Lại nhớ tới cô gái hôm qua nói có thể cứu mình, đã phát hiện sát thủ trước, nói cách khác, cô gọi là cứu, cũng không phải cứu chính mình từ tay sát thủ, mà là chỉ trị vết thương trên người mình.
Thân thủ quỷ dị, thủ đoạn chữa trị quỷ thần khó lường, bộ dáng cô chỉ như học sinh cấp 3, khắp người lộ ra vẻ bí ẩn, hết lần này đến lần khác lại biểu hiện không sợ người nào.
Là vô cùng ngây thơ đơn thuần sao?
Dự đoán này mới xuất hiện, Hoắc Hầu liền lập tức chối bỏ, trên người cô gái này, có điểm rất giống anh, cái này chỉ có thể có khi nhiều năm đứng trên bờ vực sinh tử, nhìn quen máu tanh cùng với gϊếŧ chóc, tự vong này nọ mới có.
Nhưng có thể rõ ràng trên người cô lại không giống bộ dáng dính đầy máu tanh.
Hoắc Hầu đương nhiên không biết rằng, trên thế giới này lại có truyện trùng sinh này nọ a.
Đợi đến lúc Hoắc Hầu đi ra khỏi phòng đi tới phòng khách, Cam Đường đã không sai biệt lắm ăn hết một chén mì, thấy anh đi ra, chỉ nâng hạ mí mắt, sau đò vẫn duy trì tốc độ cũ ăn cơm để ăn mì, cho đến lúc cả mì lẫn nước đều đã không còn chút dư thừa mới để đũa xuống, chậm rì rì đi vào phòng bếp, lại bưng một chén mì đi ra.
Hoắc Hầu xem chén mì trước mắt mình, dừng một chút, không có lập tức cầm đũa.
Cam Đường kỳ quái liếc anh một cái, lại đem chén đẩy trước mặt anh, đồng thời nói:"Anh ăn đi."
Cô cứu người này, người này lại đưa cô một trăm vạn, này là một giao dịch, như vậy trước khi giao dịch đạt được, cô đương nhiên không thể để anh ta chết được, kể cả chết đói.
Trong mắt Cam Đường, trước mạt thế con người rất dễ chết đi, kể cả chính cô bây giờ, nếu không phải có tinh thần lực cải thiện cơ thể các phương diện cơ năng, tuỳ tiện đói tầm vài ngày là có thể chết đói.
Hoắc Hầu nhìn Cam Đường một cái, sau đó yên lặng cầm đôi đũa ăn mì.
Ặc, xem ra không chỉ bên ngoài không ngon, quả nhiên hương vị cũng không khá hơn chút nào, lúc này thấy Cam Đường nghiêm túc cẩn thận ăn hết sạch mì, còn nghĩ tới có phải hay không "Nhìn mặt không nhìn tướng mạo", kết quả, phải tán dương trước sau như một sao?
Lúc Hoắc Hầu đang ăn mì, Cam Đường lấy ra một quả táo nhỏ ngồi trên ghế sô pha gặm
"Tôi tên là Hoắc Hầu, họ Hoắc tên Hầu."
Sau khi ăn xong mì, Hoắc Hầu đại mã kim đao trước mặt Cam Đường ngồi xuống, hướng cô giới thiệu. Cam Đường như cũ gặm táo, không chút phản ứng.
"Cô sống một mình sao? Cha mẹ cô đâu?" Hoắc Hầu tận lực làm vẻ mặt ôn nhu, mặc dù thói quen để mặt lạnh làm anh có chút khó khăn.
"Chết." Cam Đường cuối cùng giương mắt nhìn hắn, nói một từ.
Hoắc Hầu hơi chậm lại, không biết là vì tin tức này, hay là vì gương mặt hờ hững của cô lúc nói ra từ kia.
Dừng một chút, Hoắc Hầu một bên tổ chức ngôn ngữ, vừa quan sát vẻ mặt Cam Đường:"Cô đã cứu tôi, tôi rất cảm kích, tôi sẽ không hỏi cô làm như thế nào để cứu tôi, nhưng chắc cô biết rõ, ý vị có được năng lực này như thế nào sao?"
Động tác gặm trái táo của Cam Đường chậm lại, cô ngẩng đầu, thẳng tắp nhìn về phía Hoắc Hầu, ánh mắt không giống trước bình tĩnh khô khan, mà lộ ra lãnh ý thật sâu, kéo dài ngữ điệu, chậm rãi hỏi một câu
"Cho nên?" Ký ức đen tối bỗng nhiên kéo tới, sau khi biết cô có khả năng chữa khỏi vết thương, cơ hồ toàn bộ thế giới những người sống sót đều đem cô thành kẻ địch, bất kể là người cô từng cứu, hay là vẫn đang cứu, có thể không chút do dự đâm sau lưng cô một đao. Mặc dù bây giờ còn không phải mạt thế, nhưng nếu người trước mặt này lời nói nổi lòng tham lam, cô không để ý làm cho anh ta sớm nhận thức, mạt thế là như thế nào.
Trong một khắc, Hoắc Hầu thậm chí cảm nhận được sau lưng tóc gáy đều dựng lên, anh dùng rất lớn tự chủ mới không có làm ra cử động phòng bị công kích.
Thiếu nữ tại thời điểm này, giống như một con sư tử vốn đang ngủ say lại từ từ trong giấc mộng tỉnh lại, đối với người ngoài tới xâm phạm lãnh địa, lộ răng nanh nhọn hoắt. Hoắc Hầu cuối cùng cũng xác định, cô gái này cũng không phải không có tâm phòng bị, ngược lại, cô đối với toàn thế giới đều có tâm lý đề phòng, sở dĩ bình thường bày ra biểu hiện không thèm để ý, bất quá là uy hϊếp không được cô mà thôi.
Hoắc Hầu, nhìn Cam Đường nói:"Ngươi hiểu rõ thì tốt rồi, về sau không cần tuỳ tiện lộ ra điều này."
Cam Đường sững sờ, mà Hoắc Hầu đã đứng lên, đi ra ngoài.
Hết chương 4.