Kurita Sakura nói hết mọi chuyện. Ít nhiều gì cô cũng nhìn ra được mục đích của Kurita Ichiro khi ông đưa bọn họ tới đây.
Bề ngoài là vì hy vọng chị em họ có thể tránh nạn ở Trung Quốc, nhưng thật ra… xét về chính trị gì đó, thì đâu chỉ đơn giản như vậy. Nếu chị em họ xảy ra chuyện gì ở Trung Quốc này, bố họ lập tức có thể viện cớ này mà làm khó dễ phía Trung Quốc. Muốn làm chuyện lớn luôn phải có người chịu hy sinh. Câu này Kurita Ichiro nói với cô không ít lần, nhưng cô chưa từng nghĩ, có một ngày chính chị em cô cũng trở thành vật hy sinh cho bố mình.
Cô cũng từng nghe về cách làm việc của xã hội đen Nhật Bản. Nếu đối phương có gϊếŧ Kurita Kurosawa, cũng là do Kurita sai trước, cứ cố tình tra xét đến cùng, thì ngược lại gia tộc Kurita sẽ càng đi vào ngõ cụt, nhưng… bố cố ý để cô và Kurita Kurosawa đến đây, nói dễ nghe thì là để người làm chị như cô trông nom em trai mình. Nhưng cô hiểu rất rõ, cô mới là quân cờ chính. Kurita Kurosawa ‘chơi’ con gái của lão đại bang Aoyama, đối phương hoàn toàn có thể bắt Kurita Sakura cô, nói là ăn miếng trả miếng. Mà nếu cô bị hại, thì bố cô sẽ có rất nhiều lý do để thông báo với giới truyền thông trong nước, vì cô chính là ‘người vô tội bị hại’, cũng có thể gây phiền phức cho phía Trung Quốc.
Vì tính toán này, bọn họ chỉ hy vọng những vệ sỹ mà Trung Quốc phái tới thật sự có năng lực, có thể bảo vệ cho tính mạng của hai chị em họ, còn những vệ sỹ đã đi theo họ từ Nhật sang, cô thật sự không thể xác định được là trước khi đi, họ có nhận được ‘ám thị’ của bố cô, Kurita Ichiro hay không.
“Tôi đã nói hết mọi chuyện rồi.” Kurita Sakura châm một điếu thuốc, thương thay cho thân phận làm quân cờ của mình. Sinh ra trong gia tộc Kurita, thì nhất định phải hy sinh vì lợi ích của gia tộc. Chưa nói đến chuyện hôn nhân chính trị, mà cô thật sự không thể ngờ được, ngay cả sinh mạng của mình cũng phải hy sinh, điều này… cô không làm được.
Hạ Vũ và Tiểu Bạch đều là người thông minh, nghe cô ta nói xong đều cẩn thận suy xét hết tất cả các vấn đề.
“Bên cạnh bố cô… có phải cũng có vệ sỹ không?” Hạ Vũ hỏi, Kỷ Lương ở bên cạnh bất giác ngồi thẳng người lên. Lúc trước Hạ Vũ đã nói với cô tin tức lấy được ở chỗ Eliza, tuy cô cảm thấy không quá chắc chắn, nhưng mà… cô vẫn không kìm được, lén vểnh tai lên nghe.
“Anh nói đến Hạnh Bình à?” Kurita Sakura khẽ gật đầu: “Đó là vệ sĩ riêng của bố tôi… hay nên dùng từ ‘tử sĩ’ thì càng đúng hơn.”
“Nếu bố tôi mà cho Hạnh Bình đến bảo vệ tôi, thì tôi cần gì phải chạy tới mấy chỗ chết tiệt này của các người…” Kurita Kurosawa còn chưa dứt lời đã bị Hắc Tử kẹp cổ. Cánh tay thô lỗ mạnh mẽ của Hắc Tử kẹp chặt cổ tên nhóc kia, chỉ chốc lát đã khiến tên nhóc đó gào thét ầm ĩ nhận sai, liên tục xin tha.
“Tôi cũng chỉ biết là có một người như vậy, còn không biết nhiều lắm.” Kurita Sakura rít một hơi thuốc: “Ông già có vẻ rất coi trọng Hạnh Bình. Hạnh Bình không giống kiểu vệ sỹ đi theo bảo vệ người ta như các anh. Ông ta giống Ninja trốn trong chỗ tối hơn. Hình như Hạnh Bình là do một tay ông già bồi dưỡng ra, nhưng lại có chút gì đó rất kỳ quái…” Cô ta nhíu mày, dường như rất khó lý giải những điều sắp nói: “Trước đây tôi đã từng gặp Hạnh Bình. Mà khi đó với bây giờ, ông ta căn bản không thay đổi gì, giống như là… không già vậy.” Cũng phải hai mươi năm rồi, vậy mà ông ta gần như không thay đổi gì, ông ấy… có phải là người nữa không?
“Cô có biết người tên Hạnh Bình kia, làm thế nào mà lại làm việc cho bố cô không?” Kỷ Lương hỏi.
Kurita Sakura lắc đầu: “Ông già không cho những người khác tiếp xúc với Hạnh Bình. Chị hỏi chuyện này làm gì?” Lúc này Kurita Sakura mới chợt nhớ ra, sự tồn tại của Hạnh Bình vẫn được ông già giữ kín suốt bao nhiêu năm nay. Cô cũng chỉ vô tình mới biết được. Nhưng mà… đây là Trung Quốc, mấy người đó sao lại biết?
“Tiểu thư Kurita, chúng tôi có thể bảo đảm cho sự an toàn của cô và em trai cô, nhưng mà… chúng tôi muốn gặp Hạnh Bình.” Hạ Vũ đưa ra điều kiện của mình.
“Rốt cuộc mấy người muốn làm gì?!” Kurita Sakura cũng không phải cô nàng ngốc nghếch, cô nhìn ra họ có mục đích riêng.
“Chúng tôi chỉ muốn tìm lại những gì vốn thuộc sở hữu của mình.” Thái độ của Hạ Vũ rất cương quyết: “Cô không có sự lựa chọn nào khác, ngoài việc dựa vào chúng tôi.”
Kurita Sakura khẽ cắn môi, Hạ Vũ nói đúng, hiện giờ cô căn bản không thể tin tưởng được người mà bố cô phái tới, thậm chí ngay cả quản gia Fukuda cô cũng không thể tin hoàn toàn được. Vì muốn nói với mấy người Hạ Vũ những chuyện này, nên cô đã sớm đuổi Fukuda đi, nhìn ông có vẻ cũng vội vã muốn báo cho Kurita Ichiro biết chuyện phát sinh hôm nay, nên không ở lại bao lâu.
