Mẹ Lưu Manh Con Thiên Tài

Chương 14: Bữa sáng tình yêu

Khoảng thời gian sau đó, Hạ Vũ quả nhiên làm theo đúng lời anh ta nói, chỉ giải quyết công việc chung. Nhưng chính sự bình thường của hai người lại khiến mọi người xung quanh nhận ra vấn đề bất thường. Chỉ bằng cách xưng hô của Kỷ Lương đối với anh thôi là đủ nhận thấy rồi. Tất cả mọi người trong Cục Cảnh sát đều biết, tính tình của Kỷ Lương rất không phân lớn nhỏ, bình thường gọi mọi người cũng rất tuỳ tiện. Những mỗi khi cô gặp Hạ Vũ, sẽ luôn nói ra một câu mà khiến mọi người vừa nghe đã kinh hãi, lạnh cả sống lưng: “Cảnh sát Hạ!”

“Buổi sáng tốt lành, cảnh sát Hạ!” Giọng nói tươi sáng như ánh mặt trời ngoài kia, nhưng lại khiến các đồng nghiệp bất giác co rụt người lại.

Đến rồi, đến rồi!

Những người khác tự động giữ im lặng, quay về vị trí của mình, chọn một tư thế thoải mái bắt đầu xem trò vui.

“Ừ, buổi sáng tốt lành, cảnh sát Kỷ!” Giọng nói cứng rắn đủ để hạ không khí ấm áp mà Kỷ Lương vừa cố dùng giọng nói tươi sáng như ánh ban mai kia tạo ra xuống tám độ. Hạ Vũ nhìn bữa sáng mà cô cầm theo, không kìm được liền buột miệng hỏi: “Chưa ăn sáng à?” Nhìn cái túi đựng kia, có vẻ không giống mua bên ngoài: “Tự làm sao?” Anh vẫn nhớ rõ tài nấu nướng của cô tốt hơn Tiểu Tĩnh rất nhiều.

Nói nhảm! Ăn rồi thì còn cầm theo làm gì.

Những người khác đều thầm phỉ nhổ cái kiểu biết rồi còn hỏi cố này của anh.

“Ừ! Đúng vậy!” Gần đây anh Duệ đặc biệt chăm sóc cho cô. Sáng nào cũng dậy sớm chuẩn bị bữa sáng. Kỷ Lương lấy hộp thức ăn, vừa mở ra đã sợ run người, sau đó lại không nhịn được, toét miệng cười tươi.

Không tò mò…

Không tò mò mới là lạ ấy!

Hạ Vũ cũng không kìm được, lại nhướng mày lên, muốn kề sát vào xem trong hộp kia đựng gì mà lại làm cô vui vẻ như vậy, nhưng vì ngại có nhiều người đang ở đây nhìn mình, nên cũng không dám tiến đến. May mà có bảo bối Tần Dịch siêu tò mò, chỉ trong vòng một giây đã giải quyết được sự nghi ngờ trong lòng anh.

“Oa oa!!!” Tần Dịch đứng cạnh Kỷ Lương, vừa nhìn thấy đã hét ầm lên: “Sếp, hộp cơm tình yêu à!!!!”

Một nỗi băn khoăn được giải đáp, thì ngàn vạn nỗi hoang mang lại trào lên, đây là tình cảnh của Hạ Vũ lúc này. Tiếng hét kia của Tần Dịch giống như mũi khoan, khoan vào lòng anh, giọng nói cũng không kìm được mà cứng rắn thêm vài phần, chân cũng không giữ được mà bước lên vài bước, liếc mắt nhìn một cái. Anh tự nói với mình, chỉ muốn liếc nhìn hộp cơm kia một chút thôi…

Trong hộp cơm có bánh sandwich tự làm, có bánh mì nướng, và rau xà lách tươi xanh, màu trắng ngà của sốt salad cùng với chân giò hun khói được làm vừa chín tới. Chỉ cần nhìn thôi đã thấy vô cùng mê người, vô cùng ngon miệng. Ngoài sandwich ra, còn có một hộp sữa, bên cạnh có vài quả ô mai, một vài miếng đào được cắt rất đẹp để làm đồ tráng miệng… Nhìn qua là biết do người có tâm làm ra, mà miếng trứng chiên hình trái tim kia mới chính là trọng tâm của cả hộp cơm.

