Yêu Cậu Học Sinh Cá Biệt

Chương 45

Phải lật mặt và thất hứa với An việc gia sư học kèm, âu cũng bởi Phong sợ làm bà phật ý đó thôi. Ai dè nghe xong An trình bày, bà và cả nhà lại nhiệt tình tán thành hưởng ứng mới thật bất ngờ làm sao. Và vì lịch học của An được dồn hết vào các buổi chiều tối trong tuần nên mỗi ngày, sau giờ tan lớp trên trường, con bé sẽ đến và dạy kèm cho Phong. Bà nội dứt khoát muốn trả học phí cho An, con bé thì cứ khăng khăng nói rằng tự nguyện. Đùn đẩy qua lại hồi lâu, cuối cùng đôi bên thống nhất tiền công của An sẽ tính vào bữa cơm trưa hàng ngày do mẹ Phong nấu. An nghe mà thấy thích ơi là thích. An cũng có ý lắm nhé, cứ hễ cả nhà đặt đũa dừng cơm là con bé liền nhanh nhảu bưng mâm ra sân ngoài giếng và cùng em Phong ngồi rửa. Chả thế mà càng ngày, An càng được bà và mọi người quý mến.

Được ở chung với Phong dưới một mái nhà suốt liền mấy tiếng đồng hồ thế này, An mới phát hiện ra chàng ta cũng có nhiều tài lẻ hay ho lắm nhé. Trước giờ, An chỉ nghĩ Phong dễ nuôi thôi thật không ngờ cậu cũng có năng khiếu xuống bếp đến vậy. Vì nghĩ thương An trời nắng oi ả phải ngồi ngoài hiên dạy học nên chiều nào Phong cũng tự tay pha đồ uống giải khát cho gia sư nhỏ của mình. Lúc thì cốc nước chanh leo hay ly cam ép, khi cầu kỳ hơn một chút, Phong còn lần mò lên mạng tìm cách pha chế sinh tố dứa xoài hoặc vài cốc trà đào giúp An tỉnh táo. Tuy là lần đầu Phong tự học tự làm nhưng những thức ấy, An uống đều thấy ngon miệng lắm lắm và cả chun chút xấu hổ về bản thân con gái vụng về nữa chứ.

Chẳng những thế, An cũng ưng mấy món ăn vặt mà Phong làm lắm nhé, đặc biệt là nộm rau muống, An ăn xong liền muốn mê tới già luôn cơ. Chuyện kể rằng hôm đó, mẹ và bà Phong đều bận việc đi lễ, cô em gái lại học ở trường đến tối mới về, thành thử ra ở nhà bấy giờ chỉ có mỗi đôi bạn trẻ đang chăm chỉ bên bàn sách vở mà thôi. Rồi bất chợt An nhìn ra khu trồng rau muống trong sân và chống cằm ao ước:

“Ở nhà tớ toàn người phải kiêng và dị ứng với rau muống thôi. Từ bé đến giờ hiếm khi nào được đυ.ng đến một, hai cọng ấy. Giá mà...”

Dứt lời, An còn chẹp chẹp miếng mấy tiếng nữa chứ. Thật khiến Phong nghe xong mà động lòng vô cùng. Nếu tự ý ngắt rau theo mong muốn của An, Phong lại sợ phải nghe bà cằn nhằn. Có điều cậu cũng chẳng nỡ để An phải thòm thèm thế kia, huống hồ Phong cũng muốn trổ tài ghi điểm với con bé lắm nhé. Chính thế nên, Phong quyết định nuốt những lo lắng thầm kín vào trong rồi đứng phắt dậy và tuyên bố:

“Nghỉ đi, hôm nay học đến đây thôi. Giờ có muốn ăn thử nộm rau muống do đích thân tao làm không hả?”

Dù chưa nghe tên món đó bao giờ nhưng An cũng chẳng thèm nghĩ ngợi gì nhiều mà gật đầu đồng ý luôn, bộ dạng hí hửng thấy rõ. Thu dọn sách vở cho thật gọn gàng, An liền lon ton theo đuôi Phong ra vườn thu hoạch rau muống. Theo phân công của Phong thì An sẽ ngồi đây và lựa cây rau, để cậu chạy ù ra đầu ngõ mua lấy mớ kinh giới. Dù rất hứng thú với công việc được giao nhưng đến khi bắt tay vào việc, An lại thấy khó khăn biết mấy, bởi lẽ con bé thực chẳng biết phải làm như nào cho đúng cả. Tẩn ngẩn một hồi, An chợt nhớ ngày trước có lần phụ bà nhặt bó rau dền vẫn còn nguyên gốc nên mới nhẩm rằng rau muống chắc cũng vậy. Không chần chừ thêm nữa, An bèn tóm luôn một cây rau muống và nhổ nó lên ngay tức thì, trong lòng khúc khích cười thầm khi nghĩ tới cảnh được Phong xoa đầu khen ngợi. Bức!

