Sống Lại Có Anh Bên Em Là Đủ

Chương 70: Ba năm sau khi cưới…

Trong một ngôi biệt thự ở Mỹ, phía trước ngôi biệt thự có một chú chó nằm sấp trong sân ngủ, một chú gà mái đi dạo loanh quanh, trên mấy cây táo giống như có thấp thoáng những hình ảnh

màu vàng óng.

Chú khỉ vàng.

Phía trước ngôi nhà của Tô Nhiên quả thực là vô cùng náo nhiệt, ở trong biệt thự cũng chẳng có bao nhiêu yên tĩnh.

Một con vẹt màu xanh đang bay khắp nhà, tiếng kêu “hu hu” giữa ngày hè càng khiến người ta khó có thể chịu đựng được.

Một đứa trẻ ba tuổi mặc một chiếc áo đầy màu sắc nhưng lại không mặc quần để lộ ra

bờ mông, cậu bé đang lưu trữ nước miếng của mình lên vách tường, tay thì cầm bút vẽ nên những hình thù kì quái.

Tần Trạch đeo trên lưng là một chiếc túi du lịch to, cả người tràn đầy sự mệt mỏi mở cửa lớn đi vào, nhìn thấy khắp nhà đều là lông chim và những hình thù kì quái, anh có cảm giác mình sắp phát điên.

“Tô Nhiên…” Lông mi của Tần Trạch cũng dựng đứng lên.

Đứa nhỏ nghe thấy tiếng của người ba yêu quý đang cố gắng kìm nén tiếng “yêu” lập tức ném bút vẽ trong tay mình xuống, nhào vào trong lòng Tần Trạch, dùng cánh tay dính đầy thuốc màu của mình nắm chặt vào quần áo của Tần Trạch.

Tần Trạch nhìn chiếc áo sơ mi trắng của mình trong nháy mắt đã không thể nhìn ra màu sắc ban đầu kia.

Lông mày mạnh mẽ run rẩy.

“Ba ba, Thỏ Thỏ rất nhớ cha.”

Giọng nói ngọt ngào ngây thơ khiến cho Tần Trạch phải thay đổi thành một gương mặt cười ngay lập tức.

Anh ôm lấy đứa trẻ mập mạp, hôn một cái thật kêu: “Thỏ thỏ, ba ba cũng rất nhớ con.”

Đứa bé nhíu mày: “Ba ba nói dối, nhớ Thỏ Thỏ tại sao lâu như thế không về thăm Thỏ Thỏ.”

Tần Trạch cụng đầu vào đầu đứa trẻ, cười nói: “Tại vì ba ba bị lạc đường.”

Lông mày của đứa trẻ càng nhíu lại chặt hơn: “Vậy sao bây giờ ba lại chạy về được?”

“Bởi vì cuộc điện thoại của con thỏ là con nha, sau khi ba nghe thấy âm thanh của Thỏ Thỏ cuối cùng cũng tìm thấy đường ra từ trong rừng rậm. Thỏ Thỏ con chính là phúc tinh của ba nha.”

Tần Trạch sờ đầu đứa trẻ.

Đứa trẻ vui vẻ nói: “Ba ba, mẹ nói, Thỏ Thỏ là vật biểu tượng của cha và mẹ.”

“Đúng vậy, Thỏ Thỏ nhà chúng ta chính là vật biểu tượng phù hộ một nhà bình an hạnh phúc nha.” Tần Trạch ôm đứa trẻ nhưng ánh mắt lại tìm kiếm xung quanh ngôi

nhà, “Thỏ Thỏ, mẹ con đâu?”

Một ngón tay mập mạp của đứa trẻ chỉ về một căn phòng đang đóng chặt cửa.

“Mẹ ở trong vòng giới, ngay cả cơm chưa cũng không nấu.” Giọng nói mang theo sự đáng thương và tội nghiệp.

Tần Trạch nhìn tấm bảng viết hai chữ vòng giới trên cánh cửa kia, trong ánh mắt tràn đầy sự bất đắc dĩ, Tô Nhiên nhà anh, đã là mẹ nhưng vẫn giống như trước đây, một khi đã tiến vào vùng lãnh thổ của cô thì đều tập chung cao độ, sợ rằng ngay cả khi có động đất cũng khó có thể làm cho cô bị phân tâm được.

“Thỏ Thỏ, ba ba đi làm cơm rang trứng cho con ăn nha.”

