Bất Cẩn Cái Chọc Thủng Trời

Chương 30

Khóe miệng Tô Hàn giật giật: Bắt nạt ta chưa từng sinh bệnh chưa từng điều trị phỏng?

Nào có bác sĩ và bệnh nhân trần trùng trục ngâm mình trong suối nước nóng để trị liệu bao giờ?

Bỏ đi bỏ đi, các ngươi là người trong cuộc, các ngươi có lý, lí do “chữa thương” này ta tin.

Tô Hàn nói luôn vào việc chính: “Bí cảnh Tả Vân mở ra, Quân sư huynh có muốn đi cùng hay không?”

Quân Báo rõ ràng bị giật mình: “Ta ư?”

Tô Hàn: “Không tiện à?”

Quân Báo ngừng một lát rồi cười khổ nói: “Có lẽ đệ không biết ta… Ừm… bị người ta đặt biệt danh gì ha?”

“Bạo quân?”Tô Hàn biết những lời đồn đó, Quân Báo không phải bị phế linh cốt mới lưu lạc đến Thập Tam Phong như Thượng Quan Tình mà là bởi vì hắn phạm tội, hơn nữa còn là tội rất lớn, bằng không cũng sẽ không khiến cho một thiên tài đơn linh căn hệ lôi hiếm thấy lưu lạc đến tận Khí Phong

như vậy.

Hiển nhiên Quân Báo không hề thích cái danh hiệu đầy mùi mỉa mai này, hắn khẽ cau mày nói: “Đúng vậy.”

Tô Hàn nghĩ nghĩ một lát hỏi: “Thế thì liên quan gì?”

Quân Báo chợt nhìn thẳng vào hắn.

Tô Hàn cũng nhìn lại.

Quân Báo ngập ngừng một lát: “Tổ đội với ta, ánh mắt người ngoài nhìn các đệ cũng sẽ…”

Quân Báo sinh ra đã có dáng vẻ sát khí đằm đằm, nhưng tính tình lại hết sức tinh tế. Khóe miệng Tô Hàn nhếch lên nói: “Quân sư huynh, huynh cũng đã nói chúng ta là đồng môn.”

Quân Báo chưa phản ứng kịp.

Tô Hàn tiếp tục nói: “Đệ tử ở Thập Tam Phong, còn phải để ý đến ánh mắt người khác ư?”

Quân Báo trợn tròn mắt, một lúc sau hắn mới cười: “Là ta hồ đồ.”

Từ khi tới Thập Tam Phong, Quân Báo gần như sống xa lánh với thế giới, thứ nhất hắn không muốn lại ngộ thương người khác, thứ hai cũng do người ở Thập Tam Phong đều ru rú trong trong nhà, ngoài trừ Thượng Quan Tình đã quen biết ở Cực Phong, còn những người khác hắn chưa từng gặp ai.

Lúc ở Luyện Tinh Điện, Quân Báo nhìn thấy Tô Hàn cùng mặc đồ đen như mình, bản năng liền muốn thân cận, bởi vì đều là người của Thập Tam Phong. Lúc đó vật liệu luyện tinh của Tô Hàn bị Công Tôn Quý động tay động chân, cũng là hắn chủ động nói ra, sau Công Tôn Quý càn quấy hết lần này đến lần khác, hắn cũng nhiều lần muốn đứng ra ngăn cản…

Tuy rằng đến cuối cùng Tô Hàn đã tự mình giải quyết hết thảy, nhưng phần tâm ý này của Quân Báo cũng không phải giả dối.

Một người như vậy, Tô Hàn cho rằng, tuyệt đối không có bất cứ quan hệ nào với tên “bạo quân” thương tổn đồng môn như lời đồn đại.

Quân Báo chấp nhận lời mời của của Tô Hàn: “Nếu như vậy, ta đây liền cung kính không bằng tuân mệnh!”

Rốt cuộc góp nhặt đủ năm người, Tô Hàn rất thỏa mãn.

Hắn tạm biệt Quân Báo, lượn một vòng muốn đi ra ngoài, kết quả Thập Tam Phong lớn hơn một chút so với trong tưởng tượng của hắn, lại cũng hoang tàn vắng vẻ hơn, vốn tưởng rằng cứ thẳng xuống phía dưới mà đi là được, thế nhưng vòng một vòng, hắn lại quay trở về chỗ cũ.

May là Tô Băng đang ở sâu trong thức hải, bằng không hắn lại bị cười cho thối mũi.

Tô Hàn tỉ mỉ phân biệt một lát, miễn cưỡng đoán được phương hướng, đang chuẩn bị xuống núi, bỗng nghe thấy tiếng người nói chuyện.

“Ngươi đã không phải là đệ tử Cực Phong, vì sao không cùng ta đi bí cảnh Tả Vân?” Người nói chuyện là một giọng nam lanh lảnh.

Tô Hàn căn cứ theo lễ nghi cơ bản “phi lễ chớ nghe”, đang chuẩn bị né đi, lại nghe được giọng nói quen thuộc.

Quân Báo nhỏ giọng nói: “Xin lỗi, ta đã hẹn với người khác rồi.”

“Ai?” Trong giọng nói của thanh niên kia không hề che giấu sự bất mãn, “Thoái thác là được rồi, chỗ ta vừa lúc đang trống một vị trí.”

Quân Báo đều đều nói: “Chuyện đã hẹn ước, không thể đổi ý.”

“Đầu óc đừng bảo thủ vậy chứ,” Giọng của người kia giảm thấp xuống một chút, “Quân ca, chẳng lẽ huynh không muốn đi cùng ta ư? Chúng ta lâu lắm rồi chưa gặp nhau…”

Quân Báo không lên tiếng.

