Vĩnh Dạ Chi Phong

Chương 42: Thi đấu cá nhân – Qủy thuật pháp sư

Trong lòng Victor càng phẫn nộ, thì ngoài mặt ngược lại càng bình tĩnh.

Đang ngồi ở đây đều là những người trẻ tuổi ôm ấp hoài bão giống cậu, chất vấn có khi sẽ chỉ động chạm đến ngạo khí của họ, càng làm cho việc giao tiếp trở nên khó khăn hơn.

Victor đặt bản kế hoạch xuống, mở màn hình, phóng to logo của công ty, sau đó nói: “Có ai còn nhớ ước nguyện ban đầu của chúng ta khi thiết kế nó không? Điều chúng ta nghĩ tới lúc đầu không phải là bảo vệ quyền lợi cơ bản của người sáng tác, vì mục tiêu này nên chúng ta mới cần làm lớn, mới cần càng nhiều tiền hơn không phải sao? Giờ chúng ta bỏ gốc lấy ngọn, bắt đầu vì tiền mà bán đi mục tiêu cuối cùng của mình ư?”

Có vài người cúi đầu, có vài người còn đang trầm tư.

Có người nói: “Victor, tôi hiểu tâm trạng vừa muốn làm lớn, lại muốn làm tốt, muốn sản phẩm của chúng ta vừa đắt khách lại được hoan nghênh của cậu. Thế nhưng hiện tại chúng ta cần phải chọn giữa lấy hay bỏ…”

Victor hỏi lại: “Tôi chọn danh tiếng, anh muốn nói đây là quyết sách sai lầm?”

Đến lúc này, khí thế của cậu đã bao trùm lấy tất cả mọi người trên bàn.

Đại đa số người ý thức được cậu là người sáng lập có cổ phần lớn nhất, là thành viên hội đồng quản trị kiêm tổng giám đốc có quyền phát ngôn mạnh nhất, lựa chọn chấm dứt cuộc tranh luận này.

Đối mặt với một vài người còn đang suy nghĩ, Victor lại hạ giọng, nói: “Đương nhiên, tôi không chỉ trích sách lược muốn giành lấy được nhiều tài nguyên hơn của mọi người, chỉ là cái này không phù hợp với phương hướng phát triển của công ty. Tôi tôn trọng ý kiến của mọi người, cũng sẽ không lập tức phủ quyết phương án hợp tác của Bạch Thiên Độ, thế nhưng mọi người nhất định phải đưa ra những đánh giá xa hơn nữa, mới có thể thuyết phục được tôi”

Thời điểm đi ra từ phòng họp, có người chủ động mở cửa cho Victor.

Đây là lần đầu tiên Victor ở trong cuộc họp lực áp quần hùng (1), bày ra quyền lên tiếng nói một thì không có hai của bản thân, điều này làm cho không ít người ý thức được rằng: Victor đã không còn là học bá làm công tác sinh viên, phải hô hào mới tổ chức được đội ngũ. Bọn họ cũng không còn là quần thể nhỏ vô quy tắc vô kỷ luật chỉ dựa vào một lòng nhiệt huyết gây dựng sự nghiệp. Bọn họ nhất định phải có quy tắc, có tầng lớp, hơn nữa ngày càng làm cho quy tắc và tầng lớp này thêm kiên cố, khó có thể lưu thông.

Chuyện này một cách tự nhiên, mà bất di bất dịch.

Khi Victor trở lại phòng làm việc, nhấn chuông gọi thư ký của mình, sau đó viết hai cái tên cho cô: “Tra xem tình hình tài vụ tháng này của họ, đặc biệt là ghi chép của nhưng người qua lại với đội của Bạch Thiên Độ”

Thư ký hỏi: “Là thông qua con đường của công ty hay là tìm thám tử tư ạ?”

Victor nói: “Tôi cảm thấy cô rất thông minh, cho nên cô có thể tự quyết định”

Thư ký thực ra vừa nghĩ đến tác phong ngay thẳng của Victor, liền biết cậu đang khảo nghiệm hai phương diện năng lực và phẩm hạnh của mình. Đồng thời cũng vì một câu khen ngợi của cậu mà cảm thấy nhận được khích lệ lớn lao, cẩn thận cất tờ giấy này đi.

