Lúc này, lòng hắn rối như tơ vò, lo lắng không biết Hướng Hàm có phải đã trượt chân ngã xuống cầu hay không, không biết cậu có giẫm phải nắp cống hay không, rồi lại không biết có phải lạc đường bị người nào lừa đi hay không…
***
Hướng Hạo hôn rất dịu dàng. Cảm tưởng như nếu Hướng Hàm là mặt nước, thì Hướng Hạo chỉ cần chạm nhẹ cũng có thể lăn tăn gợn sóng.
Trong đầu Hướng Hạo lại hiện lên hình ảnh Hướng Hàm hôn hắn vào 3 – 4 tiếng trước, khiến cho cả cơ thể hắn nóng bừng lên. Trước khi đi ngủ, hắn phải rửa qua mặt bằng nước lạnh rồi mới lên giường.
Đêm hôm đó Hướng Hạo ngủ không yên giấc, ngày hôm sau trời còn chưa sáng đã tỉnh dậy. Không ngờ rằng, trên người có bộ phận “thức giấc” còn sớm hơn cả hắn, nhiệt huyết sôi trào làm chăn trải giường dựng thành một cái lều nhỏ, diễu võ giương oai. Tình huống này rất đỗi bình thường, Hướng Hạo bỏ chân Hướng Hàm đang đè lên bụng hắn xuống, nhanh chóng ngồi dậy, đứng lên đi dạo 2 vòng, đợi cho cậu em của mình xìu xuống rồi đi ra đường mua một l*иg bánh bao mang về.
Hướng Hàm ngửi thấy mùi bánh bao liền tỉnh, mơ mơ màng màng đứng dậy muốn cầm lấy bánh, bị Hướng Hạo lấy tay đẩy ra “Đi rửa tay đi!”
Dường như Hướng Hàm vẫn chưa tỉnh ngủ, sáng sớm thức dậy đầu óc vẫn còn đang mông lung mơ hồ, động tác so với bình thường chậm chạp hơn hẳn. Cậu bị Hướng Hạo kéo đi rửa mặt, lúc bị hắn cầm bàn chải đánh răng nhét vào trong miệng, chẳng hiểu sao cậu có thể vừa ngậm bàn chải đánh răng vừa ngủ gà ngủ gật.
“Này, này…” Hướng Hạo ôm lấy mặt cậu “Hay là mày về giường ngủ tiếp đi.”
“Không được…” Hướng Hàm chậm chạp mở mắt, “Em muốn ăn… bánh bao…”
Sau khi rửa mặt và ăn sáng xong nửa tiếng, cuối cùng Hướng Hàm mới tỉnh táo hẳn, bắt đầu nói nhiều hơn. Lúc này Hướng Hạo lại thấy buồn ngủ, muốn nằm trên giường đánh một giấc.
“Không được ngủ”, Hướng Hàm nhì nhèo “Anh dạy em vẽ mà.”
“Dạy gì mà dạy”, Hướng Hạo thấy phiền ơi là phiền, lấy giấy bút đưa cho cậu “Tự mình nhìn rồi vẽ lại đi.”
Hướng Hàm tự chơi được một lúc rồi lại chạy tới nằm xuống sát cạnh hắn, khép mắt lại.
Trước đây Hướng Hạo rất ham chơi, hễ rảnh ra là lại cùng đám hổ bằng cẩu hữu[1] của mình tụ tập. Lúc đó, chẳng quán bar lớn nhỏ nào ở Giang Thành mà không có dấu chân hắn, thuê phòng trả phòng cũng chỉ là chuyện trong chớp mắt. Giờ đây cuộc sống khó khăn, không ngờ rằng chỉ cần được chợp mắt một lát trong căn phòng chật hẹp mà còn cảm thấy hạnh phúc hơn thời đó.
Tiết trời âm u rất thích hợp cho việc ngủ, lúc Hướng Hạo tỉnh giấc lần nữa đã là giữa trưa. Hắn gọi Hướng Hàm dậy, vội vàng ăn bữa trưa rồi lại đi làm luôn. Trên đường đi làm có vài hạt mưa lất phất, không ngờ đến 4 giờ chiều đột nhiên trời đổ mưa lớn. Mưa tầm tã như vũ bão, Hướng Hạo càng nghe tiếng mưa lòng càng lo lắng. Mưa chưa được bao lâu, sấm chớp đùng đoàng đã vang lên.