Suy nghĩ một lúc lâu sau, Kurita Sakura đành đồng ý việc hợp tác này: “Tôi hy vọng có thể quay về Nhật Bản.” Đương nhiên, cô cũng có điều kiện của mình.
“Vừa hay!” Hạ Vũ nhướng mày: “Tôi cũng không định tiếp tục ở lại đây.”
Vụ đua xe vừa rồi, tuy không tạo ra sự cố giao thông gì nghiêm trọng, nhưng trong camera giám sát trên đường cũng đều ghi lại hết. Bọn họ không thể ở lại khu vực Cửu Long này quá lâu, hơn nữa, tên sát thủ giấu mặt kia, có lẽ cũng biết chỗ ở của hai chị em họ, tiếp tục ở lại đây quá lâu, sẽ tạo cho đối phương càng nhiều cơ hội. Hạ Vũ anh chưa bao giờ là một người ngồi chờ chết.
“Ngày mai sẽ xuất phát, đi Nhật!”
***
Ngày hôm sau, đoàn người khởi hành, từ Hongkong bay thẳng sang Nhật Bản. Tuy giữa chừng cũng xảy ra một ít chuyện, quản gia Fukuda không biết tối qua Kurita Sakura đã có giao ước với đám Hạ Vũ, nên vẫn khuyên hai chị em đừng quay về Nhật Bản, tránh gặp hoạ chết người, thậm chí còn lấy điện thoại ra báo cho Kurita Ichiro, có điều, chiếc di động đó lại nát bấy dưới chân Hắc Tử.
Sau khi lên máy bay, Kurita Sakura hào phóng bao hết khoang hạng nhất, tên nhóc Kurita Kurosawa kia thì làu bàu than phiền, lẽ ra phải được ngồi chuyên cơ để về mới đúng. Tiểu Bạch nghe không lọt tai, suýt nữa thì dùng chân đạp chết tên ngốc không biết sống chết gì kia: “Con mẹ nó, cậu thì biết cái chó gì! Ngồi máy bay dân dụng là vì muốn giữ cái mạng chó của cậu! Vì trên máy bay này còn có mấy trăm mạng người, dù đối phương có muốn gϊếŧ cậu, cũng không thể mạo hiểm đắc tội chính phủ nhiều quốc gia mà gây nổ một máy bay dân dụng được. Nếu cậu dùng chuyên cơ, chỉ cần một quả bom cũng giải quyết cậu gọn gàng. Đỡ nhiều việc!”
Nghe Tiểu Bạch nói vậy, Kurita Kurosawa cũng mơ hồ, vừa thấy có lý, nhưng cũng lại thấy hơi thái quá: “… Sao thế được? Cướp máy bay… đâu phải phần tử khủng bố chứ…”
Tiểu Bạch tự nhủ với mình, đó là một tên ngốc, so đo với một tên ngốc thì chứng tỏ hắn còn ngốc hơn tên ngốc đó.
Mấy giờ sau, đoàn người hạ cánh xuống sân bay Tokyo.
Đây là lần đầu tiên Kỷ Lương đặt chân đến quốc đảo này, trước kia cũng chỉ nghe nói là quốc gia này rất nổi tiếng ở một số phương diện nào đó… Đừng hiểu sai, ý cô là về ngành sản xuất truyện tranh, phim hoạt hình, chứ không phải là ngành sản xuất phim ‘người lớn’.
Ra khỏi sân bay, nhìn khắp nơi đều là người Châu Á da vàng tóc đen, nên cũng không thấy khác biệt gì lắm. Cảm giác duy nhất đó là… đám bọn họ có vẻ rất thu hút sự chú ý!
Tuy những năm qua, chiều cao của người Nhật có chút cải thiện, nhưng nhìn chung cũng chỉ hơn 1m7 một chút, cô quay lại nhìn những người đàn ông đi bên cạnh mình, cả đám đều hơn 1m8, còn đứng cùng một chỗ, muốn không thu hút sự chú ý của người khác cũng khó. Hơn nữa, cả mấy người này đều có diện mạo khá tốt, đều là những anh chàng đặc biệt đẹp trai, khiến một số cô gái trẻ tuổi đi qua thỉnh thoảng lại quay đầu lại nhìn.
Thi Thanh Trạch sáng nay mới đuổi theo tới, đứng duỗi tay duỗi chân, còn nháy mắt với mấy cô bé người Nhật, khiến các cô bé khẽ nở nụ cười duyên. Hôm qua, khi bọn họ đi ‘hầu hạ’ hai chị em Kurita, Thi công tử không đi theo, vì mẹ Thi đến Hong Kong, Thi công tử phụng mệnh thái hậu đến yết kiến, cho tới tận tối hôm qua bọn họ phải nhanh chóng xuất phát trước đến Nhật, thì sáng sớm nay hắn mới chạy theo tới đây.
Vừa về đến Nhật, chị em Kurita đã nói muốn đi dạo phố, nguy hiểm còn chưa được giải quyết mà họ còn dám to gan như vậy, khiến Kỷ Lương cũng phải trợn mắt. Có điều… cô không nghĩ Kurita Sakura là cô gái không biết chừng mực. Từ cách xử sự lúc trước của cô ta, có thể nhận ra được, có lẽ, cô ta chẳng qua chỉ muốn mượn cơ hội này để xem xét năng lực của đám ‘vệ sỹ’ bọn họ mà thôi.
Kurita Sakura có đầu óc hơn cậu em trai chỉ biết chơi bời kia nhiều.
Nhật Bản có những trào lưu rất đặc biệt, nhất ở trong giới trẻ càng thịnh hành phương diện này, bao gồm trang phục, phong cách sống v.v… Ở những người trẻ tuổi có địa vị trong Châu Á thì lại càng đặc biệt, nhất là những quan niệm về giới tính…
Đi dạo trên đường phố Nhật Bản, bạn sẽ nhìn thấy không ít các cô gái trẻ mặc đồng phục học sinh, một hoặc cũng có thể là ba đến năm người tụ tập ở những góc phố ồn ào nhộn nhịp, ‘em gái học sinh’, đây là biệt hiệu mà họ đặt cho các cô gái ấy. Trên phương diện tìиɧ ɖu͙©, Nhật Bản chắc chắn đứng đầu ở Châu Á, thậm chí còn đuổi kịp cả khu vực u Mỹ.
