Hắn dạo gần đây luôn suy nghĩ đến chuyện của bản thân mình. Mỗi đêm hắn đều mơ thấy một chàng trai và một cô gái có chung 1 màu tóc. Rất mờ, hắn chẳng thể nào thấy rõ được, mỗi lần hắn đều nhìn thấy từng khung cảnh khác nhau nhưng tất cả đều có chung một đặc điểm đó chính là đều y như cuốn truyện kia.
Hôm nay là ngày nghỉ nên hắn không cần đi làm, tâm trạng lại buồn bực và rối loạn nên hắn lái xe rời khỏi thành phố này. Đi đến một nơi thật yên tĩnh __
Nơi hắn dừng xe là một cánh đồng hoa đẹp đẽ, có nhiều loại hoa ở đây, chúng đều tỏa ra những mùi thơm khác nhau nhưng lại tạo thành một hương thơm thật dễ chịu. Hắn tìm một chỗ để ngồi xuống và thoải mái tận hưởng nơi đây, nhìn thấy có một cái cây lớn được trồng có lẽ cũng lâu rồi. Hắn ngồi xuống đó, ngắm nhìn màu sắc rực rỡ của những bông hoa kia, nhìn đến những bông hoa có màu tím kia, gương mặt của cô gái rơi đầy lệ kia lại hiện lên trong tầm mắt của hắn.
Hắn nhắm mắt, thật mệt mỏi, đến khi nào hắn mới nhớ lại được đây? Chẳng bao lâu hắn mở to mắt ra như bừng tỉnh, hắn vội vàng lấy cuốn truyện kia ra. Đọc lại phần kia thì hắn liền nhận ra cách miêu tả trong truyện y như cánh đồng hoa này, chẳng khác là mấy! Lẽ nào nơi này hắn cũng đã từng đến? Hắn chăm chú đọc lại đoạn đó, tim hắn khẽ nhói lên, cứ như đoạn này khiến hắn cảm thấy thật tội lỗi. Đoạn này người nam chính này đã nói:
“ Tôi biết, tôi biết quá khứ cô không đẹp mà còn rất đau thương nhưng thật sự tôi dám chắc chắn rằng tôi yêu cô. Yêu rất nhiều, chẳng lẽ khi đi biển, khi đi cắm trại cô không rung động một chút gì sao? Tôi biết trái tim cô khó chấp nhận một người nào nữa nhưng xin cô hãy mở rộng trái tim của cô ra đi rồi đón nhận tình yêu mới. Tôi hiểu cô sợ, sợ tôi sẽ khiến cô tổn thương nhưng làm ơn cô hãy hiểu chẳng có tình yêu nào là êm xuôi cả. Phải trải qua những trắc trở mới tìm được hạnh phúc. Từ khi chưa gặp cô, tôi chẳng hiểu được tình yêu là cái gì, tôi cũng chẳng tin là sẽ có ngày mình quan tâm đến một cô gái, lo lắng cho cô gái đó và yêu cô gái đó nhiều đến như thế. Tôi không tin nhưng sự thật vẫn là sự thật từ khi gặp cô cái ý nghĩ đó như tan biến theo mây khói, tôi tin tôi có thể bảo vệ cô đến khi tôi không còn hơi thở. Dù bây giờ cô đang chịu đựng chuyện gì đó tôi cũng muốn gánh vác giùm cô, không cho cô bị tổn thương nữa. Cô trả lời tôi đi! Cô có từng rung động vì tôi bao giờ chưa? “
Chính hắn đã nói như thế? Hắn xin cô gái đó mở rộng trái tim của mình ra, hắn nói hắn sẽ có thể bảo vệ cô gái đó đến khi không còn thở nữa, hắn nói hắn muốn gánh vác những chịu đựng đau khổ của cô, không muốn cô bị tổn thương nữa. Vậy mà hiện tại hắn lại quên đi cô gái đó, xem cô gái đó như người xa lạ, chứng kiến cảnh cô gái này rơi nước mắt đau đớn thế kia. Những lời nói đó hắn đã không làm được, hắn đã khiến cô tổn thương mất rồi...
- Thật mệt mỏi _ Hai giọng nói một nam một nữ cùng vang một lúc, cả hai người như bất ngờ
Có lẽ là vì cả 2 người họ đều nhận ra giọng nói của đối phương chăng? Không sai, người con gái kia chính là Mạc Tử Băng, còn người con trai kia chính là hắn - Lâm Thiên Tài. Nó suốt 3 năm, bên tai đều văng vẳng giọng nói của hắn, nhớ hắn đến phát điên, hiện tại nghe được giọng hắn còn không nhận ra sao? Còn đối với hắn, dù chỉ nghe cô gái này nói không nhiều nhưng hắn vẫn nhận ra đây chính là giọng của cô gái Tử Băng kia.
