Anh Bán Cám Lợn

Chương 2: Phu nhân của ngài

-“Báo cáo chủ tịch, đã cho lùng tất cả các công ty phát tờ rơi, vẫn không tìm thấy ạ….”

Tên trợ lý lắp bắp run rẩy.

Hoàng Thế Lân giận tới sôi máu. Từ xưa, hắn vối nổi tiếng “phóng khoáng” – ai cho hắn cái gì, ắt hắn sẽ trả lại gấp ba, gấp tư, ân cũng thế mà thù cũng vậy.

-“Mau đi tìm tiếp, lục tung đất Hà Nội lên cũng phải tìm cho ra, không thì mày nghỉ việc!”

Lần thứ hai trong đời, có kẻ gây oán với chủ tịch CL Group, mà lại biệt tăm ngay lập tức…nhất định lần này hắn sẽ lùng cho tới cuối cùng…

Lần thứ nhất, hình như là ngày đầu tiên chủ tịch đi học.

Có bé nữ thấy chủ tịch đẹp trai, trắng trẻo, ăn mặc bảnh bao, thì khóc lóc đòi cô giáo cho chuyển chỗ ngồi cạnh.

Sáng hôm ấy, vì thương vì xót cháu trai đích tôn, bà nội chủ tịch tống cho hắn nào là bánh bao, sữa, xôi xéo, ăn cả thêm ba quả trứng vịt lộn.

Học vui vẻ, hát hò vẽ vời với các bạn được nửa buổi, hắn thấy đau bụng. Mà khổ nỗi, bảo vật nuôi trong l*иg kính bốn năm qua, có ai dậy đi wc đâu? Mọi lần chỉ cần ới một tiếng là phải mấy người chạy ra xếp hàng.

Giờ tới lớp, ngượng ngịu quá, không dám lên tiếng. Nín dần…nín dần…rồi…xì…….iiiiiiiiiiiiiiiiii….

Hắn đỏ bừng cả mặt mày, chỉ mong giờ học nhanh hết để bà đón về. Khổ nỗi, đời chẳng thương hắn, bé con ban nãy đòi sống đòi chết ngồi với hắn giờ lập tức đứng dậy, khoanh tay trước ngực, dõng dạc nói:

-“Con thưa cô cho con xin đổi chỗ”

Cô giáo nhẹ nhàng:

-“Sao vậy, lúc nãy con vừa mới xin ngồi chỗ đấy mà…”

-“Nhưng…nhưng…”

-“Thôi, con ngoan ngoãn ngồi xuống đi, mai cô chuyển nhé…để các bạn còn học bài…”

Thấy cô có vẻ kiên quyết, bé òa khóc:

-“Cô ơi nhưng chỗ này thối lắm cô ơi…huhu…huhu…”

Với bản năng làm giáo viên mầm non gần 15 năm, chỉ chưa đầy 5 phút, chủ tịch đã bị lộ tẩy. Cả lớp hai chục ánh mắt nhìn hắn đầy xót thương khinh bỉ.

Sống trên đời bốn năm, đấy cũng là lần đầu tiên hắn biết hận…tiếc là, đối tượng hắn hận, ngay hôm sau lại chuyển lớp!!!

Chuyện đã muốn quên, vậy mà lại cứ nhớ, mệt mỏi, nhìn lên con vợ trước mặt, lại thêm ngứa mắt!

Trương Mỹ Ái Như, 27 tuổi– cháu gái rượu của chủ tịch tập đoàn NM – Trương Đại Phước.

22 tuổi, đã cầm được tấm bằng MBA danh giá của Oxford.

Sau khi tốt nghiệp, nàng đi du lịch vòng quanh thế giới.

Chiều cao: 1m70. Số đo ba vòng : 89-58-92.

Nghe đồn, nàng đi tới đâu, đàn ông chảy dãi tới đấy!

Vâng, chỉ riêng thế đã đủ tiêu chuẩn để bà hắn giở thủ đoạn, bắt về làm dâu rồi. Còn chưa tính, yếu tố tiên quyết, ông nội nàng ta chính là mối tình đầu của bà nội hắn.

Nghe nói, năm đó ông nội nàng và bà nội hắn yêu nhau, yêu nhau lắm!

