Phong Cách Của Mọi Người Đều Không Đúng

Chương 24

Như tranh thủ được cơ hội bộc lộ tài năng trước mặt Giang Hàn, Mộc Phong tâm hoa nộ phóng đi tới nhà bếp lật một vòng.

Dì giúp việc hôm nay đã về với ông bà, cho nên ở nhà bếp không còn thừa lại bao nhiêu thực phẩm, Mộc Phong đeo tạp dề hình hoa ngồi chồm hổm dưới đất tìm thấy nguyên liệu thức ăn không được nhiều lắm trong tủ, Giang Hàn thì nhìn có chút hả hê đứng khoanh tay ở một bên cười nhạt.

Vốn không có ôm bao nhiêu kỳ vọng với tài nấu nướng của Mộc Phong, hơn nữa nguyên liệu cũng chẳng còn bấy nhiêu, Giang Hàn xoa tay, chuẩn bị hơn một nghìn chữ thể hiện cảm giác sau khi ăn.

Cảm giác có thể đem Mộc Phong nói tới khóc!

“Không có nhiều thực phẩm, vậy thì làm đơn giản chút, cho phía dưới của cậu ăn.” Mộc Phong ngữ khí vẫn bình thản nét mặt chính trực, hoàn toàn không giống như đang cố ý trêu đùa.

“Tôi thật sự rất muốn cắn anh.” Giang Hàn hung hăng nhe hai hàm răng ra.

Mộc Phong vui vẻ: “Phì.”

CMN, còn cười, quả nhiên là cố ý! Giang Hàn tức giận tới mức đi vòng vòng.

Mộc Phong lấy rau, lại lấy một miếng thịt đông từ trong tủ lạnh ra, xắt rau thành từng lát nhỏ rồi bắt nước xả đông thịt, bắt chảo đổ dầu, động tác lưu loát hạ đao như bay, làm liền một mạch vô cùng lưu loát, rất có phong độ đầu bếp. Giang Hàn ở một bên nhìn mắt có chút trợn trừng, bởi vì tướng tá và khí chất của Mộc Phong nhìn qua hoàn toàn thuộc phe hắc ám, một nhát đao có thể chém đứt người khác, không ngờ trên thực tế cũng là tiểu đương gia khéo tay, sự cách biệt vô cùng nghiêm trọng!

‘Xèo’ một tiếng, miếng thịt ở trong chảo dầu tản ra hương vị, Mộc Phong quan tâm mở máy hút khói trong nhà bếp, ánh mắt cưng chiều nói: “Ra ngoài sofa ngồi đi, đừng để khói dầu bám vào.”

“…” Giang Hàn tâm tình phức tạp ngồi trên ghế sofa.

Chỉ chốc lát sau, Mộc Phong bưng một tô mì to tới đặt trên bàn trước ghế sofa, sợi mì ăn liền ngâm trong nước dùng thơm nức, đồ ăn được trang trí đẹp đẽ hợp quy tắc đặt phía trên vắt mì, sợi rau thì xanh tươi non, nấm hương thì tỉa thành hình đóa hoa, cà rốt cắt sợi cực nhỏ, trứng chiên màu vàng kim, còn có màu sắc miếng thịt nhìn mềm mềm xốp xốp nằm yên bên nửa tô, hành vụn được rải phía trên, không chỉ có đẹp, mà ngửi cũng vô cùng thơm!

Giang Hàn ngay lập tức nuốt nước miếng một cái ‘Ực’.

“Cẩn thận nóng.” Mộc Phong đặt bát mì trước mặt Giang Hàn, rồi trải một tấm giấy ăn lên đùi Giang Hàn, tự tay đem đũa đặt trong tay Giang Hàn, lại thuận tiện mở TV, giọng nói ôn hòa nói: “Trong tủ lạnh còn chút đồ có thể sử dụng, ăn xong cái này làm điểm tâm ngọt cho cậu?”

Giang Hàn ngớ người với cầm chiếc đũa: …

Loại cảm giác được sủng ái này là cái quỷ gì? Là ảo giác sao?

“Cậu nếm thử đi, chưa từng làm cơm cho cậu, không biết có vừa vị hay không.” Mắt Mộc Phong chứa đầy ý cười nói.

“Hừ, nhìn đã thấy mặn.” Giang Hàn tỉnh lại 3 giây, nhắc nhở chính mình ngàn vạn lần không được nói ngon, lại đem câu “Đây là tro mì sao” ở trong lòng lặp đi lặp lại nhiều lần cùng với nghĩ cách diễn xuất sao cho đủ khinh miệt cao ngạo, sau đó cứ như dự tính mà ăn thử một đũa mì kèm thịt vào miệng.