Trên đường đi, bọn họ nhìn thấy không ít các cô bé học sinh nháy mắt bóng gió gợi ý với họ, cũng có người trực tiếp tới gần. Nhìn cả một đám các cô bé dù trang điểm đậm vẫn không giấu đi được nét trẻ con kia, Kỷ Lương chỉ cảm thấy tam quan của mình lại được đổi mới. Kỳ quái hơn là…
“Chị gái, dạo phố cùng em được không?” Một cậu nhóc có mái tóc nhuộm được vuốt nhọn lên, tai còn đeo vài cái đinh khiến Kỷ Lương phải ngạc nhiên vì một cái tai nho nhỏ thế mà có thể chịu được sức nặng đến vậy, đi tới trước mặt Kỷ Lương, chiều cao chỉ tới vai cô, nhìn cậu nhiều lắm cũng chỉ mười lăm mười sáu tuổi.
Vừa nói chuyện, tay cậu nhóc đã vòng qua cánh tay Kỷ Lương. Kỷ Lương bỗng cảm thấy luồng gió lạnh lẽo thổi từ đằng sau tới.
“Chưa đủ lông đủ cánh đã dám ra đời.” Hạ Vũ đi lên trước một bước, vừa nói vừa kéo sau cổ tên nhóc kia, ném cậu sang một bên.
“Anh trai --- anh đẹp trai thật đấy.” Cậu nhóc dường như không bị khuôn mặt lạnh băng của Hạ Vũ dọa cho sợ chạy mất, ngược lại còn mở to hai mắt, sùng bái nhìn Hạ Vũ: “Em có thể đi theo anh không…?”
Mặt Hạ Vũ tối sầm lại, trừng mắt nhìn Kỷ Lương đang bịt mồm, vất vả nhịn cười ở bên cạnh. Bắt gặp ánh mắt lạnh lẽo cấp độ cao của anh, cô đành phải vòng tay ôm lấy cánh tay anh nói: “Nhóc, người đàn ông này chị nhìn trúng rồi, đừng có trộm đồ của người khác.”
Tình hình bên này cũng khiến không ít người qua đường liếc mắt nhìn, nhưng cũng chỉ là liếc mắt thôi, không dừng lại xem.
Cả đám người đi tới một khu vực, rất nhiều các trung tâm thương mại lớn, các khu chợ, còn có các cửa hàng nho nhỏ xinh xinh cùng với những cửa hàng đắt tiền, thực sự là một thiên đường mua sắm của những tín đồ shopping. Hai chị em Kurita mua sắm điên cuồng cũng gây ảnh hưởng đến Kỷ Lương, cô mua không ít đồ này nọ. Dù sao cũng có người trả tiền, không mua thì lãng phí.
Vừa ra khỏi trung tâm thương mại, Kỷ Lương đã cảm thấy không khí xung quanh hơi khác lạ. Xe cộ vẫn đi lại tấp nập, người tới người đi, nhưng mà… ẩn giấu trong đó, vẫn có vài tầm mắt chăm chăm hướng về phía họ. Có điều… dựa vào kỹ thuật theo dõi này, có thể cảm thấy được, bọn họ và người đã bắn lén ở Hong Kong, không phải cùng một người.
Kỷ Lương ra vẻ lơ đãng quét mắt nhìn một vòng, phát hiện một thanh niên ăn mặc sặc sỡ đứng lẫn trong đám người, nhìn rất giống mấy tên côn đồ.
Thi Thanh Trạch và Tiểu Bạch rời đi một chút, chỉ lát sau đã trở về, sửa sang lại quần áo hơi xộc xệch, khôi phục phong độ ban đầu, ai nhìn cũng không thể nhận ra được là hai người bọn họ vừa hạ gục mười mấy tên côn đồ.
“Chỉ là vài tên lưu manh đường phố thôi.” Tiểu Bạch nói: “Có điều, lần này tên nhóc nhà cậu thực sự gặp chuyện lớn rồi.”
“Gặp chuyện lớn rồi.” Thi Thanh Trạch đứng bên cạnh thêm mắm dặm muối: “Mấy tên côn đồ kia đều nhằm vào cậu, tên nhóc cậu nổi tiếng rồi. Bên bang Aoyama thông báo, ai bắt được cậu sẽ thưởng một trăm vạn yên đấy!”
“Một trăm vạn yên, đối với mấy tên côn đồ kia mà nói thì là một khoản khá lớn. Bỗng chốc cậu trở thành miếng thịt béo mập trong mắt toàn bộ đám lưu manh Nhật Bản!” Tiểu Bạch vỗ vỗ vào mặt Kurita Kurosawa đã sợ đến ngây người vì tin tức vừa rồi.
“Bang Aoyama để mấy kẻ đó tới làm gì?” Kỷ Lương không hiểu lắm. Mấy tên côn đồ này thì được tích sự gì đâu. Nhật Bản quản lý vũ khí nghiêm ngặt không khác gì Trung Quốc, cho nên, mấy người này không thể tuỳ tiện dùng súng bắn họ, hơn nữa, cô đã từng gặp mấy tên côn đồ kiểu thế này rồi, chẳng qua chỉ là nhất thời thấy tiền thì sáng mắt, chẳng có bản lĩnh gì đáng nói.
“Những tên này không có tác dụng gì, nhưng mà…” Hạ Vũ nhìn lướt qua mấy tên côn đồ thỉnh thoảng lại lượn lờ qua: “Có bọn họ ở đây, chúng ta cũng khó tránh được việc phải phân tâm chú ý đến họ.”
Nghe anh nói vậy, Kỷ Lương liền hiểu ngay, có mấy tên này gây rối, thì họ không thể tập trung toàn lực, cũng chẳng khác nào tạo nhiều cơ hội hơn cho bọn sát thủ.
“F**k!” Hắc Tử chửi bậy! Hắn cứ nghĩ đơn giản rằng hạ gục hết mấy đám côn đồ lằng nhằng này đi, bớt được bao nhiêu việc. Nhưng mà… ở đây là Nhật Bản, đánh thoải mái quá sẽ thu hút sự chú ý của cảnh sát, khó giải quyết.
Cuối cùng, mọi người quyết định, cứ quay về toà nhà trung tâm thương mại trước đã. Ở đây có không ít camera giám sát và bảo vệ, ít nhất những người đó cũng không dám ngang nhiên chạy vào trung tâm thương mại gây ồn ào.