Thanh niên kia lại hỏi: “Huynh vẫn còn giận ta, đúng không?”

Tuy nghe góc tường chuyện nhà người ta không hay cho lắm, nhưng hướng phát triển của cuộc đối thoại này quả thực khiến người ta không thể làm lơ.

Tô Hàn khẽ nhíu mày, phía sau hắn bỗng có một giọng nói thì thầm: “Tiểu Tô Hàn.”

Tô Hàn không cần quay lại cũng biết người đến là ai.

Thượng Quan Tình đã thay lại bộ đồ màu đen của Thập Tam Phong, bộ đồng phục mộc mạc đứng đắn này bị hắn mặc thành kiểu dáng phong tình vạn chủng.

Tô Hàn lên tiếng chào: “Thượng Quan sư huynh.”

Thượng Quan Tình chọt chọt chóp mũi hắn: “Nhóc đáng yêu nghiêm túc.”

Tô Hàn: “…” Người lần trước nói mấy lời như vậy đã chết gần vạn năm nay.

Thượng Quan Tình liếc nhìn phía trước, nhìn thấy hai người nói chuyện thì nhỏ giọng nói: “May mà đệ tìm Quân Báo trước, bằng không hắn lại ngốc nghếch bị người ta bắt nạt.”

Tô Hàn hỏi: “Người nọ là ai?”

Thượng Quan Tình nói: “Đệ tử Thượng Tam Phong, Lam Nhược Tùng.”

Tô Hàn cau mày nói: “Y với Quân Báo… rất thân à?”

Khóe miệng Thượng Quan Tình khẽ nhếch, dáng vẻ lơ đãng nhuộm lên chút xem thường: “Đâu chỉ quen? Biết nhau từ nhỏ, lớn lên cùng nhau, hồi còn bé Quân Báo thân thế bơ vơ, coi Lam Nhược Tùng là người thân duy nhất, tiếc là Lam Nhược Tùng tâm thuật bất chính, một mực giẵm lên Quân Báo để đi lên, từ một đệ tử Hạ Phong không tiếng tăm gì lên tới Thượng Tam Phong. Về phần Quân Báo, đệ cũng thấy đấy, đang là hạt giống tốt của Cực Phong, cứ thế lưu lạc tới Thập Tam Phong làm bạn với ta.”

Tô Hàn đã nhìn ra tên Lam Nhược Tùng kia đáng ghét, chỉ là không ngờ lại đáng ghét đến mức này.

Thượng Quan Tình lười biếng nhìn hai người kia tiếp tục nói: “Quân Báo trông thì lợi hại, khí thế bày ra lại rất giống một tên tội phạm gϊếŧ người không gớm tay, nhưng thực ra tên đó vừa nhẹ dạ lại vừa nặng tình, ngay cả khi Lam Nhược Tùng làm những chuyện kia, nếu đổi thành ta, mịa nó chớ ta đã sớm một kiếm đâm chết y rồi, làm sao cho hắn nhảy nhót tung tăng thế kia được.”

Trong lúc hai người họ đang nói chuyện, hai người kia đã tan rã trong không vui.

Lam Nhược Tùng phẩy áo bỏ đi, ném lại một câu: “Phần thưởng của bí cảnh Tả Vân lần này nhất định thuộc về chúng ta, vốn định cho ngươi một cái nhân tính, kết quả ngươi lại không biết phân biệt tốt xấu như vậy!”

“Nói nghe hay thật, thực sự lấy được thưởng, phần của Quân Báo không phải đều thuộc cả về y.” Thượng Quan Tình híp mắt: “Thằng nhóc này nên thấy may mắn vì linh cốt của ta không còn, bằng không sẽ khiến hắn đi lên núi, lăn xuống núi.”

Tô Hàn: “…”

Thượng Quan Tình liếc nhìn anh chàng họ Quân khờ khạo đứng đằng kia, liền thấy bực bội trong lòng, tỳ lên vai Tô Hàn nói: “Lại đây, ta cho đệ thứ tốt.”

Tô Hàn lập tức cảnh giác.

Thượng Quan Tình ngớ ra, rồi cười nói: “Nghĩ gì thế? Là đồ đứng đắn.”

Tô Hàn: Đồ của người không đứng đắn có thể đứng đắn được đến mức nào?

Tuy nói như thế nhưng Tô Hàn vẫn rời đi cùng người sau lưng, chủ yếu vì Quân Báo bên kia hơi xấu hổ, ra mặt nói cái gì cũng không ổn cho lắm.

Dọc đường, Thượng Quan Tình không đầu không đuôi nói: “Đệ với nhị ca đệ giống nhau thật.”

Tô Hàn: “Hửm?” Nói mới nhớ hắn đúng là rất tò mò với hai vị ca ca của mình.

Thượng Quan Tình nói: “Cái mặt đều lầm lầm lì lì, nhưng thực ra… ừm…” y cân nhắc một lát rồi nói, “Tính tình đều rất cương liệt.”

Tô Hàn: “…” Là ngươi mắt kém thôi.

Thượng Quan Tình cho Tô Hàn một túi Càn Khôn, đồng thời dặn dò: “Nhớ kỹ, túi Càn Khôn chứa thức ăn nhất định phải để bên người.”

Tô Hàn nghi hoặc: “Chẳng lẽ không nên để những vật phẩm quý giá bên mình?”

Thượng Quan Tình nói: “Nghe sư huynh sẽ không sai đâu.”

