[Nữ Hoàng Ai Cập] Asisu Dưỡng Bảo Bảo

Chương 34

Nhược Thiên đến trước dịch quán, nơi đây dành để tiếp đón sứ giả và Babylon vương.

Nàng nhớ rằng sáng nay sứ giả có cho mời nàng tới tẩm cung Ragashu, nhưng tại sao lại vắng lặng thế này?!

Thị nữ và thị vệ của nàng bị binh lính Babylon chặn ngoài cửa, nàng cũng

không lo Ragashu dở trò ở hoàng cung Ai Cập, nên tự mình bước vào.

Nhược Thiên nhíu mày khó hiểu, chiếc váy lanh đen nhẹ nhàng, mềm mại rung

động theo từng bước chân của nàng. Ngón tay thon dài vén từng lớp lụa, nàng bước vào.

Không một người, ngay cả bóng thị nữ cũng không thấy. Chẳng lẽ Ragashu có sở thích biếи ŧɦái gì đó?! Nhược Thiên bước bên đi bên trong tẩm cung Ragashu, lẩm bẩm tự hỏi.

Tiếng nước?! Nhược Thiên bước nhẹ tới. Có nên đi vào hay không?! Nàng bối rối một hồi thì quyết định đẩy cửa bước vào.

Và nàng hối hận rồi...

Ragashu nằm hơi nghiêng dưới bể tắm, một tay chống vào thành bể để tựa đầu,

có vẻ đã ngủ quên. Lông mi hắn cũng thật đẹp, cong cong, lâu lâu hơi

run lên, thêm chiếc mụn ruồi nhỏ đuôi mắt tạo thành điểm nhấn. Chiếc

mũi nhọn, cao, kết hợp với đôi môi mỏng hé mở, giống như cầu người

chà đạp vậy, hơi thở nhẹ nhàng. Tóc hắn chút tán loạn, dính vào l*иg

ngực rắn chắc, nước nhỏ giọt chảy theo xương quai xanh xuống l*иg ngực. Làn da chắc co dãn lắm nhỉ.

Quanh hông hắn quấn một chiếc khăn

lụa che đi điểm trọng yếu, nhưng có vẻ cũng chẳng tác dụng mấy. Nàng

còn cơ hồ nhìn thấy kìa, hai chân thon dài hơi co lên. Nàng ngẩn người một lúc, có hơi ngại ngùng. Dù sao người ta đang ngủ mà bản thân lại

lợi dụng chiếm tiện nghi. Sau khi ngắm nghía từng tấc da thịt của hắn, nàng thấy hắn ma lực cũng thật lớn, nàng ngẩn người tê cả chân rồi.

Hắn có vẻ như không dễ tỉnh lại đâu, nàng bước nhẹ rời đi.

Khi nàng đã rời đi xa, không còn nghe thấy tiếng bước chân thì Ragashu

đang ngủ dưới bể tắm mở mắt. Đôi mắt thanh tỉnh, nhiễm chút tức giận.

Không phải một chút tức giận, là rất tức giận. Nữ nhân này đúng là đáng

ghét, vô tâm vô phế. Hắn đã thoát y quyến rũ trần trụi như thế mà nàng chỉ đứng đấy nhìn ngắm, đã thế chỉ nhìn rồi đi.

Đây là sự sỉ

nhục với sức quyến rũ của hắn, đáng lẽ ra nàng phải như hổ nhào đến

cướp đoạt chứ?... Đáng lẽ ra nàng phải ôn nhu lừa hắn lên giường chứ?... Không thì ít ra lại hôn hắn một cái, lay hắn tỉnh dậy. Nàng không biết là ngâm nước lâu sẽ bị cảm sao???

Chắn chắn do nàng không biết! Ragashu tự an ủi tâm hồn đang tổn thương của mình.

Lúc này một thị vệ của hắn chui ra từ đâu đó, với ý định bắt gian tại giường không thành. Nhỏ giọng nhắc nhở:

- Vương, nữ hoàng đã đi lâu rồi ạ!

Ragashu lúc này mới đứng lên, ánh mắt như dao liếc về thị vệ của mình. Gằn giọng hỏi:

- Các ngươi nói chắc chắn sẽ thành công cơ mà???

Tên thị vệ khó xử, đành cố gắng kiếm một cái cớ thoát hiểm:

- Chắc là do ngài còn quấn chiếc khăn, lần sau cởi bỏ nốt thì chắc chắn sẽ thành... Chắc chắn!

Tên thị vệ cố gắng nặn ra nụ cười, Ragashu "hừ" một tiếng. Tỏ vẻ tạm chấp nhậm lý do này. Tên thị vệ thở phào một cái, sau lưng đã ướt mồ hôi.

Nhược Thiên rời khỏi dịch quán, khuôn mặt còn chút đỏ, dù sao cảnh xuân vô hạn như vậy đâu dễ quên.

Menfuisu lúc này từ xa bước đến, nhíu mày hỏi:

- Chị! Ta nghe thị vệ báo ngươi đến tẩm cung Babylon vương.

Nhược Thiên ngượng ngùng, trả lời:

- Phải! Nhưng chưa gặp! Hắn đang bận!

Nàng cố ý đánh trống lảng sang truyện khác, Menfuisu cũng không tò mò nhiều. Theo nàng trở về tẩm cung.

+++++++++++++++++++++++++++

Hoàng cung Hitaito, Izumin ngồi trong tẩm cung. Hương biểm mằn mặn giúp hắn thả lỏng cơ thể.

Ngón tay hắn đều đặn gõ trên mặt bàn. Lúc này một thị vệ bước vào, bẩm báo:

- Hoàng tử, thị vệ Eric đã trở về.!

Đôi mắt của Izumin loé ra tia vui mừng, nhàn nhạt nói:

- Cho hắn vào!

Thị vệ kia lui ra, một lúc sau bước vào một chàng trai.

Hắn ta buộc mái tóc cao, gọn gàng. Quần áo có chút cũ nhưng vẫn sạch sẽ, bên hông treo một thanh kiếm.

Khuôn mặt hắn lộ vẻ thông minh, hướng về Izumin hành lễ.

- Ngươi lần này đi, là gần 2 năm.

Izumin nhìn Eric, trong lời nói có chút thân thiết.

Eric lúc này mới ngẩng đầu, nhìn về phía Izumin cười hề hề, xoa đầu.

Eric có thể nói là bạn từ thuở thơ ấu với Izumin, không phải một thị vệ

bình thường. Eric là người thích tự do, không thích bị giam cầm bởi

quyền lực.

Hắn thích đi thăm thú các nơi, học hỏi. Võ thuật và kiếm điêu luyện, Izumin cũng chưa chắc đánh thắng hắn.

Eric lúc này bước tới gần Izumin, thản nhiên ngồi xuống. Tự rót rượu uống, hắn chẹp miệng một cái.

Izumin lúc này nói tiếp:

- Ta sắp tới Ai Cập, ngươi theo ta.

Eric gật gật đầu, lôi trong áo ra vài thứ kỳ lạ. Bắt đầu ngồi khoe khoang, kể lể với Izumin.