Gặp Được Một Ông Chồng Nhỏ Tuổi Hơn

Chương 9-2: Đại hội thể dục thể thao (Trung)

Cái kế hoạch ở nhà ăn

hôm đó

của Dư Thịnh coi như cũng có tác dụng, làm cho Kỉ Tích mấy ngày liền gặp họa nữ nhân. Không đến năm ngày, tin tức linh thông ai cũng biết, Lăng Thư năm ba khoa Văn học, đang theo đuổi Kỉ Tích khoa công nghệ thông tin. Người hiểu chuyện, lập tức nhào vào góp vui với hotboy D đại đột nhiên nổi tiếng.

Kỉ Tích bị quấy rầy phiền không chịu nổi, liền luyện ra ánh mắt khiến người hít thở không thông. Nam nhân nói đó là ánh mắt gϊếŧ người không chớp mắt, nhóm nữ sinh cố tình coi là ánh mắt gợi cảm có chiều sâu. Kỉ Tích liền ở trong nguyền rủa của nam sinh, ái mộ của nữ sinh, nghênh đón đại hội thể thao D đại nhiệt liệt khai mạc.

D đại có hai cái sân thể dục, một dùng để thi đấu đội nhóm như bóng đá, bóng rổ, cái khác tiến hành thi đấu điền kinh, song phương đối diện tung bay vô số băng-rôn trên không.

Năm nhất lớp A. “Ngoan cường giao tranh, vượt qua chính mình, không lên tiếng thì thôi, làm một cái là rực rỡ kinh ngạc thế giới.”

Năm nhất lớp B. “Đoàn thể giao tranh, cạnh tranh công bằng, thi đấu có phong cách, thi đấu có trình độ!”

Năm hai lớp D. “Đường đua vυ't cao, ý chi sôi sục, văn thao võ lược, tiếu ngạo quần hoa!”

Năm ba lớp A. “Tình cảm mãnh liệt thắp mộng ước, giao tranh rèn đúc liền huy hoàng!”

Năm ba lớp E. “Quyết tranh giành vị trí hạng nhất, ôm trăng hái sao leo Vân Thiên*”

(*Vân Thiên: tên một ngọn núi bên Trung Quốc)

Năm bốn lớp F. “Rồng cuốn hổ chồm, lôi đình vạn quân, không gì sánh kịp, vạn người một lòng!”

Năm bốn lớp J. “Giương buồm xuất phát, xé gió trảm sóng, năm bốn lớp J, tái khởi huy hoàng!”

Hệ sinh hóa lớp H. “Tôi luyện ý chí, hăng hái tiến lên, đoàn kết chiến đấu, thể hiện bản thân!”

Hệ nghiên cứu sinh thuộc lớp E. “Gió đông thổi, trống trận nổi! Nghiên cứu sinh, nào sợ ai? Cô gái đối diện nhìn qua đây, nhìn qua đây…..*”

(*Tên bài hát: “ 对面的女孩看过来”

https://www.youtube.com/watch?v=bEE9dfq91fg)

Kỉ Tích, Tiêu Trần vừa cười vừa nhìn băng-rôn bay bay, tìm nửa ngày cũng không tìm được cái của lớp học Kỉ Tích.

Hợi Nhẫm Tĩnh nói với Tiêu Trần: “Đừng tìm, lớp anh sợ phiền toái, không viết.”

“Đúng vậy, vô duyên cớ tốn công tốn sức.” Dư Thịnh lấm la lấm lét cọ lại đây, lấy lòng nói: “Vị đại ca này là ai a? So với sao Kim còn đẹp trai hơn, cùng Kỉ Tích thực xứng.”

Hợi Nhẫm Tĩnh lườm Dư Thịnh, cười lạnh nói: “Tự nhiên xum xoe, không gian cũng trộm.”

“Chỗ nào a! Nhẫm Tĩnh, anh đối em có thành kiến.” Dư Thịnh đưa tay với Tiêu Trần, cười nói: “Em là bạn Kỉ Tích, Dư Thịnh. Hoan nghênh tới tham gia đại hội thể thao D đại chúng em.”

Tiêu Trần lập tức lộ ra biểu tình bừng tỉnh đại ngộ. “Dư Thịnh, đại danh như sấm bên tai. Mấy ngày nay, nhờ phúc của cậu, Kỉ Tích được chiếu cố nhiều.”

Kỉ Tích một chưởng vỗ rớt bàn tay Dư Thịnh đưa ra, lôi kéo Tiêu Trần chạy tới sân nhảy cao. Hừ, còn muốn cùng Trần Trần bắt tay, tay của vợ hắn có thể tùy tiện sờ sao? Chờ xem, cho tiểu tử ngươi biết tay.