Bức!

Bức!

Đang hăng say với công việc mới mẻ và đầy thú vị này, An chợt giật mình khi nghe tiếng hét thất thanh của Phong:

“Ôi giồi ôi, mày làm cái gì thế hả An? Định phá tan cái vườn nhà tao à?”

Vẫn cầm nguyên ba cọng rau muống mới nhổ trên tay, An nhăn mặt e ngại quay lại nhìn Phong. Nom bộ dạng Phong thế kia, An đoán chắc rằng mình đã làm sai và cũng chuẩn bị luôn tinh thần để nghe mắng rồi. Cơ mà lời xin lỗi còn đang mấp máy trong môi chưa kịp nói, An đã bị hành động sau đó của An làm cho cảm động đến rưng rưng nước mắt rồi. Không như những gì An tưởng, Phong lại chạy vội tới bên và tận tình hướng dẫn cho con bé hay về cách thu hoạch rau muống:

“Ngắt như thế này này, phải chừa lại ít gốc để nó nhú mầm và mọc lá mới chứ. Hiểu chửa?”

Vừa giảng giải, Phong vừa bắt tay ngắt ngay mấy cây ra muống để làm ví dụ cho An dễ hiểu. Bộ dạng tri thức của Phong lúc này quả đã hớp hồn An mất rồi. Thế nên những thông tin hữu ích và hay ho kia, An nào có tiếp thu được mấy. Nghiêng đầu ngắm nhìn gương mặt đang tập trung cao độ của Phong, An thầm thán phục trong lòng:

“Cậu quả là một nhà nông đích thực.”

Trong khi An mải chìm đắm với những nghĩ suy của mình thì Hoài Phong với kinh nghiệm làm vườn từ ngày còn bé tí ti đã ngắt được đầy một rổ rau muống. Phải tới khi Phong đứng bật dậy và hắng giọng gọi “An”, con bé mới giật thót mình rồi vội vàng kêu lên:

“A, để tớ ngắt phụ cậu.”

Nghe thế, Phong mới chìa rổ rau đầy ắp ra trước mặt An và dùng điệu bộ chán nản ra mà rằng:

“Tôi làm xong rồi.”

Nguyên liệu đã đầy đủ, giờ chỉ cần bắt tay vào làm nữa thôi. Thực lòng, Phong muốn ôm đồm làm hết cơ. Nhưng An cứ năn nỉ mè nheo được cùng xuống bếp học việc nên cậu đành miễn cưỡng nhận lời. Vì không muốn để An phải đứng rang lạc giữa lúc nắng nóng thế này nên Phong mới để con bé ngồi ngoài nhặt rau bên chậu nước mát. Ai dè, tới khi mướt mải mồ hôi bưng bát lạc đã được xát vỏ và dập vụn kỹ càng từ bếp đi ra thì bó rau của An vẫn còn hơn phân nửa chưa nhặt. Sẵn cơn nóng trong người, Phong có hơi quạu lên:

“Sao chậm thế hả An?”

Nghe tiếng Phong hỏi, An mới giật mình ngẩng mặt lên nhìn. Xòe bàn tay với con sâu xanh lè béo ú trên đó, An tí tởn khoe với Phong người bạn mới của mình:

“Nhìn nó đáng yêu nhờ. Tớ nghĩ là tớ sẽ nhận nuôi nó thay vì cứ suốt ngày xin mẹ một em chó nhưng không được.”

Lời An vừa dứt, cũng là lúc gương mặt Hoài Phong co rúm hết lại. Theo như Phong biết thì hội con gái, đặc biệt là những đứa tiểu thư kiểu An thường rất sợ mấy giống sâu bọ này lắm mà. Không lý nào An lại can đảm được đến thế kia... Càng nghĩ Phong càng thấy khó hiểu. Có điều giờ nào phải lúc để câu truy tìm lý do tại sao gan An lại to bất thường đâu. Việc cần cần làm nhất lúc này chính là xử tội An kìa. Đã dám bỏ bê công việc Phong giao, An lại còn cả gan bắt tay chơi chung với kẻ thù ngày đêm phá hủy vườn rau nhà cậu nữa chứ. Thật là đáng ghét! Đáp lại vẻ mặt toe toét của An, Phong liền phũ phàng tóm lấy và vứt bay con sâu đi cho hả hê cơn tức. Sau hành động dã man Phong vừa làm, An liền rơi ngay vào trạng thái sững sờ và cứng đờ toàn thân, khuôn miệng vẫn hơi lắp bắp như thể đang cố nói điều gì đó. Mãi tới khi hạ hỏa, Phong vênh mặt lên hỏi cộc lốc một chữ “Sao?”, An mới choàng tỉnh và hét the thé vào mặt Phong:

“Đồ dã man, ai cho cậu gϊếŧ nó?”

