Cố Thanh Nhượng trở về phòng ngủ, Du Tĩnh Đức đang cầm một cuốn sổ ở trong tay, cúi đầu đọc, thấy hắn, lập tức hoảng hoảng loạn loạn nhét quyển sách xuống dưới nệm giường, Cố Thanh Nhượng cảm thấy kỳ quái, chớp chớp mắt, nghiêng người qua nhìn một cái, chỉ kịp nhìn thấy cái bìa “Thứ gì? Căng thẳng như vậy.”
Du Tĩnh Đức cầm lấy tay của hắn, lắp bắp nói “Không, không phải đồ vật trọng yếu gì.”
Ôn nhu chạm lên gò má của cậu một cái, ánh mắt Cố Thanh Nhượng lại nở một nụ cười, gật đầu một cái “Đúng vậy, hẳn không phải là chuyện lớn gì, nếu không, mặt của cậu làm sao còn có thể đỏ thành như vậy? Được rồi, chúng ta đi nghỉ ngơi, sáng mai đi cùng ông nội ra ngoài dạo phố.”
“A, được, được!”
Vừa nói, Du Tĩnh Đức đi vòng qua sau lưng hắn, hai tay run rẩy cởϊ áσ khoác xuống, đang định cởi đồ lót, Cố Thanh Nhượng bỗng nhiên đè tay cậu lại “Được rồi, ông nội thật sự là người tốt, ông đưa cho chúng ta mỗi người một bao lì xì, coi như là thừa nhận tôi và cậu ở cùng một chỗ, cậu không cần giận hắn.”
“Tôi hiểu, nếu như tôi là lão gia tử, tôi có thể tức giận hơn cả lão tiên sinh.” Tư lệnh của cậu đương nhiên phải ở chung một chỗ với một người rất tốt, nhưng mà nghĩ thì nghĩ như vậy, Du Tĩnh Đức lại không thể buông tay, chỉ có thể khiến
cho bản thân trở nên tốt hơn.
Nhưng mà, tình huống hiện tại, thật ra thì cậu không muốn nói những chuyện này, nhìn lưng của tư lệnh loáng thoáng lộ ra vài đường nét, hô hấp dần dần dồn dập lên, tà niệm trong trái tim làm sao kiềm chế cũng không kiềm chế được.
Lúc trước, ba năm phải cùng tư lệnh chia tách, cậu cơ hồ đã quên, mỗi một đêm cùng với tư lệnh vượt qua bao nhiêu giấc mộng cờ bay phấp phới.
Nhưng mà, Cố Thanh Nhượng lại vào lúc này thở dài một cái “Tôi rời nhà nhiều năm như vậy, là tôi có lỗi với ông nội.”
Du Tĩnh Đức lập tức nhận ra hứng thú của mình chìm xuống, giống như một chậu nước lạnh dội xuống đầu, dập tắt tà niệm trong trái tim. Trong lòng càng trở nên bủn rủn, không nhịn được từ phía sau lưng vòng tay ôm lấy tư lệnh, muốn nói lời an ủi, lại tự biết bản thân không thể nói ra được lời dễ nghe, chỉ có thể lặng lẽ ôm lấy hắn.
Hai người đều mặc đồ lót mỏng, nhiệt độ truyền đến, Cố Thanh Nhượng xoay người, nhìn cậu chăm chú một lúc, người đàn ông này từ trước đến giờ trầm mặc ít nói, thường xuyên sẽ nói ra một số câu nói khiến cho người khác hiểu lầm, chỉ có một đôi mắt không lừa được người khác, thanh thản, vô tư biểu lộ ra tâm tư của cậu.
Mà lúc này, từ đôi mắt đen nháy của cậu, hắn thấy được đau lòng, thương yêu tràn ngập.
Cẩu ngốc.
Cố Thanh Nhượng âm thầm than một tiếng, khẽ vuốt ve gáy của cậu, cúi đầu hôn xuống.
Du Tĩnh Đức cả người cứng đờ, chỉ chốc lát sau liền mềm nhũn, bởi vì tư thế của hai người đang là ôm nhau, cậu và tư lệnh dính sát vào nhau nóng bức, đại não ông ông tác hưởng, không còn biết đông nam tây bắc, trong khoang mũi đều là hương thơm thoang thoảng trên người tư lệnh, khiến cậu hận không thể chìm sâu vào trong đó.
Tư lệnh của cậu ôn nhu mυ'ŧ lấy môi cậu triền miên, Du Tĩnh Đức chỉ biết ôm hắn, quên cả hô hấp, rồi sau đó, tư lệnh khẽ tách ra, cười một tiếng “Không thở, không cảm thấy khó chịu sao?”
