Mẹ Lưu Manh Con Thiên Tài

Chương 59: Bức thư nhuộm máu

Đúng như lời Hắc Tử nói: “Đồng chí nhỏ, cậu vẫn chưa tỉnh ngộ!”

Trải qua ngày huấn luyện bắn đầu tiên, cả đám rốt cuộc cũng tỉnh ngộ. Sang đến ngày hôm sau, vừa nghe thấy tiếng súng mặt đã biến sắc, làm sao còn tìm thấy sự hăng hái như ban đầu. Chỉ vài ngày mà lòng bàn tay bị cọ xát cũng bắt đầu tạo thành vết chai. Tình cảm của mọi người đối với súng cũng thay đổi dần theo thời gian, ban đầu là mừng như điên, càng về sau lại càng mất cảm giác, cuối cùng rốt cuộc cũng có thể bình tĩnh: cầm súng trong tay, tâm tĩnh như nước.

“Thì ra, trong truyện võ hiệp thường hay nói, nhân kiếm hợp nhất, là trạng thái thế này đây.” Nhóc cua cầm súng, làm bộ dạng như cao nhân đắc đạo thành tiên, chuẩn bị thăng thiên, mọi người bên cạnh đạp thẳng ột cước, gào lên:

“Cậu là tiện nhân thì có!”

Nhóc cua lồm cồm bò dậy, phủi mông, không thèm để ý đến hành động thô tục của đám người phàm phu tục tử kia, tiếp tục âu yếm khẩu súng trên tay. Mấy ngày nay đều tập luyện cùng nó, bắn không biết bao nhiêu phát đạn, cảm giác như nó và mình đã hòa thành một thể, có nó trong tay, cảm thấy yên tâm vô cùng. Mỗi ngày tập bắn xong,cậu còn cẩn thận lau rồi lại lau, lau thật sạch, sau đó cất đi. Kỷ Lương toàn trêu, xem ra cậu đã coi khẩu súng đó như người yêu rồi.

Cho đến khi thấy Hạ Vũ lại lôi mấy thùng đầy chặt súng ra trước mặt mọi người, hai mắt nhóc cua như tỏa sáng, lập tức có mới nới cũ, ném người yêu cũ qua một bên, ngẩn người nhìn đống súng lục mới trước mặt.

Không chỉ nhóc cua, mà nói đúng ra là chỉ trừ Thi Thanh Trạch, thì mọi người đều nhìn chòng chọc vào mấy thùng súng đó! Mấy ngày vừa rồi, bọn họ huấn luyện cũng chỉ dùng loại súng bình thường, thường dùng trong quân đội. Nhưng mấy thùng trước mặt này thì hoàn toàn khác hẳn!

Lúc trước chỉ dùng một loại súng đơn giản giống như ăn một bữa đạm bạc,chẳng có màu sắc, hương vị gì, cùng lắm cũng chỉ làm no bụng, nhưng mấy thùng này thì hoàn toàn khác, mỗi một khẩu súng đều có xuất xứ từ các nước khác nhau trên thế giới, tạo thành một bữa tiệc đầy đủ màu sắc, hương vị: M14, 16 của Mĩ, AK47 của Nga, FNC của Bỉ, Mauser M98, M43, GS36 của Đức, SG550 của Thụy Sỹ, Galil của Israel, súng lục đặc biệt của Mĩ, Browning của Bỉ,…

Từ súng tự động đến súng bắn tỉa, rồi súng lục, cần cái gì có cái đó. Chỉ chỗ này thôi cũng có thể mở một buổi trển lãm súng với quy mô nhỏ được rồi, chẳng trách mà mắt họ cứ nhìn chăm chăm, không rời đi được.

“Thích không?” Hạ Vũ vòng hai tay qua ngực, hỏi.

“Thích, thích!” Cả đám còn chẳng thèm ngẩng đầu lên nhìn anh, hai mắt chăm chú nhìn mấy thùng súng, chỉ hận không thể đóng gói lại hết mang về nhà.