Mưa đầu hè ở Xương Châu bao giờ cũng to và kèm theo sấm chớp. Lúc này, trời đã tối sầm như ban đêm, sấm chớp đì đùng liên tục không dứt, nghe mà muốn hãi hồn khϊếp vía.
Hướng Hạo thật sự không thể nán lại ở chỗ làm thêm một phút nào nữa, nói với đồng nghiệp một tiếng rồi đi trước. Ra tới cổng rồi mới phát hiện mình quên ô, quay lại lấy rồi vội vội vàng vàng vắt chân lên cổ chạy về nhà.
Mới chỉ mưa một lát mà trên đường nước đã dâng cao, Hướng Hạo lội qua nước rẽ vào ngõ, từ xa nhìn vào cửa sổ nhà mình thì không thấy ánh đèn sáng, cuống quýt chạy lại vừa mở cửa vừa gọi tên Hướng Hàm. Cửa vừa mở ra, hắn vội bật đèn rồi nhìn khắp phòng, soi đến từng ngóc ngách cũng chẳng thấy Hướng Hàm đâu.
Hướng Hạo khẽ chửi thề một tiếng, quay người lại chạy vào màn mưa.
Mưa càng lúc càng lớn, tán ô chẳng thể nào chịu được, người Hướng Hạo ướt như chuột lột, so với người không có ô cũng chẳng khá hơn là bao, hắn dứt khoát cụp ô lại luôn.
Sau khi ra viện, Hướng Hàm cũng chẳng mấy khi ra khỏi nhà, bình thường chỉ đi vệ sinh hoặc qua đầu cầu, nơi xa nhất đã từng đi thì chỉ có bãi xe.
Hướng Hạo sốt ruột đến đỏ cả mắt, trong đầu nghĩ nếu tìm được thằng oắt con này nhất định phải đánh cho một trận nên thân. Cho tới lúc hắn tìm đi tìm lại ở nhà vệ sinh công cộng rồi tại cầu đến chán chê mê mỏi mà vẫn không thấy cậu đâu, đã chẳng còn tâm tư nào mà nghĩ tới việc đánh người nữa. Lúc này, lòng hắn rối như tơ vò, lo lắng không biết Hướng Hàm có phải đã trượt chân ngã xuống cầu hay không, không biết cậu có giẫm phải nắp cống hay không, rồi lại không biết có phải lạc đường bị người nào lừa đi hay không…
Hướng Hạo càng nghĩ càng nôn nóng, lại bị ngã lộn một cái, cả người toàn là nước bùn. Thỉnh thoảng có vài người vội vã chạy qua tránh mưa, ốc còn không mang nổi mình ốc[2] còn cố quay đầu nhìn hắn một cái, đoán hắn là người điên ở gần đây.
Hướng Hạo vừa cuống vừa lo như ruồi mất đầu, đi qua đi lại một lượt cuối cùng vẫn phải quay về nhà. Trong nhà vẫn tối om như mực, hắn đành qua gõ cửa nhà hàng xóm hỏi xem. Cạnh nhà hắn là một cụ già neo đơn, cảnh giác mở he hé cánh cửa nhìn Hướng Hạo, nói cho hắn biết từ cửa sổ đã từng nhìn thấy Hướng Hàm.
Hướng Hạo dựa theo hướng nhìn từ cửa sổ chạy đi tìm, chạy qua một cửa hàng tạp hóa nhỏ đang sáng đèn, hắn chợt dừng kít lại, loạng choạng quay đầu bước từng bước rệu rã đến trước mặt Hướng Hàm đang choáng váng đến mắt chữ O mồm chữ A.
Cổ họng Hướng Hạo vừa đau vừa khản, không nói một tiếng đã kéo Hướng Hàm từ trên ghế lên, ôm chặt vào lòng.
Chẳng biết ôm bao lâu, cho đến khi Hướng Hàm lo lắng gọi hắn một tiếng “Anh”, hồn hắn mới chịu trở về, đẩy Hướng Hàm ra khỏi l*иg ngực mình quát lên với cậu “Cmn mày bị nước vào não hả?!”
Hướng Hàm vuốt mái tóc ướt sũng bẩn thỉu “Không có mà.”
Hướng Hạo tức muốn chết, đang muốn mắng tiếp cậu vài câu nữa, lại nhìn thấy trên mặt cậu cũng toàn là nước bùn, giống như con chó nhỏ gặp nạn, hỏi ra thì mới biết cậu cũng bị ngã. Cả hai mắt lớn mắt nhỏ trừng nhau, không ngờ lại trở thành kẻ đồng cảnh ngộ, anh em cùng chung hoạn nạn.
