Hữu Tử Sự Cánh Thành

Chương 38: Bí mật

Nghe được cậu gọi "Viên Viên ca", tâm tư Nguyên Uyên động một cái, ngoại trừ lần trước lúc Lâm Tiểu Khởi vừa trở về nước bọn họ gặp mặt từng gọi anh xưng hô thế này, cậu đã rất nhiều năm không làm nũng với anh rồi, kỳ thực nói tới Lâm Tiểu Khởi chân chính hoàn toàn tin cậy thời điểm anh trong 3 năm anh ở lại Lâm gia kia, khi đó Tiểu Khởi cũng bất quá là một đứa nhỏ chưa tới 10 tuổi, sau đó lớn hơn chút nữa lúc anh trở lại Lâm gia liền cùng cậu xa lạ.

"Em muốn phần thưởng gì?" Tay anh không tự chủ vói vào trong quần áo Tiểu Khởi vuốt ve, da Lâm Tiểu Khởi nhẵn nhụi bóng loáng, xúc cảm đặc biệt tốt, Nguyên Uyen thò tay xoa bụng nhỏ mềm mại một cái, rất thoải mái, sờ thêm một cái, chờ chút, hình như có chỗ nào đó không đúng.

Không đợi anh nhìn kĩ Lâm Tiểu Khởi đã từ trong ngực anh thoát ra khỏi: "Em đi xem Bồng Hao một chút."

Đi ra thư phòng cậu thở dài một hơi, vừa nãy thiếu chút nữa bị phát hiện rồi, Nguyên Uyên mò tới chính là vết sẹo lúc cậu sinh Bồng Hao làm giải phẫu c-section (*), tuy nói thời gian đã qua nhiêu năm vết sẹo sờ lên đã rất nhạt rất nhạt, nhưng nhìn tới lại cũng rất rõ ràng.

((*) c-section: mổ đẻ)

Kỳ thực cậu rất muốn nói tất cả cho Nguyên Uyên, cậu có thể cảm nhận được tình yêu của Nguyên Uyên đối với cậu, đặc biệt là hôm nay sau khi Lâm Mộ Du đi tìm cậu cậu càng là tính toán phải nhanh một chút nói chuyện này rõ ràng, cậu không muốn bởi vì không có kịp thời giải thích với đối phương loại vấn đề này mà sinh ra ngăn cách, mặc dù cậu đối với Nguyên Uyên thích khả năng không có lâu như vậy, nhưng nếu động tâm cậu chính là ý nghĩ trải qua cả đời, cậu phải bảo vệ tốt tình yêu của mình, không đi lại lối mòn của Diệp Anh.

Nhưng cậu phải nói như thế nào? Viên Viên ca, em sinh cho anh một đứa nhỏ, chính là Bồng Hao, anh không phải vẫn luôn coi nó như con trai ruột của mình sao, kỳ thực nó chính là con anh.

Nguyên Uyên nhất định sẽ cho rằng cậu bệnh thần kinh! Lâm Tiểu Khởi lắc đầu một cái, chuyện này còn phải bàn bạc kỹ hơn, luôn phải lấy một loại phương thức Nguyên Uyên có thể tiếp nhận nói với anh, không thể dọa tới anh.

Bên này Lâm Tiểu Khởi đang xoắn xuýt phải nói với Nguyên Uyên như thế nào chuyện Bồng Hao, bên kia Nguyên Uyên cũng đang sinh ra hoài nghi, anh có thể khẳng định mình vừa nãy sờ tới trên người Tiểu Khởi chính là một vết sẹo, hơn nữa vết sẹo kia còn không nhỏ, anh nhớ rõ ràng 5 năm trước trên người Tiểu Khởi vẫn là bóng loáng như ngọc, đêm hôm đó anh nhưng là thưởng thức thật, khụ, tóm nhìn bộ dạng Tiểu Khởi vừa nãy chuyện này hẳn là không đơn giản như vậy.