Mộc Phong mong đợi nói: “Thế nào?”

“…” Giang Hàn suýt chút nữa khóc lên.

Thế nào? CMN quá ngon chứ còn thế nào nữa! Làm ngon như vậy còn hỏi cái gì! Tôi còn muốn hỏi anh đó! Anh làm cái gì? Anh làm thế nào!

“Không được ngon lắm!” Giang Hàn lại gắp ăn một đũa lớn, hai má căng phồng ra, giọng nói ậm ờ không rõ: “Đây là tro mì sao?”

Nhưng mà hoàn toàn không có đạt được giọng điệu như dự tính, không chỉ có không khinh thường cao ngạo, ngược lại có chút ngu xuẩn.

Mộc Phong lắc lắc đầu, cười không nói gì.

Giang Hàn cắm đầu điên cuồng ăn một hồi, sau đó thẳng người vểnh môi bóng loáng do mỡ, lãnh khốc nói: “Còn không có ngon bằng mì bò ăn liền.”

“Ah.” Mộc Phong nhướn mày, tay làm bộ muốn lấy tô mì đi, “Đừng ăn nữa, tôi nấu mì ăn liền cho cậu.”

“Nhanh đi đi, thật khó ăn!” Giang Hàn bèn cấp tốc bưng tô mì lên, hút sợi mì cuối cùng cuối cùng vào trong miệng, sau đó uống ừng ực hết nước canh, vừa uống vừa dùng đũa lùa thịt vụn vào trong miệng, đầu đũa va vào đáy tô vang lên tiếng, kèm theo tiếng ‘ừng ực’ nước canh, vô cùng không có khí chất tức giận!

Sau khi uống cạn sạch giọt cuối cùng, Giang Hàn không ngại ngần đặt tô lên bàn, nói: “Đi nấu mì ăn liền đi ah.”

Dù sao thì ông đây cũng đã ăn sạch, ha hả.

Mộc Phong cười khẽ: “Không nấu! Sợ cậu căng bụng chịu không nỗi.”

“Đúng là không ăn nổi nữa.” Giang Hàn liếʍ môi một cái, có chút chột dạ nhấn mạnh nói: “Chỉ là do tôi đói bụng, anh xem cũng gần trưa rồi tôi mới ăn.”

“Ừ.” Mộc Phong gật đầu, tốt tính tự kiểm điểm mình: “Lần này làm không tốt, chủ yếu là do nguyên liệu không hợp, lần sau tự tôi đi mua, khẳng định nấu ngon hơn lần này.”

Trong chớp mắt, mắt Giang Hàn lóe lên một cái.

Mặc dù sở thích và khí chất không liên quan! Nhưng miễn nấu ăn ngon là được!

“Được rồi.” Mộc Phong chỉ chỉ đám cún đã ăn xong thức ăn sau đó tự giác xếp hàng một hàng cạnh tường chờ Mộc Phong ra lệnh, “Có nên dắt tụi nó đi dạo?”

“Cũng được.” Giang Hàn không yên lòng đáp, thường thì chuyện này đều do dì giúp việc làm, cậu chỉ phụ trách chơi với chúng.

Không đúng, chẳng phải mới vừa nãy nói ăn mì xong sẽ làm điểm tâm ngọt cho tôi sao?

Giang Hàn mới mở ra được cánh cửa của thế giới mỹ thực, ý do vị tẫn liếʍ liếʍ môi, có chút chờ mong.

“Vậy đi thôi, dây cổ để ở đâu?” Mộc Phong đứng dậy.

Giang Hàn giống như cây đinh dính trên ghế sofa không nhúc nhích, vẫn duy trì trầm mặc.

Mộc Phong ở trong không khí ngửi ngửi, thuận lợi tìm được một đống dây cổ treo trên chốt cửa, sau đó cài cho một con tiếp một con, ngay cả Chihuahua bình thường quậy nhất cũng ngoan ngoãn không dám làm gì dù chỉ một cử động, cài hết dây cổ cho bọn chúng xong, Mộc Phong một tay siết bảy sợi dây, hỏi Giang Hàn: “Tên tụi nó là gì?”

Giang Hàn cười gằn: “Không biết.”

CMN anh, điểm tâm ngọt sau khi ăn xong mì đâu?