“Nhiệm vụ của các cậu ngày hôm nay rất đơn giản.” Hạ Vũ chỉ đống súng: “Cầm và xem xét hết một loạt các loại súng này! Phải quen thuộc đến mức chỉ cần nhìn một linh kiện, một đầu đạn, là trong đầu có thẻ hiện lên cấu tạo tương ứng của loại súng đó.”

Tuy cũng chủ đơn điệu lặp lại cách nhận biết súng, nhưng so với mấy hôm tập bắn thì hôm nay thế cũng là khá hơn nhiều lắm rồi. Dù sao có nhiều loại súng như vậy, không thể nào mà nhàm chán được, chơi chán súng tự động thì có thể quay sang chơi tiếp súng lục.

Hạ Vũ vừa dứt lời, đám lính rốt cuộc cũng không kiềm chế nổi sự cuồng nhiệt trong lòng, ào ào như ong vỡ tổ lao tới, cầm súng lên, âu yếm như đối xử với người yêu.

Kỷ Lương cũng đang cố gắng nhớ kĩ cấu tạo của các loại súng, thì có điện thoại của phòng thường trực.

“Tiểu Lý!” Kỷ Lương chào cậu lính trực ban, Tiểu Lý chỉ chỉ về phía điện thoại, sau đó tiếp tục công việc của mình.

Kỷ Lương nghĩ là các anh em ở Cục Cảnh sát gọi tới để hỏi tình hình của cô thời gian gần đây, nên khi nhấc máy cô cũng không câu nệ như với người lạ: “Này ---.” Đầu dây bên kia hoàn toàn im lặng, Kỷ Lương bực bội, tưởng tên nhóc nào trêu cô: “Tên nào đấy, nói mau, không là tôi gác máy đây!” Bận điên đầu mà đám này còn dám trêu chọc nữa.

Cô đang định gác máy, thì rốt cuộc đầu dây bên kia cũng có phản ứng, là một giọng nói xa lạ, hắn khẽ cười, tiếng cười rất nhẹ, lại giống như đang cười ngay bên tai, khiến da đầu cô như run lên.

“Anh là ai?”

“Chắc là thư đã tới nơi rồi.” Hắn không trả lời câu hỏi của cô, lại nói một câu chẳng liên quan gì, sau đó cúp điện thoại.

Thư? Thư gì?

Kỷ Lương cau mày, trừng mắt nhìn điện thoại một lúc, trong lòng có một cảm giác không thoải mái, giống như có chuyện gì xảy ra…

“Tiểu Lý, tôi có thư à?” Người trong điện thoại có nhắc đến thư, Kỷ Lương liền quay sang hỏi tiểu Lý.

“Để tôi tìm xem” Câu lật lật đống thư từ: “Không có, sao vậy?!” Nhìn vẻ mặt cô có vẻ hơi lạ.

“À… không có gì! Chắc là có người đùa dai thôi.” Kỷ Lương nói: “Tôi về trước đây!”

“Ừ!” Tiểu Lý quay lại bàn, đang định đọc sách tiếp, thì khóe mắt liếc thấy một bức thư tối màu rơi trên đất, cậu nhặt lên rồi vội vàng chạy ra gọi Kỷ Lương đã đi được một đoạn lại: “ Có thư của cô này! Rơi xuống đất mà tôi không để ý.” Tiểu Lý cười hì hì đưa thư cho cô, rồi lại nhìn lá thư kia, cảm thấy màu sắc bức thư hơi… quái dị.

Kỷ Lương nhận thư, “Cảm ơn cậu.” Có lẽ là do làm cảnh sát nhiều năm, nên cô đã có thói quen, nhận thư cũng không vội vàng mở ngay, mà thăm dò trọng lượng của bức thư trước, rất nhẹ! Bức thư rất phẳng phiu, bên trong có một tờ giấy gì đó. Kỷ Lương lần tay sờ khắp bức thư, trước khi tới đây, cô đã rửa sạch tay, nên tay vẫn còn hơi ẩm ẩm. Sờ tới sờ lui bức thư một hồi, thì mấy ngón tay cô đều bị dính màu!

