Phòng tắm trong phòng ngủ rộng 15 m2, một phần ba là bồn tắm, ở giữa là vòi sen, mặt sườn bên ngoài có gương và bồn rửa mặt trắng tinh, bên trái còn có giá treo khăn tắm.
Kỉ Tích, Tiêu Trần thư thư thái thái tắm nước ấm, trần trụi ngã vào giường lớn, ôm nhau ngủ. Bây giờ đang giữa thu, cái nóng còn chưa đi hết, nhưng mở hai cửa sổ sát đất nam bắc ra, gió mát lành thổi vào thật thoải mái.
Ngủ một giấc thẳng đến tám giờ tối, Kỉ Tích nhẹ nhàng lay tỉnh Tiêu Trần, mặc vào quần áo hưu nhàn
(đồ thoải mái mặc ở nhà)
rồi xuống lầu. Tiến vào phòng
khách, thấy Hợi Nhẫm Tĩnh đang nhàm chán chuyển kênh.
“Chị dâu đâu?” Kỉ Tích thuận miệng hỏi.
“Vừa mới dậy, đang trang điểm.”
Tiêu Trần nhìn bộ dáng Hợi Nhẫm Tĩnh hữu khí vô lực, cười nói, “Cùng xuống dưới đi, tôi và Kỉ Tích làm cơm chiều, anh có muốn ở bên cạnh học một chút không?”
“Tay chân tôi vụng về, cũng không muốn phá hư đồ ăn, đứng một bên nhìn là được rồi.” Hợi Nhẫm Tĩnh tắt TV, ném cho Kỉ Tích cái mị nhãn, cười hì hì nói: “Đêm nay thật có phúc! Đại ca, anh biết em thích ăn cái gì, toàn bộ đều dựa vào anh đó!”
Ba người bước vào sân liền ngửi thấy mùi cháy khét. Hợi Nhẫm Tĩnh nhìn qua đám thanh niên ra ra vào vào bên nhà đối diện, có vẻ như đã
đốt trụi
cơm rồi.
Bác trai đang ngồi trong bóng râm, nhìn thấy mấy người Kỉ Tích ra ngoài, đứng dậy đón lấy quần áo bẩn quay về phòng. Không bao lâu lại chạy xe ba bánh đến, giao nguyên liệu đã mua cho Tiêu Trần. Còn nói có ba con gà, hai con vịt nhốt chỗ lều rơm.
Kỉ Tích mở đèn điện trong sân nhà tầng dưới cùng, Hợi Nhẫm Tĩnh đi múc nước giếng, Tiêu Trần
thành thạo đánh vảy lấy nội tạng
cá chép, cá chuối, cá mè trắng đám thanh niên tặng lúc chiều.
Phòng bếp làm bằng gạch men, Kỉ Tích xung phong nhóm lửa, xong thì để Hợi Nhẫm Tĩnh trông chừng. Kỉ Tích lau rửa nồi, bỏ lên bếp chờ nồi nóng lên, đổ dầu cải vào, sau đó bỏ rau xanh vào xào.
Đinh Quế Lan xem Kỉ Tích cùng Tiêu Trần nấu cơm, Tiêu Trần sau khi xử lý tốt đồ ăn thì đưa qua cho Kỉ Tích, khiến cô kiến thức được trình độ nấu ăn của hai vị này chuyên nghiệp cỡ nào, lại nhìn qua Hợi Nhẫm Tĩnh sau bếp lò đầu đầy mồ hôi liền thấy buồn bực, đồng thời đáy lòng cũng hơi hơi lên men.
Nửa tiếng sau, đại công cáo thành. Tám món ăn một món canh, nhìn nồi canh có thể chia thành mười lăm bát to, phân lượng nghĩ là biết. Kỉ Tích còn làm món phở áp chảo sở trường, hai vợ chồng Hợi Nhẫm Tĩnh giơ thẳng ngón cái.
Tiêu Trần đưa chút thức ăn cho bác trai phải gác đêm, khi trở về gọi cả đám sinh viên bất hạnh gặm bánh bích quy. Mấy người nhìn đến một bàn thức ăn phong phú, sáu đôi mắt lấp lóe, cẩn thận nuốt nước miếng, hận không thể có ba bụng mới tốt.
“Bọn họ là một lời khó nói hết, vừa ăn vừa nói đi.” Tiêu Trần trêu ghẹo nói.
“Đại ca, đại tỷ, cám ơn mọi người a!” Đổng Duy lau nước mắt căn bản không tồn tại nói: “Chúng ta rốt cuộc tìm được Đảng, các người thật sự là đấng cứu thế của chúng em!”
Rất khoa trương nha! Đinh Quế Lan nổi da gà toàn thân.
Hợi Nhẫm Tĩnh lại cảm thán tuổi trẻ thật là tốt!
>_< hai vợ chồng này căn bản không có tiếng nói chung.
Đám thanh niên còn lại cũng theo đó cảm ơn, Viên Viện mang theo túi nilon, phát mỗi người một lon bia, miệng nói: “Đã quấy rầy.”
Hợi Nhẫm Tĩnh gãi gãi đầu, nhận lấy bia Viên Viện đưa tới, an ủi nói: “Không có việc gì, chút lòng thành thôi.”
Đinh Quế Lan ngoài cười nhưng trong không cười sát lại gần chồng, ở góc chết người khác không nhìn thấy hung hăng nhéo mông Hợi Nhẫm Tĩnh, “Lời này không tới phiên anh nói.”