Dư Thịnh xem xét bóng dáng Hai người Tiêu Kỉ, trộm hỏi Hợi Nhẫm Tĩnh: “Không phải chỉ là nắm cái tay thôi sao, có cần mẫn cảm như vậy không? Nhẫm Tĩnh, người nọ là ai a? Anh ta rõ ràng đang cười, em lại cả người phát run. Anh nói xem, anh ta nói những lời này có hàm nghĩa đặc thù nào không a?”

“Anh cho cậu một câu.” Hợi Nhẫm Tĩnh xem cái mặt khổ qua kia của Dư Thịnh cười cười.

“Được.’’ Dư Thịnh đưa tay lắng nghe.

“Tự cầu nhhiều phúc đi.”

Cái gì nha! Dư Thịnh vội túm Hợi Nhẫm Tĩnh muốn rời đi, vội vàng la lên: “Chết cũng phải cho em biết chân tướng a.” Dư Thịnh dù sao cũng là đứa nhỏ con nhà làm ăn, không quên bỏ vào trong ngực Hợi Nhẫm Tĩnh cái thẻ ‘Đạt Bách Liên’.

Thu hối lộ, Hợi Nhẫm Tĩnh mặt mày hớn hở bỏ vào túi tiền, ôm lấy vai Dư Thịnh nói: “Anh nói cho cậu biết, tiểu tử cậu không được tiết lộ ra ngoài.”

“Anh cho em là người thế nào, nói đi!”

Hợi Nhẫm Tĩnh ngẫm lại, kỳ thật Kỉ Tích bọn họ căn bản không quan tâm chuyện công khai hay không, vì thế yên tâm lớn mật nói: “Kỉ Tích, đã kết hôn rồi, cậu cũng biết đúng không?”

Dư Thịnh gật đầu nói: “Biết a. Lần trước không phải còn tìm chúng ta thương lượng, làm thế nào nắm bắt tâm vợ hắn sao?”

Hợi Nhẫm Tĩnh nhìn nhìn hai bên, nhẹ giọng nói: “Người vừa rồi, chính là vợ Kỉ Tích.”

“A—–!”

Hợi Nhẫm Tĩnh một phen che cái miệng Dư Thịnh, quát: “La cái gì! Nhờ ơn một tiếng kêu kia của cậu, hiện giờ bao nhiêu nữ sinh trông cậy vào anh, lộ ra chút tin tình báo của Kỉ Tích đó.”

“Kỉ Tích cư nhiên có nam thê.”

“Câm miệng! Ít đánh chủ ý lên Tiêu Trần. Đừng nói anh không báo trước cho cậu, Kỉ Tích đối với vợ là một mực khăng khăng. Đắc tội Tiêu Trần, đừng oán chịu không nổi.” Hợi Nhẫm Tĩnh liếc mắt thấy thân ảnh Đinh Quế Lan, lập tức làm tổng kết cuối cùng, chạy tới chỗ thê tử hiến thẻ của tiệm trang điểm. Để lại Dư Thịnh một mình, cô linh linh

(cô độc)

suy nghĩ.

#########

Kỉ Tích, Tiêu Trần đi vào khu vực thi đấu nhảy cao, cái giá đã dựng xong, không ít người dự thi nhảy thử. Kỉ Tích thay sang đồng phục thống nhất được phân phát, mặc giáp ra trận.

Độ cao từng chút nâng lên, sức bật của Kỉ Tích cũng tăng rõ ràng, hắn giống như một con linh dương không biết mệt mỏi, thoăn thoắt nhảy lên cao. Nhìn cái nhún chân nhẹ nhàng kia, xem cái tư thế bay qua thanh chắn kia, tuyệt đẹp tiêu sái, quả thực giống một bức tranh tràn ngập sinh mệnh.

“Kỉ Tích, cố lên!” Tiêu Trần phất tay với Kỉ Tích vừa mới nhảy xong đang xuống khỏi nệm.

Kỉ Tích hướng về phía Tiêu Trần nhoẻn miệng cười, xoay người xếp hàng tiếp tục thi.

“Oa—-! Đẹp trai quá!” Không ít cô gái vây xem, tụ thành một đống hỏi thăm Kỉ Tích là ai.

Kỉ Tích dễ dàng nhảy nửa giờ, không hề trì hoãn tiến vào trận chung kết. Tiêu Trần lấy trong túi đồ uống có Vitamin C đã chuẩn bị đưa cho Kỉ Tích, chưa uống mấy ngụm, loa phát thanh vang lên nhảy xa sắp bắt đầu, mời tuyển thủ nhanh đi điểm danh.

“Thế nào? Được không?” Tiêu Trần thay Kỉ Tích lau mồ hôi trên thái dương, thân thiết hỏi.

Kỉ Tích ôm vai Tiêu Trần, môi dán vào lỗ tai anh, nhỏ giọng nói: “Vợ à, lo lắng sao?”

“A——!” Đám người lại một trận tiếng hô, nhóm nữ sinh đều dùng ánh mắt như hồng tâm, xem xét Kỉ Tích Tiêu Trần.

>_