Chất lượng của bức thư này cũng kém quá, phai màu nhiều như thế… Nhưng màu này… Kỷ Lương thầm nghĩ, không xong! Nhìn ngón tay dính màu đỏ, cô đưa lá thư lên mũi ngửi, một mùi sắt rỉ thoang thoảng!

Kỷ Lương căng thẳng, cô không lạ gì mùi đó, có thể nói, lúc trước thường xuyên gặp: là mùi máu.

Sự tình quả nhiên không đơn giản. Kỷ Lương cũng không trở về phòng huấn luyện ngay, mà lại quay lại phòng thường trực mượn con dao dọc giấy, thật cẩn thận mở thư, một tấm ảnh cũ rơi xuống.

“Ảnh chụp à?” Tiểu Lý đi lại gần nhìn.

Đó là một tấm ảnh đã ố vàng, trong ảnh là hai người, một nam một nữ còn trẻ tuổi mặc quân phục. Cô gái trong ảnh còn tết hai đuôi sam đặc trưng của những năm đó, mặc quân phục màu xanh, nép vào người đàn ông như con chim nhỏ, hai tay vòng ôm lấy cánh tay người đàn ông, nụ cười đầy vẻ hạnh phúc. Người đàn ông cũng mặc quân phục xanh, nhìn có vẻ là người không hay cười, lúc chụp ảnh cười rất gượng gạo, nhưng… cũng không miễn cưỡng… chỉ là không quen cười thôi.

“Ha ha --- Kỷ Lương, thì ra cô cũng là con ông cháu cha à.” Tiểu Lý đùa giỡn.

“Cái gì?” Kỷ Lương vẫn còn đang nghiên cứu bức ảnh và bức thư kì quái kia, không chú ý nghe cậu nói.

“Người phụ nữ này, không phải mẹ cô à?” Tiểu Lý chỉ vào người phụ nữ trong bức ảnh: “Mắt rất giống cô mà.”

Có một số việc, người ngoài tỉnh táo, trong cuộc u mê. Từ đầu đến giờ, lực chú ý của Kỷ Lương chỉ dồn vào bức thư nhuộm máu, nên lúc xem ảnh chỉ cố tìm xem có dấu vết gì hay không, cũng không nghĩ có mối liên quan gì giữa mình và người trong bức ảnh. Ngược lại thì Tiểu Lý tò mò đứng bên cạnh, lại nghĩ đây là thư gửi cho Kỷ Lương, nên bức ảnh có liên quan với Kỷ Lương, vì thế mới kết luận như vậy.

Nhưng câu nói đùa kia đồng thời khiến Kỷ Lương thức tỉnh.

Cô cầm sát ảnh lên, nhìn kĩ một chút,người phụ nữ này quả thật có một vài phần giống cô, nhất là ánh mắt. Khi nhìn chằm chằm vào mắt người đó, cô có cảm giác như đang nhìn hai mắt mình qua gương vậy.

Kỷ Lương dốc ngược phong bì ra, nhưng ngoài tấm ảnh đó thì không có gì khác!

Rời khỏi phòng thường trực, Kỷ Lương đi về phòng ngủ, cất kĩ bức ảnh, sau đó rửa sạch tay rồi mới quay về phòng huấn luyện, nhưng lực chú ý của cô lúc này đã bị phân tán sang bức thư và cuộc điện thoại khó hiểu kia.

Người trong điện thoại rõ ràng là có liên quan đến bức thư, vậy… người trong ảnh thì sao?

Người trong bức ảnh là ai? Có quan hệ gì với cô? Là bố mẹ? Hay là người thân khác…?

Cô như bị lạc vào giữa một mê cung bí ẩn, không thoải mái chút nào, thậm chí còn khiến cô cảm thấy phiền muộn, giảm hẳn sự chú ý, cầm khẩu súng trong tay một lúc lâu vẫn không thể nhớ được cấu tạo tương ứng.

“Kỷ Lương, ra ngoài!”

Dưới ánh mắt đồng cảm của đồng đội, Kỷ Lương bước theo Hạ Vũ ra khỏi phòng huấn luyện.