Sau đó, Victor dự định mở video kia của Bạch Thiên Độ, tự mình xem lại từ đầu tới cuối. Việc này không thích hợp làm ở văn phòng lắm cho nên cậu đi đến phòng nghỉ.

Thế rồi cộng sự vừa rồi tranh luận nhiều nhất với cậu trong phòng họp vừa vặn đang hút thuốc ở bên trong.

Victor ngồi bên cạnh hắn, hai người trò chuyện đôi câu.

Người nọ nói: “Haizz, vừa rồi xúc động quá, anh xin lỗi, Victor”

Victor: “Em có thể hiểu được”

Trong tình huống như vầy, “Có thể hiểu được” gần như có nghĩa là: Lần này em đã biết, lần sau anh đừng phạm phải nữa.

Người nọ hít một hơi thật sâu (thế giới ảo, thuốc lá không có ảnh hưởng độc hại). Hắn ở trường quen biết Victor đã lâu, đây là lần đầu tiên cảm nhận được áp lực đến từ đàn em thân thiết, chính trực, dịu dàng này, thậm chí còn khiến hắn cảm thấy thấp thỏm.

Victor nhìn ra được hắn không yên, nói: “Còn thuốc không?”

Đối phương rút một điếu khác ra, Victor nhận lấy, kẹp giữa hai ngón tay, nhẹ nhàng chậm rãi hít một hơi.

Hình ảnh đó trong nháy mắt, tưởng chừng lật đổ toàn bộ hình tượng không đủ trưởng thành của cậu, một lần nữa hợp lại thành một Victor mới, khắc sâu vào ấn tượng của người ngoài đối với cậu.

Victor chỉ hít một hơi, liền bỏ điếu thuốc xuống, mỉm cười, một lời cũng không nói.

Mười phút sau.

Victor súc miệng hai lần, kỳ thực cậu rất ghét vị thuốc lá.

Cậu xem video của Bạch Thiên Độ, còn nặc danh đăng ký một nick nhỏ, đăng vài bình luận phê phán gã sao chép.

Những vẫn tức giận lắm lắm! Không có con đường của công ty, Bạch Thiên Độ vẫn sẽ thuê thuỷ quân tiếp tục quảng bá thôi!

Mặt Victor đen kịt cả lại, trong lòng cũng đang hắc hoá nghĩ: Tên Bạch Thiên Độ này vậy mà dám chia rẽ quan hệ nội bộ hài hoà của công ty mình. Để tránh cho lần sau xảy ra chuyện không vui tương tự, mình thân là tổng giám đốc, đương nhiên phải có trách nhiệm quét sạch nhân tố không hài hoà này! Ha ha, mua thuỷ quân nói xấu gã đến chết, hay là đi theo con đường pháp luật tố cáo gã, hoặc là dùng cả hai?

Cậu vừa nghĩ vừa mở hòm thư ra.

Cậu suy nghĩ hồi lâu, vẫn quyết định không nói chuyện này cho Tyler. Một là Tyler không hề có hứng thú đối với loại chuyện như vầy, hai là lúc này Tyler đang chuẩn bị đánh trận thi đấu thứ hai…Không thể vì một tên hề nhảy nhót mà làm phiền hắn được.

Victor tắt hòm thư đi, nâng cốc cà phê, vẻ mặt nghiêm túc nhìn cửa sổ sát đất, thầm nghĩ: Trời lạnh rồi, khiến Bạch Thiên Độ phá sản đến qυầи ɭóŧ cũng không có mà mặc đi!!!



Chẳng mấy chốc Tyler sẽ đánh trận thi đấu thứ hai.

Thật ra trước trận đấu hắn luôn không chuẩn bị gì cả, trái lại suy xét một hồi về chuyện có liên quan tới Victor.

Bất luận là vết xe đổ của cha mẹ, hay là kiếp sống cô độc từng ấy năm, đều làm cho Tyler ôm ấp do dự cùng cảnh giác đối với tình cảm. Hắn vĩnh viễn không có khả năng nồng nhiệt giống như Victor.