- Là cô phải không? _ Hắn lên tiếng nói trước
- Là anh! _ Nó không trả lời mà nói
-...
Hắn im lặng, nó cũng im lặng. Nó biết chứ, nơi này chính là nơi mà hắn xin nó hãy mở rộng trái tim mà cho hắn một cơ hội. Đây là nơi mà nó rất thích đến những khi mệt mỏi, nhưng chẳng hiểu sao hôm ấy nó lại tình cờ thấy hắn cũng ở đây. Hiện tại cũng vậy... nó vẫn gặp hắn ở đây. Ông trời là đang nghĩ gì? Bây giờ nó chẳng biết phải làm gì cả...
- Thật xin lỗi _ Hắn và nó lại đồng thời cùng nhau nói
- Vì sao? _ Lại đồng thanh
- Anh nói trước đi _ Nó chậm rãi nói
- Tôi... xin lỗi vì tôi đã khiến cô tổn thương, đã quên mất cô... _ Hắn nói khá nhỏ, cứ như đang sợ bị mẹ đánh
- Chuyện này em không trách anh, nếu ngày đó anh không đỡ cho em một cú đánh đó thì anh cũng đâu ra nông nổi này. Đều là lỗi của em, anh quên mất em cũng... chẳng sao, miễn sao anh còn mạnh khỏe. Anh đã từng hỏi em, nếu có ngày anh quên mất em thì em sẽ làm gì? Em đã suy nghĩ thật lâu rồi mới trả lời anh, vì em nghĩ rằng khi ấy có lẽ ngày mà anh quên em sẽ chẳng đến nên cũng chẳng suy nghĩ nhiều, em chỉ trả lời rất đơn giản. Em đã nói nếu có ngày đó, em sẽ theo đuổi anh, khiến tim anh lại hướng về phía em, trao cho em. Khi ấy e đã nói rất tự tin, vì em nghĩ rằng anh đã yêu em 1 lần thì dù có quên thì vẫn yêu, nhưng hiện tại em lại cảm thấy mình chẳng còn tự tin nào cả. Khi nhìn đến ánh mắt đầy xa lạ của anh, em vẫn chẳng kiềm được mà rơi nước mắt. Rất đau... _ Nó nhẹ nhàng nói nhưng giọng nói lại chua xót đến khó tả, nước mắt cũng theo đó mà rơi
- Em còn có thể tự tin mà theo đuổi anh, khiến anh nhớ lại sao? _ Nó nói cứ như tự hỏi bản thân mình vậy
Hắn đứng dậy, đi đến bên cạnh nó, ngồi đối diện nó, nhìn từng giọt nước mắt của nó mà hắn lại thấy thật đau. Hắn nhẹ nhàng đưa tay lên lau những giọt nước mắt của nó, ánh mắt hắn như ánh lên sự đau lòng rõ rệt
Nó bất ngờ nhìn hắn, hắn lại đang lau nước mắt cho nó? Ánh mắt hắn lại đau đớn thế kia? Nó có hoa mắt hay không? Nó ngạc nhiên nhìn hắn khiến hắn hơi khựng lại
- Làm ơn... đừng khóc, tim tôi sẽ đau lắm _ Hắn cắn răng nói, quả thật đúng là như vậy, mỗi lần cứ nhìn thấy cô gái này không hay cảm nhận được tim hắn đều nhói lên đau đớn không ngừng.
Tim nó đập nhanh hơn, nó không nghe lầm cũng không nhìn lầm. Hắn nói hắn thấy đau khi nó khóc! Nó mỉm cười, hắn có phải vẫn còn tình cảm với nó? Chỉ là hiện tại không nhớ ra?
Nó nhào đến, ôm lấy hắn thật chặt, miệng mấp máy nói
- Như vậy là đủ rồi, em sẽ không khóc nữa, em không muốn anh đau. Em tự tin rồi, em thật sự sẽ theo đuổi anh cho bằng được! Một chút thôi, cho em ôm anh một chút thôi _ Nó nói nhỏ bên tai hắn, nhưng giọng nói lại chẳng chua xót như ban nãy nữa mà thay vào đó là sự mạnh mẽ và chắc chắn trong lời nói của nó
Hắn thì ngạc nhiên không thôi, hai bàn tay buông thõng xuống, cứ mặc cho cô gái này ôm lấy mình. Cảm nhận được tim mình đang đập nhanh hơn, sự đυ.ng chạm này khiến hắn thật đỏ mặt. Nhưng cảm giác thật gần gũi, như hắn đã nhớ đến cái ôm này rất lâu rồi.
Hai người cứ im lặng như vậy, cùng nhau ôm thế này, hai người hai suy nghĩ...
End chap 89
*Vì dạo thời gian này, Au phải đi học khá nhiều nên chẳng còn thời gian viết truyện, nên lịch ra là thứ 7 và chủ nhật nhé:(( Mấy bạn thông cảm nha :'*