“Em sao thế?” Từ sau khi đi nhận điện thoại,cô như bị mất hồn.

“Không sao.” Chính cô cũng không hiểu ra sao thì biết nói gì bây giờ, nhớ đến hai người mặc quân phục xanh trong bức ảnh, cô liền hỏi: “Hạ Vũ, anh có thể tìm người giúp tôi không?”

“Tìm ai?” Đây là lần đầu tiên cô chủ động nhờ anh hỗ trợ.

“Có lẽ… là liên quan đến bố mẹ tôi.” Chính cô cũng không thể xác định được: “Lát nữa tôi sẽ đưa ảnh cho anh, anh xem có thể tìm giúp tôi không.”

Hạ Vũ gật đầu.

“Ừm… cảm ơn. Tôi vào huấn luyện tiếp.”

“Tiểu Lương…”

“Ừm?”

“Không cần phải nói hai chữ cảm ơn với anh.”

“…”Kỷ Lương cười: “Dù sao cũng mang thêm phiền phức đến cho anh.” Không biết vì sao, nhưng cô có cảm giác chuyện này không đơn giản. Cảm giác giống như là, biết rõ trên núi có hổ, nhưng vẫn không thể không bước vào.

Hạ Vũ nghẹn lời, không nói gì nhìn cô quay lại phòng huấn luyện.

***

Sau khi buổi huấn luyện kết thúc, Kỷ Lương quay về phòng ngủ, đưa bức ảnh cho Hạ Vũ, giấu diếm chuyện bức thư bị nhuộm máu. Gần đây cô bị cưỡng chế, cấm hút thuốc, nên dùng cơm tối xong, cô dành phải mua ít đồ ăn vặt thay thế. Kỷ Lương đi tới căn tin của bác Trần, mua một gói nho khô với một ít mơ khô, vừa vặn nhìn thấy một người cô quen đang phát tin trên TV, cô liền đứng lại xem.

“Đúng là nghiệp chướng mà, tên khốn đó, đáng chém ngàn đao, nhất định sẽ bị đày xuống địa ngục.” Bác Trần nói: “Bên ngoài loạn thật, mấy người cảnh sát này còn không mau bắt hung thủ lại đi.”

Người trong bản tin là đồng nghiệp của cô khi còn ở Cục, Vệ Linh, phát ngôn viên của Cục cảnh sát, cũng chỉ nói vài lời bên phía Chính phủ, không ngoài những tin tức như là bên phía cảnh sát có manh mối gì, rồi tuyệt đối không để phạm nhân nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật, cuối cùng chốt lại là sẽ rất cảm kích nếu ai đó có thể cung cấp manh mối thêm của vụ án…

Cô cũng hiểu rất rõ, khi người phát ngôn phải đứng ra nói mấy câu không gãi đúng chỗ ngứa này, cũng có nghĩa, bảy tám mươi phần trăm là vụ án chưa tra được gì rõ ràng --- nếu thực sự có chứng cứ rõ ràng, thì đã vội vàng đi bắt hung thủ rồi, còn ở đây lãng phí thời gian kêu gọi đầu hàng làm cái gì, cho hung thủ thêm cơ hội gây án, hoặc chạy trốn à?

Kỷ Lương ăn mấy quả nho khô, dù sao cũng là đồng nghiệp từng làm việc với nhau mấy năm, cô quyết định gọi điện thoại về, hơn nữa… Cô cũng có chút chuyện muốn nhờ đồng nghiệp trong Cục hỗ trợ. Bức thư nhuộm máu kia, cô muốn nhờ bọn họ đưa về, giám định với máu trên phong bì… là máu người hay máu động vật.

Bình thường thì trong căn cứ không được sử dụng điện thoại cá nhân, nên muốn gọi điện thoại đều phải đến xếp hàng chỗ điện thoại công cộng. Chờ một lúc lâu, đến lượt cô, Kỷ Lương bấm số điện thoại của văn phòng Cục cảnh sát --- vụ án kia chưa có tiến triển gì, thì chắc giờ này bọn họ vẫn còn tăng ca ở Cục.