Hôm sau Nguyên Uyên chân trước mới vừa vào phòng làm việc sau đó liền gặp được Ninh Hải vẻ mặt thần thần bí bí nhe răng trợn mắt với anh, Nguyên Uyên đè xuống một tia bất an đáy lòng: "Cậu tối hôm qua nửa đêm canh ba gọi điện cho tớ rốt cuộc chuyện gì, nói không đầu không đuôi!"

Ninh Hải tối hôm qua lúc gọi điện thoại cho anh cố ý nhắc tới Tiểu Khởi, nhưng là cụ thể chuyện gì không nói, bất quá anh trong lòng luôn có chút cảm giác kỳ quái, tựa hồ Ninh Hải nói không phải chuyện bình thường.

Ninh Hải duỗi ra ngón trỏ lắc lắc, vẫn dùng cái ngữ khí tiện hề hề kia nói: "Tớ cũng là tối hôm qua vừa biết một chuyện, cậu biết sư huynh của tớ đi, chính là tên cuồng nghiên cứu luôn thích nghiên cứu nam nhân sinh con, hắn còn có một sư đệ khác, phương hướng nghiên cứu nhất trí với hắn, bọn họ đều đối với chuyện nam nhân sinh con này đặc biệt chấp nhất, nhưng bọn họ rõ ràng đều là thẳng nam, trong nhà đều cười vợ rồi."

Ninh Hải nói một chút liền lạc đề.

"Nói trọng điểm!" Nguyên Uyên cắt đứt hắn, anh vừa nghe tới cái đề tài nam nhân sinh con này tim đập nhanh hơn, kể từ tối hôm qua sau khi hình như có thứ gì đó ngạnh trong đầu anh, liền kém chút cơ hội nữa đâm một cái liền rách, nhưng anh không dám nghĩ thêm nữa, sợ thất vọng lớn hơn hi vọng.

"Được rồi, nói điểm chính." Ninh Hải ngừng một cái, chỉnh lại mạch suy nghĩ, "Sư huynh của tớ đoạn thời gian trước phát hiện sư đệ Giang Bình kia đánh cắp thành quả nghiên cứu của hắn, liền lén lút gọi gã tới hỏi, cậu biết đấy sư huynh của tớ cũng không phải một nhân vật đơn giản, nào có người khác trộm đồ của hắn hắn vẫn không nói tiếng nào? Vì áp xuống khí thế tên kia, đặc biệt cũng gọi tới đến."

Nguyên Uyên một cây bút ném tới, Ninh Hải chính là biết treo khẩu vị người ta, tối hôm qua cũng là như vậy, gọi điện thoại cho anh hàm hàm hồ hồ nói một câu ở chung một chỗ với sư huynh hắn có chuyện rất quan trọng giải quyết, long trọng trong lời nói anh chưa từng nghe thấy, anh lúc ấy liền cho rằng Ninh Hải xảy ra vấn đề gì giải quyết không được chuẩn bị mặc quần áo đi tới, ai ngờ Ninh Hải lại nói cậu không có gì liền cúp máy, để cho anh suy nghĩ cả đêm.

Ninh Hải một cái tiếp được bút: "Tiếp theo tớ nhưng muốn nói trọng điểm rồi, cậu lại không muốn nghe coi như xong, chuyện như vậy vốn là tớ nên nhừ ở trong lòng, nếu như không phải...... Tớ mới sẽ không nói cho cậu biết."

Nguyên Uyên đỡ trán: "Nói."

"Nói nhiều như vậy, có chút khát nước." Ninh Hải lúc này cũng không sốt ruột, đi tới lười biếng ngồi trên ghế salon duỗi duỗi chân, còn nhìn ánh sáng mặt trời ngoài cửa sổ một chút than thở một câu "Thời tiết tốt."

Nguyên Uyên cũng không so đo, đứng dậy rót chén trà cho hắn đưa tới, Ninh Hải vui hớn hở nhận lấy chén trà, bình thường đâu có cơ hội Nguyên đại tổng tài tự mình rót trà cho hắn, quả nhiên nam nhân có nhà có cửa mới dễ nói chuyện.