Lúc này, cậu mới bỗng dưng tỉnh táo lại, sắc mặt đỏ bừng, thở hổn hển, khóe mắt, lông mi tràn ngập một mảnh ý xuân.
Kết quả, cậu vẫn còn chưa từ trạng thái thở hổn hển trở về thở bình thường, Cố Thanh Nhượng lại một lần nữa đè lên hôn cậu, cậu cảm giác gáy của mình bị đè ép không một chút lưu tình nào, hô hấp của hai người hòa vào nhau, đầu lưỡi của tư lệnh xâm nhập vào khoang miệng cậu không một chút suy nghĩ, đầu lưỡi của hắn tràn ngập tính xâm lược, liếʍ láp mỗi một xó xỉnh bên trong khoang miệng. Từ lúc sinh ra đến nay, Du Tĩnh Đức chưa bao giờ trải nghiệm cảm giác như vậy, nụ hôn đầu tiên của cậu thuộc về tư lệnh, lần đầu tiên của cậu, bị hôn đến mức không thể thở được, vẫn thuộc về tư lệnh, loại cảm giác này thật sự thoải mái nhất từ lúc cậu sinh ra đến nay.
Cậu là của tư lệnh! Cậu là của tư lệnh!
Nội tâm điên cuồng gào lên, cậu thậm chí không nhịn được, đưa hai tay vòng qua cổ của tư lệnh, há miệng mặc cho đối phương xâm lược, nước miếng trong miệng chảy dọc theo khóe miệng, rơi xuống, Cố Thanh Nhượng đột nhiên ngừng lại, ánh mắt của Du Tĩnh Đức mang theo hơi nước, nhìn hắn, không hiểu chuyện gì đang xảy ra, lại lộ ra bộ dáng bất mãn, đuổi theo hôn hắn.
Nhưng Cố Thanh Nhượng hết lần này đến lần khác không cho cậu toại nguyện, đưa tay nhẹ nhàng đè môi của cậu lại, trong nháy mắt, cười câu hồn đoạt phách.
“Cứ tiếp tục như vậy, tôi sợ là sẽ phải gây rối cậu.”
Gây rối?
Du Tĩnh Đức chỉ hận tư lệnh không lập tức gây rối cậu, làm cái gì cũng được, lật cậu, làm cậu, đùa bỡn cậu, đối xử với cậu giống như trong mỗi giấc mơ.
Đây không phải là tư lệnh gây rối cậu, rõ ràng là cậu khinh nhờn tư lệnh.
Cậu đều mơ ba năm.
Cố Thanh Nhượng còn suy nghĩ đến chuyện ra ngoài vào ngày mai, hắn không dám nắm chắc, nếu chính mình làm chuyện gì với Du Tĩnh Đức, ngày mai có thể tốt đẹp dẫn người này đi ra ngoài hay không.
“Tôi lo lắng thân thể của cậu ngày mai sẽ không chịu được, để mấy ngày nữa, được không?”
“Sau này còn có chuyện của sau này….” Du Tĩnh Đức mím môi, đè nén lời nói xuống đáy lòng, dùng yên lặng che giấu chút ấm ức ở trong lòng mình.
Cố Thanh Nhượng nằm ở bên giường, vỗ vỗ vị trí ở bên cạnh mình, nhìn cậu đầy cưng chiều “Mau lên đây, từ nay về sau, cậu có thể ôm tôi ngủ cùng một chỗ.”
Người đàn ông này, mặt mũi tinh xảo, bộ dáng tự tiếu phi tiếu giống như dụ hoặc, sâu thẳm, hắn mặc một bộ quần áo ngủ làm từ tơ lụa mỏng manh, da thịt trắng nõn ở dưới ánh đèn nhu hòa giống như bị phủ một lớp ánh sáng nhàn nhạt, đường nét thân thể thon dài lưu loát, gần như có thể nhìn thấy phía dưới lớp vải mỏng là một màn xuân sắc.
Du Tĩnh Đức chỉ cảm thấy đầu óc đập mạnh một cái, nhất thời choáng váng, loạng choạng. Cậu chỉ biết ngây ngốc bò lên giường, dè dặt dựa vào bên cạnh nam nhân, thẳng đến lúc ánh đèn bị tắt đi, cậu vẫn chưa thể tỉnh táo lại.
Đến khi cậu tỉnh táo lại, bản thân cũng nóng đến mức gần như bốc cháy.
Cậu hoảng hốt nhớ lại, tư thế đi lên giường của mình không được tự nhiên.
Phía dưới của cậu cứng rắn.