“Đi, thay quần áo đi.” Mộc Phong nói.

“Tôi không đi.” Giang Hàn dùng ánh mắt khiển trách nhìn Mộc Phong chằm chằm.

“Nghe lời, đi ra ngoài hít thở không khí một chút.” Mộc Phong ôm Giang Hàn một cách thoải mái giống như ôm con mèo nhỏ đi vào phòng ngủ, Giang Hàn ở trên không trung điên cuồng đạp chân nhưng lại không tạo thành bất kỳ ảnh hưởng gì với Mộc Phong. Mộc Phong đặt người xuống giường, khóe môi cong lên nói: “Muốn tôi thay giúp cậu sao?”

“Không muốn!” Giang Hàn dưới sức mạnh áp đảo của Mộc Phong xấu hổ khuất phục, “Tự tôi thay!”

Mộc Phong lưu luyến không rời mà thu hồi tay đang cởi nút áo Giang Hàn.

Giang Hàn lật tìm quần áo trong tủ, giận dữ nhìn Mộc Phong nói: “Đi ra ngoài!”

Mộc Phong thất vọng đi ra ngoài, Giang Hàn lập tức đóng cửa lại.

Sau 5 phút, Giang Hàn thay xong quần áo cùng Mộc Phong ra ngoài công viên dắt cún đi dạo, Mộc Phong một tay nắm 7 dây cổ một tay đem theo dụng cụ hốt phân, hai tay Giang Hàn nhét túi, thảnh thơi nhìn Mộc Phong xúc phân, thuận tiện giới thiệu cún của mình: “Bốn con Toy poodly từng đứa gọi Nhị Nhị, Tam Tam, Tứ Tứ, Husky gọi Haha, Chihuahua gọi Cát Cát, Shiba Inu gọi Doge.”

“Haha? Haha!” Mộc Phong cười to, đột nhiên kích động vỗ vỗ con Husky đang nhào về phía mình, “Cậu đặt tên thật có lệ.”

Giang Hàn híp mắt trừng hắn: “Có lệ đó, sao hả?”

“Có lệ tốt lắm.” Mộc Phong lập tức tán dương, sau đó mong đợi hỏi: “Hôm nay có dự định gì không?”

“Không có.” Giang Hàn cầm nhánh cỏ chơi với Poodle.

Mộc Phong ho nhẹ một tiếng, dè dặt hỏi: “Có muốn… Đi xem phim hay không?”

Giang Hàn nhìn Mộc Phong giống như nhìn thấy người ngoài hành tinh, quả quyết từ chối: “Không xem.”

“Có muốn đi biển chơi?” Mộc Phong không bỏ cuộc.

“Cùng anh, không.” Giang Hàn điên cuồng trợn mắt.

Mộc Phong vận động đầu óc cực nhanh, không ngừng nói: “Không bằng đi dạo chợ thú cưng?”

“Anh thấy tôi nuôi chưa đủ sao?” Giang Hàn cười nhạt.

Chợ mà tôi nói không giống, có thể mua Rồng phun lửa bỏ túi, quái vật hồ Loch Ness con, thực vật tinh linh gì gì đó… Mộc Phong muốn mở miệng nói, lại thận trọng khép lại.

“Nếu không… Sau khi dắt tụi nó về, chúng ta đi siêu thị, cậu muốn ăn cái gì buổi chiều tôi làm cho cậu.” Mộc Phong suy nghĩ, dường như bây giờ mình chỉ có một ưu thế để lấy lòng.

Phải lợi dụng triệt để.

“Được!” Mắt Giang Hàn sáng lấp lánh, sau đó 1 giây sau lại biến trở về gương mặt lãnh cảm, nói: “Cho anh một cơ hội, làm ngon chút.”

Ngay cả mì ăn liền cũng có thể nấu ăn ngon không tả nỗi, làm nguyên một bàn tiệc quả thật không dám nghĩ!

“Tuân lệnh, đại thiếu gia.” Mộc Phong chớp chớp mắt.

Phong cách này có hơi quỷ dị, thế là Giang Hàn trịnh trọng nói rõ: “Anh đừng có nghĩ rằng nấu vài bữa cơm là tôi có thể thích anh, đừng mơ tưởng.”

“Được, tôi sẽ không mơ.” Mộc Phong ôn nhu vỗ vỗ đầu Giang Hàn.

Đầu tiên, muốn đánh địch phải đánh vào điểm chủ chốt!

Người sói xâm nhập, GO!