Ninh Hải ừng ực uống mấy ngụm trà, hắn tối hôm qua vừa phải bận rộn giúp sư huynh từ trong miệng Giang Bình lời nói khách sáo, vừa phải suy nghĩ chuyện này của Nguyên Uyên, cơ hồ một đêm không ngủ, sáng sớm đã chạy tới chỗ Nguyên Uyên tranh công, nhìn thế nào cũng cảm thấy mình đáng thương.

"Sư huynh của tớ vốn là muốn từ trong miệng Giang Bình moi ra chuyện gã làm sao đánh cắp thành quả nghiên cứu của mình còn phát biểu luận văn, tuy nhiên lại ngoài ý muốn hỏi ra vài bí mật."

"Cậu cũng biết hiện tại kỹ thuật nam nam sinh con từ từ hoàn thiện, ở nước chúng ta làm cải tạo thân thể cho nam nhân cần phải trải qua xin xỏ cùng với các loại chứng minh, chờ sau khi được phê chuẩn sợ rằng cũng phải đợi thêm vài năm, bởi vì thủ tục phiền toái còn có quan niệm thế tục, bên ngoài người tới xin không nhiều lắm, nhưng người lén lút làm giải phẫu cải tạo cũng không ít, cũng làm cho vài bác sĩ mượn việc này nhận không ít việc tư, dù sao phí làm loại giải phẫu này cũng không rẻ, Giang Bình chính là một những những bác sĩ này."

Tay Nguyên Uyên gắt gao mà nắm lấy chén trà trong tay, mày nhíu lại ngay cả anh cũng không phát giác có bao khẩn trương, "Sau đó thì sao?"

"Tối hôm qua lúc bọn tớ hỏi thăm gã gã chẳng những khai báo chuyện mình đánh cắp thành quả nghiên cứu của người khác, còn đem chuyện mình đã làm giải phẫu cải tạo thân thể cho người khác cũng nói nhất thanh nhị sở, tiểu tử này ngược lại thật tinh mắt, chỉ nhận ca của nhà có tiền, hơn nữa giải phẫu gã từng làm đều ghi chép trong hồ sơ, lúc tớ đến lấy ghi chép ca bệnh của gã nhìn thấy một người quen, cậu đoán là ai?"

Chén trà trong tay Nguyên Uyên rầm một tiếng rơi trên mặt đất, nước trà vẩy ra bắn lên ống quần anh, nhưng anh không thèm để ý chút nào, trong đầu quanh quẩn câu nói sau cùng của Ninh Hải.

"Là ai?" Nguyên Uyên nghe được thanh âm của mình hỏi ra.

Ninh Hải rất hài lòng phản ứng của anh, sau đó lấy điện thoại ra đem ca bệnh tối qua chụp được cho anh nhìn, vốn là quyển sổ bị sư huynh hắn cầm đi, hắn liền nhân cơ hội chụp thêm vài tấm hình, Nguyên Uyên không thấy được vật bản gốc không quan trọng, quan trọng là trên trên sổ ghi chép là thật là được rồi.

Nguyên Uyên nhìn ghi chép Ninh Hải dùng di động chụp được rõ ràng một cái tên: Lâm Tiểu Khởi.

Anh cảm giác tay mình cầm điện thoại đều phát run, anh gắt gao nhìn chằm chằm ba chữ kia, tựa hồ xác nhận sự thật của bọn họ, qua hồi lâu anh thở gấp một hơi tựa vào trên ghế, có lẽ là trùng tên trùng họ?

Lúc này Ninh Hải lại nhân cơ hội thêm một mồi lửa: "Tớ đã cố ý hỏi Giang Bình, gã đối với cái tên này nhớ tới rất rõ ràng, người bình thường đều là tự mình đi hoặc là có bạn trai cùng đi, chỉ có Lâm Tiểu Khởi là bị hôn mê đưa tới chỗ gã, hơn nữa đưa cậu ấy tới còn là cô ruột của cậu ấy, Giang Bình nói gã rất rõ ràng, chính là Lâm gia đại danh đỉnh đỉnh kia của thành phố Tử Hà."

