Chương này siêu manh luôn:****
Bánh bao thứ hai Tiểu Oa Duẩn (*) lúc vẫn ở trong bụng Lâm Tiểu Khởi đã nhận lấy mong đợi cực lớn của rất nhiều người, không nói Nguyên Uyên mỗi ngày dùng ánh mắt lập lòe phát sáng nhìn chằm chằm bụng Lâm Tiểu Khởi, Bồng Hao luôn làm ổ trong ngực Lâm Tiểu Khởi muốn cùng em trai nói chuyện, ngay cả bác Ngô mỗi lần ánh mắt bay tới trên bụng nhô lên của Lâm Tiểu Khởi cũng muốn ngốc hồi lâu, lão nhân gia đáng thương đến nay còn vì chuyện nam nhân sinh con cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, ánh mắt kích động cùng hai tay run rẩy cơ hồ khiến Lâm Tiểu Khởi hoài nghi mình có thể bị người lột quần áo nghiệm chứng một chút giới tính hay không.
(Oa Duẩn có nghĩa là măng tây _.__" vợ chồng nhà này biết đặt tên cho con ghê, hết rau cúc lại tới măng tây)
Mặc dù chuyện này Lâm Tiểu Khởi không muốn nhiều người biết, nhưng mấy đứa bạn thân thiết còn có Lâm Tiểu Thừa đều biết, bọn họ ban đầu là kinh nhiều hơn hỉ, lúc Lâm Tiểu Thừa nói bóng nói gió chuyện đại ca của hắn có thể mang thai cư nhiên là bị cái gọi là cô lập tức bạo phát.
"Bà già yêu quái này, em biết ngay bà ta không phải thứ tốt đẹp gì! Bình thường ở nhà cho bọn em sắc mặt nhìn cũng coi như xong, nhưng bà ta lại dám tính kế tới trên đầu anh." Hai nắm tay Lâm Tiểu Thừa nắm chặt bật ra gân xanh, "Không được, nhất định phải cho bà ta biết tay!"
"Được rồi." Lâm Tiểu Khởi miễn cưỡng tựa vào trên ghế sa lon, sột sột vài miếng ăn hết một quả táo, "Bà ta ở Tống gia cũng không được cái gì tốt, coi như là báo ứng, em an tâm ở trường học tập là được rồi."
Bởi vì biết đứa em trai này từng tồi tệ, Lâm Tiểu Khởi mỗi lần gặp hắn đều nhịn không được nói thêm vài câu, có lẽ là có con rồi không tự giác liền biến thành càm ràm.
Không đợi Lâm Tiểu Thừa nghĩ ra biện pháp trả thù Lâm Mộ Du, đã nghe thấy tin tức Lâm Tiểu Khởi sinh bánh bao thứ hai, hắn vứt điện thoại xuống liền đuổi tới thành phố Hải Lam.
Trong bệnh viện, Nguyên Uyên ôm em bé giống như con khỉ nhỏ màu đỏ vừa sinh ra ở bên cạnh Lâm Tiểu Khởi cùng nhau thưởng thức, hắc! Nói như thế nào cũng là kết tinh tình yêu của bọn họ, cho dù vừa sinh ra đầy nếp nhăn cũng đẹp mắt, ngay cả Tiểu Bồng Hao đều nhịn không được bò tới bên cạnh ba ba tranh muốn nhìn em trai nhỏ.
"Em ý bộ dáng thật xấu." Bồng Hao thất vọng nhìn đứa em trai còn chưa ra đời đã được dự tính cái nhũ danh Tiểu Oa Duẩn này, "Tại sao em ý cũng không mở mắt nhìn chúng ta một chút, em ý không thích chúng ta sao?"
Lâm Tiểu Khởi bị con trai chọc cười: "Con vừa sinh ra xấu y em ý, còn khóc không ngừng, ta dỗ con thế nào cũng dỗ không được, vốn nghĩ con nhất định là khó nuôi, ai ngờ con lớn lên một chút ngược lại đặc biệt nghe lời."
Sau đó nhìn yên lặng con thứ hai: "Đứa này hẳn sẽ không lớn lên rất nghịch ngợm đi."
Nguyên Uyên thuận miệng nói: "Nghịch một chút sợ cái gì, mặc kệ nó hình dáng ra sao đều tốt, đều là con anh."