Lượng người trong trung tâm không ít, ồn ồn ào ào. Bọn họ đi tới khu bán đồ lót, một đám đàn ông đứng bên cạnh khu bán đồ lót nữ, cực kỳ chói mắt. Dáng người Kurita Sakura rất nóng bỏng, thỉnh thoảng lại cầm lấy bộ đồ lót khiêu gợi, lắc lắc trước ngực, khiến không ít đàn ông đi qua phải liếc mắt nhìn lại.
Kỷ Lương quay đầu nhìn quanh, ánh mắt vô tình bị mấy bộ đồ lót treo trong tủ kính hấp dẫn đến líu lưỡi!
Đủ loại đồ lót ‘tình thú’, chỉ có những thứ cô không thể nghĩ tới, chứ không có thứ cô muốn mà không có. Hơn nữa, còn bày bán thoải mái như vậy… trước tủ có không ít thanh niên, cả trai lẫn gái…
“Sao thế? Chị có muốn mua vài bộ không?” Tiểu Bạch lượn qua, cười vô cùng bỉ ổi, kích động: “Mua mấy bộ về đi, cam đoan lão đại sẽ hoá sói, một đêm hoá sói bảy lần!”
Da mặt Kỷ Lương căng lên: “Không cần!” Một đêm bảy lần, anh không chết thì cô cũng bỏ mạng.
“Ha ha --- hai người còn trẻ mà, nhìn cái bộ dạng buồn tẻ kia của lão đại, nếu thỉnh thoảng tạo một chút kí©ɧ ŧɧí©ɧ bên ngoài hẳn cũng không tồi đâu.” Tiểu Bạch đang nói, bỗng ngừng lại, nụ cười còn đang đọng trên môi cũng tắt hẳn. Không chờ hắn nói, Kỷ Lương cũng phát hiện ra có chuyện không ổn. Đây là một loại phản xạ có điều kiện trực tiếp --- bọn họ phát hiện, trong đám đông gần đó, có ánh mắt khác thường! Ánh mắt thù địch cũng không giống ánh mắt này, đây là cảm giác giống như bị kim đâm vậy. Những người khác đều có phản ứng, không ai bảo ai, cùng vây quanh chị em Kurita, ánh mắt đảo qua đám đông, tìm kiếm nhân vật khả nghi.
Kỷ Lương nhanh chóng tìm kiếm, nhưng đảo vài lần cũng không tìm thấy kẻ khả nghi. Khi cô đang định chuyển mắt sang chỗ khác, bỗng có khuôn mặt của một người đàn ông Châu Á lọt vào mắt cô. Cô chú ý tới hắn, không phải vì hắn đột nhiên có biểu cảm gì khác lạ, mà vì hắn… không hề có chút biểu cảm nào. Cả khuôn mặt không hề có cảm xúc, hắn đứng giữa đám đông, ánh mắt nhìn thẳng vào mắt cô. Kỷ Lương tập trung nhìn chằm chằm vào hắn. Thoạt nhìn hắn cũng không quá ba mươi tuổi, cao khoảng 1m75, mặc một chiếc áo sơ mi bình thường, có thể nhìn thấy được cơ bắp của hắn rất phát triển, qua lớp áo sơ mi cũng cảm nhận được sức mạnh ẩn chứa trong người hắn…
“Lâm Hải Bình!”
Kỷ Lương dùng âm lượng chỉ bọn họ có thể nghe thấy, đọc ra tên này.
Vì, dáng vẻ của thanh niên kia, giống y như đúc người trên bức ảnh chụp mà cô nhận được.
***
Giọng nói của cô rất nhỏ, lẫn vào trong trung tâm thương mại đông đúc ồn ào, nếu không phải mấy người bọn họ đang đứng rất gần nhau, lại có thính lực hơn người, thì căn bản không thể nghe thấy. Nhưng người đàn ông kia, lại như nghe được lời cô nói, hắn nhìn cô một cái rồi xoay người, quẹo vào các khúc quanh, biến mất. Kỷ Lương vừa định đuổi theo, Hạ Vũ liền kéo cô lại.
“Đừng đuổi theo!”
“Nhưng mà…” Người kia có thể chính là manh mối, Kỷ Lương quay đầu muốn gạt tay anh ra, đột nhiên nhìn thấy một điểm đỏ hiện lên sau lưng Hạ Vũ. Anh quay lưng về phía đó, nên không phát hiện, tim cô như bị kéo căng lên, vội đưa tay đẩy anh: “Cẩn thận!”
Không có tiếng súng vang lên, nhưng mùi khói thuốc súng lại tràn ngập trong mũi. Chất lỏng màu đỏ tươi từ từ tuôn ra sau lưng Hạ Vũ, viên đạn găm vào đúng vị trí thắt lưng của Hạ Vũ, sau đó, màu quần áo xung quanh khu vực thắt lưng, từ từ sẫm lại…
Những người khác nhanh chóng rút súng ra, lao đến hướng viên đạn bay tới, nhất thời, toàn bộ trung tâm thương mại vô cùng hỗn loạn, tiếng mọi người gào thét, khóc chói tai, tiếng chạy trốn……
Kỷ Lương giữ chặt Hạ Vũ, cõng anh trên lưng, lao vào một cửa hàng gần đó. Mấy người khác bảo vệ chị em Kurita đi vào cửa hàng, Thi Thanh Trạch cũng đuổi theo sau. Tiểu Bạch xé quần áo Hạ Vũ ra, tuy đã mặc áo chống đạn, nhưng viên đạn kia lại trực tiếp xuyên qua áo chống đạn, găm vào trong cơ thể, máu không ngừng chảy.
“Viên đạn găm vào phổi!” Sắc mặt Tiểu Bạch vô cùng nghiêm trọng: “Cần phẫu thuật ngay!”
“F**k! Bệnh viện gần đây nhất ở đâu?” Hắc Tử to giọng hỏi, những người xung quanh bị tình huống phát sinh đột ngột này doạ cho ngẩn người, lại thấy tay Hắc Tử cầm súng, dáng vẻ hung thần ác sát, nên sợ tới mức khóc thét lên. Cô gái bán hàng thậm chí sợ đến mức không thể khống chế được: “Mẹ nó…” Hắc Tử kéo Kurita Kurosawa qua, họng súng nhắm ngay vào thái dương hắn, “Nói mau, bệnh viện gần đây nhất ở đâu?”
