Trong thành phố ngày càng phát triển phồn hoa, chỉ trong tiểu khu cũ vẫn được bảo lưu mới có thể nhìn thấy rừng ngô đồng Pháp, cành lá vắt ngang to như người khổng lồ, chúng nó che nắng che mát ngăn trở thế tục huyên náo bên ngoài tường. Vào thời điểm Olympic mong đợi đã nhiều năm bắt đầu, thời cuộc thay đổi trong chốc lát khiến người xem hoa cả mắt.
Cùng với bão tuyết tàn sát tứ phương, năm ngoái nước Mỹ đột nhiên gặp phải nguy cơ tín dụng, gây khủng hoảng cho thị trường bất động sản, thị trường chứng khoán trong nước. Trong lúc bấp bênh, ánh mắt của các doanh nghiệp tập trung vào Lưỡng Hội, mong chờ chính sách điều tiết mới nhất của Trung Ương lên đài.
(Năm 2008, khủng hoảng tín dụng và nhà đất của Mỹ gây nên khủng hoảng tài chính vô cùng nghiêm trọng không chỉ cho Mỹ mà còn cả thế giới)
(Lưỡng Hội: Đại hội nhân dân toàn quốc và Hội nghị Hiệp thương Chính trị Nhân dân TQ)
Trong thời gian “Lưỡng Hội”, Tân Cương bùng nổ sự kiện khủng bố, khói lửa ở Ngawa*, bùng phát không hề dự báo, lấy tư thế giương nanh múa vuốt, nổi lên tầng sóng dữ đầu tiên trong năm. Cùng lúc đó, sóng ngầm trào lưu phản hoa
(anti-Chinese)
trên thế giới bắt đầu nổi lên, trong quá trình truyền lửa Olympic mà người phương Tây định nghĩa là “Hòa bình”, có đủ mọi bài báo, văn chương. Phân tranh nổi lên như thủy triều. Xem, internet đang lưu truyền từng tấm hình, học sinh hải ngoại ủng hộ cờ đỏ năm sao, tụ họp thành một biển sắc đỏ ở châu Âu. Mà cách xa một biển, dưới bối cảnh tư bản mở rộng, Hàn Quốc tùy tiện đường hoàng bạo phát miệng lưỡi, trước màn ảnh thế giới không chút kiêng kị cướp cờ đỏ của chúng ta, đẩy ngã nó, giẫm đạp lên. Truyền thông nổi tiếng nước ngoài cũng đem ra đạo đức nghề nghiệp tiêu chuẩn kép
(nhìn nhận theo hai cách khác nhau cho cùng một sự việc)
và ngụy nhân quyền, đúng lúc phô bày vô cùng nhuần nhuyễn… Vào giờ phút này, một vị “nhân tài” kỳ dị mới xuất thế, “Sarkozy”** trở thành cái tên quen thuộc nhất với người TQ lúc bấy giờ, cái tên này giống như là “Dễ thay đổi”. Mà “Làm người không nên quá CNN” cũng lập tức trở thành từ thịnh hành nhất internet mùa đó. Chỉ là, từ thịnh hành này có thể lắng trong lòng người TQ bao lâu, cái đó thì không thể biết được.
(*theo wiki, năm 2008 ở Tân Cương xảy ra vụ tấn công tại một đồn biên phòng thuộc thành phố Kashgar, 16 người chết, 16 người bị thương, vụ này xảy ra ngay trước Olympic 4 ngày,
TruyenHD. Trong khi đó Ngawa vào 12 tháng 5, 2008 thì xảy ra động đất (chứ không phải khủng bố), khoảng 20.258 người đã chết, 45.079 người bị thương, 7.696 người mất tích cho tới thời điểm ngày 6 tháng 6 năm 2008, Ngawa là Châu tự trị dân tộc Tạng-Khương,
TruyenHD)
(**TruyenHD: Tổng Thống Pháp nhiệm kì 2007-2012. Năm 2008, ông hướng EU đến mối quan hệ hợp tác với TQ)
[….Còn 1 đoạn rất dài về tình hình kinh tế, chính trị, xã hội, quan điểm chính trị.. nhưng tui xin bỏ cuộc tại đây….]
