưởng tên kia không thể nào đem được toàn bộ mật thám Hà Bắc đi theo, nhưng hắn đối với tình hình nhân sự Hà Bắc lại một chút cũng chẳng biết, căn bản không thể làm bừa. Hắn chỉ có thể một mình hành động.

...

Trường An.

Nguyệt Dung đã trở lại kinh thành.

Nguyệt Dung trên đường về đi cùng Cảnh Dương, tận lực giấu diếm kẻ phản bội Bạch Chuẩn, bởi nàng sợ Cảnh Dương có liên quan sẽ tìm cách gϊếŧ người diệt khẩu.

Về đến Trường An, nàng bí mật dẫn Bạch Chuẩn gặp Kha lão để báo cáo. Nhưng ông trời trêu ngươi, Cảnh Dương cũng có mặt. Có lẽ gã đã biết từ lúc đi đường. Nguyệt Dung không kịp xoay sở.

Kha lão ngồi sau bàn hồ sơ hỏi :

- Nguyệt Dung, có chuyện gì?

- Về chuyện ở Hà Bắc. Thuộc hạ làm hỏng nhiệm vụ, muốn ... nhận tội.

Kha lão nhíu mày :

- Lần này cũng là phía chúng ta thiếu sót. Thứ nhất đánh giá thấp người Nữ Chân. Thứ hai, đó là không hề mảy may phát hiện ra ... Nam phủ.

Đến đây có một chuyện.

Nguyệt Dung Cảnh Dương dẫn gần như toàn bộ mật thám sót lại trở về kinh, nhưng là trước khi Yên Vương giới nghiêm Đại Danh. Bản thân Lăng Phong, phải ở lại thêm mấy ngày sau, tình cờ mới biết được sự tồn tại của Nam phủ. Nhưng hắn chưa hề thông báo một chữ nào về Tổng bộ Trường An.

Vậy thì, làm sao Kha lão lại biết hai chữ “Nam phủ”?

Xem ra Lăng Phong đoán đúng, mật thám Hà Bắc cũng không phải đều theo địch với họ Bùi kia.

Hoặc là, ngay từ đầu Kha lão đã cài người vào nội bộ cạnh Yên Vương. Điều này cũng không khó tưởng tượng.

Nguyệt Dung ngập ngừng chọn câu chữ, mắt không dám nhìn Cảnh Dương :

- Dù sao, dù sao ... nếu tin tức cẩn mật thì sẽ không xảy ra chuyện.

Cảnh Dương nói :

- Ngũ Nương, muội cũng không cần tự trách. Trách nhiệm lần này cũng không ở muội.

Câu này thực ra lão Cảnh nói rất hay. Gã chính là chỉ huy, nhiệm vụ hỏng trách nhiệm là ở chính gã mà thôi. Chẳng qua, Cảnh Dương cũng không nhận trách nhiệm, mà quay qua Kha lão nói :

- Đại nhân, Nam phủ kia thực sự là thủ hạ của Triệu Doãn? Làm sao chúng ta theo dõi lâu nay, lại hoàn toàn không có tư liệu.

- Có phải thủ hạ Yên Vương hay không, tạm thời chưa thể khẳng định.

- Tin mật báo chẳng phải nói, thủ lĩnh của chúng là nữ nhân của Yên Vương đó sao?

Kha lão lắc đầu :

- Nhưng mật báo cũng nói rõ, nữ nhân này và Yên Vương đã nhiều năm không qua lại, mối quan hệ rất phức tạp. Trừ phi có bằng chứng xác thực, bằng không không thể dự đoán lung tung làm sai lệch hướng điều tra.

Cảnh Dương không thể nói gì thêm.

Kha lão lại trầm giọng :

- Chẳng qua, mối lo lớn hơn lại là Thiên Sách phủ kia. Phi Long từng nói, Kim quốc sẽ là đại nạn của chúng ta, không nghĩ thực sự đến.