Lấy nhu thắng cương, Phong quyết không to mồm cãi vã để phân định hơn thua với An nữa đâu. Ngồi quỳ xuống bên An, Phong mới múc một gáo nước lên rồi vừa rửa tay cho con bé, cậu vừa nhẹ giọng đáp:

“Nuôi nó làm gì, bẩn lắm đấy.”

Qủa nhiên rất hiệu nghiệm khi mà ngay sau đó An liền thay đổi thái độ và bộ dạng ngay lập tức. Tuy ánh mắt đã bị cử chỉ dịu dàng của Phong thu hút nhưng môi An vẫn cố thỏ thẻ cãi lại:

“Nhưng dù sao nó cũng là một sinh mạng mà. Gϊếŧ đi thì tội lắm.”

“Thế để nó ăn hết rau muống của mày nhá.”

Lời nói kia quả giống liều thuốc gây mê, đã làm tê liệt não bộ An thật rồi. Chẳng thiết tha gì đến việc đôi co đáp trả nữa, An chỉ muốn ngồi yên và tận hưởng phút giây ngọt ngào này thôi. Chỉ tiếc rằng An sinh ra đã mang trong mình “kiếp nhọ” hơn người mất rồi. Chính thế nên khoảnh khắc tuyệt vời kia cũng sớm qua đi nhanh chóng khi có sự xuất hiện của một vị khách không mời.

“Con gián kìa...” Rụt vội bàn tay lại để đưa lên che kín miệng, Bảo An hoảng loạn la lên.

Nhìn thấy con vật bẩn thỉu ấy, bản tính sát sinh trong Phong được dịp trỗi dậy mạnh mẽ. Nếu không vì sợ An trách móc thì cậu đã rút dép ra và đập cho nó một cái chết bẹp luôn rồi, chứ chẳng phải khổ sợ ngồi trơ mặt nhìn nó bò tới bò lui thế kia đâu. Ấy vậy mà tới lúc An cuống cuồng van xin:

“Nó bay rồi kìa, gϊếŧ nó đi Phong...”

Thì cậu bỗng dưng lại nhân từ đến lạ. Lắc lắc đầu, Phong cố tình trêu tức:

“Nó cũng là một sinh mạng mà. Gϊếŧ đi, phải tội...”

Lời còn chưa nói xong, Phong đã bị An lấy tay bịt ngang miệng rồi. Chẳng phải vì bị chọc quê nên An mới muốn chặn họng Phong đâu, con bé làm vậy âu cũng bởi...

“Đừng có nói nữa, nó bay vào trong mồm bây giờ.”

“Sợ nó bay vào mồm thì đeo khẩu trang là được rồi. Gϊếŧ nó không phải dã man lắm sao?”

An hiểu Phong quá mà, hễ khi nào căn bệnh đùa giai của Phong tái phát thì chỉ có cách tạo ra những phát ngôn gây “shock” và chuỗi hành động táo bạo thì mới mong ngăn được nó lại. Chính thế nên...

“Cậu không gϊếŧ nó, tớ hôn cậu đấy.”

Nghe vậy, Phong bèn thu vẻ mặt nhăn nhở lại ngay tức thì. Liếc mắt kinh hãi nhìn An, Hoài Phong ngắc ngứ hỏi lại:

“Sao... Sao cơ?...”

“Tớ làm vậy cũng chỉ để bảo vệ cái mồm của cả hai mà thôi. Cho cậu ba giây suy nghĩ đấy. Một...”

Bẹp!