Cũng trong lúc đó, nhà kinh tế học toàn thế giới hẹn nhau ca ngợi, dường như cơ hội trước mắt đều hướng tới TQ. Giống như đốt đèn quang minh, truyền thông trong nước ùn ùn phụ họa, trong lúc vui mừng phấn khởi, Ngân khố quốc gia có gần hai trăm triệu Đô dự trữ ngoại hối, dường như trở thành lợi thế TQ nắm giữ tương lai thế giới. Vì vậy, chìm đắm trong giấc mộng cường quốc nổi lên, , dưới sự chuẩn bị tỉ mỉ được xuất bản ra lò.
Chỉ cái tên sách này, cũng đủ làm rung động đông đảo giới văn hóa và dư luận. Quả thật như vậy, dưới mệnh đề thương nghiệp này, các đài radio và blog lớn, nổi lên một trận nghị luận nóng, đương nhiên, nếu bỏ qua các bài quảng bá, kỳ thật cũng coi như một bước tiến lớn của tự do ngôn luận.
Vương Tuấn khép cuốn Trần Tố mua đã lâu nhưng không xem, nhẹ nhàng day day huyệt Thái Dương, quả nhiên, dưới tác động thuần thương nghiệp, thất vọng là tất nhiên.
Tuy nói không bàn về dân chủ dân tộc, không phải chủ nghĩa dân chủ chân chính, nhưng quyển sách này dưới định vị thương nghiệp, lấy sự kiêu ngạo và tự tôn của học giả, đối với chính sách tài chính và kinh tế, phương hướng quốc phòng, tư duy dùng binh và mồm miệng dung hòa giấc mộng cường quốc nổi lên, lập thể hóa mong muốn dân tộc mình cường thịnh và logic vượt trên nước bạn, khuyếch đại mù quáng cảm xúc dân gian, không biết là sẽ cho ra kết quả một thế hệ trẻ kích động hướng tới tương lai, theo tuổi tác càng tăng trở thành người lớn tầm thường không có chí tiến thủ, hay là học giả đã từng ôm trong lòng tư tưởng lý tính, tư duy dưới sự thôi thúc của vòng thời gian mà bị giam cầm đến cứng ngắc đây? Chỉ có thể nói, với thành tích sách dễ bán, nó không mất đi thành công.
Trong an tĩnh, tiếng mở cổng truyền tới, nghe tiếng động nhảy nhót đạp lên bậc thanh, Vương Tuấn nở nụ cười. Bước chân Trần Tố đi về vui vẻ như thế, nhất định là chuyện thành công rồi.
Vương Tuấn đứng lên, giơ tay đặt sách vào góc trong cùng trên giá, xắn tay áo, phải chuẩn bị cơm tối.
“Vương Tuấn, em về rồi.” Buông túi, Trần Tố đổi giày tại huyền quan, trong giọng nói lộ ra vui vẻ.
“Em xin nghỉ được rồi, cục trưởng đặc biệt phê chuẩn, năm ngày!” Cất giày, Trần Tố ló đầu vào phòng bếp đang truyền ra tiếng nước.
“Bao gồm cuối tuần?” Vương Tuấn từ phòng bếp hỏi ra.
“Không bao gồm. Hai ngày nghỉ tuần này cộng thêm hai ngày nghỉ tuần sau, tổng cộng có chín ngày nghỉ.” Một bước tiến vào bếp, Trần Tố hưng phấn không dứt vui vẻ dựa vào Vương Tuấn.