Sau khi có câu trả lời, Hắc Tử cõng Hạ Vũ, đưa theo chị em Kurita, nhanh chóng đi ô tô tới bệnh viện! Vừa vào bệnh viện, đám bác sĩ, hộ lý nhìn thấy bộ dạng hung hãn, cả người đầy máu của họ, lại thấy Hạ Vũ bị thương do súng, đang định báo cảnh sát xử lý, thì Kurita Sakura vừa kịp phục hồi tinh thần liền lấy thân phận tiểu thư gia tộc Kurita để áp chế, giải quyết xong. Sau đó, Tiểu Bạch giật lấy áo blouse của bác sĩ, tự mình vào phòng phẫu thuật.
Khi Thi Thanh Trạch đến bệnh viện, cả đám người đang chờ trước cửa phòng phẫu thuật, thời gian trôi đi từng giây từng phút, đèn phòng phẫu thuật vẫn sáng. Hai mươi phút sau, cảnh sát tới! Trong trung tâm thương mại xảy ra chuyện bắn nhau như vậy, không thể không kinh động đến cảnh sát. Nhưng lúc này, lòng mọi người đều đang đặt vào Hạ Vũ nằm trong phòng phẫu thuật! Kurita Sakura bước tới nói vài câu với viên cảnh sát dẫn đầu, đám cảnh sát kia dò xét bọn họ một chút, sau đó cũng không lập tức bước tới, mà đứng chờ cách đó không xa.
Không biết đã qua bao lâu, đối với Kỷ Lương, thì thời gian này như đã dài cả thế kỷ. Cô lờ mờ nhìn chằm chằm vào đèn phẫu thuật vừa tắt, cửa bị mở ra từ bên trong, Tiểu Bạch mặc áo blouse đi ra, kéo khẩu trang xuống, vẻ mặt rất nghiêm trọng, khiến tim Kỷ Lương không ngừng chìm xuống. Cô há miệng thở dốc, muốn hỏi tình hình, lại phát hiện môi mình chỉ khẽ giật giật, không phát ra tiếng.
“Sao rồi? Sếp thế nào?” Hắc Tử vọt qua, ôm lấy vai Tiểu Bạch hỏi.
Tiểu Bạch mím môi: “Tôi… đã cố hết sức rồi!”
“F**k! Sao có thể thế được!!!” Hắc Tử không tin vào câu trả lời đó.
Đúng vậy! Sao thế được? Anh là Hạ Vũ cơ mà? Là người đàn ông không có gì không làm được. Không phải anh đã nói sẽ kết hôn với cô sao? Hai người còn chưa kết hôn mà…
“F**k!” Tiểu Bạch đấm cho Hắc Tử một cái: “Con mẹ nó chứ, ai bảo đã chết rồi đâu!”
“Hả?” Hắc Tử nghe vậy, cả người run lên: “Không chết à?”
“F**k cái miệng quạ đen của cậu ấy.” Tiểu Bạch đưa tay lại định đấm cho hắn thêm một cú nữa, Kỷ Lương vội lao tới, ôm lấy tay hắn, mở to mắt nhìn hắn hỏi: “Anh… anh ấy… anh ấy thế nào?” Cô vất vả lắm mới tìm lại được giọng nói của mình.
Nhìn cô như vậy, Tiểu Bạch có chút không đành lòng: “Không có gì! Chỉ là… viên đạn cắm vào phổi, bị tổn thương cột sống, thần kinh cũng bị tổn thương… Sếp… cần phải nghỉ ngơi…” Tiểu Bạch nói ra từng kết luận một, khiến sắc mặt mọi người càng lúc càng trầm xuống.
Nhất là kết luận cuối cùng, thần kinh bị tổn thương… Thần kinh bị tổn thương có thể nặng cũng có thể nhẹ, nếu nghiêm trọng thì có thể sẽ bị liệt toàn thân.
“Còn sống là tốt rồi… còn sống là tốt rồi…” Kỷ Lương thì thào tự nói, hai chân mềm nhũn, ngồi phịch xuống đất, gục đầu vào hai bàn tay, lặng lẽ khóc, mượn cách này để phát tiết sự sợ hãi, bất an trong lòng…
Mấy tiếng sau, Thẩm Sùng cũng bay sang, sau khi nghe xong tình hình của Hạ Vũ, mặt hắn vô cùng căng thẳng, khẽ vỗ vai Kỷ Lương an ủi, không nói gì, rồi rời khỏi phòng bệnh, Tiểu Bạch cũng đi ra theo, bọn họ còn có một chút chuyện phải xử lý.
Kỷ Lương ngồi lại bên cạnh giường bệnh, suốt một thời gian dài không có phản ứng hay động tác gì, thậm chí ngay cả bọn Thẩm Sùng đi lúc nào, cô cũng không hề biết! Trong ấn tượng của cô, người đàn ông này vẫn luôn mạnh mẽ như vậy, không có việc gì không làm được… giống như siêu nhân, cho đến khi nhìn thấy viên đạn cắm thẳng vào người anh, cô mới biết, anh cũng chỉ là một người bình thường.
Anh mặc quần áo bệnh nhân màu xanh lam, vạt áo mở rộng, nhìn thấy được từng vòng từng vòng băng trắng quấn quanh ngực anh. Ánh mắt Kỷ Lương đảo qua làn da lộ ra bên ngoài lớp băng trắng, trên da đầy kín những vết thương nho nhỏ đã tiết lộ chủ nhân của nó không hề thương tiếc thân thể này chút nào.
Cô ghé sát người vào, ngắm nhìn khuôn mặt đang có vẻ rất yên bình kia. Cũng chỉ vào lúc này, anh mới có thể… yên lặng đến như vậy… yên lặng đến mức khiến người ta cảm thấy, rất dễ gần…
Dễ gần sao?
Đây không phải là điểm đặc biệt vốn có của Hạ Vũ sao?
Kỷ Lương nhíu mày, nhẹ nhàng chạm tay vào đôi mắt không hề hé mở của anh. Hạ Vũ không có sức sống như vậy, cô không thích, cực kỳ không thích!
Anh phải mở to đôi mắt này ra, dùng ánh mắt đặc biệt của họ Hạ nhà anh, chăm chú ngắm nhìn cô…
Đang định rụt tay lại, một giọng nói trầm khàn đột nhiên vang lên: “Sờ đủ chưa?”