Tô Hàn nghĩ một lát, thấy rằng Thượng Quan Tình dù sao cũng là người từng trải, quyết định cứ làm theo lời y.

Trước khi đi, Thượng Quan Tình còn nói thêm: “Nhưng ngàn vạn lần đừng nói cho những người khác biết.”

Tô Hàn: “Vì sao?”

Thượng Quan Tình nói: “Nhiều người biết, quy tắc sẽ thay đổi.”

Tô Hàn nghĩ nghĩ rồi nói: “Hiểu rồi.”

Tiễn Tô Hàn đi, Thượng Quan Tình nửa tựa trên nhuyễn tháp, khóe miệng hàm chứa ý cười: tiếc là thằng nhóc này không mời mình, suy cho cùng thử luyện trong bí cảnh Tả Vân, chính là năm đó y một tay xây dựng lên.

Ngày thứ hai, năm người tập hợp ở nơi nhận nhiệm vụ.

Có tên lắm chuyện xởi lởi như tên Tưởng Tinh này ở đây, mọi người nhanh chóng quen thuộc, ngay đến hướng nội như Lâm Tiểu Phi mà cũng nói nhiều hơn bình thường.

Nơi nhận nhiệm vụ vẫn luôn vô cùng náo nhiệt, lục tục có người đi vào bí cảnh Tả Vân nằm ở vị trí khối Bàn Long Trụ thứ ba.

Lúc đám người Tô Hàn xuất hiện ở đó, không ít đệ tử nhận nhiệm vụ ở Bàn Long Trụ khác đều ngoái đầu lại nhìn.

“Là Tô Hàn!”

“Còn có Thẩm Tiêu Vân!”

“Trời trời trời trời trời trời ơi, kia không phải là bạo quân sao!”

Ngay sau đó tiếng hít khi vang lên khắp nơi, người đứng trước khối Bàn Long Trụ thứ hai và bốn ngay sát khối Bàn Long Trụ thứ ba đều nhanh chóng lùi xa ba bước, mặc kệ là giao nhiệm vụ hay nhận nhiệm vụ đều bị dọa không nhẹ.

Ngay đến quản sự nơi đó mặt mày cũng xám ngoét, muốn co cẳng chạy, nhưng bởi vì chức trách mà không thể rời khỏi chỗ ngồi, đáng thương ngồi đó, chỉ thiếu điều ôm chặt lấy Bàn Long Trụ tìm kiếm sự an ủi.

Tô Hàn&Thẩm Tiêu Vân&Lâm Tiểu Phi&Tưởng Tinh: “…”

Quân Báo lầm lì, mặt không cảm xúc.

Hắn càng như vậy, người xung quanh càng sợ, vốn còn định làm thân với luyện tinh đại sư Tô Hàn tương lai, lần này đều nhượng bộ lui binh, đến nhìn cũng không dám nhìn một cái.

Trăm triệu lần không ngờ tới Quân Báo còn có công hiệu như vậy, Tô Hàn thấy thật vui vẻ.

Thừa dịp phía trước trống trải, Tô Hàn không bỏ phí thời gian: “Đi thôi.” Năm người dàn hàng nắm tay nhau, cùng đi vào bí cảnh Tả Vân.

Mãi đến khi bóng dáng của họ biến mất, một đám tiểu tùng bao bên ngoài mới hồi phục lại tinh thần.

“Bọn họ…vào bí cảnh Tả Vân?”

“Đội hình bốn đệ tử Khí Phong, một đệ tử Hạ Phong?”

“Hơn nữa trong đó còn có hai đệ tử mới nhập môn?”

“Thẩm Tiêu Vân khá lợi hại, dù sao cũng là hạt giống của Cực Phong, hơn nữa còn có cả bạo quân…”

“Nếu như ta nhớ không lầm, bọn họ một là đơn hỏa linh căn, một là đơn lôi linh căn nhỉ?”

“Đúng rồi… trong bí cảnh Tả Vân, đơn linh căn sẽ bị mạnh mẽ áp chế…” Đây cũng chính là nguyên nhân khiến cho bao năm qua đệ tử Cực Phong, cho dù là mới nhập môn cũng không thể nào tiến vào.

Lập tức một đống người đều nhao nhao ném ánh nhìn đồng tình về phía Bàn Long Trụ thứ ba, đội ngũ của tiểu đội này, đừng nói là kiên trì bảy ngày, phỏng chừng ngày thứ hai sẽ bị đá ra luôn.

Dù sao vào bí cảnh Tả Vân đều là những sư huynh sư tỷ nhập môn ba năm trở lên, tu vi tối thiểu phải luyện khí tầng ba.

Người mới vào tông môn tổ đội đi vào, chẳng qua là cưỡi ngựa xem hoa, tùy tiện đi dạo một vòng mà thôi.

Những lời bàn tán xôn xao bên ngoài, từ lâu đám Tô Hàn đã không còn nghe thấy được.

Sau khi bọn họ vào bí cảnh Tả Vân, liền phát hiện bất thường trên người Thẩm Tiêu Vân và Quân Báo.

Trên cổ tay trái bọn họ đều đeo một vòng tay bằng đồng đỏ, mơ hồ có uy áp nhàn nhạt phát ra từ đó.

Tưởng Tinh tru lên nói: “Đây là cái gì? Ngầu quá đuê! Ý, sao ta không có?”

Quân Báo nói: “Đây cũng chả phải thứ gì tốt.”

Thẩm Tiêu Vân giơ tay lên, phóng thử một phép ngự hỏa thuật đơn giản ra, nhoáng cái phun ra một quả cầu lửa to bằng quả bóng da.