Sáng chín giờ chiều năm giờ, nhân viên công chức nhìn qua đều tựa hồ rất nhàn nhã, nhưng thực tế, ít có thời gian của chính mình. Cho dù lúc không có việc gì cần làm, cũng không rời cương vị công tác được. Xuất ngoại, hội họp, nghiên cứu thảo luận, giao lưu v.v.., chiếm cứ phần tới thời gian nhàn hạ thường ngày, ngoại trừ hai ngày nghỉ, cũng chỉ có tiết thanh minh, 1/5, 1/10 các loại nghỉ ngắn nghỉ dài có thể sắp xếp, nếu như người ở xa về quê thăm người thân, cho dù giao thông có thuận tiện, thời gian cũng đều vô cùng gấp gáp, có thể xin nghỉ năm ngày, thêm hai cái cuối tuần trước sau cũng gần như một cái nghỉ đông. Hôm nay, giấy xin nghỉ chính thức đưa xuống, đám người trong phòng làm việc đều ước ao không thôi.
“Dựa theo anh nói, em nói với cục trưởng, muốn cùng kế toán viên cao cấp đi kiểm tra tình huống tài chính bộ phận ủng hộ cơ cấu. Cục trưởng, cục phó mới đồng ý cho em nghỉ.” Dựa vào Vương Tuấn dụi dụi một chút, xắn ống tay áo, rửa tay, Trần Tố chuẩn bị hỗ trợ một phen, ngẩng đầu nói: “Vương Tuấn, bên hiệu trưởng Trương, chúng ta đầu tư chủ yếu vào một khoảng chuyển giao tri thức, thẩm tra đối chiếu căn bản không cần tám chín ngày, xin nghỉ không tốt lắm đâu.”
“Không tốt chỗ nào, xem như vì anh nghỉ một cái phép.” Vương Tuấn bất mãn. Cần cần cù cù mười năm như một ngày, lần đầu tiên nghỉ phép, Trần Tố cư nhiên còn muốn đổi ý?
“Biết rồi.” Lại kề sát Vương Tuấn đang xụ mặt dụi dụi một chút, Trần Tố cười rộ lên, lời vừa rồi cũng chỉ là nói nói mà thôi, lần này có thể xin nghỉ dài hạn, bản thân cậu cũng vui vẻ biết bao.
Mấy năm gần đây, mỗi người bọn họ đều có sự nghiệp riêng, chung đυ.ng thì ít mà xa cách thì nhiều. Trần Tố làm việc nghiêm cẩn, được lãnh đạo ngày càng công nhận, thường thường sẽ được chia thêm một ít công việc, khiến khoảng cách hai điểm một đường thẳng tắp nguyên bản dần dần chạy theo đường cong. Chẳng bao lâu sau, cùng một thành phố, cùng một nhà, hai người muốn gặp mặt, lại có xu hướng phải hẹn trước. Lần này, nhân dịp một tháng tương đối rảnh rỗi, Vương Tuấn thuyết phục Trần Tố xin nghỉ mấy ngày, thứ nhất để hai người hảo hảo hẹn hò, làm một cái tuần trăng mật nhỏ. Thứ hai, quả thật cần đi khảo sát thực địa sản nghiệp trong quá khứ chỉ có thể tiến hành quản lý qua mạng.
Bất kể thế nào, dòng thời gian trôi đi không tiếng động, vẫn làm Trần Tố có chút cảm khái, nói: “Vào đơn vị thoáng cái đã nhiều năm như vậy, làm càng lâu, thế giới ảo giác trong đơn vị hình như càng dày đặc, có thể ra ngoài nhìn một chút, cầu còn không được.”
Nghĩ như vậy mới bình thường, Vương Tuấn cười cười.
Cùng bận rộn trong bếp, không tránh khỏi phải đυ.ng chạm vào tay vào vai nhau, ừm, thật thích cảm giác hai người cùng làm cơm trong bếp, tràn đầy ấm áp gia đình.
Bật lửa đổ dầu, xào cải non, thêm vào nấm hương xào một chút, hương vị độc nhất của nấm hương bay ra, không bao lâu, món rau xanh xào nấm hương Trần Tố thích ăn nhất ra lò. Đang dọn bàn, Trần Tố ngửi thấy cười híp mắt.