Kỷ Lương nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen kia, tuy không có vẻ tinh tường, tươi sáng như trước, nhưng đúng là nó đang mở to. Cô không thu tay lại nữa, mà ngược lại còn tiếp tục vuốt ve mặt anh, nói: “Chưa đủ! Lỡ sờ rồi thì phải sờ cho đã.”
Giọng nói khàn khàn của cô khiến Hạ Vũ nhíu mày, khi Kỷ Lương nhìn thấy biểu cảm của anh, cô không kìm được, khẽ cười, nhưng hốc mắt lại đỏ ửng lên.
“Khóc cái gì? Anh còn chưa chết mà.” Nói xong, anh đưa tay lên định lau nước mắt cho cô, nhưng vừa muốn cử động đã bị cô giữ lại.
“Làm gì thế? Vừa tỉnh lại đã không an phận rồi.” Tay đang cắm đầy dây truyền dịch mà còn lộn xộn. Kỷ Lương cẩn thận kiểm tra lại kim truyền, xác định nó không bị cử động của Hạ Vũ làm lệch vị trí.
Thấy cô như vậy, khoé miệng Hạ Vũ hơi giật giật, mí mắt nặng nề chỉ muốn ngủ, ý thức cũng mơ hồ hơn. Anh nghe thấy cô nói: “Anh ngủ thêm một lúc nữa đi.”
Thấy anh đã ngủ say, Kỷ Lương mới lén ra khỏi phòng đi tìm Tiểu Bạch. Lúc đi tới chân cầu thang, nhìn thấy Tiểu Bạch và Thẩm Sùng đang đứng bên kia, cô vừa định đi qua, chợt nghe Tiểu Bạch nhắc tới tên cô, khiến cô bất giác bước nhẹ hơn.
“Việc này… đừng nói cho Kỷ Lương biết.” Tiểu Bạch hít một hơi thuốc: “Nếu để cô ấy biết, là vì cú đẩy của cô ấy, mà viên đạn mới trúng vào chỗ hiểm của sếp thì…”
“Ừ, việc này không có ai muốn cả.” Giọng Thẩm Sùng hơi trầm trọng: “Thủ đoạn của tên đó thật cay nghiệt, đầu tiên là cố tình dùng tia hồng ngoại khiến Kỷ Lương chú ý, làm Kỷ Lương đẩy sếp ra, thế nên sếp mới mất thăng bằng, không thể tránh được chỗ hiểm.”
“Nhưng mà… Lúc đó, dù sếp có thể tránh, cũng sẽ không tránh.” Tiểu Bạch nói: “Với đường đạn đó, nếu lúc ấy sếp chỉ cần tránh đi, viên đạn sẽ bắn trúng tim Kỷ Lương, như vậy… Kỷ Lương---.” Tiểu Bạch còn đang nói dở, vừa nhìn thấy bóng người đứng bên ngoài, liền nghẹn lại: “Kỷ… Kỷ Lương, chị…”
Thẩm Sùng ném tàn thuốc xuống đất, dùng mũi giày dập tắt, nhìn Kỷ Lương: “Cô… cô cũng nghe thấy rồi à?”
Kỷ Lương siết chặt nắm tay, rồi lại thả ra, thả ra, rồi lại siết lại. Cô không thể tin được, tình hình của Hạ Vũ bây giờ, là do chính mình gây ra! Với năng lực của Hạ Vũ, hoàn toàn có thể tránh được chỗ hiểm, nếu cô không đẩy anh ra, thì anh mới hoàn toàn có thể đẩy cô ra, như vậy cũng sẽ hoá giải được mối nguy hiểm lần này…
Tiểu Bạch bước tới, một tay kéo cô vào lòng, ôm chặt lấy vai Kỷ Lương như một người bạn. Kỷ Lương chôn sâu vào lòng hắn, đau đớn khóc thành tiếng, nhưng không có cách nào khóc cho vơi hết cảm xúc kia trong lòng… Cũng không biết đã khóc bao lâu, chờ đến khi cô hồi phục lại tinh thần, thì mới biết Thẩm Sùng và Tiểu Bạch đã đưa cô vào một căn phòng trong bệnh viện để ngồi nghỉ.
“Khá hơn chưa.” Thẩm Sùng đưa khăn mặt cho cô.
Kỷ Lương lên tiếng, giọng khàn đến gần như không thể nói được: “Là… là tôi hại anh ấy…”
Thẩm Sùng đưa tay ngăn lời cô lại: “Đừng nói những điều này, đối phương quá xảo quyệt, hơn nữa, địch trong tối, ta ngoài sáng,” hắn lại châm thuốc, hít sâu vài hơi: “Cô cũng đừng tự trách mình nữa, chăm sóc sếp cho tốt, ở bên cạnh sếp đi. Chuyện còn lại, cứ giao cho chúng tôi là được.”
Kỷ Lương xin hắn một điếu thuốc, tay run rẩy châm lên, rồi rít liên tục ba hơi dài, hút sâu đến mức điếu thuốc gần tàn hết, sặc nghẹn khiến cổ họng cô đau đớn. Nói thì dễ, nhưng làm sao cô có thể không tự trách mình…
“Như vậy cũng tốt…” Vẻ mặt Thẩm Sùng khổ sở nhưng lại cố nở nụ cười: “Hiện giờ sếp cũng không thích hợp tiếp tục làm việc này.” Những người công tác như bọn họ, nếu có người nhà hay người thân gì đó, thì cũng nên rút lui: “Sau này an phận ở nhà giúp vợ dạy con là tốt rồi, không cần phải trải qua những ngày sống giữa lằn ranh sinh tử nữa.”
Kỷ Lương muốn đáp lại hắn một câu, nhưng chợt phát hiện ra mình còn không thể nói thành lời, ngay cả cười cũng không đủ sức…
Cô… phải đối mặt với Hạ Vũ thế nào đây?!
“Tiểu Bạch, cậu… nói thật đi, tình hình của Hạ Vũ, anh ấy…” Đến lúc này, cũng không cần phải tiếp tục lừa cô nữa chứ.
Tiểu Bạch nhìn Thẩm Sùng, thấy hắn không có ý kiến gì, mới nói thật: “Chưa nói đến chuyện ảnh hưởng đến tri thức, mà tổn thương thần kinh thì chị cũng biết là thế nào rồi. Tình hình của sếp, nặng thì liệt toàn thân, nhẹ thì… hai chân không sử dụng được nữa!” Nhìn thấy mặt cô trắng xanh đi, Tiểu Bạch vội vàng bổ sung: “Nhưng mà cũng không phải không có cách chữa trị. Với trình độ y học hiện đại bây giờ, chỉ cần cố gắng trị liệu sau chấn thương, thì vẫn có thể hồi phục được…”
Vẫn có cơ hội hồi phục…
Đây là tình huống tốt nhất sao?!