“Đây là ngự hỏa thuật?” Tưởng Tinh mở to mắt: “Chắc ta học ngự hỏa thuật giả!”

Tưởng Tinh chưa biết năng lực của Thẩm Tiêu Vân, cho nên kinh ngạc với quả cầu lửa to bằng bóng da, nhưng Tô Hàn vừa nhìn qua đã thấy rõ sự chênh lệch, hỏi hắn: “Dùng toàn lực?”

Thẩm Tiêu Vân nói: “Đúng.”

Lấy năng lực của Thẩm Tiêu Vân bây giờ, nếu dùng hết sức phóng ngự hỏa thuật ra, chí ít cũng phải là to bằng thùng nước, tuyệt đối phải to gấp đôi quả bóng da này thậm chí còn hơn.

Quân Báo nói: “Thứ áp chế sức mạnh này có lẽ thiết kế ra để hạn chế đệ tử Cực Phong tiến vào.”

Tuy rằng Thẩm Tiêu Vân và Quân Báo không ở Cực Phong, nhưng hiển nhiên vòng tay đồng đỏ này căn cứ theo tư chất để đánh giá người, mà không phải căn cứ danh sách tên đệ tử Cực Phong mà đánh giá.

Tiểu đội năm người, hai người chiến lực mạnh nhất bị áp chế quá nửa sức mạnh, khởi đầu thế này không được tính là tốt đẹp cho lắm.

Nhưng Tô Hàn cũng chẳng để ý, hắn nhìn chằm chằm vào vòng tay đồng kia, có chút động lòng.

Nếu hắn có thể đeo cái vòng này…được rồi…áp chế có một nửa không đủ lắm… ừm… một nghìn tỷ sức mạnh ước chừng được rồi.

Nhưng không biết luyện khí sư luyện ra vòng tay đồng này có bản lĩnh như vậy hay không?

Điện chủ Luyện Khí Điện của Cửu Huyền Tông hắt xì một cái, ban ngày mà lại có cảm giác lạnh cả sống lưng, thế này là vị thần tiên nào nhớ thương hắn đây!

Tuy trong đội có hai ngượi bị áp chế sức mạnh, nhưng dù sao tiến thì cũng tiến vào rồi, nào có đạo lý nửa đường bỏ chạy cơ chứ.

Hơn nữa đoàn người này, kết đội du lịch có khi còn quan trọng hơn cả lấy thưởng ý chứ.

Con khỉ Tưởng Tinh này thì khỏi cần nhắc đến, Lâm Tiểu Phi chưa từng tham gia những hoạt động náo nhiệt thế này bao giờ, coi cái biểu tình hồi hộp hưng phấn kia, phấn hồng hai bên má vẫn cứ phây phây chưa từng nhạt đi.

Bí cảnh Tả Vân không giống lắm với tưởng tượng của họ, sau khi hạ xuống mới phát hiện nơi đây chim hót hoa thơm, lại là một mảnh đất bằng phẳng.

Phóng mắt nhìn quanh, không có núi cao cây lớn, không có nơi hiểm yếu đáng sợ, chỉ có bãi cỏ xanh biếc lung lay trong gió, như gợn sóng tản ra rồi lại tụ lại, khiến người ta nhìn thôi mà cũng thấy thoải mái vui vẻ.

Người vào bí cảnh Tả Vân không ít, lúc này đều tụ tập ở trên mảnh thảo nguyên này, có người vừa tới còn đang cảnh giác chú ý xung quanh, xem có gì nguy hiểm hay không, có người mới đến vậy mà lại trải vải, bày ra điểm tâm trà xanh, bắt đầu ăn uống nô đùa.

Tô Hàn nhìn qua biết nơi đây không nguy hiểm, Tưởng Tinh nhập diễn rất sâu, căng thẳng tìm hiểu các nơi, Lâm Tiểu Phi bị y lừa cũng bay bay sau lưng y, cứ như hai người này thực sự có thể tìm ra một con cự thú hung mãnh ở trong bình nguyên trống trải này vậy…

Quân Báo ổn trọng ngồi xuống nói: “Tĩnh quan kỳ biến thôi.”

Tô Hàn và Thẩm Tiêu Vân tỏ vẻ tán thành.

Khỉ Tưởng Tinh và Lâm Tiểu Phi nghe ngóng nửa canh giờ, không phát hiện bất kỳ nguy hiểm nào, dần dần chả còn hứng thú chơi đùa, cũng ngồi xuống bên cạnh Tô Hàn.

Bởi vì phải ở đây chơi bảy ngày, cho nên bọn họ đều mang theo không ít thức ăn, lúc này mở khăn ra, bày ra một ít chia sẻ cho mọi người cùng thưởng thúc, thật đúng là thoải mái như du xuân, rất dễ chịu.

Nhoáng cái bầu trời đã tối đen.

Cả ngày gió êm sóng lặng, bí cảnh Tả Vân có phải quá dễ dàng hay không? Cứ thế này chả phải ai ai cũng có thể kiên trì đủ bảy ngày?

Nếu chia mỗi người một phần phần thường, Cửu Huyền Tông có vẻ cũng lắm tiền nhiều của ghê.

Nửa đêm, mọi người ngủ trên thảo nguyên nhiệt độ vừa phải.Vốn đã giao hẹn thay phiên trực đêm, nhưng Lâm Tiểu Phi trực đầu tiên cố mở mắt chống đỡ nửa ngày, cuối cùng mơ mơ màng màng ngủ thϊếp đi.

Việc này cũng không thể trách y, bởi vì những người phụ trách gác đêm ở những tiểu đội khác cũng bất tri bất giác lăn ra cỏ ngủ.