Mỗi một lần tư lệnh đυ.ng chạm vào cậu, chỉ là chạm nhẹ vào môi cậu, cũng đủ để cho cậu có cảm giác muốn cương cứng, huống chi, vừa rồi hai người trải qua một nụ hôn như vậy.
Tư lệnh thật sự không tính làm cái gì, Du Tĩnh Đức hiểu rõ tư lệnh của cậu là một người tỉnh táo đến mức như thế nào, hắn nói đi nghỉ, thì thật sự là đi nghỉ.
Nhưng mà, cậu lại hoàn toàn không làm được.
Cố Thanh Nhượng nằm nghiêng, một cánh tay nhẹ nhàng đặt ở trên đỉnh đầu của Du Tĩnh Đức, hô hấp dần dần có quy luật, giống như thật sự ngủ, trái tim của Du Tĩnh Đức đập bình bịch, tư lệnh đối với cậu, giống như là một loại thuốc kí©ɧ ŧɧí©ɧ tìиɧ ɖu͙© liều mạnh, đừng nói nằm ở bên cạnh cậu, chỉ cần ngửi thấy hương vị của tư lệnh cũng đủ khiến cho tâm thần của cậu hỗn loạn. Lúc này, cây thịt ở nửa người dưới của cậu, cương cứng, đứng thẳng, hoàn toàn không có ý định xìu xuống.
Không biết qua bao lâu, Du Tĩnh Đức cẩn thận cầm lấy tay của tư lệnh đặt vào trong l*иg ngực, vừa cúi đầu hôn ngón tay của hắn, vừa mở mắt, trong bóng tối, miêu tả đường nét trên gương mặt của hắn, rồi sau đó, đưa một cái tay khác từ từ mò xuống côn th*t ở phía dưới, nhắm mắt, tưởng tượng đây là tay của tư lệnh, phủ lộng lên lên xuống xuống.
“Ngô, ưm ưm… Tư lệnh, tư lệnh!”
Du Tĩnh Đức khó chịu mà nhíu mày, từng câu từng câu, thấp giọng gọi tư lệnh, động tác tay vẫn không dừng lại, từ ôn nhu đến thô lỗ, không ngừng tuốt. Phía trên là tay của tư lệnh, cậu liếʍ, hôn đầy thân mật, dùng chóp mũi cọ cọ, lại không dám đánh thức người yêu của mình, mọi hành động đều rất dè dặt.
Có vài lần, cậu suýt nữa định nhào lên hôn tư lệnh, nhưng giây tiếp theo lại bị phần lý trí còn sót lại kiềm chế loại cảm giác xúc động này.
Không thể đánh thức tư lệnh.
Nhưng vào lúc này, cậu bỗng nhiên nghe thấy một tiếng cười khẽ.
Tư lệnh tỉnh lại rồi.
Trong bóng tối, Du Tĩnh Đức bỗng nhiên trợn to hai mắt, hoảng hoảng loạn loạn rút cánh tay ở trong quần ra, nắm lấy tay của tư lệnh, lắp bắp giải thích “Tôi, tôi… Thật xin lỗi, tôi…” Cậu sợ hãi đến mức sắp khóc lên, thật ra thì cậu vẫn còn nhớ đến tư lệnh từng nói rằng đối với cậu, hắn không cứng nổi, vạn nhất, hắn lại cảm thấy ghét cậu đâu?
Nghĩ đến đây, nước mắt của Du Tĩnh Đức rốt cuộc không nhịn được mà rơi xuống, nhưng ngay sau đó, tư lệnh rút tay của hắn ra khỏi tay cậu, ngón tay lại đưa vào bên trong miệng cậu, đè ép đầu lưỡi của cậu, vừa kéo vừa gãi vừa chơi.
Không cần bật đèn, Cố Thanh Nhượng cũng có thể tưởng tượng được gương mặt ướt nhẹp của Du Tĩnh Đức, khẳng định trong mắt của cậu một mảnh ướŧ áŧ, sắc mặt đỏ ửng, khóe mắt mất mác mà cụp xuống, khóe miệng bị ép mở ra, nước miếng trong miệng tùy theo ngón tay rút ra cắm vào mà liên tục tràn đi ra ngoài, bộ dạng thật sự đáng thương.
“Ngô, ngô…”
Nghe thấy người này thở dốc kịch liệt, Cố Thanh Nhượng âm thầm cười một tiếng, một cái tay khác, đơn giản, thô
bạo xé quần ngủ của Du Tĩnh Đức ra, ôm cậu nằm lên trên người mình.