Một người đàn ông tâm cao khí ngạo như vậy, một người đàn ông từ trước đến giờ luôn mạnh mẽ, đứng đầu sóng ngọn gió, giờ lại chỉ có thể đi lại nhờ xe lăn, đối với anh, đây không chỉ là sự tổn thương mạnh mẽ về sinh lý, mà còn là sự tổn thương nặng nề về tâm lý.
Lúc Kỷ Lương quay lại phòng bệnh, Hạ Vũ vẫn còn đang ngủ, ngủ rất say, giống như một người đã rất lâu rồi không được ngủ yên, dưới tác dụng của thuốc mê, rốt cuộc cũng có thể đặt sự phòng bị, cảnh giác của mình xuống mà ngủ một giấc yên lành.
Kỷ Lương nhìn hai chân đang để thẳng của anh, lúc trước anh có nhấc tay lên… may mà tình huống nghiêm trọng nhất đã không xuất hiện. Cô cố gắng tìm niềm vui trong sự đau khổ mà nghĩ như thế.
Cho đến khi trời tối đen rồi sáng lại, Kỷ Lương không biết đã gục đầu xuống chiếc bàn bên cạnh giường, ngủ từ bao giờ, bị tiếng động trên giường truyền tới đánh thức. Cô vừa mở mắt đã thấy Hạ Vũ đang vùng vẫy muốn ngồi dậy. Kỷ Lương nhìn đồng hồ, mới hơn bốn giờ sáng.
“Anh…” Cô nhanh chóng lao tới đỡ anh: “Anh ngoan ngoãn một chút đi, vừa phẫu thuật xong, phải cố gắng nằm dưỡng bệnh chứ.”
“WC!”
Kỷ Lương ngẩn người, thấy anh lại muốn xuống giường, vội vàng ấn anh nằm xuống: “Anh đừng cử động, để em…” nói xong liền rút bô từ gầm giường ra.
“Em làm gì…” Hạ Vũ vừa nhìn thấy thứ đó, da mặt như co giật.
“Không phải là anh muốn đi tiểu sao?” Kỷ Lương vén chăn nửa thân dưới của anh lên, kéo quần anh xuống, động tác rất liền mạch, lưu loát, sau đó, đưa tay…
“Em…”
Kỷ Lương không ngẩng đầu nhìn anh, nhanh chóng nhét cái gì đó của anh vào miệng bô, sau đó xoay người, cho anh đỡ xấu hổ: “Anh tiểu đi! Xong thì bảo em!”
Mặt Hạ Vũ cứng lại, cuối cùng cũng chỉ có thể nhờ vật kia giải quyết vấn đề sinh lý của mình.
Sau khi nghe tiếng ‘xì xèo’ chấm dứt, Kỷ Lương xoay người liền thấy anh đang cố cử động muốn đặt chiếc bô xuống đất: “Sao anh cứ không chịu nghe lời thế, đã dặn anh xong thì bảo em cơ mà.”
“Có vấn đề gì to tát đâu.” Anh nhìn băng trắng trên ngực: “Chẳng qua chỉ trúng một viên đạn.”
Cổ họng Kỷ Lương nghẹn lại, cầm bô đi về phía phòng tắm, rửa sạch, sau đó nhìn vào gương, chỉnh trang lại sắc mặt của mình, cố gắng để cho biểu cảm của mình không quá cứng ngắc, nhìn đi nhìn lại xem mặt mình có vẻ gì lạ thường không…
Loảng xoảng---
Từ phòng bệnh đột nhiên truyền đến những tiếng đổ vỡ, Kỷ Lương vội vàng chạy ra ngoài, thấy chiếc ghế đặt bên cạnh giường đổ xuống đất, Hạ Vũ úp sấp trên giường không nhúc nhích.
“Anh không sao chứ?” Kỷ Lương bước nhanh tới, đỡ anh ngồi dậy. Hạ Vũ không nói gì, để yên cho cô đỡ mình, sau đó đắp chăn lên…
Kỷ Lương hoảng hốt nhìn vẻ mặt không có chút biểu cảm nào của anh: “Anh…”
Đột nhiên, anh đưa tay, rút hết kim tiêm đang cắm trên tay, cau mày xoa xoa hai chân của mình, rồi sau đó, anh không ngừng nhéo, đấm hai chân. Anh không nói năng gì, nhưng lại không ngừng hành hạ hai chân của mình. Hai chân không có cảm giác gì đã nói cho anh một sự thật rất tàn khốc. Anh ngẩng đầu nhìn Kỷ Lương, trong mắt lần đầu tiên xuất hiện sự khủng hoảng. Anh nhìn Kỷ Lương đầy chờ đợi, chờ cô có thể lên tiếng, lên tiếng nói cho anh biết, tất cả những chuyện này không phải sự thật, nói cho anh biết, anh đã đoán sai, nói cho anh biết, hai chân của anh không sao cả!!!
Kỷ Lương hơi giật môi, muốn nói, nhưng lại phát hiện ra… mình không có cách nào đối mặt với ánh mắt chờ đợi đó của anh. Cô chỉ có thể cụp mắt xuống, che đi sự đau đớn trong mắt mình. Bảo cô phải làm thế nào để mở miệng nói cho anh biết, nói cho anh biết rằng, chân anh… bị tàn phế đây?!!!
Cô né tránh ánh mắt của anh, chính là phủi sạch sự hy vọng cuối cùng của anh! Hạ Vũ điên cuồng đấm xuống hai chân mình, càng đấm càng nặng tay hơn, nhưng miệng vẫn ngậm chặt không phát ra âm thanh gì, động tác của anh khiến vết thương trên người toét miệng ra, màu máu nhuộm đỏ thắm băng gạc…
“Đủ rồi! Hạ Vũ --- dừng tay đi --- anh dừng tay đi ---.” Kỷ Lương ôm chặt lấy anh, không cho anh tiếp tục tự hành hạ bản thân mình: “Dừng tay đi --- đừng đánh nữa----.”
Giây tiếp theo, Hạ Vũ thực sự bình tĩnh lại, vẻ cuồng loạn trong mắt cũng hoàn toàn biến mất. Một sự yên lặng giống như cơn bão vừa tan, ánh mắt khi xưa rạng rỡ, có thần bao nhiêu, giờ phút này như không có tiêu cự. Anh ngẩng đầu nhìn trần nhà trắng ảm đạm, mặc kệ Kỷ Lương ôm chặt mình cũng không phản ứng gì.