Thảo nguyên vào đêm không bình thường lắm.

Tô Hàn cũng đang ngủ, hắn không quá coi trọng thử luyện này, dù sao đây là bí cảnh Tông môn thiết trí ra để tôi luyện đệ tử trong môn, không tồn tại nguy hiểm nào quá mức.Về phần thắng thua, quan trọng là tham dự, năm vạn linh thạch ý mà, hắn không để vào mắt.

Đang mơ mơ màng màng ngủ, Tô Hàn chợt nghe thấy một tiếng kêu nho nhỏ: “Chít chít…” tiếp đó là một nhóc nhỏ lông xù ấm áp nhảy vào lòng bàn tay hắn cọ cọ.

Tô Hàn mở mắt ra, cúi đầu đối mắt với nhóc bông xốp kia.

Nhóc con kia hai chân đứng thẳng, ước chừng chỉ cao có nửa thước, thân thể mềm mại, bộ lông bồng bềnh, cả người một màu vàng sữa, dưới màn đêm nhu hòa, một đôi mắt to đen láy chớp chớp, cực kỳ đáng yêu.

Tô Hàn lập tức bị chọt trúng,

Đây là… chồn đất? Chồn đất có bộ lông đẹp như vậy quả là hiếm thấy.

Tô Hàn khẽ nhếch khóe miệng, ngón tay chọt chọt ót nó: “Nhóc con, mi tới làm gì?”

Chồn nhỏ chít chít mấy tiếng, giống như làm nũng mà lấy thân thể lông nhung mềm mềm dụi Tô Hàn, bàn tay Tô Hàn ngưa ngứa, nét cười trên mặt lại càng rạng rỡ hơn: “Không biết nói à?”

Nhóc này không phải linh vật hoàn toàn, tối đa chỉ tính là mới vỡ lòng, đoán chừng còn chưa biết cách biểu đạt suy nghĩ của mình.

Nhưng như vậy càng đáng yêu!

Chồn nhỏ dụi nửa ngày, lại liếʍ liếʍ ngón tay Tô Hàn.

Tô Hàn ngầm hiểu: “Đói bụng à?”

Nhóc con gật đầu như giã tỏi.

Bởi vì được Thượng Quan Tình dặn dò, túi Càn Khôn của Tô Hàn được hắn để sát bên người, bị đóng kín trong ngoài ba tầng quần áo.

Lúc này có một nhóc đáng yêu đói bụng, Tô Hàn không hề nghĩ ngợi liền lấy túi Càn Khôn ra: “Cho nè.”

Sau đó hắn lại nhớ ra chồn nhỏ chưa mở linh trí, e rằng chưa biết cách mở túi Càn Khôn, nên hắn liền dốc ngược túi lại, đổ toàn bộ đồ vật bên trong ra.

Chồn nhỏ giật mình chớp mắt.

Tô Hàn chiều chuộng cười: “Ăn đi.”

Chồn nhỏ ôm ngón tay của hắn hôn chụt một cái, tiếp đó nó lại chạy một vòng, chỉ đến chỉ đi nửa ngày.

Tô Hàn nghe không hiểu mà xem cũng không hiểu, nhưng tâm tính hắn rất tốt: “Ngươi muốn thế nào thì làm thế đó, không sao.”

Chồn nhỏ bắt đầu phát ra tiếng kêu, tiếp đó là một màn khiến trái tim Tô Hàn đập thình thịch ra đời.

Mấy chục con chồn từ tận sâu trong thảo nguyên chạy tới, có màu vàng sữa, có màu trắng muốt, lại còn cả màu lửa đỏ chói mắt, nhưng không thể nghi ngờ là, những nhóc này đứa nào cũng đáng yêu chết được, đôi mắt to to, cái tai nho nhỏ, cái đuôi tròn tròn, tụ tập với nhau góp thành một cảnh tượng moe đến mức khiến tim người ta nhảy liên hồi.

Còn có mấy nhóc chồn con, chỉ lớn bằng bàn tay, đi theo sau mẹ, nhảy một bước ngã một bước, hình ảnh yêu đến mức không tài nào hình dung.

Mắt Tô Hàn đong đầy ý cười chia sẻ tất cả đồ ăn trong túi Càn Khôn cho chúng nó.

Hắn ngắm cả đêm, chỉ cảm thấy quả không uổng công chuyến đi này.

Ngày thứ hai, Tô Hàn bị những tiếng kêu sợ hãi làm tỉnh ngủ.

“Trời ơi! Túi Càn Khôn của ta không thấy đâu!”

“Ta cũng mất!”

“Trong đó chứa đủ thức ăn nước uống, nếu mất thì bảy ngày này biết vượt qua làm sao?”

“XXX, ngươi gác đêm kiểu gì vậy? Vì sao lại ngủ quên? Túi Càn Khôn của chúng ta mất, ngươi phải chịu trách nhiệm toàn bộ!”

“Ta…Ta cũng không biết xảy ra chuyện gì, không biết làm sao lại ngủ mất!”

“Sơ suất quá! Đây chính là thử luyện, làm sao sẽ dễ dàng thoải mái như ban ngày được, nguy hiểm tập trung đều cả vào buổi tối, hiện tại chỉ mất túi Càn Khôn, nếu như không phải bí cảnh của tông môn, chẳng phải đến mạng chúng ta cũng không còn!”

Thảo nguyên yên tĩnh nhất thời nổ tung, hơn hai ngàn đệ tử tiến vào bí cảnh đều phát hiện mình đã mất túi Càn Khôn, hơn nữa những túi bị mất đều là chứa thức ăn nước uống, khoa trương hơn là, cư nhiên không một ai may mắn tránh khỏi, hơn bốn trăm tiểu đội, toàn bộ thất thủ!

