Mạc Tử Băng!!

Chương 63: Đau đớn và nước mắt bi thương

Đau đớn vẫn còn đó... Nhưng thời gian vẫn cứ thế trôi đi

5 tháng sau

Mới đó mà đã 5 tháng rồi, kể từ ngày hắn nằm hôn mê trong bệnh viện đã 5 tháng rồi! Nó dù đau đớn như thế nào cũng chỉ có thể khóc, chỉ lặng lẽ khóc, đợi chờ một ngày hắn có thể tỉnh lại. Nhưng hy vọng từng ngày này đến ngày khác vẫn chẳng có tiến triển gì cả.

Hôm nay vẫn như mọi ngày trước, nó đi đến bệnh viện để chăm sóc hắn.

Phòng bệnh của hắn __

- Em lại đến thăm anh nè _ Nó nở nụ cười yếu ớt nhìn hắn, nói rất nhẹ nhàng

-...

Nụ cười tắt ngấm, nó nắm tay hắn, nghẹn ngào nói

- Anh là đồ đáng ghét! Nằm ở đây lâu như vậy anh không chán sao? Nhưng em chán lắm đấy, anh tỉnh lại mau đi em không thích ở đây chút nào cả. A..Anh thật tàn nhẫn!! Làm sao anh có thể nhẫn tâm để em đau khổ như thế? Anh làm như vậy thì rất vui có phải không? Nếu vui rồi thì tỉnh lại đi, em sẽ xí xóa tất cả chỉ cần anh tỉnh lại, làm ơn tỉnh lại đi. Anh có biết bây giờ em đau đến dường nào không hả? _ Càng nói thì giọng nó càng lạc đi, nước mắt từ lâu đã tuôn trào ra rồi, giọng nói đầy sự chua xót, đau khổ biết nhường nào

- Anh nói sẽ bảo vệ em mãi mà, anh nằm đây thì làm sao bảo vệ chứ! Chí ít anh cũng phải thực hiện được lời mình nói chứ!! _Nó nói lớn, nước mắt trào ra ngày càng dữ dội hơn, tay nắm chặt tay hắn

Nhưng dù nó có nói bao nhiêu thì được ích lợi gì chứ? Hắn vẫn chỉ nằm đó, không trả lời nó bất cứ câu nào cả. Nó bình tĩnh trở lại, tiếp tục ngồi bên cạnh hắn, ngắm nhìn từng đường nét trên khuôn mặt hoàn mĩ của hắn, bất giác từng đợt những lúc hắn và nó bên nhau như được lặp lại trong đầu nó...

Hình ảnh ngày đầu tiên nó và hắn gặp nhau, hình ảnh hắn đối mặt nhìn thẳng vào mắt nó rồi nói là sẽ tìm ra thân phận của nó với tư cách là chồng tương lai, hình ảnh hắn theo đuổi nó, hình ảnh hắn bảo vệ nó, hình ảnh hắn vì nó mà không màng đến tính mạng khi tính cách nó đang hỗn loạn, rồi những hình ảnh khác cũng được hiện rõ cho đến hình ảnh cuối cùng, hắn nhíu mày nhìn nó rồi từ trán chảy một dòng máu tươi xuống. Đó là lần cuối cùng kể từ đó nó thấy ánh mắt hắn, ánh mắt không quan tâm đến vết thương mà kẻ đó đã gây ra chỉ là sự ôn nhu xen lẫn chút tức giận nhìn nó.

Rồi đôi mắt đó khép kín cho đến tận ngày hôm nay... Nghĩ lại thì nước mắt nó lại tiếp tục chảy không có điểm dừng, những giọt nước mắt rơi xuống tay hắn. Một giọt, hai giọt, ba giọt rồi ướt luôn cả bàn tay hắn. Bỗng nhiên nó cảm giác được đang có gì nhúc nhích trong bàn tay nó, nó mở to mắt ra nhìn thì thấy ngón tay hắn đang nhúc nhích. Nó vui mừng, khuôn mặt tươi sáng như được thắp lên, nó chờ đợi nhìn hắn

- Có phải anh tỉnh rồi không? Mau mở mắt ra và nói chuyện với em đi. Em nhớ đôi mắt và giọng nói của anh lắm _ Nó nghẹn ngào nói, sau bao lâu nay cuối cùng nó cũng sắp được nhìn thấy đôi mắt cùng màu với nó tràn đầy sự yêu thương và giọng nói mang theo vẻ cưng chiều không kể được Không phụ lòng mong mỏi của nó, hắn từ từ mở mắt ra. Lúc đầu còn hơi mờ nhưng dần rồi cũng tiếp nhận được mọi thứ ở xung quanh.

Hắn muốn nói gì đó nhưng cổ họng khô quá, nó nhận thấy được lập tức đi rót nước cho hắn. Hắn nhận lấy ly nước từ nó, cổ họng đã tốt hơn nhiều, rồi hắn mới từ từ nhìn sang nó. Ánh mắt hắn chứa đựng tia đau lòng, lông mày khẽ nhíu lại. Hắn nhìn thật kỹ người con gái trước mặt này, là nó nhưng sao trông gầy và xanh xao đến thế? Trước kia dù lạnh lùng nhưng khuôn mặt nó vẫn hồng hào, thân thể đều đặn rất hoàn hảo thế sao giờ đây lại gầy ốm thế kia?