“Cậu, cái đồ ngốc này, có phải cho rằng tôi cái gì cũng không biết? Vốn nghĩ rằng, cậu hôn hôn rồi sẽ xong việc, tôi còn nghĩ, chờ ông nội đi, khẳng định làm cậu không xuống giường được, ai biết, cậu còn dám làm như vậy để trêu chọc tôi.”
Vừa nói, vừa rút ngón tay ở trong miệng cậu ra, tỉ mỉ xoa nắn đầu v* của cậu, một cái tay khác ấn nắn, bóp mông của của cậu, nửa người dưới lên lên xuống xuống, bắt chước động tác giao hợp ma sát tính khí của cậu.
“Tư lệnh, a ô…” Toàn thân của Du Tĩnh Đức run rẩy, trái tim từ phía trên đỉnh núi rơi xuống, không nhịn được nhướn người lên phía trên đòi hôn “Hôn hôn tôi, tôi, tôi muốn tư lệnh, muốn thật lâu… Ưm ưm, a…”
Cố Thanh Nhượng cười nhẹ một tiếng, giống như trấn an, cùng với cậu quấn quýt đầu lưỡi, lại kéo hai chân của cậu ra, để cho hai chân của cậu mở rộng nằm ở trên người mình, rồi sau đó, ngón tay mò mẫm đến miệng huyệt phía sau của cậu, nhẹ nhàng xoa ấn ở phía bên ngoài một lúc, trong tiếng thở hổn hển của cậu, đưa ngón tay cắm vào.
Du Tĩnh ĐỨc khó chịu mà nhíu mày, có chút đau, nhưng cũng không phải là không thể nhẫn nhịn, vì vậy liền tham lam thúc giục “Tư lệnh, nhanh, nhanh lên một chút… A a, tư lệnh, tư lệnh ưm ô… Làm tôi, tư lệnh làm tôi… Giống như trong mơ, như vậy…”
Ngón tay của Cố Thanh Nhượng nhanh chóng đưa đẩy vào phía bên trong cậu, đem cậu làm đến mức cả người run rẩy, nghe cậu nói, không khỏi cảm thấy kinh ngạc “Trong mơ? Cậu còn nằm mơ thấy tôi làm cậu?”
“Mỗi một ngày, mỗi một đêm, đều sẽ nằm mơ thấy ngài…”
Trong lòng Cố Thanh Nhượng khẽ động một cái, không nhịn được ấn chốt bật đèn, trong phòng lập tức sáng lên, đập vào mắt hắn là gương mặt ửng đỏ của Du Tĩnh Đức, ánh mắt của cậu tràn đầy ái mộ và khát vọng, cậu hơi hơi nhíu mày, đôi môi ướŧ áŧ hồng diễm, người đàn ông này, tướng mạo rõ ràng thuộc về loại hình thanh niên dương cương, lúc này lại bởi vì không khắc chế được tình cảm dành cho hắn, biến thành cái dạng này, bộ dạng kiều diễm động lòng người.
“Tư lệnh…” Du Tĩnh Đức chậm chạp đưa tay xuống phía dưới rờ rẫm, rốt cuộc mò được côn th*t của Cố Thanh Nhượng, đôi mắt ướŧ áŧ nhìn Cố Thanh Nhượng “Trong mơ, ngài và tôi không phải tách ra…”
Cố Thanh Nhượng lập tức hiểu được ý trong câu nói của cậu, hắn ngoắc ngoắc khóe miệng, chợt xoay người để thân thể của người kia nằm xuống dưới người mình, híp mắt, cầm lấy cằm cậu, hỏi “Du Tĩnh Đức a, những chiêu thức câu dẫn người này cậu học được ở đâu?”
Hắn biết Du Tĩnh Đức cũng sẽ không nói lời như vậy, làm loại chuyện này.
Đúng như dự đoán, thân thể của Du Tĩnh Đức cứng đờ, mở to hai mắt, cả người từ trên xuống dưới đều đỏ bừng.
Thấy Cố Thanh Nhượng không có ý bỏ qua cho mình, cậu mới khó nhịn, vẻ mặt thẹn thùng, nhỏ giọng nói “Đi, đi câu lan viện… Hỏi, hỏi… A ngô!”
Lời còn chưa nói hết, Cố Thanh Nhượng đã tách hai múi thịt mông tươi non của cậu ra, dùng côn th*t của mình đẩy vào, nhưng vì chiếu cố cậu đây là lần đầu tiên, không thể quá mức thô lỗ, chỉ có thể từng chút từng chút một đâm vào điểm nhạy cảm bên trong cơ thể cậu, ai ngờ, người này hết lần này đến lần khác uốn éo cái mông, hậu huyệt ướt dầm dề hút lấy côn th*t của hắn, Cố Thanh Nhượng cúi người ôn nhu liếʍ láp đầu v* của Cố Thanh Nhượng, phần thân dưới ra ra vào vào mà thao làm cậu, rút ra cả cây, lại cắm vào cả cây, tàn bạo giống như muốn đâm hỏng người nằm phía dưới.