"Ế, đứa nhỏ sinh rồi, sinh rồi, sinh rồi?!" Chu Chu và Vi Ny đột nhiên tiến vào gào gào thét thét hét lên, bọn họ đã kết hôn nửa năm, trong mong mỏi đợi chờ cháu trai kéo dài không ngừng của Chu phu nhân Vi Ny cũng mang thai, lần này nhìn thấy Lâm Tiểu Khởi sinh con liền muốn học tập một chút kinh nghiệm.
Nhưng kinh nghiệm nam nhân sinh con cùng nữ nhân sinh con sẽ giống nhau sao? Vi Ny nhún nhún vai, trời mới biết.
"Đứa nhỏ nhỏ này sao bộ dáng như vậy?" Chu Chu và Bồng Hao đều đối với vẻ ngoài của Tiểu Oa Duẩn đề xuất bất mãn, Vi Ny ở sau lưng y dùng sức nhéo một cái, tên ngốc này.
"Có ý kiến đừng nhìn, ra cửa quẹo trái xuống lầu, không ai hoan nghênh cậu." Lâm Tiểu Khởi không chút khách khí đuổi Chu Chu lần đầu tiên gặp mặt cũng không có khen ngợi bánh bao thứ hai nhà mình.
"Hì hì, không có không có, đứa nhỏ này bộ dáng thật đẹp mắt, giống như bông hoa hồng nhỏ vậy, gọi là Tiểu Oa Duẩn đúng không, ha ha, thật đáng yêu." Chu Chu lên tiếng nói lời trái lương tâm, sau đó yên lặng nhìn bụng Vi Ny, con nhà mình sinh ra khẳng định đẹp hơn đứa này, ừm, thỏa thỏa.
Cứ như vậy, bạn nhỏ Tiểu Oa Duẩn ngay đầu tiên vừa ra đời đã bị hai lần nghi ngờ chất vấn, đều là bình luận tướng mạo của nhóc, Lâm Tiểu Khởi trong lòng nghẹn một hơi, hừm, hiện tại cảm thấy con ta không đẹp, đợi thêm vài ngày nữa lớn lên nhất định chọc mù mắt các ngươi, cậu cũng không tin có ba ba ưu tú như mình và Nguyên Uyên con trai có thể kém, không thấy Bồng Hao bình thường manh hấp dẫn một đám bác gái sao.
Tiểu Oa Duẩn không phụ kỳ vọng của ba ba, chờ nhóc đầy tháng đã lớn lên tớ khá xinh đẹp, Chu Chu lúc gặp lại nhóc hưng phấn mà ôm Tiểu Oa Duẩn không buông tay, còn nhất định muốn định cô dâu nhỏ gì đó, tỏ vẻ mình không quan tâm nam nam yêu nhau, lời này của y bị Lâm Tiểu Khởi không chút do dự cự tuyệt.
"Ban đầu là ai ghét bỏ con tớ xấu, hiện tại biết nó đẹp, muộn rồi!" Lâm Tiểu Khởi cướp lấy con trai giao tới trong ngực Nguyên Uyên, hai phu phu nhất trí đối ngoại, tuyệt không đồng ý có người mơ ước bánh bao thứ hai nhà mình.
Theo Tiểu Oa Duẩn càng ngày càng lớn, tướng mạo của nhóc cũng càng ngày càng đẹp, tập hợp đủ tất cả ưu điểm của Lâm Tiểu Khởi và Nguyên Uyên, mơ hò có khuynh hướng vượt qua Tiểu Bồng Hao, đương nhiên lúc này Tiểu Bồng Hao được gọi là Đại Bồng Hao rồi, mấy năm này Nguyên Uyên luôn cảm thấy thời gian mình bồi Lâm Tiểu Khởi rất ngắn, cho nên liền mong mỏi Bồng Hao mau mau lớn lên thay anh chia sẻ sự vụ công ty.
Vì vậy mặc dù Bồng Hao tuổi không lớn lắm, nhưng thứ nhóc học một chút cũng không ít, cũng may Bồng Hao có thiên phú, cái gì vừa dạy liền biết, thậm chí vô sự tự thông, tính cách cũng xu hướng nội liễm.