Tần Trạch đặt đứa trẻ xuống đất, tự mình đi vào bếp.

“Ba ba đừng quên cũng phải chuẩn bị cơm cho Tiểu Bạch, Tiểu Hoàng, Tiểu Hồng, Nguyệt Lão nha.” Đứa trẻ đi đến trước cửa phòng bếp dặn dò cẩn thận. “Chân của Tiểu Bạch vừa mới tốt nên nó cần phải ăn thanh đạm, Tiểu Hoàng vừa mới được phẫu thuật ruột nên chỉ được uống nước thôi, Tiểu Hồng cần ăn nhiều rau dưa một chút, và Nguyệt Lão lớn tuổi rồi nên cần bổ sung caxi.”

Đứa trẻ nói ra một chuỗi dài vô cùng lưu loát.

Tần Trạch bị choáng váng: “Chuyện lung tung rối loạn gì vậy, nhà chúng ta có khách đến hay sao?”

Thỏ Thỏ lắc đẩu, chỉ chỉ cả đám động vật trong sân: “Ba ba, cuối cùng thì ba ba có thể làm được không thế, nếu như ba không làm được thì cứ nói ra, tự con sẽ xử lí.”

Tần Trạch lau mồ hôi, anh lại bị một đứa trẻ khinh bỉ, mà đứa trẻ này lại còn chưa đến ba tuổi.

“Khụ khụ, ba ba đi nấu cơm, Thỏ Thỏ, con giúp ba đi cho chúng ăn được không?” Vừa nói anh vừa tỏ vẻ như mình đang rất bận rộn.

Đứa trẻ bày ra vẻ mặt vô cùng nghiêm túc: “Vâng, ba ba, để con đi làm cái này đi.”

Tần Trạch nhìn đứa trẻ kích động chạy ra ngoài mới thở ra một hơi: “Tô Nhiên à, không phải em đang suy nghĩ để bồi dưỡng con trai chúng ta thành một nhân viên

chăn nuôi chứ?”

Một lúc sau, cơm rang trứng đã được bê lên bàn.

Đứa trẻ đầu đầy mồ hôi chạy vào WC, rửa sạch sẽ tay của mình, sau đó lại đi ra bàn ăn ngồi ngay ngắn.

Tần Trạch nhìn đứa trẻ cười.

Con trai nhà anh là một người rất có lễ nghi nha.

Cái mũi của Tô Nhiên qua thực là vô cùng thính, cô ngửi thấy hương vị quen thuộc, lập tức có thể khẳng định chính là người bận rộn quanh năm suốt tháng không có mấy ngày ở nhà-Tần Trạch đã trở về.

Cô mở cửa, nhìn về phía hai cha con trên bàn ăn, cười: “Lại là cơm rang trứng à?”

Tần Trạch ngẩng đầu nhìn xuống vẻ mặt mỉm cười dịu dàng của Tô Nhiên, ngay lập tức một chút tức giận cũng không có, anh đi qua, ôm lấy eo của Tô Nhiên, cười nói: “Nhiều năm như vậy cũng chỉ có món này là tác phẩm anh ưng ý nhất mà thôi.”

Tô Nhiên trợn mắt lườm anh: “Anh nha, chính là lười mà thôi, thời điểm khi học đại học cũng nấu được không ít món ăn đâu.”

“Những món ăn kia của anh sao có thể mang ra bêu xấu trước mặt bậc thầy như em cơ chứ, bà xã đại nhân.” Tần Trạch kéo ghế dựa giúp Tô Nhiên.

Tô Nhiên ngồi xuống, vừa cầm đũa lên, đứa trẻ đã nói: “Mẹ, ba ba, trước khi ăn nhất định phải rửa tay nếu không sẽ bị tiêu chảy.”

Tô Nhiên và Tần Trạch đưa mắt nhìn nhau, sau đó cả hai cùng cười ha ha: “Xấu hổ quá, Thỏ Thỏ, ba mẹ quên mất, may mà có con ở bên cạnh nhắc nhở.”

“Về sau nếu ba mẹ vẫn còn quên con sẽ tiếp tục nhắc nhở hai người.” Trên gương mặt đáng yêu của Thỏ Thỏ tràn đầy sự nghiêm túc.