Quả nhiên, điện thoại vừa vang lên đã có người nghe máy.

“Xin chào, đây là…”

“Lý Trạch, tôi đây, Kỷ Lương!”

“F**k! Đội trưởng Lương, chị còn biết gọi điện về cơ à!” Lý Trạch kích động hét rống lên, mấy đồng nghiệp khác vừa nghe thấy Kỷ Lương gọi về liền bu lại. cả phòng nhất thời náo nhiệt hẳn. Sau khi Kỷ Lương đi, Lý Trạch tiếp nhận chức đội trưởng của tổ trọng án, mọi việc vẫn xuôi chèo mát mái cho đến vụ án lần này.

“Đám các cậu im hết đi!” Lý Trạch giật lại điện thoại: “Đội trưởng Lương, lần này tôi đυ.ng tường rồi, lúc chị đi cũng không để lại cách liên lạc, tôi chẳng biết tìm chị ở đâu, may mà hôm nay Vệ Linh lên bản tin, hi vọng lúc chị xem được sẽ gọi điện về.”

“Nói tình hình xem nào.” Kỷ Lương ném quả mơ vào miệng, tìm một tư thế thoải mái để đứng dựa vào, nghe điện thoại.

“Chuyện này phải nói từ ba ngày trước…”

Ba ngày trước, tổ trọng án nhận được một tin báo án, nó là tin bởi vì người báo án không gọi điện thoại, mà gửi thư đến, một bức thư màu đỏ.

“Bức thư màu đỏ.” Kỷ Lương ngẩn người, tay bất giác siết chặt điện thoại lại: “Bức thư đó… có phải là bị nhuộm máu không?!”

“Đội trưởng Lương, sao chị biết?!” Lý Trạch cũng lắp bắp kinh hãi: “Đúng thế, cả bức thư đó đều bị người ta dùng máu nhuộm đỏ, trọng điểm không phải ở cái đó, mà là bức ảnh trong phong bì thư!”

Lại là ảnh!

“Trong bức ảnh là một nam một nữ à?” Kỷ Lương hơi nóng vội.

“Một nam một nữ á?” Lý Trạch cười khổ: “Cũng có thể nói như vậy, đúng là có một nam một nữ, chẳng qua… đã bị cắt nhỏ thành từng mảnh.”

Ban đầu, bọn họ cũng không phát hiện ra bức thư kia bị nhuộm máu, ghi tên người nhận là tổ trọng án, họ còn tưởng là ai từng được tổ trọng án cứu viết thư cảm ơn. Lý Trạch cười cười nói đùa, nếu là một người đẹp thì tốt quá! Đến khi mở thư ra, nhìn cảnh tượng trong bức ảnh, mọi người mới hít một hơi khí lạnh.

Đó là một căn phòng, trên sàn nhà và bốn bức tường phun đầy máu, vết máu khô biến thành màu đỏ sẫm, đèn trong phòng bị máu nhuộm thành một màu đỏ quỷ dị. Dưới ánh sáng đỏ, những phần chân tay bị cắt rời của cơ thể người được xếp nghiêm chỉnh khắp nơi. Vì sao nói là nghiêm chỉnh? Bởi vì đầu được xếp cùng nhau, cánh tay được xếp cùng chỗ với cánh tay, thân thể ở cùng thân thể, một đống những bộ phận trên cơ thể được sắp xếp ngay ngắn với nhau.

Đằng sau bức ảnh có một địa chỉ, Lý Trạch lập tức đưa người đến, sau khi phá cửa đi vào, thì cảnh tượng trong phòng giống như tái hiện hình ảnh lập thể phóng to của cảnh tượng trong bức ảnh, khiến dạ dày mọi người đều quặn lên, nhất là khi nhìn ba cái đầu quay thẳng về phía cửa, trợn mắt nhìn bọn họ. Dù đã làm cảnh sát nhiều năm, từng nhìn thấy rất nhiều thi thể, nhưng loại cảm giác đánh sâu vào thị giác thế này, vẫn khiến họ cảm thấy buồn nôn.