Trong thế kỉ mới cực kì theo đuổi cá tính, theo đuổi phi trào lưu, loại hình thức cuộc sống yên lặng giống như thời gian ngừng lại của bọn họ, vốn chẳng chút nào có thể đề cử, cho nên vẫn cứ tham luyến thế giới hai người nương tựa gắn bó nhau, thuần túy là do hai người căn bản không có được thế giới hai người chân chính và thời khắc an tĩnh. Điều này khiến Vương Tuấn bất mãn muốn nguyền rủa, đến hôm nay liền phát tác.
Khi hai người trao đổi ánh mắt vô cùng thân thiết, lại bắt đầu một hồi bận rộn ấm áp, trong phòng khách vang lên tiếng chuông điện thoại, đánh vỡ sự ấm áp này.
Vương Tuấn giơ chân dài không chút che giấu muốn đạp điện thoại, Trần Tố cười rộ lên, “Đừng nóng giận mà, chín ngày nghỉ, chín ngày lận đó.”
Cú điện thoại không thức thời gọi tới này, là do bạn thân của cả hai gọi tới. Trần Tố đi nghe điện thoại, Vương Tuấn quay về bếp giơ nồi xẻng, leng keng lanh canh gỗ nồi, dùng ngôn ngữ thân thể biểu hiện bất mãn.
(trời ơi dễ thương quá vậy)
Hiện tại cuộc sống mỗi nhà đều muôn màu muôn vẻ, đi kèm theo, nhà Vương Tuấn Trần Tố thầm muốn an tĩnh sau công việc cũng không thể không náo nhiệt. Bạn bè nhiều, hạnh phúc và băn khoăn của bạn bè, đương nhiên chiếm cứ một bộ phận trong cuộc sống hai người.
Sau khi thầm thì, Trần Tố gác điện thoại, dựa vào cửa bếp, cười khẽ với Vương Tuấn đang lặt đậu cô-ve.
Nhìn bộ dạng Trần Tố cười như không cười, Vương Tuấn có chút ngoài ý muốn. Theo công tác thuận lòng thuận ý, tính tình hướng nội của Trần Tố từ từ đổi mới, chỉ là thần sắc trêu tức này, đó giờ chưa từng thấy nha.
“Làm sao vậy? Điện thoại của ai?” Thấy Trần Tố như vậy, Vương Tuấn hỏi.
“Anh đoán xem là ai gọi tới.” Dựa bên cửa bếp, Trần Tố lục lục lọi lọi trên bàn. Năm này qua năm khác, có thêm bỏ thế nào, trong khe hở tường gạch men của bếp cũng lặng lẽ dính vết dầu mỡ tẩy không sạch, Vương Tuấn cũng tỏa ra mùi vị người trong khói lửa.
Chơi đoán chữ sao? Vương Tuấn chuẩn bị làm món thứ hai không bác bỏ đề nghị của Trần Tố, suy nghĩ một chút, “Cao Viễn gọi điện tới? Tôn Lợi mang thai?” Vừa nhắc tới Cao Viễn, Vương Tuấn không tự chủ được nhếch nhếch khóe miệng.
Cuối xuân năm ngoái, trong ánh mắt không thể tưởng tượng nổi của các đồng nghiệp, Tôn Lợi và Cao Viễn hoàn thành hôn lễ, chính thức xây dựng gia đình nhỏ thế kỉ mới.
Cưới một cô vợ hiền tính toán tỉ mỉ, khiến Cao Viễn bên ngoài vẫn rất ngăn nắp càng thêm tỏa sáng, không đợi thời kì tân hôn ngọt ngào chấm dứt, Cao Viễn lập tức không hề chuẩn bị rơi vào trách nhiệm thành viên đại gia tộc.