Ngoài đồ ăn, còn có một mảnh giấy nhỏ được gài vào hộp cơm. Kỷ Lương hơi nhướng mày, trong lòng thầm nghĩ, tên nhóc kia sao hôm nay lại vẽ chuyện như vậy. Tuy cô cũng không muốn làm quá khoa trương, nhưng ngẫu nhiên làm cô ngạc nhiên, vui vẻ thế này cũng khiến tim cô hạnh phúc hơn nhiều.

Tần Dịch nhanh tay nhanh mắt cầm lấy mảnh giấy kia: “Khụ khụ…” cậu hắng hắng giọng, đọc dòng chữ được viết trong giấy lên: “Cưng à, tối hôm qua làm ‘em’ ngủ muộn như vậy, hôm nay tôi đặc biệt dậy sớm làm bữa sáng tình yêu cho ‘em’, nhất định phải ăn hết đấy… Ký tên: Người ‘em’ yêu nhất.”

(*) Ở đây, là mình để em trong ngoặc, vì trong tiếng Trung chỉ có hai ngôi, nên mình để theo cách mọi người nghe thấy câu này (người nào đó đang ăn dấm, đang nghĩ sai lệch, đang hiểu lầm, nên sẽ nghe thành thế này. Với lại, lời văn cũng k hề giống con nói với mẹ chút nào ^^). Còn thực chất, nếu dịch đúng theo tiếng Việt, thì lời nhắn này sẽ là:

“Mẹ yêu, tối qua con làm mẹ ngủ muộn quá, hôm nay con đặc biệt dậy sớm làm bữa sáng tình yêu cho mẹ, mẹ nhất định phải ăn hết đấy… Ký tên: người mẹ yêu nhất!”

Chẹp chẹp chẹp!

Buồn nôn quá!!!

Lời nhắn trong mảnh giấy kia khiến cho đầu óc của những người đang nghe nổ bùng lên những hình ảnh kiều diễm muốn chảy máu mũi.

Các đồng nghiệp đã làm việc với Kỷ Lương vài năm đều biết, người ở chung nhà với cảnh sát Kỷ kia chính là con trai cô ấy. Anh trai nhỏ nhà họ Kỷ bình thường cũng không thích đùa giỡn kiểu này, nhưng người xưa không phải vẫn thường nói: Chuyện khác thường chắc chắn có vấn đề sao. Anh trai nhỏ nhà họ Kỷ kia mà làm vậy, chắc chắn là có nguyên nhân của cậu ta, dù là đùa vui hay có kế hoạch khác, thì người hiểu chuyện cũng không ngốc nghếch mà dây vào, tránh rước hoạ vào thân. Tiểu Gia Cát họ Kỷ, nếu không có việc gì, thì cố gắng đừng chọc vào cậu ta.

Ôi ôi mẹ ơi. Tần Dịch thầm sợ run cả người, nhưng bên ngoài thì vẫn cười vô cùng tự nhiên, đẩy đẩy vai Kỷ Lương, rồi buông một câu: “Sếp, không tồi nha!!!” Thật ra, cậu muốn nói là: **, ghê tởm chết ông đây mất. Nhưng cậu nhóc kia vừa sáng sớm đã hạ thánh chỉ xuống, cậu nào dám không tuân theo. Trong lòng Tần Dịch khóc thét, kiếp trước chắc chắn cậu đã làm chuyện cực kỳ có lỗi với mẹ con nhà họ Kỷ kia, nên kiếp này mới bị hai mẹ con nhà họ xơi tái thế này.

Hạ Vũ cũng không biết nên nói gì, nên việc duy nhất mà anh có thể làm, đó là mặt càng ngày càng đen, sự tức giận trong lòng càng ngày càng tích tụ, sau đó tức tối nhìn chằm chằm vào cái gọi là bữa sáng tình yêu kia, trong đầu không ngừng lặp đi lặp lại những lời nói mờ ám trong mảnh giấy kia, kết hợp với câu nói của Kỷ Lương hôm đó… ‘so với những người khác, kỹ thuật của anh cũng không được tốt lắm…’

Những người khác = người ‘em’ yêu nhất = người đang sống chung với cô = người tối hôm qua đã làm cô mệt chết = gã đàn ông lỗ mãng chết tiệt…

Một chuỗi suy diễn dài cứ vòng đi vòng lại trong đầu anh như l*иg đèn kéo quân.