Hắn dự định muốn ôm nó vào lòng thì tay chân có chút cứng nhắc, nó không chần chừ liền bổ nhào về phía hắn, ôm hắn thật chặt, lắng nghe nhịp tim của hắn. Đã lâu rồi nó rất nhớ cái ôm đầy ấm áp và an toàn này, đã lâu rồi...

Hắn khẽ mỉm cười, đón nhận nó, đáp trả cái ôm đầy sự nhung nhớ và yêu thương của nó. Chẳng bao lâu hai người buông ra, nó lặng nhìn hắn, đôi mắt đó vẫn như vậy, vẫn cuốn hút như lúc trước, vẫn tràn đầy sự yêu thương, tràn đầy sự ôn nhu khi nhìn vào mắt nó.

- Anh xin lỗi _ Câu đầu tiên mà nó muốn nghe ở hắn nhất lại chính là câu này sao? Tại sao lại xin lỗi, người phải xin lỗi là nó cơ mà?

- Anh đừng xin lỗi gì cả, người có lỗi là em. Nếu ngày đó em không đi gặp cô ta thì cũng sẽ chẳng có chuyện như ngày hôm nay, không phải em không tin tưởng về sự bảo vệ của anh mà là vì em tin chắc là mình có thể giải quyết được nhưng có lẽ là do em quá bất cẩn nên.... Em xin lỗi, thời gian anh hôn mê bất tỉnh quả thật em không thể nào chịu nổi, em sợ rằng anh sẽ bỏ em lại một mình, rời xa khỏi thế giới chỉ toàn bóng tối của em và mang theo ánh sáng đó mà anh đi. Em thật sự rất sợ...

Hắn trầm tư nhìn nó, đây là lần đầu tiên hắn thấy nó yếu đuối đến như vậy, dù trước kia hắn đã từng nhìn qua nó yếu đuối như thế nào nhưng lần này nó yếu đuối hơn trước rất nhiều! Đôi mắt đẹp đẽ kia, bây giờ đã sưng húp lên, không có đẹp chút nào hết, hắn ghét nó khóc. Những câu nói của nó, từng chữ từng chữ một cứ thế mà vang vọng trong đầu hắn, tim hắn khẽ nhói lên, khi nhìn thẳng vào đôi mắt đó hắn có thể cảm nhận được nỗi đau mà bấy lâu nay nó đã chịu, đã phải rơi lệ đến bao nhiêu lần.

Hắn nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nó, cất giọng nói yếu ớt lên nói

- Em không có lỗi. Anh biết em đã chịu đau đớn như thế nào, thấy em như vậy anh cũng chẳng kém hơn bao nhiêu cả. Em cũng đừng tự trách mình, đây là thử thách mà chúng ta phải vượt qua nên em đừng sợ hãi gì cả, anh vẫn mãi bên em _ giọng nói rất yếu ớt, có thể thấy hắn vẫn chưa khỏe lên được bao nhiêu

- Được, được, anh nhớ nhé. Mãi bên em, không được rời xa em, anh hứa nhé? _ Nó làm nũng với hắn, giờ nó y như một đứa trẻ, chỉ cần có hắn thôi đã đủ rồi

- Ừ, anh hứa _ Hắn cười nhẹ nhàng nhìn nó đầy trìu mến

- Chỉ cần anh khỏe hẳn, anh nói gì em cũng sẽ nghe theo anh, anh muốn gì cũng được. Em sẽ nấu những món anh thích nữa - Anh chắc chắn sẽ khỏe nhanh thôi _ Hắn cười nhẹ nhàng đáp lời

Nhưng...

Hắn đột nhiên cảm nhận được đầu mình đau như búa bổ, trước mắt mờ tịt. Không chịu nổi hắn nằm gục xuống giường, nó nhìn thấy hắn như vậy liền hoảng sợ, liên tục gọi bác sỹ đến. Bàn tay nó nắm chặt bàn tay hắn, trong lòng thầm nói hắn đừng có chuyện gì nữa, đừng rời xa nó! Hắn mới vừa hứa xong mà!

- N..Nếu anh xảy ra chuyện thì hãy tiếp tục sống cho thật tốt khi không có anh nhé, ăn đầy đủ vào nhé. Và tìm cho mình một nửa kia mới đi, anh dù ở đâu vẫn mãi bên cạnh em. A..Anh xin lỗi _ Hắn khó khăn nói, hắn cảm nhận được bệnh tình của mình đã rất nghiêm trọng, đến lúc mất đi ý thức hắn dùng toàn bộ sức lực để nói với nó. Trước khi lâm vào tình trạng bất tỉnh, hắn dùng ý thức cuối cùng nhìn thật kỹ đường nét trên khuôn mặt nó. Cái trán đáng yêu, đôi mắt cùng mà với hắn rất đẹp, chiếc mũi cao, đôi môi mỏng và ướt. Hắn nhìn rất kỹ, kỹ đến mức như hắn đang phác họa lại khuôn mặt nó vào tim, vào lý trí. Hắn rất thích đôi mắt đó của nó, mái tóc cũng vậy, ít nhất cho đến bây giờ hắn chưa thấy ai có màu tóc giống hắn ngoại trừ nó. Và rồi hắn cũng bất tỉnh đi...