Sau lúc thông gia hai nhà gặp mặt, Cao Viễn đột nhiên phát hiện mình cư nhiên quang vinh trở thành tấm gương mẫu mực để giáo dục đời kế tiếp trong cả gia tộc nhà mẹ đẻ của Tôn Lợi. Từ đó về sau, mỗi lần gặp các thân thích bên nhà mẹ đẻ của Tôn Lợi, chỉ cần có mặt thế hệ mới chưa trải sự đời, lời dạo đầu của các trưởng bối đều cố định trên một con đường, đại thể là như vầy: “Xem anh rể cả (dượng cả, anh rể họ (ngoại), anh rể họ (nội) v.v.., cuối cùng ngại phiền phức, toàn bộ gọi chung là anh rể cả) của mấy đứa chẳng những là cao tài sinh, bây giờ còn tích cực thi lên, còn đang đảm nhiệm cố vấn pháp luật cho quỹ từ thiện…(v.v.., từ ca ngợi quá nhiều, chỉ có thể không tính tới) mấy đứa phải lấy anh rể làm lý tưởng, làm tấm gương.”
(ngoặc trên của tác giả)
Đối mặt ca ngợi không chỗ nào không có, Cao Viễn được toàn bộ trưởng bối nhà mẹ đẻ của Tôn Lợi xem trọng, đối mặt ánh mắt các em trai em gái tôn kính ước mơ thêm chút u ám, có thể còn mang theo chút ghen ghét, đều đáp lại bằng nụ cười thân thiết khiêm tốn thản nhiên, khiến Tôn Lợi tự đáy lòng tuyên thệ đi cùng chú rể một đời một kiếp trong hôn lễ thương hại không ngớt.
Cưới vợ, đại biểu có cha vợ mẹ vợ. Nhân dịp thời cơ tốt Olympic tháng 8, Cao Viễn cầm mấy tấm vé chung kết cầm chắc huy vàng, mời trưởng bối tới Bắc Kinh trải nghiệm kích động mùa Olympic trăm năm, cũng thuận tiện để y tận một chữ hiếu.
Được con rể mời, cha vợ mẹ vợ tuổi không lớn lắm liền tới, chuyến này ngoại trừ xem Olympic Bắc Kinh, hai vị trưởng bối cũng tiện thể đảm nhiệm chức trách bảo mẫu miễn phí cho con gái con rể. Không có biện pháp, hai người Cao Viễn Tôn Lợi đều là nhân viên công vụ, sáng sớm đi làm, bữa trưa giải quyết trong căn tin đơn vị, buổi chiều sau khi tan việc, thường thường mỗi người đều có việc, xử lý gia đình nhỏ của con gái con rể, tự nhiên là chức trách không thể thoái thác của trưởng bối. Như vậy, không được mấy cái chớp mắt, một năm cứ như vậy qua đi, trong khoảng thời gian này, áo đưa tới tay, cơm dâng tận miệng, Cao Viễn quen thói thuận lý thành chương, cho tới dạo này xảy ra một ít ma sát với cha vợ mẹ vợ. Nguyên nhân là, kết hôn hơn một năm, Tôn Lợi còn chưa có dấu hiệu mang thai, điều này trở thành chuyện lo lắng nhất của hai vị trưởng bối luôn một lòng ngóng trông có một đứa cháu ngoại. Vì vậy, cha vợ mẹ vợ ngóng cháu ngoại tới sốt ruột đặc biệt chạy tới các tiệm sách lớn của Bắc Kinh, xách một đống lớn sách và CD về thực đơn dược thiện bài thuốc gia truyền về, thủ vững trong phòng bếp tận sức nghiên cứu.
Trưởng bối quan tâm hậu bối, là tâm ý của trưởng bối, hậu bối cảm kích là được. Nhưng vấn đề là — nội dung tinh hoa của dược thiện toàn bộ nhằm vào tráng dương bổ thận.
