Ngày hôm sau, nó vẫn phải đi làm. Khi đi gửi xe nó lại thấy thật nực cười. Nhìn xung quanh chỉ toàn là xe 4 bánh xịn, còn nó chỉ là đi xe đạp điện, giữa hàng trăm chỉ có mình nó là đi xe hai bánh.
Nó gử xong xe thì vào công ty hẳn nhưng lại thấy đằng kia có một cái thang máy. Nó lại gần và xem xét
Thang máy này nhìn rất cao sang, lẽ nào là dành cho chủ tịch? Nó nhìn xung quanh, thấy không có ai liền ấn nút, cửa thang máy mở ra. Bên trong là một màu trắng hòa quyện cùng với màu đen rất tràn nhã. Chỉ cần nhìn qua thang máy này thôi cũng biết người kia giàu có đến mức nào rồi. Nó không chần chừ mà đi vào bên trong, ấn nút đến tầng cao nhất - cũng chính là tầng mà chỉ có phòng làm việc của riêng hắn.
Chẳng bao lâu sau, thang máy liền ngừng. Nó bước ra, trên hành lang không một bóng người, cảm giác rất lạnh lẽo.
Đi được một lúc thì nó nhìn thấy một căn phòng, nó chậm rãi đi đến gần cánh cửa, nhẹ nhàng đẩy cửa thật nhẹ, nhìn vào bên trong.
Khung cảnh bên trong cũng rất đơn giản, trừ căn phòng này rất lớn ra thì chẳng có gì đặc biệt. Mọi thứ chỉ có vẻn vẹn hai màu sắc trắng đen. Căn phòng này không chút hơi ấm nào cả, khiến người vào cảm thấy rùng mình.
Nó đưa mắt nhìn sang góc kia. Có một cô gái và một chàng trai đang đứng ở đó. Chàng trai đó hình như là đang mặc chiếc áo sơ mi đen mới, còn cô gái kia thì lại đang muốn giúp người con trai này mặc. Nhưng chàng trai đó chính là hắn, còn cô gái kia nó cũng tinh tường nhận ra đó chính là cô người mẫu nổi tiếng tên Phương Thanh.
Nhìn vẻ mặt hắn có lẽ không muốn, có chút nhăn mặt lại nhưng vẫn không ngăn cản để cho Phương Thanh gắn từng nút lại cho hắn. Nó nhìn lên bàn hắn thì thấy trên đó có khá nhiều giấy tờ, có lẽ đêm qua hắn không rời khỏi công ty mà làm việc. Vì vậy hắn thay áo cũng không có gì sai.
Nhưng rồi nhìn lại cảnh tượng này, nó lại cảm nhận được rõ ràng tim mình đang đau đớn. Nó nhớ lại lần đầu tiên gặp hắn, khi đó nó ngã vào trong lòng hắn, nó cảm nhánh rõ sự lạnh lẽo toát ra từ người hắn. Chỉ sợ nếu là nghời khác thì đã run sợ rồi. Vậy mà bây giờ, qua ba năm, hắn lại có thể cho một cô gái đυ.ng chạm vào hắn.
Hắn thay đổi rồi sao? Hắn thật sự muốn vĩnh viễn quên đi nó sao? Nó cười nhạt, nước mắt chẳng biết từ bao giờ lại chảy ra rất dữ dội, rất nóng nữa.
Nó nhẹ nàng rời đi, nó biết có thể những gì mình thấy đều không phải sự thật nhưng nó hiểu, hắn không ngăn cản, tức là hắn đồng ý cho cô gái ấy làm. Vậy như thế nó có thể coi là hiểu lầm không? Nhưng là với thân phận gì để chất vấn hắn đây? Chẳng có thân phận gì ngoài hai chữ người lạ cả... Nó biết người vào được phòng đó chỉ có thể là những người hắn xem trọng hoặc thân thiết. Sự việc trước mắt như vậy nó còn có thể mù quáng mà tin vào đó chính là sự hiểu lầm không? Nó tin được sao?
Đi được một lúc nhưng vẫn chưa hoàn toàn rời khỏi đây bỗng nó ngồi xuống, nước mắt lại rơi ra. Dù trong bộ dáng này nhưng vẫn rất đáng thương, chỉ muốn che chở mà thôi.
Được một lúc nó lặng lẽ đứng lên, đưa tay lau đi nước mắt. Từng bước từng bước rời khỏi đó, tiếp tục làm việc.
- Uyển Nhi! Tại sao bây giờ mới đến? Tại sao mắt cậu đỏ thế? _ Vừa mới nhìn thấy nó, Ngọc Tâm đã cuống quýt lên hỏi
- Ban nãy bụi bay vào mắt khiến mắt tớ đau nhưng giờ không sao rồi
- Cậu đúng là đồ ngốc _ Ngọc Tâm khẽ cười rồi nói
Nó nghĩ trong lòng: “ Thật sự mình rất ngốc...”
- Cô gái Phương Thanh kia chẳng lẽ rất thường xuyên đến đây sao? _ Nó bất chợt hỏi Ngọc Tâm
- Trước khi cậu chưa vào đây làm thì cô gái đó đúng là rất thường xuyên đến, ngày nào cũng đến, bây giờ cũng vậy. Hình như cô gái ấy tìm chủ tịch của mình. Có lúc mình còn thấy cô ấy cười tươi đi ra khỏi công ty. Có người từng bàn tán là cô gái đó chính là người yêu của chủ tịch đó. À mà sao cậu hỏi vậy? Cậu nhìn thấy cô ấy rồi sao?
- À không, lần trước nhìn thấy cô ấy mặc bộ “ Công chúa ánh sáng “ trông rất đẹp nên đâm ra hâm mộ. Lúc nãy tớ có thấy cô ấy nên mới hỏi cậu
- Vậy sao? Đúng là cô ấy rất đẹp
Nó im lặng, chẳng nói gì thêm nữa. Ngày nào cũng đến? Đều đến tìm hắn? Người yêu? Tim nó cứ như bị những lời nói đó mà đau đớn không ngừng. Cứ như khắc vào tim nó, rất đau...
- Tớ cảm thấy không khỏe, công việc ngày hôm nay, tớ đã làm xong rồi. Cậu nói trưởng phòng giùm tớ nhé?
- Được. Cậu về nghỉ cho khỏe đi _ Ngọc Tâm quan tâm nói
Ngọc Tâm nhìn theo bóng dáng của nó. Càng nhìn lại càng thấy bóng dáng ấy thật cô độc, thật yếu đuối.
Rồi Ngọc Tâm lại tự lẩm bẩm nói
- Chỉ mới có 5 tiếng đồng hồ mà cậu ấy làm hết công việc của cả ngày hôm nay sao?
Rời khỏi công ty, từng bước chân của nó thật nặng nề. Tìm một ghế đá rồi nó ngồi xuống. Trong đầu lại hiện lại cảnh tượng đó và những lời nói của Ngọc Tâm. Nó lại cười nhợt nhạt, vì sao lại như vậy? Nó yêu hắn sâu đậm như vậy, trông khi chỉ vì quên mất ký ức mà hắn thay đổi như vậy sao?
Không biết nó đã ngồi đó bao lâu, cho đến khi trời đổ mưa nó mới nhận ra. Cảm nhận cơn mưa lạnh đến mức run người này khiến nó thật thỏa mãn. Chỉ có cái lạnh như thế mới có thể vơi bớt nỗi đau này của nó...
End chap 75
*Hoho, ta đã trở lại trong thời gian ngắn nhất:))*