Mọi người đều hút một điếu thuốc, đè nén cảm giác khó chịu trong dạ dày, sau đó mới bắt tay vào thu thập chứng cứ.

“Khanh Nhiên nói thế nào?” Kỷ Lương cau mày, chỉ nghe kể thôi cũng có thể tưởng tượng được cảnh tượng đí dọa người thế nào. Không chỉ gϊếŧ người, mà còn giày vò thi thể như vậy…

Tên hung thủ kia, con mẹ nó, thật quá biếи ŧɦái.

Lý Trạch vừa định tiếp tục thông báo, thì một bàn tay trắng nõn liền giật điện thoại qua: “Người bị hại đã chết được hai ngày, vết cắt rất gọn gàng, phải là người có kiến thức y học chuyên sâu mới có thể xuống tay như thế được.” Đoàn Khanh Nhiên xoa xoa mũi: “Cậu có về được không?”

“Sao thế?” Kỷ Lương nhận ra sự mệt mỏi trong giọng nói của cô.

“Nạn nhân là bạn của bố mẹ tôi.”

Nhớ đến cảnh tượng kia, cả người Đoàn Khanh Nhiên run lên, không thể kìm chế: “Đứa bé đó… là con của bạn tôi, vợ chồng họ gửi con ở nhà ông bà, lại xảy ra chuyện này…”

Kỷ Lương an ủi cô vài câu: “Để tôi xin phép xem.” Cô nghĩ một chút, quyết định quay về xem tình hình thế nào. Dù là vì vụ án, hay vì chính cô ở đây, thì bức thư nhuộm máu đó… Liệu hai người có liên quan gì, hay chỉ là trùng hợp thôi?!

Sau khi gọi điện thoại xong, tâm trạng Kỷ Lương càng trầm trọng hơn, cô vừa đi vừa nghĩ nên xin phép thế nào, bất giác lại đi đến trước cửa phòng Hạ Vũ. Chỗ Hạ Vũ ở cũng không khác phòng của mấy người lính khác là bao, chỉ khác là anh được ở một phòng riêng,

Kỷ Lương gõ cửa, nghe thấy tiếng nói nặng nề đáp: “Cửa không khóa, cứ vào đi!”

Khi Kỷ Lương đẩy cửa bước vào, thì Hạ Vũ đang quay lưng về phía cô, mặt bàn đầy giấy, là mấy bức vẽ gì đó.

Thấy cô đến, Hạ Vũ dừng lại: “Em tới đúng lúc lắm, anh đang định xử lí xong việc ở đây sẽ qua tìm em.”

“Ừ?” Trùng hợp vậy sao: “Tôi cũng đang có việc muốn tìm anh.” Kỷ Lương nói chuyện của Cục cảnh sát cho anh biết: “Ngày mai tôi muốn xin nghỉ về Cục một chuyến.”

Hạ Vũ day day huyệt tình minh, đứng dậy rót nước cho cả hai người: “Được. Ngày mai anh sẽ đi cùng em.”

“Hả?”

“Chuyện bức ảnh mà em nói, anh cũng có chút manh mối, nhưng tư liệu trong tay anh chưa đủ, ngày mai phải đi ra ngoài một chuyến.”

“Manh mối gì?” Nói nửa chừng nửa vời, Kỷ Lương hỏi.

Hạ Vũ chần chừ một lúc, rồi quyết định nói cho cô trước một số tin tức: “Giả sử hai người này là bố mẹ của em, tính theo tuổi, thì thời điểm chụp bức ảnh này, cũng phải hơn bốn mươi năm trước. Lúc ấy, không có nhiều phụ nữ tham gia quân ngũ, đa số là ở đoàn văn công.” Hạ Vũ nói tiếp: “Anh cũng tra một số tài liệu về quân nhân nữ trong đoàn văn công ở thời điểm đó, tìm được một số tin tức có liên quan đến bà…”

Nghe đến đây, tim Kỷ Lương như đập nhanh hơn: “Sau đó thì sao?” Hiện giờ bà đang ở đâu? Vì sao lúc trước không cần cô?

“Bà ấy… chết rồi.”