Rồi một ngày đẹp trời, bà nội hắn bỗng chán, chạy đi chơi với trai làng khác. Ông nội nàng ức lắm, mà bà nội hắn cứ nhơn nhơn. Rốt cuộc, ông nội nàng quyết định tuyệt giao với bà nội hắn, thề cả đời không gặp.

Bà nội hắn tưởng ông nội nàng đùa, chẳng thèm để ý, ai dè là thật. Những ngày sau đó, dù bà nội hắn có khóc lóc cầu xin, van nài thế nào ông nội nàng cũng không thèm gặp mặt, sau đó còn lấy vợ, để bà nội hắn nuốt một cục nghẹn to đùng.

Bà hắn quyết, nhất định báo thù. Mai sau có con cái, ắt sẽ phải làm thông gia, để ông nội nàng có trốn cũng không được. Tiếc là hai người đều có duy nhất một nam…

Tới ngày biết ông nội nàng có cháu gái, bà hắn mừng huýnh…rốt cuộc, ngày này cũng tới. Ông nội nàng ham giàu mà không thèm tìm hiểu, tới ngày rước dâu, thấy bà nội hắn sừng sững đi tới, cười rất thâm hiểm thì ngã ngửa…mà hối chằng kịp nữa rồi!!!

Nói về mối ân oán của hắn với nàng, nó nảy sinh cách đây lâu lắm… tường thuật chắc tới Tết năm sau.

Đêm tân hôn đó.

Có người nhân cơ hội báo thù, bỏ vợ mới cưới ở nhà, cố tình uống say tới 2h sáng.

Về tới nhà, chắc mẩm con ranh đang khóc lóc, ấm ức, rồi bù lu bù loa lên với bà nội…Ai dè, ranh con đang chiếm chăn ấm đệm êm của hắn, ngủ rất chi là ngon lành.

Bực, hắn lôi cô dâu dậy, bóp má, véo mồm…

Đợi cho nàng tỉnh, hắn hùng hổ tuyên bố:

-“Tôi nói cho cô biết, cô có thể có tất cả, tiền tài, địa vị, thể xác tôi…nhưng, cô sẽ không bao giờ có được TRÁI TIM tôi…KHÔNG BAO GIỜ…KHÔNG BAO GIỜ…CÔ NGHE RÕ CHƯA…”

“Tại sao lại như vậy…sao anh lại tàn nhẫn như thế…em là vợ anh, anh hiểu chưa…?”

“Xin lỗi cô, tôi là do bà sắp đặt…”

“Em không cần gì cả, tiền tài, địa vị…những thứ hữu danh vô thực đó, em chỉ cần anh mà thôi…”

“…”

-“Em sẽ làm tất cả, em tin, rồi một ngày, anh sẽ yêu em, em nguyện chờ đợi, bao lâu em cũng chờ…”

….

-“Anh nói thật không?”

Giọng ngái ngủ của phu nhân CL Group khiến chủ tịch bừng tỉnh khỏi những tưởng tượng mông lung.

-“Quân từ nhất ngôn.”

Hắn lạnh lùng đáp.

-“Được! Vậy không khách sáo.”

Vợ hắn lập tức tung quả giò mét mốt, bàn chân thon thả của nàng theo tốc độ tên lửa đập vào mặt hắn, rồi lại nhanh chóng thu vào chăn với tốc độ ánh sáng…kết quả là bảo bối bao năm được bà nội cưng nựng, lăn quay xuống đất, đập đầu vào nền nhà; còn vợ hắn, phán một câu rất thánh:

-“Nhường tôi cái giường này!”

Sáng hôm sau, chủ tịch đi làm, mắt thâm mặt sưng, cả tập đoàn, ai cũng “thương” ngài đêm qua lao lực quá…Tới tai bà nội, không khỏi mừng thầm, lập tức thưởng cho cháu dâu một chuỗi hạt xoàn quý giá.

Nhưng mà nói chung, ngoài vài việc không mấy thuận lợi, thì vợ ngài khá là biết điều. Dù ngài một đêm có dẫn bảy em về nhà, nàng cũng không ca thán lấy một lời.

Luật rất đơn giản.

Khi gặp hắn đi cùng đàn bà, nàng phải hỏi hắn trước, xem người ta có quan hệ gì với hắn, xem hắn có ý đồ gì không. Nếu không, mới được giới thiệu là vợ. Nếu có, lập tức tự phong hiệu cho mình làm em gái, em nuôi, em kết nghĩa…