Mật Thám Phong Vân

Quyển 4 - Chương 126: Đạn lạc

Lăng Vân trở về phòng, trong lòng ngũ vị tạp trần.

Ngày hôm qua, nàng cảm kích hắn cứu chính mình, cảm giác đệ đệ này thật không tệ, còn xúc động muốn giúp hắn giành chút gia sản.

Nhưng đến buổi tối trò hề của hắn liền lộ ra, chút hảo cảm ban ngày tan thành mây khói.

Tối qua Lăng Vân cơm nước xong liền đi ra ngoài dạo một vòng giải sầu. Ai biết trở về, phát hiện bàn trang điểm bị người chạm qua. Đáng sợ nhất là, chăn giường cũng bị bốc lên. Tuy rằng không quá hỗn độn, nhưng đối với một nữ nhân cẩn thận, giường lại là địa phương mẫn cảm nhất của nữ giới, có thể dễ dàng phát hiện.

Lăng Vân lúc đó bất an, vội vàng dò xét một chút. Nhưng không thấy gì lạ.

Mãi sáng nay, khi nàng tỉnh dậy sắp lại chăn gối, mới phát hiện chuyện động trời.

Bộ nội y tối mật nàng giấu dưới gối, đã ... không cánh mà bay.

Lăng Vân vừa thẹn vừa giận, lập tức tìm ai đó phát hỏa.

Nhân tiện nói một chút. Phàm nếu từng xem qua ấn phẩm 18+, thôi nói thẳng là JAV, các sắc lang chắc hẳn đều từng ít nhất một lần kinh qua thể loại siêu cấm, “incest” đi. Đặc biệt là với ... các tỷ tỷ. Dù sao, chuyện của Phong ca với Vân tỷ, cũng là tiệm cận thể loại này.

Trong các kịch bản đen mà nói, đệ đệ nếu xem trộm một chút nội y của tỷ tỷ. Kết quả thế nào?

Đương nhiên mỹ mãn. Tỷ tỷ sẽ không tức giận, chỉ mắng yêu ngươi một chút. Sau đó hỏi ngươi vì sao lại thế? Ngươi sẽ đáp, bởi vì ta là trai tân, trên trường không có nổi bạn gái, cho nên ...

Tỷ tỷ lập tức sẽ ôm ngươi vào lòng ôn nhu. Đại khái, đệ đệ ta thật đáng thương. Tỷ thương đệ nhất, thôi hay là để tỷ ... Khụ!

Ngươi nói, loại chuyện cẩu huyết này, có thể xảy ra hay không? Không bị tỷ tỷ đem đi tố cáo cho cha mẹ đánh tòe đầu đã là tốt. Ngươi nghĩ tỷ tỷ là bạn gái ngươi? Sẽ nhịn nhục bảo hộ che chở?

Bỏ đi, dù sao đầu xem hàng đen làm gì còn nghĩ được lắm logic cuộc sống như vậy.

Quay trở lại chuyện nội y của Lăng Vân.

Vì sao Lăng Vân lại chạy đi tìm Lăng Phong, lại phát hỏa ngay không hỏi gì.

Bởi vì kiện nội y kia, cũng không phải yếm cổ đại, mà chính là hai mảnh nội y tân kỳ Lăng Phong nghĩ ra.

Bộ đầu tiên Lăng Phong làm cho nàng đã bị Lý Minh Nguyệt cầm về. Bộ lần này chính là bộ lần thử giày cao gót, Lăng Vân vốn đã từ chối, sau lại “tình cờ” lấy được. Nàng lén mặc thử một lần, cảm thấy ... cũng khá dễ chịu, cho nên xem như bảo vật.

Mỗi một nữ nhân đều có vài thứ “bí mật làm đẹp” như vậy giấu trong lòng. Nói giống như về sau vì sao kem làm trắng chính hãng đầy ra đó, chị em vẫn cứ thi nhau mua kem trộn chưa qua kiểm định của các hotgirl? Âu cũng là vì cái “bí mật làm đẹp” này.

Nói chung cái này nam nhân căn bản không hiểu.

Lăng Vân phát hiện nội y bị mất, lại nghe Tiểu Tinh nói Lăng Phong đêm qua ghe1 phòng, lập tức nghĩ đến cũng chỉ có hắn năm lần bảy lượt muốn nàng mặc nó. Nàng nghĩ nếu hắn thừa nhận cái sai sẽ bỏ qua, nhưng hắn lại vẫn giả vờ không biết.