Cảnh Dương không khỏi hiếu kỳ, Lăng Phong đã nói gì với Kha lão? Lời của thằng nhãi kia thì có gì mà đại nhân phải để tâm như vậy?

Còn Nguyệt Dung, nàng cũng đang suy nghĩ xuất thần.

Thái độ của Cảnh Dương, từ đầu tới cuối, vô cùng tự nhiên, vô cùng hợp lý. Nếu Cảnh Dương đúng là kẻ đứng sau vụ việc Hà Bắc, vậy thì gã phải biết rõ Nam phủ, phải lo lắng che chắn mới phải.

Hắn đang giả vờ?

Hay hắn quả thật không biết?

Nguyệt Dung vẫn không an tâm, dè dặt nói :

- Đại nhân, thuộc hạ có tin tức muốn nói riêng với ngài.

Kha lão nghe vậy liền phất tay :

- Được. Cảnh Hữu sứ, ngươi cố bắt liên lạc với nhóm Lăng Phong. Yên Vương dấy binh, hắn lại vẫn ở trong thành, tin tức của hắn là rất quan trọng.

Cảnh Dương nghiêm nghị chắp tay lui ra, bề ngoài không hề có gì bất thường.

...

Lát sau.

Nguyệt Dung đi ra, cũng không rõ nàng và Kha lão đã nói những gì.

Đang lúc nàng vẩn vơ nghĩ thì có người hỏi :

- Muội không sao chứ?

- A? Ta không sao. Cảnh đại nhân có gì giao phó?

- Cũng không có gì ...

Cảnh Dương cũng không hỏi nàng và Kha lão nói những gì. Dù sao Nguyệt Dung thân phận là tổ trưởng, nàng có quyền mật báo Kha lão không qua Cảnh Dương.

Nguyệt Dung giọng không chút biểu tình :

- Nếu như không có gì, ta xin phép về trước.

Cảnh Dương mặt hai xạm lại, gã vờ ngập ngừng :

- Đúng rồi. Về việc nội gian ...

Nguyệt Dung liền dừng bước.

- Thực ra, ta và đại nhân đã biết từ lâu. Muội nghĩ xem, không dưng đại nhân đẩy hắn lên mật sứ, giao ngay nhiệm vụ cho hắn. Lần trước cố ý dặn riêng muội đừng hành động, chúng ta có sắp xếp cả. Chẳng ngờ muội cứ cố ý đi theo. May mà muội thoát khốn, ta chạy đến kịp lúc, nếu không ta cũng hối hận cả đời.

Nguyệt Dung im lặng.

Cảnh Dương tiếp tục :

- Hắn xảo diệu đẩy muội về kinh, còn hắn ở lại Hà Bắc. Muội nghĩ lại đi, vẫn ngây thơ không hiểu sao?

Ai đó vẫn im lặng.

- Hơn nữa, muội nghĩ xem, người của hắn không ai bị thương, chỉ có tổ của muội bị tổn thất. Đừng nghĩ rằng lôi ra một kẻ khai gì đó là xong. Muội có nghĩ lại lúc lấy lời khai chúng làm những gì không? Cái trò ép cung khai bừa này, ta tin không thiếu cách kỳ lạ.

Cảnh Dương tiếp tục nói :

- Ài, ta chỉ nói thế thôi. Chúng ta vào sinh ra tử bao lần, muội nghĩ cho kỹ, ai mới là người bên cạnh muội a.

"Lăng Phong mới là nội gian?” Nguyệt Dung gắng trầm mặc, nhưng trong lòng đã loạn.

Cảnh Dương bỗng hỏi :

- Muội chẳng lẽ thích hắn ta?

- Ta thích hắn?

Nguyệt Dung trên mặt không biểu tình nói :

- Không có. Ta chỉ suy nghĩ vì nhiệm vụ mà thôi.

- Vậy thì tốt.