Nước mắt nó lại trào ra, lời hứa vừa lúc nãy chưa được bao lâu thì hắn lại muốn bỏ rơi nó? Còn nói là hãy sống cho thật tốt, tìm một người khác thay thế hắn sao? Còn câu nói xin lỗi kia nữa! Tim nó như tan vỡ ra từng mảnh, hắn thật đúng là vô trách nhiệm, khiến nó yêu hắn, cần hắn như hơi thở vậy mà bây giờ lại chỉ một câu nói lại bỏ lại hết tất cả sao?

- Thiên Tài! Anh mau tỉnh lại cho em! Mau tỉnh lại _ Nó dùng cả hai tay nắm lấy bàn tay không còn cử động của hắn, lay hắn mãi như vẫn không tỉnh lại

Sợ hãi bao trùm lấy nó, bóng tối như đang nuốt chửng đi trái tim nó. Nó sẽ mất hắn sao? Sự sợ hãi của nó càng ngày tăng lên cao, dường như không có điểm dừng...

Lát sau, bác sỹ liền đi vào, lập tức xem tình trạng của hắn. Còn nó thì phải đi ra ngoài, nó ngồi trên ghế, cúi đầu xuống, nước mắt lại tuôn ra. Khi nãy nó còn vui mừng biết bao nhiêu, còn khẩn trương muốn hắn hứa với nó là sẽ không bỏ rơi nó. Vậy mà chỉ một lát sau thì hắn lại chuyển biến nhanh đến như vậy sao? Lại tiếp tục nhắm mắt mà nằm yên đó? Dù không muốn thừa nhận nhưng nó vẫn cảm nhận được rằng bệnh tình của hắn càng ngày càng nặng...

Chẳng bao lâu sau, 4 người kia đã có mặt bên cạnh nó. Bọn họ nhận được điện thoại từ bệnh viện nói rằng hắn đang trong tình trạng nguy cấp, muốn mọi người có mặt phòng trường hợp xấu. Bọn họ liền bỏ dở tất cả công việc, chạy xe nhanh đến đây. Rồi lại bắt gặp được nó, đang đau đớn ngồi đó lặng lẽ khóc, nhìn rất thương tâm.

Cô và nhỏ chạy lại bên cạnh nó, an ủi nó, ôm nó vào lòng. Hai người họ thật rất thương cảm cho đứa con gái này, sau bao nhiêu gian khổ cuối cùng lại vẫn phải đau khổ đến như vậy nhưng còn hơn cả lúc trước rất nhiều! Hai người họ biết bây giờ nó khác trước, mạnh mẽ hơn nhiều, không điên cuồng như lúc trước nữa nhưng đó mới chính là điều họ sợ. Sợ rằng nó sẽ chịu tổn thương một mình, chịu đựng sự dày vò của trái tim lẫn lý trí. Rốt cuộc họ vẫn chẳng hiểu tại sao mọi chuyện lại thành ra như vậy...

Còn cậu và anh liếc mắt nhìn nhau, cậu đứng ở cương vị là một người anh còn thấy xót cho nó, đau lòng thay cho nó, thì nói chi một người không thân với nó như anh? Anh dù không thân thiết với nó bao nhiêu nhưng anh cảm nhận được rõ tình yêu của 2 người họ và giờ đây anh cũng cảm nhận rõ ràng sự đau khổ trong đôi mắt đó, đôi mắt mà lần đầu tiên anh gặp lạnh lẽo đến nhường nào vậy mà bây giờ lại đau đớn thế kia. Ai nhìn mà chẳng thấy xót?

Một lúc sau, ông bác sỹ bước ra từ phòng bệnh, khuôn mặt nhăn còn hơn cả lần trước, điều này ai cũng nhận thấy được. Trong lòng họ dâng lên một nỗi bất an không thể nào diễn tả...

- Chúng tôi đã cố gắng hết sức, tình trạng bây giờ của cậu ta rất yếu, không biết sẽ cầm cự được trong bao lâu... nh _ Chưa nói hết câu thì nhỏ thốt lên

- Băng, mày sao vậy? Tỉnh lại đi _ Nhỏ hoảng sợ đỡ lấy nó đã ngất xỉu

Những người còn lại cũng lo lắng không yên, liền đưa nó đi vào phòng bệnh khác. Còn lại 3 người là anh, cậu và cô ở lại với bác sỹ.

Còn tiếp...

End chap 63

*Chap 63 và 64 sẽ ngược nữ chính lắm a T.T Có lẽ chap 64 ngược nhất nhé:3 Đừng thù ta nha:(( Ta đau lòng lắm:'(*