Ngày này Bồng Hao sau khi tan học chuyện đầu tiên giống như bình thường về nhà trước tiên đi nhìn Tiểu Oa Duẩn, Tiểu Oa Duẩn mặc dù đi nhà trẻ rồi, nhưng thời gian nhóc ở nhà vẫn là nhiều nhất, mỗi sáng lúc ra cửa người một nhà còn có thể cùng nhau, lúc khuya về nhà lại thời gian từng người đều không giống, Tiểu Oa Duẩn để ở nhà có chuyên gia chiếu cố, bác Ngô càng là mắt hận không thể dính ở trên người tiểu thiếu gia, vì vậy Tiểu Oa Duẩn bên người luôn có không ít hơn hai người lớn.
Tiểu Oa Duẩn đang chơi đồ chơi, nhìn thấy anh trai về lập tức ném đồ chơi chạy đến bên người anh trai cầu ôm ôm, cầu hôn hôn, Bồng Hao để cặp sách xuống liền ôm lấy em trai lớn lên càng ngày càng tinh xảo này, liền hôn vài cái: "Hôm nay ở nhà trẻ làm gì? Có ai bắt nạt em hay không nha?"
Bởi vì Tiểu Oa Duẩn rất xinh đẹp, thường xuyên có người không cẩn thận liền nhìn nhóc thành bé gái, ở nhà trẻ không biết có bao bé trai thích vây quanh nhóc.
Tiểu Oa Duẩn vừa nghe lời của anh trai liền bĩu môi, nhăn khuôn mặt nhỏ nhắn lại tố cáo với anh trai: "Hôm nay...... Khê Khê lại nhéo mặt em, cậu ấy còn đuổi hết bạn của em đi, không để cho bọn họ chơi với em."
Khê Khê là con trai của Chu Chu và Vi Ny, nhỏ hơn Tiểu Oa Duẩn mấy tháng, hai tiểu gia hỏa tuổi xấp xỉ, liền thường xuyên ở chung một chỗ chơi đùa, Khê Khê mặc dù cũng lớn lên đẹp, nhưng Tiểu Oa Duẩn lớn lên còn đẹp hơn nhóc, khuôn mặt trắng nộn nộn có thể nhéo ra nước, Khê Khê đặc biệt thích nhéo mặt Tiểu Oa Duẩn, thường xuyên không để ý liền nhéo tới Tiểu Oa Duẩn oa oa kêu lên.
Cái tật này không biết bị người lớn sửa bao lần, ngay cả Chu Chu đều không thể không thừa nhận con trai y kế thừa bản tính "Thích đẹp" của y, mặc dù sau khi về nhà bị Vi Ny phạt ngủ phòng khách một tuần.
Bồng Hao vừa nghe em trai bảo bối nói như vậy cũng không vui, em trai nhóc ở nhà được bọn họ che chở giống như con ngươi vậy, sao Chu Tiểu Khê này chính là không biết thu liễm, còn liên tiếp bắt nạt Tiểu Oa Duẩn.
"Không sao, anh trai báo thù cho em!" Nội tâm Bồng Hao trong nháy mắt bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ một loại du͙© vọиɠ bảo vệ của tiểu tiểu thiếu niên.
"Vâng!" Tiểu Oa Duẩn tiếp tục bôi nước miếng lên mặt anh trai, lấy biểu đạt cảm kích vô tận đối với anh trai.
Nói là báo thù, nhưng Khê Khê còn nhỏ hơn Tiểu Oa Duẩn mấy tháng, Bồng Hao thế nào cũng không biện pháp đánh một trận tơi bời với một tên nhóc thối nhỏ hơn mình 5-6 tuổi, không thể làm gì khác hơn là cầm cánh tay nhóc, để cho Tiểu Oa Duẩn cũng nhéo mặt nhóc tới đã nghiền, cũng ân cần dạy bảo nhóc một phen, trọng điểm cường điệu quyết không thể bắt nạt bảo bối này nhà mình, bằng không lần sau cũng không phải dễ dàng như vậy bỏ qua cho nhóc.
Nhưng bé không biết, hai đứa nhỏ từ đó dây dưa cả đời, thế nên sau này mỗi lần có tranh chấp đều là dùng nhéo mặt nhau làm kết cục.