Nhưng hắn căm ghét sự lạnh lùng của mình, giống như hắn căm ghét mình kế thừa một phần tính cách từ cha vậy.

Hắn sẵn lòng thử nghiệm một lối sống bất đồng, vì vậy hắn đã thử.

Thế nhưng!

Ngày hôm qua Victor không làm fanboy như mọi khi, không gửi tin nhắn, thậm chí cũng không có blog mới (hiển nhiên cậu đang phiền não chuyện của Bạch Thiên Độ).

Sau khi thổ lộ xong rồi thì còn lại loại thái độ này à?

Victor cậu mà như vậy thì rất dễ đánh mất nam thần của mình đó!

Cách thức mất hứng của Tyler, chính là khí tràng ngày càng lạnh hơn.

Thời điểm đứng trên sân, khán giả đều có một loại cảm giác: Băng sơn thần công của Chiến thần có phải lại tăng thêm một tầng hay không?! Quả thật chính là đoá hoa trên núi cao (2) xa không thể với…

Đây là ván thứ nhất trận thứ hai của vòng bán kết, Sát thủ Odin đấu với Quỷ thuật pháp sư Phong Diệp.

Rất rõ ràng, chức nghiệp sát thủ trời sinh khắc chế chức nghiệp pháp sư.

Đối với ánh mắt so với trước kia càng thêm lạnh lùng của Tứ gia, lời tuyên ngôn mở đầu của Phong Diệp có vẻ thiếu tự tin.

Nhóm bình luận viên cũng không e dè mà nói: “Trận này Phong Diệp rất khó đánh rồi. Bản thân Quỷ thuật pháp sư da mỏng máu ít, đặc điểm lớn nhất là kỹ năng rất linh hoạt, kiểm soát chiến trường, truyền thống, quay ngược thời gian, cơ bản đều thuộc phạm trù của Quỷ thuật”

“Như vậy vấn đề lớn nhất bây giờ là: Một pháp sư linh hoạt, có thể linh hoạt bằng sát thủ không? Cho dù có, thì có thể linh hoạt bằng Chiến thần Odin không?”

“Nếu không thể phát huy được ưu thế, máu ít lại là nhược điểm bị khắc chế gắt gao, Phong Diệp phải làm thế nào để kết thúc trận đấu này đây?”

“Cơ hội vẫn có, Phong Diệp là loại hình tuyển thủ phát huy tương đối linh hoạt, phóng túng hay mềm yếu cơ bản là dựa vào trạng thái của hắn, cho nên chúng ta hãy cùng chờ mong hắn đột phá đi”

Ván thi đấu thứ nhất, bản đồ ngẫu nhiên: Rừng rậm Nguyệt Thần.

Thật trùng hợp, đây là bản đồ Tyler đã từng đánh qua khi thi đấu đồng đội.

Bản đồ rừng rậm, cây cối cao lớn rậm rạp, thích hợp mai phục. Trong bản đồ có nhiều loại động vật, trong đó rắn độc sẽ chủ động tấn công, khỉ linh tinh là quái vật trung lập.

Bản đồ này vừa ra, không ít fan đã nghĩ đến Tyler từng ở trong này, treo ngược phục sát một kẻ địch. Cảnh tượng lúc ấy mạo hiểm kí©ɧ ŧɧí©ɧ, quả thật đến nay vẫn rành rành trước mắt.

Khi khán giả đang phát ra tiếng nghị luận như thủy triều, hai tuyển thủ đã tiến vào sân.

Bình luận viên thì lại đang bóp cổ tay nói: “Ôi, đây đúng là thiên thời địa lợi nhân hoà…”

“Lần này đúng là khó cho Phong Diệp rồi. Nhìn vào thông tin kỹ năng từ trước của hắn thì, đại khái chỉ có một thuật sương mù có thể nhắm vào Sát thủ, thế nhưng Sát thủ này cố tình lại là Tứ gia. Tứ gia chính là ở bản đồ này, bên trong sương mù, đại khai sát giới”

Vẻ mặt của Phong Diệp cũng cứng lại, hắn là kiểu Quỷ thuật pháp sư so đấu phản ứng, tốc độ kỹ năng. Thời điểm đánh với Sát thủ, đòi hỏi chính là trong nháy mắt cướp được quyền chủ động, cướp được, hắn sẽ dùng phép thuật khống chế DPS; không cướp được, hắn sẽ mở phép thuật truyền tống chạy thoát thân…

Quỷ thuật pháp sư chính là chức nghiệp làm người ta ghét như vậy đó.