Nếu là kẻ khác, Lăng Vân chưa chắc đã bốc hỏa lộ liễu như vậy.

Lăng Vân cảm thấy ủy khuất vô cùng. Có một tên đệ đệ đê tiện như vậy, nàng chịu không nổi.

...

Lăng Phong phòng bị cẩn thận, thậm chí còn vận chút khí lực còm cõi lên thân.

Sang đến phòng Lăng Vân, cửa phòng đã khép.

- Vân tỷ, rút cục chuyện gì?

Bên trong không tiếng, hình như có tiếng thút thít.

- Vân tỷ, ta quả thực không lấy cái gì cả. Tỷ vì sao không tin?

- Lăn!

Lăng Vân rút cục cất tiếng, nhưng vẫn rất tiết kiệm từ ngữ.

Lăng Phong đứng ngoài gãi đầu :

- Vân tỷ, ta chỉ là một nam sinh đầy nhu nhược và thiện lương. Nếu có chỗ đắc tội, mong tỷ bỏ qua nha.

- Thiện lương? Hừ, thiện lượng mà đi trộm ... nội y nữ nhân?

Lăng Phong thở ra. Nói sao, cuối cùng vẫn phải lộ ra nhân phẩm tốt đẹp của mình mới khiến người khác cảm động, nói ra nguyên nhân.

Có điều, trộm nội y gì đây? Phong ca đâu có làm.

Đêm qua, đúng là hắn thấy có một bộ, nhưng căn bản không hề lấy đi. Chỉ kỳ quái vì sao tỷ ấy lại có nó thôi.

- Vân tỷ, nội y nào vậy?

- Nội y ... màu đen.

“A, còn có một bộ màu đen?” Lăng Phong choáng váng.

Lăng Phong vội biện giải ngay :

- Vân tỷ, ta căn bản không thấy cái nào màu đen, chỉ thấy cái màu trắng.

Trong phòng bỗng yên ắng đáng sợ.

Chỉ nghe giọng Lăng Vân tựa nữ hồn :

- Ngươi kéo cửa hé một chút.

- Vân tỷ, đã hiểu rồi sao? Ta đã nói ta vô tội mà ...

Lăng Phong ngây thơ hồn nhiên, hoàn toàn không biết cạm bẫy đang chờ đón. Hắn còn nghĩ đại tỷ rút cục thấu hiểu cho tấm lòng thiện lương của hắn, vì vậy chậm chạp kéo cánh cửa, một con mắt thò vào.

Bỗng ...

- Ngươi đi chết đi!

“Vèo”

Từ trong phòng, một cái bình trà sứ tinh mỹ phòng chữ Thiên chất lượng cao, giá cả vài lượng bạc trắng, đang nhằm ngay khe cửa phóng ra.

“Móa nó, lại tới nữa?”

Vân tỷ chẳng lẽ cũng luyện qua phi đao, ném đồ chuẩn như vậy?

Lăng Phong thụt người, lại thoát được một kiếp.

Phòng Lăng Vân ở lầu hai, cái bình trà lọt qua khe cửa, xuyên hành lang, bay luôn xuống sảnh tầng một.

Chỉ nghe ...

“Choang”

- Á ...

Có ai đó trúng đạn lạc.

- Đại thiếu gia, đại thiếu gia ...

- Là ai ám toán ta? M* nó, nhất định là thằng Phong kia. Lão tử không tính sổ với ngươi không được. Ai u ...

Tiếng kêu la của Từ Nguyên rút cục thức tỉnh Lăng Phong.

Phải rồi, thằng nhãi này ở lại sau Lăng Phong một chút, có khi nào ...

Còn cái gì mà khi nào, chắc chắn là thằng kia. Dù sao Phong ca đã nói không lấy là không lấy. Có đem ra tòa cũng không sợ, có toàn thể độc giả làm chứng cho hắn. Loại chuyện lấy nội y nữ nhân để cái gì kia cái gì kia, Phong ca còn chưa biếи ŧɦái như vậy.