Không sai, hai vị phụ huynh Tôn gia tin tưởng tuyệt đối con gái nhà mình, cực độ quan tâm dinh dưỡng của con rể. Dưới sự nuôi nấng tỉ mỉ của cha vợ mẹ vợ, nếu không phải Cao Viễn vẫn kiên trì thói quen vận động, muốn trong thời gian ngắn mập ra hai vòng bụng bự, tuyệt đối dễ dàng.
Bất kể thế nào, lòng tự trọng của Cao Viễn ít nhiều bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, nương nhờ trong nhà Vương Tuấn Trần Tố, tận tình uể oải tới mất lần.
Đây là cuộc sống gia đình bình thường? Nương nhờ trên ghế sa lon nhà Trần Tố Vương Tuấn không chịu đi, Cao Viễn uể oải buồn bực suy nghĩ, nếu là ba năm trước, đánh chết y cũng không tin bản thân sẽ rơi vào tình cảnh như thế. Có thể là thái độ vào tai trái ra tai phải của Vương Tuấn, khiến Cao Viễn đặc biệt tới kể khổ không thỏa mãn được, xoay người đi tìm Lưu Trấn Đông kể.
Vì vậy, không hề ngạc nhiên, cách một đêm không trăng gió to, sau khi bị cha mẹ vợ đốc thúc ăn hết dược thiện thành tâm thành ý chuẩn bị, sau khi trốn trong phòng cách âm chơi với vợ say sưa nhập mộng, bản thân còn đang giao chiến với người trời, Cao Viễn nhận được điện thoại của Tống Uy chẳng biết đang ở nơi nao, nội dung nói chuyện không rõ, dù sao hôm sau gặp mặt, Cao Viễn võ trang đầy đủ liền gϊếŧ tới nhà Lưu Trấn Đông, thi hành bạo lực với Lưu Trấn Đông vừa cười ha hả vừa mở cửa, nếu không phải ngay tại chỗ thu được hai hộp nhân sâm lâu năm núi Trường Bạch chính tông, ân oán này tuyệt đối còn chưa xong.
(Lưu Trấn Đông gọi điện kể chuyện cho Tống Uy, Tống Uy gọi về cười nhạo Cao Viễn =))
Nhìn Vương Tuấn nhếch miệng theo phản xạ, Trần Tố cũng bật cười. Sau đó, theo như Cao Viễn tự mình chế giễu kể lại, ngày đó từ chủ tịch Lưu Trấn Đông thu được hai hộp nhân sâm lâu năm, bị y khoe mẽ tặng cha vợ trong Ngày của cha, ngày đó đã được cha mẹ vợ chế biến đa dạng trôi xuống bụng y, không phun máu mũi, coi như vẫn có phúc.
“Đoán sai rồi, không phải điện thoại của Cao Viễn, là bà ngoại Tống gia gọi tới. Bà cụ căn dặn em, ngày mai là đại thọ tám mươi hai tuổi, bảo chúng ta nhất định phải qua dùng cơm.”
Bà ngoại Tống gia? Nhắc tới bà ngoại Tống gia, Vương Tuấn đảo đậu cô-ve xào trong nồi một trận, lại sinh ra trận phiền não, khẽ nhướng mày, hừ một tiếng. Đầu đông năm ngoái, một hàng con cháu tổ chức đại thọ tám mươi cho bà ngoại Tống gia, hiện tại bất quá non nửa năm, ở đâu ra đại thọ tám mươi hai?
Thấy Vương Tuấn lẩm bà lẩm bẩm, Trần Tố lắc đầu cười không ngừng. Có thể cậu là người duy nhất có kiên nhẫn bồi bà ngoại Tống gia chơi bài hoa, bà ngoại Tống Uy đặc biệt thích cậu qua chơi, một tháng không đi một hai chuyến, lần sau gặp lại sẽ bị oán giận rất lâu. Thế cho nên, Vương Tuấn bình thường ra vào Tống gia đưa đón cậu, số lần bị khách đến thăm cho rằng là công tử nhà Tống gia nhiều đến mức Tống gia lười giải thích. Còn may, Vương Tuấn còn có thể chịu đựng.