Cuối cùng ba người cũng đã ăn xong bữa cơm trưa bị bỏ lỡ, Tô Nhiên dọn dẹp bàn sạch sẽ, bê hoa quả lên gọt táo cho thỏ Thỏ.

Thố Thố dùng tăm cắm vào miếng táo vừa ăn vừa mở tivi, xem "Spongebob Squarepant".

Mà Tần Trạch và Tô Nhiên cũng cùng làm tổ trên ghế sofa nói chuyện tình cảm bị phân cắt hơn nửa năm.

Trò chuyện, trò chuyện nhưng ánh mắt Tần Trạch lại liếc qua những hình thù quái dị vẽ trên tường.

“Tô Nhiên, Thỏ Thỏ nhà chúng ta sẽ là một họa sĩ với danh tiếng vang xa nha.” Tần Trạch cắn một miếng táo nói mơ hồ không rõ.

Tô Nhiên cười híp mắt nhìn chằm chằm tivi, truyền đến âm thanh nho nhỏ: “Tại sao lại vẫn truyền đến anh chứ, để em đoán xem là ai nói với anh nha.”

Cô đảo trong con mắt, sau đó nói: “Là Nhạc Nhạc phải không?”

Tần Trạch cười ha ha: “Cũng không sai biệt lắm, là Hải Dương, thẳng nhóc này, từ khi có vợ lập tức biến thành một người đàn ông tốt.”

“Minh Thụy nhà bọn họ cũng là một đứa trẻ thông minh, vừa mới ba tuổi, mà tay nhỏ đã có thể thể hiện tài năng trên đàn dương cầm rồi, em nghĩ về sau thành tựu âm nhạc của cậu bé nhất định sẽ không thấp một chút nào.”

“Muốn kết thân với em bé nhà người ta rồi à?” Tần Trạch ôm Tô Nhiên, đôi môi đỏ mọng hôn lên mặt cô.

“Cũng có suy nghĩ đó, Thỏ Thỏ và Thụy Nhi lớn lên có thể

ở chung một chỗ, đây cũng là một chuyện tốt nha, ông lão Thành sợ là sẽ vui mừng nhất rồi.” Tô Nhiên đυ.ng chạm vào đầu Tần Trạch ôn nhu cười.

“Ông lão kia đến bây giờ vẫn còn oán hận anh. Bây giờ mỗi lần ông thấy Thỏ Thỏ và Thụy Nhi đều chỉ mong sao cho chúng nó nảy sinh tình cảm thật nhanh mà thôi.”

“Phốc.” Tô Nhiên cười: “Mấy tháng trước Phương Phương và Yến tử mới gọi điện cho em xong.”

“Khẳng định là chuyện tốt đúng không?”

“Không phải Yến Tử gặp một thầy giáo dậy trung học hay sao?”

Tần Trạch gật đầu từ chối cho ý kiến.

“Cô ấy kết hôn với giáo viên chủ nghiệm trường cô ấy, ngay tháng trước xong. Em còn đưa cả thỏ Thỏ đi cùng nữa.”

Tần Trạch ngửi mùi hương trên người Tô Nhiên có chút cảm giác không yên lòng rồi.

“Phương Phương vẫn còn ở lại Nhật Bản rèn luyện một thời gian, nhưng mà, cô ấy bị một ông chủ truyện manga nhìn trúng, cô gái nhỏ kia, đối với ông chủ này rất có ý tứ. Em cảm thấy rất hấp dẫn nha.”

“Nhưng mà lâu rồi em không có tin tức của cô Khâm rồi…”

Tô Nhiên con muốn nói tiếp đã bị một nụ hôn của Tần Trạch cắt ngang.

“Chuyện về sau, để sau này hẵn nói, hiện tại chúng ta đã ăn uống nó đủ cũng nên vận động một chút rồi.” Tần Trạch xấu xa thì thầm bên tai Tô Nhiên.

Tô Nhiên mặt đỏ bừng lên vì hít thở không thông, cô cũng không giữ ý tứ chút nào.

Kéo bả vai Tần Trạch, đi thẳng vào phòng ngủ.

“Ầm.” Cánh cửa phòng ngủ bị đóng lại.

Thỏ Thỏ nghiêng đầu nghĩ mãi không ra, vì sao mỗi lần ba mẹ gặp lại nhau đều đi ngủ rất sớm nha?

Tác giả nói suy nghĩ của mình: Ha ha, mọi người vẫn còn tiếp tục nhìn xuống...s