Vì vậy liền nói :

- Vân tỷ, đêm qua Từ Nguyên cũng vào phòng tỷ, chắc tỷ cũng biết. Ta không có chứng cớ chứng minh, nhưng hiềm nghi của hắn lớn hơn ta rất nhiều đó.

Trong phòng im lặng.

- Vân tỷ, ta ...

- Ngươi cút khuất mắt cho ta, ta không muốn gặp ngươi.

- Nhưng ...

- Còn không mau cút?

Lăng Phong gãi đầu.

Bỏ đi, dù sao lời biện bạch cũng đã nói được rồi. Tỷ ấy không chịu hiểu thì thôi vậy. Lăng Phong hắn là đại nam nhân khí lượng lớn nhân phẩm cao ngất. Nói chung không hơi đâu mà chạy theo giải thích với nàng mãi.

Vì vậy có chút sẵng giọng :

- Được thôi, cút thì cút. Ta nói không lấy là không lấy, tỷ không tin thì tùy. Tỷ cứ ở đây nghỉ ngơi cho khỏe, ta bận việc của tiêu cục, phải lên đường luôn không chờ được nữa.

Nói rồi quay lưng đi thẳng.

Trong phòng Lăng Vân liền có tiếng động gì đó.

...

Lát sau.

Bên ngoài khách điếm.

Lăng Phong cùng vài huynh đệ đang sắp lại ngựa, chuẩn bị lên đường.

- Lăng Phong ...

Chỉ thấy Lăng Vân vội vàng mặc áo bông chạy xuống.

Lăng Phong không khỏi nhìn hai tay nàng ta. Rất tốt, không có cái chén nào, cũng không có cái khay nào.

Từ từ, lại cẩn thận nhìn sang Tiểu Tinh. Rất tốt, ám khí cũng không phải nhờ nha hoàn mang hộ.

Một cao thủ ám khí, cảnh giới tối cao chính là ám khí cũng không ở trên người mình, mà ở xung quanh. Lăng Vân ném đồ chuẩn như vậy, nói không chừng là cao thủ giấu mình.

Phong ca từ lúc nào ngộ tính cao như vậy? Luyện ám khí đúng là không sai mà.

Lăng Phong cảnh giác hỏi :

- Chuyện gì? Muốn đuổi gϊếŧ ta sao?

Lăng Vân vội tiến tới, ngẩng đầu nói vội :

- Ta ... xin lỗi. Ngươi đừng giận mà bỏ đi như vậy. Ta chỉ là ...

- A?

Không chỉ Lăng Phong, đám huynh đệ Cao Diệp Tần Quyền, nhất là nha hoàn Tiểu Tinh đều thấy không khí có điểm rất kỳ quái.

Đây là lần đầu sau sự kiện kia, Lăng Vân nhìn thẳng Lăng Phong. Trọng yếu là, trước nay nàng là một nữ nhân bề ngoài luôn tỏ ra mạnh mẽ, từ bao giờ lại có kiểu thái độ đầy ôn nhu thục nữ thế này.

Cái cảnh vừa rồi, giống như ... thê tử làm sai chạy theo phu quân xin giải thích.

Lăng Phong cũng thấy mất tự nhiên, vội kiếm cớ cười đùa :

- Tỷ tìm thấy đồ vật rồi sao?

- Đồ vật gì?

- Thì chính là nội ...

- Ngươi im miệng, hổn đản!

Chúng nhân lại càng sợ hãi.

Vừa rồi phàm ai từng trải đều thấy quen, lời cuối cũng không phải tức giận thông thường, mà như là mắng yêu.

Loạn rồi loạn rồi.

Lăng Phong vội nói :

- Vân tỷ đừng giận. Ta tính thích đùa cợt, nhưng đó là với người ta thấy thân thiết thôi.

- Người ... thân thiết?

Lăng Vân không hiểu sao hai má hơi hồng.

Lăng Phong không để ý chi tiết này. Trời đang lạnh, người khác đều dễ mũi hồng má hồng như vậy.

Hắn nói :

- Chẳng phải ngươi là tỷ tỷ của ta sao? Đổi lại người khác, ta cũng chẳng thèm nói lắm vậy đâu.

Không đợi Lăng Vân phản ứng, Lăng Phong lại nói :

- Nói chung, ta không có nhỏ mọn vậy, tỷ không cần nghĩ nhiều. Tỷ vừa rơi xuống nước, bảo trọng thân thể đi. Ta vẫn hy vọng tỷ nên về kinh thành thì hơn, Hà Bắc ... thực sự chỉ e sắp có chuyện bất ổn.