Tiếng huyên náo ồn ào không dứt, có than phiền oán trách, có trách móc nhau, còn có vài người vốn là lâm thời đến cho đủ số, do chưa thân thiết nhau, thiếu sự bao dung và đoàn kết, cho nên vừa xảy ra chuyện liền bắt đầu cãi lộn, cuối cùng mỗi người đi một ngả.

Mà quy tắc của bí cảnh Tả Vân là không được lạc đàn, cho nên lúc này những tiểu đội làm căng, tranh cãi gay gắt đều bị truyền tống ra ngoài bí cảnh.

Như thế yên tĩnh hơn rất nhiều, những đệ tử còn lưu lại ai nấy đều mang tâm sự nặng nề.

Tất cả bọn họ đều là đệ tử Luyện Khí kỳ, còn xa mới ích cốc, lại vì ích cốc đan sang quý, trừ phi đóng cửa trùng kích cảnh giới, bằng không căn bản sẽ không mang theo, cho nên lúc này gần chín mươi phần trăm người bắt đầu lo về vấn đề ăn uống.

Đương nhiên cũng có rất ít người không bị mất túi Càn Khôn, nhưng họ đều lựa chọn giấu diếm, đây là hành động của người thông minh, một đống sói đói đang lượn lờ trước mặt, chủ động bại lộ mình là thịt xương chẳng phải tự tìm đường chết hay sao.

Phía bên Tô Hàn, Lâm Tiểu Phi căng thẳng vặn ngón tay: “Xin, xin lỗi, là lỗi của ta, ta ngủ quên.”

Thẩm Tiêu Vân an ủi y: “Đừng tự trách, không chỉ mình ngươi, tất cả những người trực đêm đều ngủ quên, đây nhất định không phải ngẫu nhiên, e là tối qua nơi đây có thứ gì đó thôi miên.”

Hắn quan sát tỉ mỉ, nhoáng cái đã nói ra chân tướng.

Tưởng Tinh cũng phụ họa theo: “Cũng đúng, tối qua ta ngủ say cực kỳ, đến mơ cũng không có, giống y như lúc ta trúng phải mê hồn hương.”

Một đám thiếu niên đều nhìn về phía hắn, thắc mắc y làm sao lại trúng mê hồn hương.

Tưởng Tinh hắng giọng nói: “Đừng nghĩ nhiều quá, ta chỉ là đốt nhầm mê hồn hương thành an thần hương mà thôi.”

Mọi người: “…” Quả nhiên không nên lo lắng cho con khỉ này mà.

Nhưng có lời nói của Thẩm Tiêu Vân, hơn nữa Tưởng Tinh ồn ào như vậy, Lâm Tiểu Phi cũng thả lỏng người không còn khẩn trương.

Tô Hàn từ đầu đến cuối vẫn bảo trì trầm mặc, đến lúc này, hắn tự nhiên biết tối qua mình đã làm gì…

Không cần nghĩ, tên trộm trộm túi Càn Khôn chính là những nhóc chồn đó. Bởi vì những túi Càn Khôn chứa thức ăn không đáng bao nhiêu tiền so với những túi đựng đan dược pháp khí linh sủng nên phần lớn đều treo ở bên hông, mà không phải nhét sâu trong người, hơn nữa tất cả đều bị thôi miên, cho nên mấy nhóc chồn kia muốn thành công cũng rất dễ dàng.

Tô Hàn nhờ được Thượng Quan Tình dặn dò cho nên mới nhét trong người, đàn chồn đó đương nhiên không mò được, nhưng hiển nhiên chúng nó còn một chiêu.

─Tập thể bán manh.

Vốn chiêu này khá là hữu hiệu với nữ hài tử, nhưng lúc đυ.ng phải Tô Hàn, chúng nó còn tưởng rằng phần thắng không cao, kết quả…chiến thắng tuyệt đối…

Tưởng Tinh còn đang rêu rao: “Không biết tên nào nhàm chán như thế, cư nhiên có thể một mạch trộm hơn hai ngàn túi Càn Khôn!”

Tô Hàn: không phải người, là chồn đất.

Đương nhiên, chuyện xảy ra tối hôm qua, Tô Hàn chắc chắn sẽ không nói ra, dù sao…ừm…bảo vệ động vật nhỏ, người người đều phải có trách nhiệm.

Tô Băng lãnh khốc vô tình chọc thủng hắn: “Sắc dục huân tâm.”

Tô Hàn: “…” Tuy rằng dùng thành ngữ không chuẩn, nhưng nhớ lại tình trạng của mình tối qua, thật đúng là rất phù hợp với bốn chữ nọ…

Mất thức ăn tuy khiến mọi người hoảng loạn, nhưng dần dần cũng bình tĩnh lại.

Bảy ngày bảy đêm không ăn không uống, đoán chừng cũng chả chết được, hơn nữa, bí cảnh Tả Vân chắc chắn không chỉ như vậy, đến lúc đó có thể săn thú duy trì cuộc sống, mặc dù tài nấu nướng không giỏi, nhưng làm thịt quay thì người bình thường cũng làm được, dù sao miễn không chết đói là được rồi.

Còn có những người suy nghĩ lạc quan, thảo nguyên này gió êm sóng lặng, lão tử cứ ở lì lại đây bảy ngày bảy đêm chẳng đi đâu cả, chẳng phải thoải mái thảnh thơi hay sao?