“A a a, tư lệnh, tôi tôi yêu ngài… Tôi là người của tư lệnh… Ngô a ưm, ưm ưm ách, tôi, tôi là của tư lệnh…”
Giọng nói nức nở quẩn quanh khắp căn phòng, Cố Thanh Nhượng chỉ nghe thấy cậu càng gọi càng dâʍ đãиɠ, vì vậy ôm lấy cả người Du Tĩnh Đức đứng lên, vừa đưa đẩy, vừa đi đến trước mặt gương, xấu xa gặm cắn phần da thịt nhạy cảm ở cổ, vừa nói “Mở mắt ra nhìn một chút, đồ của tôi, đang cắm ở bên trong cậu, thích không, ừm?”
Nói xong, hắn rút côn th*t của mình ra, để Du Tĩnh Đức xoay người nhìn về phía gương, ôm lấy hai chân của cậu tạo thành tư thế đi tiểu, dùng giọng nói khàn khàn hỏi Du Tĩnh Đức “Cậu nói, tôi có thể cứ như vậy mà cắm cậu bắn không?”
Lời nói là vậy, nhưng hoàn toàn không có một chút dáng vẻ thương lượng, côn th*t lại một lần nữa cắm vào, khiến hạ thân của Du Tĩnh Đức cũng lên lên xuống xuống, tính khí cương cứng quơ quơ trong không khí, thịt huyệt càng bị làm đến mức ướt nhẹp sền sệt.
Du Tĩnh Đức rõ ràng nhìn thấy một cây côn th*t to dài ra ra vào vào trong cơ thể cậu, nếp nhăn ở hậu huyệt hoàn toàn bị căn ra, mà bản thân cậu toàn thân đổ bừng, trên mặt, trong mắt đều là một mảnh ý xuân rạo rực. So với bản thân, cậu càng muốn nhìn tư lệnh, tư lệnh của cậu —
Đang chuyên chú nhìn cậu, ánh mắt sâu thẳm giống như ẩn chứa hàng ngàn hàng vạn chấm nhỏ.
Mà bên trong đôi mắt kia, chỉ có một mình cậu, Du Tĩnh Đức.
“A a a ưm ô –”
Trên gương bỗng nhiên bị bắn một cỗ chất lỏng màu trắng, Du Tĩnh Đức không chịu được mà cầm lấy tay của Cố Thanh Nhượng, thân thể căng thẳng, lớn tiếng kêu lên dâʍ đãиɠ, gần như muốn ngất xỉu.
Rồi sau đó, cậu dùng đôi mắt ngấn lệ, mờ mịt nhận lấy một nụ hôn khen thưởng của Cố Thanh Nhượng.
côn th*t ở bên trong hậu huyệt đưa đẩy càng lúc càng nhanh, cậu trong lúc nửa tỉnh nửa mê bỗng nhiên nhớ tới, trong câu lan viện cậu vẫn còn học được một thứ.
Du Tĩnh Đức xoay một nửa người, lộn lại, hơi thở nóng bỏng, vừa hôn Cố Thanh Nhượng, vừa rêи ɾỉ.
“Ừm, ưm ưm a… Hảo, hảo lang quân, hảo tướng công… Của ngài, a a ô a, của ngài lớn, côn th*t lớn… Tĩnh Đức… Thật thích… Ô ô a, tôi yêu ngài, tư lệnh…”
Da đầu của Du Tĩnh Đức lập tức trở nên tê dại, chợt ôm chặt lấy cậu, đè cậu xuống bàn, híp đôi mắt lạnh lùng, liếʍ liếʍ đôi môi đỏ ửng.
“Cẩu ngốc, vốn ban đầu cứ như vậy bỏ qua cho em, nếu em muốn trêu chọc tôi như vậy, tôi sẽ để cho em trêu chọc đủ!”
“A a a –”
Du Tĩnh Đức vừa khổ sở lại vừa vui vẻ, há mồm rêи ɾỉ, nước mắt lạch tạch lạch tạch rơi xuống, hai tay đặt xuống mặt kính, vô ý thức cào cào, trừ việc người yêu đang rong ruổi trên cơ thể mình, cậu thật sự không còn biết một cái gì cả.
Không, có lẽ còn biết một cái.
Ngoáy mông để cho Cố Thanh Nhượng làm thoải mái hơn.