Thành phố Tử Hà có mấy Lâm gia đại danh đỉnh đỉnh? Đương nhiên chỉ có một, chuyện này là Nguyên Uyên hồi nhỏ đã biết, anh cũng biết người Lâm gia không thích Lâm Tiểu Khởi như thế nào, Lâm Mộ Du càng là khắp nơi cùng mẹ con Lâm Tiểu Khởi đối nghịch, nhưng anh không nghĩ tới bà ta sẽ làm ra loại chuyện ác độc này.

Không sai, lúc chuyện này đột nhiên bị bày ra trước mặt anh, đầu tiên chạy lên đầu Nguyên Uyên là thương tiếc vô hạn đối với Lâm Tiểu Khởi, người mà anh rất lâu trước kia đã thích, người mà anh từng thề phải bảo vệ cậu tốt không để cho cậu tiếp tục chịu nửa điểm ủy khuất, lại tại thời điểm anh không biết gặp phải chuyện như vậy, Nguyên Uyên cảm giác mình rất thất bại.

Anh đột nhiên rất hận chính mình, tại sao khi đó bởi tuổi trẻ khí tịnh, vì cái gọi là tự tôn, sau khi Tiểu Khởi thi tốt nghiệp trung học lúc đi tìm cậu nghe được cậu không chút lưu tình cự tuyệt một nam sinh tỏ tình liền biết khó mà lui, lúc cậu lên đại học cũng chỉ dám thỉnh thoảng làm bộ lơ đãng lén lút liếc cậu một cái, không phải sớm đã biết cậu hồi nhỏ chịu quá nhiều đau khổ và ngăn trở như vậy, không phải đã sớm muốn cho cậu ấm áp để cho cậu không rời khỏi mình nữa, nhưng anh lại bỏ để mất cậu nhiều năm như vậy, trong thời gian tốt nhất để cho cậu chịu hết thống khổ và khó khăn, thậm chí cả đời đều không ngẩng đầu được lên.

Chẳng trách Tiểu Khởi luôn đối với mình muốn nói lại thôi, có lẽ cậu đã sớm muốn nói với mình chuyện này, nhưng chuyện như vậy nói ra khỏi miệng thế nào, nếu như cậu tự nguyện cũng liền thôi, nhưng lúc trước Tiểu Khởi rõ ràng vẫn luôn không thích nam nhân, lại có người cô quan hệ huyết thống cứng rắn cải tạo thân thể, biến thành một người bị thế tục phỉ nhổ.

Nguyên Uyên nhắm mắt lại, anh có thể có thể tưởng tượng được thống khổ và tuyệt vọng lúc đó của Tiểu Khởi, lúc cậu thật vất vả thoát khỏi bóng ma quá khứ muốn một lần nữa bắt đầu cuộc sống của mình, lại bị bởi vì một cái tính toán, lại lần nữa trở lại địa ngục vô biên.

Tại sao, tại sao anh lúc ấy không có hảo hảo bên cạnh cậu? Ngược lại tại thời điểm cậu thống khổ nhất còn đối với cậu như vậy.

Nguyên Uyên bỗng nhiên mở mắt ra đứng lên, đem Ninh Hải đang nghiên cứu phản ừng cùng biểu tình của anh dọa nhảy một cái.

"Cậu không sao chứ?" Ninh Hải run run rẩy rẩy hỏi, nếu quả thật chọc giận Nguyên Uyên cũng không phải là giỡn.

Nguyên Uyên lúc này mới thu liễm lệ khí trong lòng, hỏi ra chuyện vừa mới trong nháy mắt nghĩ đến: "Làm loại giải phẫu này có mấy phần nắm chắc có thể sinh con?"

Ninh Hải sờ sờ cằm: "Bình thường mặc dù làm giải phẫu nam nam sinh con cũng không dễ dàng, tóm lại là tỷ lệ so với nữ nhân mang theo nhỏ hơn chút, bất quá cái này cũng nói không chuẩn, có vài người vận khí tốt mấy tháng liền mang thai, có vài người mấy năm cũng chưa chắc có thể mang thai."

Con ngươi Nguyên Uyên chợt co lại một cái, có lẽ......

Thật sự giống như anh nghĩ sao?

______________

Chap này coi như quà nghỉ lễ 2/9 ^^ các thím nghỉ lễ vui vẻ:*****