An mới vừa mở miệng ra đếm, Phong đã thực thi ngay rồi, quả là vâng lời biết mấy. Nhưng An chẳng thích cái sự ngoan ngoãn này của Phong chút nào đâu. Nghĩ mà xem, cậu ta làm vậy chẳng phải có ý muốn nói thả động thủ sát sinh vẫn tốt hơn là phải chạm môi An sao? Nghĩ thôi đã muốn giận dỗi bỏ về luôn rồi, ngặt nỗi cái miệng ham của lạ lại không cho phép nên An đành nuốt hận vào trong để cố đợi được ăn món nộm rau muống. Có điều An chẳng biết đâu, rằng Phong phải lấy dép đập gián âu cũng là bất đắc dĩ đó thôi. Nói ra chỉ sợ bị An xa lánh vì nghĩ rằng mình “cầm tinh con dê” nhưng thực lòng Phong đã si mê đôi môi nhỏ kia từ lâu lắm rồi. Mỗi lúc An cười, An nói hay thậm chí là khi con bé thoa son dưỡng lên môi, lần nào Phong cũng nhìn mãi không thôi, chẳng tài nào đánh được ánh mắt sang hướng khác. Ban nãy nghe An uy hϊếp như vậy, Phong thực rất muốn tự nguyện đầu hàng để đợi con bé thực thi hình phạt lắm chứ. Chỉ tiếc rằng nghĩ đi nghĩ lại, cậu vẫn thấy giờ chưa phải lúc nên đành tiếc rẻ bỏ qua cơ hội. Phong lo cả nhà bất chợt ùa về, cũng ngại đối diện với An lúc sau và quan trọng hơn hết là bởi cậu sợ con bé sẽ nắc nẻ cười chê vụng về. Phong không có kinh nghiệm, cậu chưa hôn ai bao giờ cả.

Thấy An cứ gườm mắt lườm lườm, Phong lấy làm rùng mình lắm nhé. Nhanh tay ngồi xuống và nhặt nốt mớ rau, cậu bèn kiếm cớ đuổi kéo An đi chỗ khác:

“Vào xử lý hộ củ tỏi với quả ớt đi. Tỏi bóc vỏ, ớt bỏ hạt, xong rồi băm nhỏ hết nhớ. Để đấy, chốc tao vào pha nước trộn.”

Chẳng cần Phong phải nhắc lại tới lần thứ hai, An liền giận dỗi quay lưng bỏ vào trong bếp ngay tức thì. Trước khi đi, còn tặng cho Phong một cái “Hứ” rõ dài nữa chứ!

Nhặt xong rổ rau, Phong mới bưng vào để ngâm nước lạnh. Tới nơi, thấy An cứ đứng ôm ôm ngón tay, Phong đoán ngay là con bé lại làm hỏng việc rồi. Nhưng không nghe tiếng An kêu khóc nên cậu đoán tai nạn lần này, con bé không phải đổ quá nhiều máu. Đứng cạnh bên An và đổ rau vào chậu nước lạnh, Phong đều đều hỏi thăm:

“Đứt tay à?”

Nhưng An không trả lời, thay vào đó, con bé bất ngờ đút thẳng bên tay bị thương vào miệng Phong và vui mừng nói:

“Yểm bùa cậu này.”

Rút ngón tay An ra và nắm chặt nó để ngăn máu chảy, Phong mới nhăn mày khó hiểu với An:

“Cái gì nữa đây? Sao nghĩ ra lắm trò khác người thế hả An?”

Phong đã hỏi, An cũng đành thành thật trả lời. Rằng thì là mà...

“Tớ đọc báo thấy nhiều người dùng cách này để bắt người ta yêu mình lắm mà. Nhưng sao trông cậu chẳng có gì thay đổi thế nhờ?”

Cạn lời! Phong thực không biết nói gì với An nữa rồi. Nếu muốn học đòi bỏ bùa thì phải tìm hiểu đến nơi đến chốn chứ, ai đời lại đọc mỗi cái tiêu đề báo thế kia. Còn nữa, có đánh chết, Phong cũng chẳng tưởng tượng được cái đầu An lại mưu mô đến vậy. So với hồi mới quen, An quả đã “đen tối” hơn khá nhiều. Chỉ có điều, tình cảm cậu dành cho An thì luôn đi lên chứ không hề giảm bớt.

Dở khóc dở cười trước ý đồ của An, Phong mới lắc đầu phì cười một cái và nói:

“Ngu lắm, không phải dùng máu này đâu. Phải là máu...” Bỏ lửng câu nói, mặt Phong phút chốc hóa đỏ bừng.

“Máu gì? Cậu mau nói đi? Nhanh lên nào...”

Vì ngượng nên Phong mới chẳng dám tiếp lời thêm nữa, ấy vậy mà An ngây ngô cứ nghiêng đầu gặng hỏi lấy được thế kia, thử hỏi có khổ không cơ chứ?! Hết cách rồi, cậu đành trả lời chống chế cho xong chuyện:

“Khi nào lớn rồi biết.”