Lăng Vân ngẩng đầu nhìn hắn :

- Vậy sao ngươi còn ...?

- Lần này thực sự ta có việc gấp phải đi ngay, chỉ e phải thúc ngựa đuổi mới kịp. Nếu đi cùng xe ngựa căn bản quá chậm. Tỷ yên tâm, ta để lại vài huynh đệ Hắc kỳ bảo hộ, sẽ không có chuyện gì đâu.

Lăng Phong lời này không giả. Đại Danh Hà Bắc còn đến mấy ngày đường nữa, cứ thong dong mãi đến nơi chỉ sợ muộn nhiệm vụ.

Hắn nói với Cao Diệp :

- Tam ca, đại tiểu thư nhờ huynh.

- Được, yên tâm.

- Phong, nhưng ta muốn ...

- Vân Vân, nàng sao lại ra đây rồi?

Lăng Phong không buồn liếc Từ Nguyên, hắn cũng chẳng muốn so đo chuyện nội y với thằng kia.

Dù sao đã nói với Lăng Vân Từ Nguyên có hiềm nghi. Chuyện còn lại để Lăng Vân tự suy nghĩ. Chuyện nhạy cảm, chẳng lẽ còn kêu Lăng Phong phải đi tìm cho ra bộ nội y đó ở chỗ Từ Nguyên, rồi đem cho Lăng Vân xem chứng minh mình vô tội? Loại chuyện trẻ con đó hắn không thèm làm.

Lăng Phong chỉ đánh mắt an ủi Lăng Vân, dặn dò Cao Diệp, sau đó nhảy lên ngựa hô :

- Lên đường!

...

Đường đi Hà Bắc gồ ghề, Lăng Phong ngày nghỉ đêm đi, à nhầm, ngày đi đêm nghỉ. Hàng đêm đều chú tâm luyện khí. Hắn cảm nhận, chờ hắn ở Hà Bắc không hề yên bình, nên chuẩn bị một chút mới tốt.

Nhân tiện nói, mấy ngày qua luyện khí, Lăng Phong phát hiện một chuyện. Đó là khí lực của hắn, trước kia hình như không phải là “tịt” hay “chậm”, mà là bị phong bế đâu đó.

Lại nói, luyện khí thường phải đi kèm một bộ tâm pháp. Mặc dù mọi đường luyện khí đều sẽ tạo ra khí lực cả, nhưng tâm pháp khác nhau thì triết lý tu luyện cũng sẽ khác nhau, qua đó tính chất đặc điểm khí lực tu được cũng khác biệt.

Về cơ bản, có vài triết lý tu tâm. Tỷ dụ luyện bí chữ “tĩnh”, cầu tâm thanh tĩnh. Hay luyện chữ “cuồng”, cầu bột phát sức mạnh. Có nhà luyện chữ “vong”, cầu quên đi bản thân. Thậm chí, nghe nói có cả bí chữ “loạn”, linh tinh bất kể.

Các bí kíp luyện tâm phổ biến trong võ lâm, chủ yếu khởi nguồn từ hai nhà Phật Đạo, quá nửa đều thuộc vào chữ “tĩnh”, cho nên mỗi khi có chuyện đều ngồi xuống đả tọa yên tĩnh hồi khí gì đó.

Các bí quyêt khác, lâu dần rơi vào thiểu số, thậm chí bị xem là “ma công”.

Thực ra, chẳng phải là tu ma gì, mà là triết lý khác với số đông, bị xem là ma mà thôi.

Lăng Phong hiện tại dùng phép luyện khí cơ bản trong giang hồ, cũng thuộc chữ “tĩnh”. Nhưng hắn lại cảm giác, hình như mình còn biết một bộ tâm pháp cao cấp hơn. Lần nhập ma gặp Diễm Tuyết Cơ, nó đã lộ ra một lần, còn có cả đồ hình lưỡng nghi gì đó.

Coi bộ giống như thần lực của Lăng Phong. Có sẵn trong người từ trước. Không chừng chính là đồ đạc ngưu đầu mã diện nhét vào người hắn. Chỉ tiếc, Phong ca hiện không lôi được nó ra.