“Hạ Vũ… Xin… xin anh đừng tuyệt vọng…” Kỷ Lương cắn môi, cố gắng khống chế không để cho mình bật khóc: “Tiểu Bạch nói… có thể hồi phục…”
Anh không nói thêm gì, ngơ ngác nhìn trần nhà thật lâu, thật lâu…
“Em buông tay đi…” Giọng nói khàn khàn, nặng nề cất lên.
Kỷ Lương cẩn thận thả lỏng cánh tay, ánh mắt không dám dời đi một giây, chỉ sợ anh sẽ tiếp tục tự hành hạ mình. Nhưng anh không làm thế, anh không phát cuồng nữa, chỉ bình tĩnh, bình tĩnh nhìn Kỷ Lương, bình tĩnh nằm xuống giường, bình tĩnh đắp chăn lên, bình tĩnh nhắm hai mắt lại ----.
Có lẽ, đây chỉ là một giấc mơ…
Đến khi tỉnh lại, anh sẽ phát hiện, tất cả đều là giả, anh vẫn là Hạ Vũ trước đây, hai chân của anh không sao, anh vẫn có năng lực bảo vệ cho cô…
*
Ở bên này, Kỷ Lương đang chăm sóc Hạ Vũ, thì bên kia, Thẩm Sùng tiếp nhận công việc của Hạ Vũ, đầu tiên là phải ứng phó với đám cảnh sát Nhật Bản. Dù sao, cả đám người bọn họ sử dụng súng phi pháp ở khu trung tâm thương mại, gây chuyện ồn ào như vậy, không giải quyết không được.
May mà còn có Kurita Sakura, sau khi sự việc phát sinh, cô liền gọi điện về báo với Kurita Ichiro, thông báo chuyện hai chị em họ đã quay lại Nhật Bản, đồng thời kể lại vụ bắn súng phát sinh ở trung tâm. Có Kurita ra mặt, bên phía Cục cảnh sát cũng dễ xử lý hơn, nhưng có một vài thủ tục, vẫn cần người của họ cùng đi qua một chuyến.
Trong đại sảnh cục Cảnh sát Nhật Bản, hai người Thẩm Sùng và Tiểu Bạch ngồi trong phòng thẩm vấn, chờ cảnh sát tới ghi biên bản. Một lát sau, hai cảnh sát mặc cảnh phục bước vào, một nam một nữ, nói tiếng Anh theo ngữ điệu địa phương:
“Tên!”
“Thẩm Sùng.”
“Bạch Duật.”
Người đàn ông kia viết tên họ xuống, rồi hỏi tiếp: “Người ở đâu?”
“Trung Quốc.”
“Trung Quốc à…” cô gái bên cạnh lặp lại, mặt có vẻ mất tự nhiên, dùng tiếng mẹ đẻ nói nhỏ: “Bảo sao ---- người Trung Quốc thích nhất là gây rối.” Trong giọng nói cũng không giấu được vẻ chán ghét.
Sắc mặt Thẩm Sùng và Tiểu Bạch đều biến đổi, may mà không phải Hắc Tử ở đây, nếu không, cô nàng này nhất định sẽ bị Hắc Tử tát cho một cái.
“Các người sử dụng súng trái phép, lại nổ súng nơi công cộng, tạo ra ảnh hưởng và hậu quả không tốt.” Cô nàng kia đẩy cặp kính trên mũi, sắc mặt hơi kiêu căng.
“Chuyện này tôi nghĩ tiểu thư Kurita đã nói qua với các vị rồi.” Thẩm Sùng đan hai bàn tay vào nhau, đặt trên đùi: “Chúng tôi là vệ sỹ, nhiệm vụ là bảo vệ cho sự an toàn của tiểu thư Kurita.”
Viên cảnh sát nam bên cạnh ghé vào tai cô cảnh sát kia nói gì đó. Có lẽ họ nghĩ Thẩm Sùng và Tiểu Bạch không hiểu tiếng Nhật, nên cũng không khống chế âm lượng, thoải mái bàn tán. Đại khái là nữ cảnh sát kia hơi bất mãn với hành vi độc đoán của gia tộc Kurita, viên cảnh sát nam khuyên cô ta thu mình một chút, đừng đối nghịch với mấy nhân vật tai to mặt lớn này, nói chuyện một hồi, hai người coi như cũng có tiếng nói chung.
“Tuy tiểu thư Kurita đã nói, nhưng mà… các người vẫn tạo ra sự hỗn loạn không nhỏ, tôi tạm giữ các người một đêm.” Viên nữ cảnh sát dùng tiếng Anh ngữ điệu Nhật nói xong, lại quay đầu nói với nam cảnh sát kia: “Dẫn bọn họ đến một phòng tạm giam đi.”
“Như vậy không ổn lắm đâu.” Nam cảnh sát do dự nhìn dáng vẻ nhã nhặn của Thẩm Sùng và Tiểu Bạch: “Những người này đều là…”
“Tôi quyết định!” Nữ cảnh sát nói xong, liền đứng dậy để viên nam cảnh sát đưa bọn họ đi.
Tiểu Bạch và Thẩm Sùng bị đưa vào một phòng tạm giam. Bên trong có không ít người, nhìn dáng vẻ hung hãn kia là đủ biết bọn họ không phải lương thiện gì. Hai người liếc nhìn nhau một cái, thừa hiểu đối phương đang giở trò gì. Thẩm Sùng và Tiểu Bạch cũng không nói gì, ngoan ngoãn đi vào, nhìn cánh cửa sắt đóng lại trước mặt, còn có vẻ thông cảm trong mắt viên nam cảnh sát kia…
“Qua đêm nay, ngày mai sẽ thả các người về.” Nữ cảnh sát nói một câu như vậy, rồi quay sang nói tiếp với những người khác trong phòng tạm giam: “Mấy người cũng đừng làm bậy, hai người này là người Trung Quốc đấy.”
Câu nói này, nghe thế nào cũng giống như thông báo cho mấy gã kia biết: “Các người cứ thoải mái làm loạn đi. Đây là hai gã Trung Quốc.”
Cho nên, khi Thẩm Sùng và Tiểu Bạch xoay người lại, liền thấy những gã kia lộ ra vẻ hung ác, từ từ tiến lại gần bọn họ…