Sau đó… thảo nguyên bắt đầu sụp đổ!

Sụp đổ đúng theo nghĩa đen, bắt đầu từ sát biên giới sụp đổ vào trung tâm, đệ tử ở vòng ngoài nhất là những người đầu tiên gặp họa, những người đó xoay sở không kịp, có thân thể phản ứng chậm, chưa kịp di chuyển chân đã hét thảm té xuống.

Đội hữu của hắn kêu xé cổ gọi to tên hắn.

Đoán chừng do tình cảnh quá chấn động, cho là hắn đã chết.

Sau đó từ giữa không trung liền truyền đến tiếng của quản sự: “Tôn XX, Lý XX, Vương XX…Loại.” Những cái tên được nhắc đến đều là đệ tử bị rơi xuống.

Lúc này có một đệ tử vẫn còn đứng trên thảo nguyên kêu sợ hãi: “Ta chưa ngã xuống, tại sao cũng bị loại?” Hình ảnh của hắn bắt đầu biến mất, giọng của quản sự vang lên theo, “Quy tắc của bí cảnh Tả Vân là hình thức tiểu đội, phàm là có một người bị loại, toàn bộ tiểu đội đều sẽ mất đi tư cách.”

Lời này vừa nói ra, những người vốn chỉ lo cho thân mình nhanh chóng quay lại lao về, kéo những đồng đội chậm chân hơn, hận không thể cõng hắn mà chạy.

Bọn Tô Hàn may mắn, vị trí đứng coi như an toàn, hắn phóng mắt nhìn xa, cảm thấy người đặt ra thử luyện này có chút thú vị.

Thượng Quan Tình lười nhác qua ngày ở Thập Tam Phong ngáp một cái, nhìn thời gian rồi lẩm bẩm: “Không biết tiểu Tô Hàn có nghe lời hay không.”

Nói thì nghe rồi, nhưng mà Thượng Quan Tình không biết nhược điểm trí mạng của Tô Hàn…cho nên nghe và không nghe, kết quả cũng giống nhau…

Thảo nguyên sụp đổ nhanh vô cùng, không bao lâu bọn Tô Hàn cũng phải chạy.

Năm người họ thể lực đều tốt cả, Thẩm Tiêu Vân và Quân Báo thì đương nhiên không cần nói, Tưởng Tinh cầm tinh con khỉ, nhảy nhót vốn là bản năng, người vốn khiến cả nhóm hơi bận tâm là Lâm Tiểu Phi, nhưng Lâm Tiểu Phi bởi vì nguyên nhân thể chất, nên vẫn luôn bay, cho nên còn dùng ít sức hơn cả bọn họ.

Vì vậy Tô Hàn lại rơi xuống vị trí người khiến mọi người lo lắng.

Nhưng trong lòng Tô Hàn tự biết, thân thể này của hắn đối với hắn mà nói thì yếu dớt, nhưng kỳ thực nếu so với người bình thường, hoàn toàn không đến mức bị tụt lùi lại phía sau.

Ước chừng nửa khắc sau, thảo nguyên chỉ còn lại một vòng nhỏ ở trung tâm nhất, nếu tiếp tục sụp đổ, liền chẳng còn chỗ nào để chạy nữa.

Mắt thấy để tranh đoạt vị trí trung tâm nhất, chúng đệ tử sắp sửa ẩu đả, lúc này tiếp tục xảy ra dị biến.

Quá trình sụp đổ bỗng dứng ngừng lại, ngoài viền thảo nguyên đột ngột mọc lên một cầu thang xoắn ốc, những người ở gần không hề nghĩ ngợi liền leo lên, khi người leo lên càng ngày càng đông, thảo nguyên lại bắt đầu sụp đổ, lần này là bắt đầu từ tâm, không ngừng lan rộng ra ngoài. Bởi vì tốc độ cực nhanh, cho nên mọi người không dám chậm trễ, hoảng loạn lao lên cầu thang.

Rốt cuộc, vào nửa khắc cuối cùng, thảo nguyên lúc trước nhàn nhã hưởng lạc hoàn toàn biến mất, dưới chân là một khoảng không đen như mực, mặc dù biết nhảy xuống sẽ không chết, nhưng bởi vì lực đánh vào thị giác quá mạnh mẽ, ai cũng không muốn rơi xuống để nếm thử mùi vị ra sao.

Ngay lúc mọi người ở đây vừa thở phào nhẹ nhõm, sụp đổ lại bắt đầu.

Lần này đã không còn thảo nguyên để sập, nên thứ sập chính là cầu thang!

Quả nhiên cầu thang như bắt đầu châm lửa đốt dây mồi, nhanh chóng biến mất, mọi người vừa dừng lại muốn nghỉ một lát lại co giò chạy tiếp… Khiến người ta nhức đầu là, trèo lên cầu thang đâu thể như chạy trên đất bằng, tiêu hao thể lực đương nhiên lớn hơn nhiều.

Càng đáng sợ hơn là, cóc biết đầu cùng của cầu thang là ở nơi nào? Bọn họ không có thức ăn không có nước, nên chỉ có thể cứ chạy mãi chạy mãi về phía trước, chạy đến lưỡi khô miệng khát, đến lúc kiệt sức, há chẳng phải chỉ có thể rơi xuống chờ đào thải.

Nếu như chỉ là một người bị loại thì chẳng nói làm gì, mấu chốt là còn dính líu đến toàn bộ tiểu đội!

Có ai hy vọng mình trở thành tên cản trở kia chứ? Sau đó còn có thể làm bạn nữa hay không?