Càng làm người ta ghét hơn là, bọn họ có thể sử dụng càng nhiều, nhiều phép thuật hơn nữa. Mỗi một trận thi đấu đều rất dễ dàng nhắm vào một tuyển thủ đặc biệt nào đó.

Hiện tại trong tay Phong Diệp cầm một con át chủ bài, là khả năng duy nhất khiến Tứ gia gặp phải nguy cơ.

Khi ba mươi giây đếm ngược kết thúc, nam bình luận viên bỗng nhiên ồ một tiếng: “Tăng tốc? Chiến thần hôm nay vừa bắt đầu đã Tăng tốc!”

“Ôi trời, cái tốc độ này! Trong mười giây là có thể đi tới vị trí của Quỷ thuật! Đây là đoạt thù lớn sao??”

Ngày hôm nay Tyler rõ ràng không chuẩn bị mở màn phục sát, mà dùng chiến thuật quen thuộc của sát thủ để đối phó pháp sư da mỏng!

Thời gian đếm ngược vừa kết thúc, hắn đột nhiên lao ra ngoài.

Người khác lúc đi ngang qua rừng rậm, ít nhiều gì đều cần giảm tốc độ. Nhưng hắn thì không, hắn quen thuộc rừng rậm, hoàn toàn là cấp bậc mộc tinh linh (phân loài tinh linh gần gũi với tự nhiên nhất), thời điểm cấp tốc tiến lên thậm chí còn nhanh hơn khi ở trên đất bằng!

Đạo bá vì để màn ảnh không bị cây cối ngăn trở, xoay chuyển ống kính đến mồ hôi đầy đầu, thế nhưng tốc độ của Tyler từ đầu tới cuối không hề giảm, thậm chí còn nhanh hơn.

Khi hắn tiếp cận đến Quỷ thuật pháp sư, rõ ràng cảm giác được gần đó có một trận pháp do Quỷ thuật bố trí.

Bởi vì ai cũng biết Sát thủ mở màn sẽ có lợi thế ẩn thân phục kích một lần, cho nên ai cũng sẽ chuẩn bị ít nhất hai kỹ năng bảo mệnh, một thăm dò ẩn hình, một nhanh chóng trốn thoát cận chiến.

Cho nên Quỷ thuật pháp sư Phong Diệp vẫn cẩn thận từng li từng tí một duy trì Con mắt huyền bí có thể thăm dò ẩn hình. Ba nhãn cầu không ngừng bay ở trên không.

Đúng là nơm nớp lo sợ như đi trên băng mỏng, suy cho cùng hắn đang đối mặt với Sát thủ cấp bậc phong thần mà.

Ngay sau đó, khi Phong Diệp thấy một bóng người đội mũ trùm xông tới trước mặt, không tránh không né lao thẳng về phía mình, đại não trong nháy mắt trống rỗng! Còn được gọi là, doạ ngốc!

—— Tứ gia! Chiến thần! Sao ngài không dựa theo kế hoạch vậy hả!

Chú thích:

(1)

Lực áp quần hùng “ 力 压 群雄 ”: năng lực (vũ lực) áp chế tất cả mọi người trên sân, cũng có nghĩa là rất ưu tú.

(2) Nguyên văn Cao lĩnh chi hoa “ 高 岭 之花 ”: ý nghĩa trên mặt chữ là đoá hoa trên dãy núi cao. Nếu là hoa trên núi cao, thì chỉ có thể đưa mắt mà nhìn. Vì lẽ đó nghĩa rộng là nhân vật hoặc sự vật đẹp thì khó có thể tiếp cận. Là chỉ một vẻ đẹp cao quý, cảm giác không cách nào chạm vào được, cách cuộc sống hiện thực quá xa.