Mưa vẫn chưa ngớt, chủ cửa hàng tạp hóa bảo Hướng Hạo ngồi lại một lát, đợi đến khi mưa ngớt thì hẵng đi, thấy ô của bọn họ cong queo hết cả liền đem cho hắn mượn cái ô khác chắc chắn hơn.
Trên đường về nhà đi qua nhà tắm công cộng, trời mưa nên nhà tắm chẳng có ai, Hướng Hạo nghĩ tới hoàn cảnh trong nhà, liền mang Hướng Hàm vào tắm qua. Ông chủ vốn đang định đóng cửa, nhìn thấy bộ dáng cả 2 người đều vô cùng thê thảm thì lại ngồi xuống, bảo bọn họ vào tắm nhanh rồi đi.
Hướng Hàm chưa từng tới nhà tắm to như vậy, nhìn thấy bể tắm liền muốn nhảy vào trong. Hướng Hạo cảm thấy bể tắm không sạch, kéo cậu lại không cho, bảo cậu lấy vòi hoa sen tự tắm.
Nước ấm làm cổ họng Hướng Hạo lại bắt đầu ngứa ngáy, mi mắt nặng trĩu, lúc gội đầu cho Hướng Hàm cũng chẳng còn hơi sức tâm trí đâu mà nảy sinh những suy nghĩ bậy bạ. Hắn kiểm tra thấy quần áo 2 người treo trong phòng tắm đã được sấy gần khô, mặc xong cho Hướng Hàm rồi vội vàng dắt cậu chạy về nhà.
Sau khi về tới nhà rồi, Hướng Hạo vẫn cảm thấy rất khó chịu, uống mấy cốc nước ấm mới cảm thấy cổ họng dễ chịu hơn một chút. Không ngờ cuối cùng đến buổi tối thì lên cơn sốt, nằm đờ trên giường không cử động nổi. Lúc này, hắn mới chợt nhớ lại tình trạng bản thân lúc sáng, đúng là dự báo trước cho cơn sốt tối nay.
Cũng may Hướng Hàm đã buồn ngủ lắm rồi, vừa ôm lấy cánh tay hắn là đã vào giấc, nếu không hắn cũng chẳng còn hơi còn sức nào mà chăm cho cậu.
Từ trước tới nay, Hướng Hạo rất khỏe, từ nhỏ tới lớn rất ít khi bị bệnh. Dù có bị bệnh cũng chẳng bao giờ uống thuốc, mẹ hắn bắt hắn uống, hắn toàn chạy vào phòng mình giấu đi rồi nói dối là đã uống. Ấy thế mà, chẳng hiểu sao vẫn chịu được rồi lại có thể hồi phục như thường.
Ai bị bệnh cũng đều trở nên yếu đuối hơn bình thường, mỗi lần Hướng Hạo nhớ lại những chuyện trước kia đều không tránh khỏi nhớ tới cha mẹ. Đến cuối cùng hắn vẫn không hiểu vì sao ngày hôm đó cha mẹ lại có mặt ở đường quốc lộ tại Xương Châu.
Lúc 7 tuổi, Hướng Hạo được cha mẹ nhận nuôi, đến năm 17 tuổi thì rời khỏi nhà. Trong 10 năm trời ấy, hắn chưa từng thực sự hòa nhập vào gia đình này. Mẹ hắn muốn quản hắn, hắn không chịu, suốt 10 năm cứ giằng co như vậy.
Sốt cao khiến đầu óc Hướng Hạo không còn tỉnh táo, trong trí nhớ hiện lên hình ảnh mẹ tay trái dắt hắn, tay phải dắt Hướng Hàm về nhà, một chốc lát lại hiện lên hình ảnh cha lén lút hút thuốc, bị hắn nhìn thấy thì bắt hắn không được nói cho mẹ, rồi có một lần, hắn nghĩ rằng chính mình đã đánh mất Hướng Hàm…
Chú thích:
[1]. Hồ bằng cẩu hữu:
Ý chỉ những người chỉ là bè, không phải bạn tốt.
[2]. Ốc còn không mang nổi mình ốc:
Đến thân mình còn chẳng lo xong mà còn đòi lo/ xía vào chuyện người khác, ý mỉa mai.