Vệ Thanh tinh mắt vội vàng tiến lên giải vây: “Đồ ăn chị Đinh làm thật sự là sắc hương cầu toàn a! Đầu bếp chuyên nghiệp cũng không làm ra được đồ tốt như vậy.”
Đinh Quế Lan lúng túng nói: “Đồ ăn không phải chị nấu.”
“Vậy là ai làm?” Lưu Gia nhìn kĩ tay ngọc của Đinh Quế Lan, thấy móng tay sơn đỏ sẫm, nhìn là biết tay của người không làm việc nhà.
Cằm Hợi Nhẫm Tĩnh hướng Kỉ Tích một chút.
Sáu người lập tức cho Kỉ Tích ánh nhìn hâm mộ.
“Được rồi, ăn đi.” Kỉ Tích chia chén xong, trước gắp miếng thịt lươn bỏ vào chén Tiêu Trần.
“Anh Kỉ, anh với Tiêu đại ca cảm tình tốt thật đấy.”
Người ta chẳng qua là tùy tiện nói một câu, ai ngờ Hợi Nhẫm Tĩnh theo phản xạ nói: “Đã kết hôn, cảm tình đương nhiên tốt chứ!”
……
Trong nháy mắt, đũa vươn ra đều dừng ở không trung, phòng ăn một trận trầm mặc.
Thấy xung quanh áp suất thấp, Hợi Nhẫm Tĩnh mới biết được chính mình nói cái gì, lập tức cúi đầu nhận sai: “Tiêu Trần, tôi không phải cố ý…..”
Thân là vợ tên liều lĩnh, Đinh Quế Lan mặt mày tức giận, hận không thể đào cái động, chôn sống Hợi Nhẫm Tĩnh không chịu thua kém này.
“Chúng tôi đầu năm nay đi Châu Âu kết hôn, thuận tiện hưởng tuần trăng mật. Nếu các vị cảm thấy không thể chấp nhận, như vậy buông chén trở về đi.” Kỉ Tích cũng không tính giấu diếm, trong nhận thức của hắn, kết hôn với Tiêu Trần là chuyện đáng giá cùng mọi người chúc mừng.
“Đại ca, anh xem tụi em là người nông cạn à?” Đổng Duy là người đầu tiến phản ứng lại, dựng thẳng ngón cái với Kỉ Tích cùng Tiêu Trần nói: “Kỉ đại ca, hai người thật sự là tiên phong cách mạng a! Em kính hai ngươi một ly.”
Hai anh em họ Đồng cũng gật đầu nâng ly, “Đúng vậy! Đầu năm nay yêu một người không dễ dàng. Em kính hai người.”
“Đừng nói em không kì thị đồng tính luyến ái, bằng vào bàn đồ ăn này, đánh em cũng không đi.”
“Kỉ đại ca, đã là niên đại nào rồi. Chúng em cũng không phải người bảo thủ.”
Viên Viện ngọt ngào cười nói: “Tiêu đại ca, nếu đứng bên cạnh Kỉ đại ca không phải là anh, em nhất định soán vị!”
Người trẻ tuổi nói mấy câu liền hâm nóng bầu không khí, lập tức bỏ qua nhã nhặn lúc trước, mỗi người bắt đầu giương nanh múa vuốt bắt đầu ăn.
“Hóa ra cá tôi câu ăn ngon như vậy, để Lưu Gia nấu đều hư hết. Kỉ đại ca, tay nghề của anh thật tốt!” Vệ Thanh bất chấp gắp cá, liên tiếp gắp hai miếng lớn cho vào chén.
Lưu Gia ăn đến miệng đầy mỡ, cầm chân gà trong tay khinh thường nói: “Ai quy định con gái phải biết nấu ăn a? Nhìn Kỉ đại ca người ta, tay nghề như thế này, khó trách có thể lấy được Tiêu ca. Anh thì sao, em thấy muốn kết hôn còn khó!”
“Không cần em lo.”
Mọi người ầm ĩ ăn xong cơm nước, đem bàn ăn thu thập một chút. Viên Viện nhìn nhìn đồng hồ, đề nghị nói: “Bây giờ còn chưa đến 9h20, chúng ta chơi cái gì chút đi?”
“Chơi cái gì? Không bằng xem TV.” Đinh Quế Lan muốn nhanh đuổi đám sinh viên này đi, sợ Hợi Nhẫm Tĩnh lại lỡ miệng, cùng Tiêu Trần Kỉ Tích nói lời không hay.
Đổng Duy nhắc nhở nói: “Chị Đinh, nơi này chỉ có thể thu được năm kênh. Hơn nữa tạp âm rất nặng.”
“Vậy chơi cái gì? Mạt chượt?” Hợi Nhẫm Tĩnh hỏi.
Đinh Quế Lan lườm chồng: “Anh không được, luôn thua.”
Đồng Hâm hòa giải nói: “Mạt chượt luôn có thắng thua, xích mích cảm tình a! Không bằng đánh bát phân đi?”
“Mấy người đều lạc hậu!” Viên Viện sáng ngời mắt hạnh, đảo qua mặt chín người, “Muốn chơi thì chơi chút kí©ɧ ŧɧí©ɧ nha.”
“Cái gì?” Đồng Đức hồ nghi nói.
“Ví dụ như —– trò chơi gϊếŧ người.”