Rồi chẳng kịp để An có thêm cơ hội lèo nhèo, Hoài Phong nhanh tay đẩy con bé lên nhà ngồi đợi. So với được An ở bên phụ bếp, Phong thấy một mình mình ôm đồm hết đống việc này thấy hiệu suất và nhanh chóng hơn hẳn. Chẳng mấy chốc mà đĩa nộm rau muống đã được bày ra đĩa.

Hí hửng bưng thành quả của mình lên trước mặt An, Phong đã mong đợi lắm một câu khen ngợi. Nào ngờ, mặt con bé cứ dài thuồn thuồn ra, nhìn đến là chán. Áp sát vào mặt An, Phong lo lắng hỏi:

“Sao đấy? Đứt tay sâu lắm à?”

An lắc đầu và buồn bã đáp:

“Tớ chỉ đang chán tớ thôi, chẳng được cái tích sự gì cả. Con gái sinh ra là phải biết nấu ăn. Còn tớ thì...”

Chặn họng An bằng một đùa đầy rau muống, Phong an ủi theo một cách rất riêng:

“Nấu không được thì phải cố mà ăn. Ngon không?”

Miệng lùng bùng nhai, An ngoan ngoãn gật đầu. Thấy con bé vẫn còn rầu rĩ lắm, Phong lại tiếp tục bồi thêm đôi câu ấm lòng:

“Cần gì biết nấu, sau này muốn ăn gì thì bảo tao. Tao xuống bếp cho.”

*****

Sau mấy tuần học tập cùng An, ý thức và kết quả học tập của Phong quả đã có chút thay đổi. Tối qua cậu còn được cô giáo gọi về khen ngợi nữa cơ. Chính thế nên trưa nay, bà nội mới quấy một nồi bánh đúc riêu cua để làm quà khen ngợi cho cả Phong và An đó mà. Vì là món mới, lại hợp khẩu vị ăn nên An đã chén tì tì một chặp đến ba bát đầy. No đến độ thở cũng khó khăn.

Trái với Phong mỗi lúc một tiến bộ thì cô em gái Hoài An lại càng ngày càng tuột dốc với môn tiếng Anh. Bữa cơm kết thúc, trước lúc vào phòng nằm nghỉ, bà nội có mở lời nhờ cậu đến An:

“Cháu xem nếu tiện thì kèm em nó giúp bà với. Hoặc không thì chỉ cho bà địa chỉ thuê gia sư uy tín cũng được.”

Nghe vậy, An liền nghĩ ngay tới anh trai Tuệ Minh của mình. Chả là dạo gần đây, Minh đang nỗ lực kiếm và tiết kiệm tiền để mua đàn và máy ảnh mới. Từ ngày kết nghĩa tới nay, An và Minh cũng thường xuyên gặp mặt và duy trì mối quan hệ tốt đẹp. Và để làm đúng trọng trách của một người anh tốt, Minh chẳng bao giờ để cho An biết về những nỗi lo và gánh nặng của mình đâu. Chuyện kia đến được tai An, tất cả đều là nhờ Lệ Băng cả đó.

Lan man một chút, Băng và Lâm giờ đã thân lắm rồi. Tuy chưa nhận lời và đáp trả tình cảm của Lâm nhưng Băng cũng chẳng cấm đoán việc anh theo đuổi mình nữa. Lúc trước Băng không có thiện cảm với Lâm, âu cũng bởi chàng ta cứ thích cùng An bày trò trẻ con đó thôi và cũng bởi khi đó Băng vẫn còn luyến tiếc tình cảm với Phong. Nhưng kể từ buổi tối hôm ấy – cái ngày mà Lâm đến gặp Băng và thẳng thắn xin Băng một cơ hội – thì cô bé đã có cái nhìn khác về Lâm. Băng quyết định mở lòng, cho phép Lâm đường đường chính chính theo đuổi mình và cũng là tự cho bản thân một cơ hội yêu và được yêu.

Lâm thì lắm lời nhiều chuyện, chẳng thế nên hai mục tiêu to đùng Minh đang theo đuổi, nghiễm nhiên cũng không nằm ngoài “gánh buôn” của cậu ta rồi.

Dứt ra khỏi dòng suy nghĩ liên miên, An liền bẽn lẽn đề nghị với bà:

“Vậy để cháu giới thiệu anh cháu đến dạy thử bà nhé. Anh ý tên là Tuệ Minh, đang là sinh viên trường Ngoại ngữ bà ạ.”

Không nằm ngoài dự đoán của An, Phong nghe xong liền đánh rơi cốc nước. Choang!

___________________________________________________________________________

Chào các cậu, lại là tớ, Còi đây.

Vì nhớ các cậu quá nên tớ quyết định đăng nốt đến^^