Nghĩ tới đây, không còn sức cũng bắt đầu cuống cuồng lao đi, mấy canh giờ sau, ai nấy đều thở hồng hộc, mồ hôi đầm đìa, vì đều là tu sĩ, nên cũng không cảm thấy đói bụng cho lắm, nhưng ai cũng thấy khát.

Trên cầu thang ngoại trừ bậc thang tất cả đều là người, đến nửa giọt nước cũng chả có, chẳng bao lâu, khẳng định có một đống người không chịu nổi.

Phía bên đây của Tô Hàn cũng bắt đầu xuất hiện mệt mỏi.

Thẩm Tiêu Vân và Quân Báo còn tạm, Tưởng Tinh thì đã bắt đầu chảy mồ hôi, nếu cứ tiếp tục như vậy, tám mươi phần trăm y sẽ té xỉu.

Thân thể của Tô Hàn và Tưởng Tinh không chênh lệch nhiều lắm, nhưng ý chí của hai người không thuộc cùng tầng lớp, Tô Hàn dù có không ăn không uống hơn mười ngày, đến thân thể cũng mất đi sức sống cũng chả sao, chỉ cần linh hồn của hắn còn ở đây, hắn liền có thể khiến cho mình nhìn như người sống.

Thẩm Tiêu Vân nhìn về phía Tưởng Tinh: “Nào, để ta cõng ngươi một lát.”

Tưởng Tinh vội vã nhảy lên: “Không cần không cần! Ta vẫn có thể tự đi.”

Thẩm Tiêu Vân nói: “Thể trạng của ta tốt, chút quãng đường như thế không có gì đáng ngại, nếu ngươi xỉu ở chỗ này, thì cả nhóm chúng ta sẽ đều mất đi tư cách đi tiếp.”

Tính tình Tưởng Tinh thường hay tùy tiện, lúc này giữa chân mày lại hiếm thấy mà hiện ra nét không cam lòng, y thở hổn hển, nói: “Ta gắng kiên trì thêm một lát nữa, nếu thực sự không chịu nổi ta sẽ nói cho ngươi biết.”

Thẩm Tiêu Vân gật đầu, sau đó lại nhìn về phía Tô Hàn: “Còn tiếp tục được không?”

Tình trạng bên trong của Tô Hàn và Tưởng Tinh tuy không khác biệt nhiều lắm, nhưng biểu hiện ra thì mạnh hơn Tưởng Tinh rất nhiều, hoàn toàn là bộ dáng thành thạo: “Không có việc gì.”

Tiểu Lâm Phi không cần người lo lắng, bay dùng ít sức hơn chạy nhiều…

Quân Báo vẫn luôn đi sau cùng, vì để phòng ngừa đồng đội chịu không nổi mà tụt lại phía sau.

Lại qua ba canh giờ, người còn trên cầu thang đã ít lại càng ít, những người không cam lòng từ bỏ rồi lại chịu không nổi mà từ bỏ đang dần dần tăng lên.

Bọn Tô Hàn cũng đã đến cực hạn, ngay đến Thẩm Tiêu Vân và Quân Báo cũng đã rơi chậm tốc độ, khóe miệng khô nứt, người người lưỡi khô miệng khát, hầu như đầu choáng mắt hoa cả.

Tưởng Tinh thì thảm hại hơn, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch cả ra, cả người ướt nhẹp mồ hôi, mồ hôi chảy xuống theo bậc cầu thang, rất khoa trương.

Nhưng mặc dù như vậy, y vẫn còn cố gắng chống đỡ, không thể không thừa nhận, ý chí của tiểu tử này mạnh hơn nhiều so với vẻ ngoài.

Nhưng cũng đã là cực hạn, không qua nửa canh giờ, bọn họ nhất định sẽ không chịu nổi.

Nhưng vào lúc này, càng nguy hiểm hơn là, cầu thang vốn đang là đêm tối chợt dâng lên một, hai, ba…đúng bảy “vầng thái dương”.

Dưới sự thiêu đốt của nhiệt độ cao, trong nháy mắt có mấy đội thanh niên tuyệt vọng, mắng chửi: “Tên khốn khϊếp nào đặt ra thử luyện này vậy…” Sau đó rơi xuống bị loại.

Đến mức này, vực thẳm tối đen đã không còn chút đáng sợ nào, nó trở thành hải dương dụ dỗ bọn họ rơi xuống.

Hà tất phải liều chết chống chịu, nhanh chóng xuống dưới vui sướиɠ thôi ─ vực thẳm tối đen đưa ra lời mời gọi.

Ngay khi Tô Hàn cho rằng Tưởng Tinh không chịu nổi, bỗng một giọng nam mát rượi vang lên: “A Tinh?”

Tô Hàn ngẩng đầu, nhìn thấy một nam tử áo trắng xa lạ, mái tóc dài của hắn buộc lên, ngũ quan anh tuấn, ánh mắt nhìn Tưởng Tinh có chút kinh ngạc.

Giọng nói của Tưởng Tinh đã khô đến nói không phát ra tiếng: “Biểu…biểu ca…”

Người nọ chính là Tần Trăn, biểu ca của Tưởng Tinh.

L*иg mày Tần Trăn nhíu lại, mở miệng nói: “Đệ muốn tới bí cảnh Tả Vân, đi cùng ta không được hay sao?”

Tưởng Tinh nào còn nói nổi nửa câu.

Trong mắt Tần Trăn tràn ngập yêu thương, ngón tay khễ nâng lên, một dòng nước ngọt ngào từ đầu ngón tay của hắn tràn ra, bao bọc hoàn toàn lấy thanh niên nhếch nhác nọ lại.