Phòng làm việc im ắng đến mức kỳ lạ, cho tới khi người phụ nữ mặc áo blouse trắng kia bước tới, mới phá vỡ sự im lặng này.

Đoàn Khanh Nhiên cầm kẹp tài liệu, lúc đi vào văn phòng, thấy không khí bên trong hơi kỳ quái, nên rất “không cẩn thận” mà đi một vòng đến bên cạnh Kỷ Lương, nhón tay lấy một quả ô mai bỏ vào miệng, sau đó xoay người rời đi, còn tặng lại một câu: “Chua ngọt vừa miệng, năng lực của gã đàn ông nhỏ được cậu bao dưỡng kia càng ngày càng khá đấy.”

Kỷ Lương cũng cầm một quả ném vào miệng, vị chua ngọt rất vừa ý cô: “Đó là …”

Còn chưa dứt lời thì một bàn tay to đột ngột xuất hiện trước mặt cô, lấy hộp cơm kia đi mất.

“Này, anh…”

“Tôi cũng chưa ăn sáng!”

Đúng là kẻ lừa đảo!

Người vừa mới cùng ăn sáng với bọn họ là ai? Mọi người đều thầm nghĩ trong lòng, nhưng cùng ăn ý không nói ra miệng, tiếp tục xem trò vui. Theo kinh nghiệm phá án nhiều năm của bọn họ, thì giữa hai người này, chắc chắn là có gian tình… A, không phải, chắc chắn là có tình cảm!

“Vậy anh tự đi mua đi!” Sao lại cướp của cô.

“Em đi mua thứ khác mà ăn, bữa sáng tình yêu này, tôi ăn trước.” Anh rút tờ tiền màu đỏ từ trong ví da ra, đặt trước mặt cô rồi xoay người đi mất.

Kỷ Lương kinh hoàng!!! Đang giữa ban ngày ban mặt, trước bàn dân thiên hạ, giữa Cục cảnh sát thế này, anh ta thân là cảnh sát mà lại làm cái việc của bọn trộm cắp, cướp đoạt bữa sáng của cô thế à?!

“Này… anh…” vì quá kinh hoàng nên cô đã bỏ lỡ thời điểm vàng để bắt kẻ phạm tội kia, không thể giành lại đồ của mình. Đến tận khi cô hồi phục tinh thần, thì anh ta đã đi xa mấy mét. Chờ khi cô đuổi theo, thì anh đã rẽ vào văn phòng của mình!

“Ầm!”

Cửa bị đóng lại.

“**, họ Hạ kia, anh là kẻ cướp à?!”

Kỷ Lương ngỡ ngàng nhìn chằm chằm vào cánh cửa đang đóng chặt trước mặt mình, đưa tay xoay xoay, … khoá trái rồi, *** lại còn khoá trái: “Tôi…” Cô vừa nhấc chân lên, đột nhiên thấy lạnh cả lưng. Quay đầu nhìn lại thì thấy ông Cục trưởng bụng phệ không biết đứng sau lưng cô từ lúc nào, nhìn chằm chằm từng cử động của cô.

“Nếu cô phá cánh cửa này, thì đi dọn toilet một tháng cho tôi!” Ông lạnh lùng buông lại một câu như vậy rồi rời đi.

“Tôi…” Kỷ Lương nhìn cánh cửa đóng chặt kia, rồi lại nhìn theo bóng của Cục trưởng bụng phệ.

**!

Hàng vạn con thần thú lại lần nữa lao qua lao lại ầm ầm trong bụng cô!!!

– Lời nói ngoài lề –

=w= Anh Duệ uy vũ, anh Duệ khí phách, anh Duệ, tôi yêu anh!!! (đây là lời của tác giả, nhưng cũng là lời của mẹ Cherry muốn nói =)) Anh Duệ, anh thật quá khí phách, quá cường hãn đi:3)